Quyền Trượng

Quyển 1 - Chương 14




Lúc bọn họ xuống lầu, các kiếm sỹ sớm đã dùng xong bữa sáng đang đợi, vừa nghe đồng bạn Chris muốn dẫn theo là đám pháp sư ‘vô dụng’ tối qua thì Fezel có chút giật mình: “Ngài xác định?”

Hắn không tiện nói rõ, những đồng bạn này hôm qua ngay cả hai pháp sư trung giai cũng không đánh không lại, thế nhưng biểu tình trên mặt chính là viết như vậy..

Vẫn là thần quan đứng ra giải thích: “Bọn họ là bằng hữu của chúng ta, hơn nữa bọn họ đều có am hiểu riêng về pháp thuật, đêm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.”

Tinh linh đang núp trong lòng thần quan thổi bong bóng, D’Antonio cũng không biết lấy đâu ra một nhánh cỏ ánh trăng chơi đùa với bé, khiến cho bảo bối tinh linh liên tục nhảy mũi.

Kết quả, D’Antonio bị Lily tát nhẹ vào ót: “Đừng làm rộn!”

D’Antonio rất ủy khuất: “Bình thường không phải em cũng hay đùa với bé con sao!”

Lily: “Yannick chính đang nói chính sự kìa!”

D’Antonio: “…”

Lại nhìn qua bên kia, pháp sư Azul tối hôm qua xông lên khiêu khích bọn họ lại cứ cà lơ phất phơ tiện tay ném pháp trượng lên bàn, thong dong dùng điểm tâm.

Mà nữ pháp sư bên cạnh đối với thái độ này của y có chút biểu thị trách cứ: “Azul, cậu càng ngày càng không có phong phạm pháp sư!”

“Bình tĩnh chút đi Avra, hôm nay cậu trang điểm hơi đậm rồi, son môi khiến miệng cậu đỏ như chậu máu vậy.”

“Azul!”

Thu hồi đường nhìn khỏi đám người ô hợp nọ, khóe miệng Fezel giật lên một chút, đối với lời nói của thần quan biểu thị hoài nghi sâu sắc.

Bất quá hắn cũng không nói thêm gì, ngược lại bắt đầu hướng đám người Yannick giới thiệu đồng bạn của mình.

Trong đám kiếm sỹ này, tính cả Fezel tổng cộng có ba kiếm sỹ cao cấp, còn lại đều là trung cấp.

Kiếm sỹ cũng không giống pháp sư hoặc thần quan, không có yêu cầu với thiên phú ma lực, là một loại chức nghiệp tương đối thế tục hóa. Chỉ cần có quyết tâm, người người đều có thể trở thành kiếm sỹ.

Đương nhiên, bởi vì thiên phú học tập và sự ảnh hưởng của các loại nhân tố sau này, kiếm sỹ đồng dạng cũng có thể dùng năng lực phân chia cao thấp. Người có kiếm thuật cao siêu như cấp bậc Kiếm Thánh cũng không quá thường thấy, có người nói bọn họ ở trong quân đội có thể lấy một địch mười, bất quá cũng liền không hơn.

Kiếm Thánh đã đại biểu cho cảnh giới cao nhất trong kiếm sỹ, thế nhưng nếu một Kiếm Thánh đối mặt luận bàn với pháp sư cao cấp, người trước cũng không nhất định có thể thắng. Vì vậy thái độ khách khí của bọn Fezel đối với Chris cũng không phải kỳ quái gì.

Thế nhưng…

Một pháp sư cường đại lại mang theo nhiều vật kéo chân như vậy, thực sự không thành vấn đề sao?

Hiện tại muốn hối hận cũng không kịp rồi, Fezel đáng thương chỉ có thể ẩn giấu sự bất an vào sâu trong lòng.

Đợi mọi người ăn điểm tâm xong liền xuất phát, dọc theo đường đi nhóm Fezel cũng nói rõ mục đích đến rừng rậm Hắc Ám..

“Kỳ thực chúng tôi còn có một đồng bạn, nàng là con gái của bá tước Marlin ở Đế quốc Garde, tên là Sophia, trước đó từng theo chúng tôi tiến vào rừng rậm Hắc Ám mạo hiểm, nào ngờ lại mất tích. Chúng tôi không tìm được nàng, chỉ có thể ra ngoài cầu viện.”

Đế quốc Garde không phải quốc gia của Chris sao?

Yannick không nói lời nào, chỉ nhìn về phía đạo sư mình.

Người sau lại hỏi một câu khiến y thiếu chút nữa liền rớt da mặt: “Tám trăm đồng vàng lúc nào đưa đến?”

Fezel cười ha hả: “Trên người Sophia có không ít tiền, hoặc là sau khi tiễn nàng về Đế quốc Garde, bá tước nhất định sẽ nguyện ý trả số tiền này!”

Yannick: …

Hóa ra chỉ là một chi phiếu trống, vậy nếu như chẳng may Sophia đã chết thì sao?

Dường như phát hiện sắc mặt của mọi người cũng không quá tốt đẹp, Fezel vội vàng bổ sung: “Bất quá trên người tôi còn hai trăm đồng vàng, nếu không tôi liền đặt cọc trước?”

Thần quan mỉm cười: “Pháp sư Chris đã từng giúp đỡ một phú thương tìm con gái, đối phương ra tay vô cùng hào phóng, ngay khi con gái còn chưa tìm được đã đưa trước phí vất vả một nghìn đồng vàng cho pháp sư Chris. Tiền không phải vấn đề, vấn đề là thành ý, tuy rằng thành ý của anh không lớn như phú thương nọ, bất quá vẫn tốt hơn hoàn toàn không có. Pháp sư Chris cũng sẽ miễn cưỡng tiếp nhận.”

Đám người Lily trợn mắt há mồm nhìn thần quan nói dối không chớp mắt, còn nói đến đặc sắc như thật vậy. Cái gì là nhân tài?! Đây mói chính là nhân tài nha! Thảo nào người ta có thể làm thần quan đâu!

Fezel nhìn gương mặt ôn nhu hiền từ của thần quan, lại nhìn hắc y pháp sư không có chút phản ứng nào, lời đều đã nói ra khỏi miệng, chỉ đành ho nhẹ một tiếng lấy túi kim tệ trong ngực ra, dùng hai tay đưa đến trước mặt hắc y pháp sư: “Thỉnh xem trên phân lượng thành ý của chúng tôi, giúp đỡ chúng tôi đi tìm Sophia. Sáu trăm đồng vàng còn lại, khi trở về Đế đô, bá tước nhất định sẽ thanh toán đầy đủ, xin ngài yên tâm!”

Hắc y pháp sư cầm lấy túi tiền, ánh mắt không chút dao động, qua tay liền đưa cho thần quan, hành vi đầy đủ biểu đạt một loại tín nhiệm không lời.

Thần quan lập tức mở túi tiền, tại chỗ chia làm hai phần, mỗi phần một trăm đồng vàng, một phần trong đó là đưa cho bọn Lily, Lily sống chết cũng không chịu nhận, cuối cùng dưới thái độ kiên định của thần quan mới cảm động thu lấy. Mà cử chỉ này khiến cho hảo cảm của bọn họ đối với thần quan càng sâu, cũng càng vì ý tứ ban đầu muốn đưa thần quan đến Ma pháp công hội chịu phán quyết mà phát ra hổ thẹn.

Fezel nhìn thấy mà kính phục không ngớt, thầm nghĩ vị thần quan này thực sự quá biết làm người rồi, thảo nào dùng sự cừu thị cố hữu của pháp sư đối với thần quan, đoàn người này vẫn có thể chung đụng hòa hợp đến như vậy.

Chris nhìn Yannick: Cầm tiền của ta thu mua nhân tâm?

Yannick trả về vẻ mặt vô tội: Là anh đích thân đưa tôi.

Hai người mắt đi mày lại, không tiếng động trao đổi một hồi, thẳng đến khi Fezel chen vào: “Chúng ta hẳn là lên đường sớm một chút, như vậy có thể tranh thủ trước lúc trời tối đi đến doanh địa lần trước chúng tôi thành lập trong rừng rậm Hắc Ám, nơi đó tương đối an toàn.”

“Đương nhiên.” Thần quan cười nói, “Anh là cố chủ, chỉ cần làm chủ là được, chúng tôi phụ trách hỗ trợ.”

Rừng rậm Hắc Ám, tên như ý nghĩa, đây là một địa phương có thể khiến cho người nghe tên liền biến sắc. Mãnh thú, ma vật… thậm chí còn rất nhiều loại nguy hiểm không thể đoán trước được, ngay cả những dong binh đoàn dũng cảm nhất cũng không dám tùy tiện xâm nhập.

Thế nhưng, nguy hiểm cũng đồng hành cùng với sự mê hoặc to lớn từ lợi ích, không chỉ có ma tinh trên người ma thú, ở sâu trong rừng rậm Hắc Ám còn có ma quặng, lại còn có rất nhiều lời đồn về động thực vật hiếm thấy vô cùng quý báu… hết thảy những thứ đó lần lượt dẫn dụ từng đội lại từng đội thám hiểm tiến vào rừng rậm. Thế nhưng, những người có thể trở về cũng lác đác không có mấy.

Ngay cả nơi rồng rắn hỗn tạp, hung thần tụ tập như trấn Tome, những người dám đi sâu vào rừng rậm Hắc Ám đã ít lại càng ít. Những thương lữ tầm thường muốn đi từ trấn Tome đến Đế quốc Garde đều sẽ mướn một đội dong binh, hộ tống đi đường vòng men theo biên giới rừng rậm Hắc Ám. Tuy rằng như vậy lộ trình sẽ xa xôi hơn không ít, nhưng lại không tao ngộ quá nhiều nguy hiểm đến tính mạng.

Còn nhóm của Fezel, nguyên bản là một tiểu đội thám hiểm có đến hơn hai mươi người, cả bầu nhiệt huyết sôi sục tiến sâu vào rừng rậm. Kết quả, cuối cùng chỉ có tám người có thể quay về, đây cũng coi như không tệ, dù sao đã có không ít đội ngũ một đi không trở lại, một người cũng không về được.

Thế nhưng, những người khác không về được cũng không sao, có một người nhóm Fezel lại không thể không đi tìm, đó chính là Sophia.

Làm con gái của Bá tước Marlin Đế quốc Garde, Sophia chính là người tài trợ kiêm nhà đầu tư cho tiểu đội mạo hiểm của bọn họ họ, nói tóm lại, nếu không tìm được Sophia, cho dù Bá tước Marlin không đem bọn họ xé ra làm tám khối, cái tiểu đội khuyết thiếu tiền bạc này của Fezel cũng phải tự động giải tán. Vì vậy, cho dù bọn Fezel chỉ còn lại bảy tám người cũng muốn đi tìm Sophia trở về —— cho dù chỉ có thể tìm về thi thể,… ít nhất… vẫn xem như có một giao phó cho Bá tước Marlin.

Rời khỏi trấn Tome liền gặp một sơn đạo uốn lượn hun hút, hai bên đầy những bụi gai, dưới chân còn là hàng loạt đá vụn lởm chởm, đạp lên rất khó chịu.

Đi hết con đường quanh co này, rừng rậm mới dần dần hiện ra trước mắt.

Trên thực tế rừng rậm Hắc Ám tuyệt đối không ‘Hắc ám’, cây cối nơi này một gốc cao hơn một gốc, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá mang theo một chút ánh vàng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách từ phía xa xa. Một con sóc nhỏ chạy thoăn thoắt trên nhánh cây tò mò nhìn bọn họ, đợi đến lúc mọi người đến gần liền vèo một tiếng xông vào trong bụi rậm.

Sự nguy hiểm không hợp với vẻ ngoài của rừng rậm Hắc Ám được giấu giếm cực sâu, đối với đám người Lily và Avra chưa từng đặt chân đến nơi này mà nói, cho dù nghe qua danh tiếng khủng bố của rừng rậm Hắc Ám cũng sẽ bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, tâm tình cũng không tự chủ buông lỏng xuống.

Fezel nhìn thấy nét mặt của bọn họ liền đoán ra mấy phần, trong lòng âm thầm lắc đầu, lại quay đầu nhìn thần quan và hắc y pháp sư.

Gương mặt của hắc y pháp sư vẫn bị một tầng pháp thuật che lấp, giữ vững sự thần quý nhất quán, mà tinh linh bảo bối đang ghé vào trong lòng thần quan y y a a hình như đang nói gì đó, thần quan cư nhiên cũng nghiêng đầu lắng nghe, bộ dạng còn rất chăm chú.

“Thứ này đang nói cái gì?” Fezel nhịn không được hỏi.

“Là ‘đứa bé’ này.” Yannick mỉm cười sửa lại, sau đó nói, “Tôi cũng không rõ lắm, thế nhưng có thể cảm giác được bé con đang nỗ lực biểu đạt thứ gì đó.”

Fezel khẩn trương: “Nghe nói tinh linh có cảm ứng với thiên nhiên rất linh mẫn, có phải thằng bé muốn nói cho chúng ta biết nơi nào có nguy hiểm không?”

Yannick nhìn bé tinh linh trên tay: “Hẳn là không phải, thằng bé có vẻ rất cao hứng.”

Vừa nói xong, tinh linh bảo bối liền nấc lên một cái, xoay mặt nhìn Fezel phun bong bóng, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

Fezel lại không có tâm tư chơi đùa cùng bé, tính luôn cả hắn, bảy tám kiếm sỹ đều sắc mặt ngưng trọng, lo lắng đề phòng. Bởi vì kinh nghiệm lần trước trải qua ở nơi này thật sự khiến bọn họ quá khó quên, thậm chí còn có một đồng bạn đang sống sờ sơ, không có chút dấu hiệu nào đột nhiên bị mặt đất dưới chân nuốt trọn…

Yannick thấy đối phương khẩn trương đến sắp hỏng mất, chỉ đành nghĩ biện pháp dời đi sự chú ý, tránh cho mấy kiếm sỹ này chưa kịp thanh toán thù lao thì tinh thần cũng đã hỏng mất.

“Các người đến từ Đế quốc Garde, hiện tại ở nơi đó đã xuất hiện tung tích của cái chết đen chưa?”

Nhắc tới cái chết đen, lực chú ý của Fezel quả nhiên lập tức bị dời đi, chỉ là thần sắc cũng không có bao nhiêu thả lỏng: “Đúng vậy, thời điểm chúng tôi rời khỏi Đế đô nghe nói đã có cư dân của một trấn nhỏ nơi biên thùy nhiễm loại bệnh đáng sợ này, đế quốc đã triệu tập rất nhiều pháp sư đến hỗ trợ. Khi chúng ta vượt qua rừng rậm Hắc Ám tiến vào biên cảnh, rất có thể cũng phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc.” Fezel nói xong thở dài, “Vốn sau khi Sophia mất tích chúng tôi đã định trở về Đế đô cầu viện, nào ngờ dọc theo đường đi lại nghe đại bộ phận pháp sư đều bị Ma pháp công hội triệu tập về, đành phải chạy đến trấn Tome tìm viện trợ, cũng may gặp được mọi người.”

Yannick có điểm kỳ quái: “Cái chết đen không phải chỉ có giáo đình mới có thể trị hết sao, vì sao Đế quốc Garde không đi tìm Giáo đình trái lại đi tìm pháp sư?”

Fezel nói rằng: “Vốn mọi chuyện chính là như vậy, thế nhưng hiện tại những quốc gia khác đều lục tục bạo phát cái chết đen, khắp nơi đều cần thần quan. Hơn nữa thần quan ngoại trừ khả năng chữa bệnh, lực phòng ngự bản thân lại rất yếu, ở một vài quốc gia đã xuất hiện tình huống bệnh nhân cái chết đen công kích người khác, thậm chí có vài thần quan còn vì thế mà bỏ mạng.”

Yannick giật mình kinh hoảng: “Cái chết đen còn có thể tiến hóa?”

Fezel không biết tiến hóa là có ý gì, thế nhưng kết hợp ý tứ trước sau cũng miễn cường đoán được: “Đúng vậy, việc này cũng là ngày hôm qua ở trấn Tome chúng tôi vừa nghe được người ta nói. Lúc đầu người nhiễm bệnh chỉ là toàn biến thành màu đen, dần dần hư thối, thế nhưng sau đó không biết vì cái gì, đám người nguyên bản đã chết kia đều sống lại, người của Giáo đình phòng bị không đủ nên đã có không ít thần quan thiệt mạng. Đức vua France II lo lắng Đế quốc Garde cũng sẽ xuất hiện tình huống tương tự, vì vậy lập tức đi tìm Ma pháp công hội hỗ trợ.”

Mặc dù chỉ từ vài câu ngắn ngủi này, nhóm người Yannick cũng có thể nghe được sự việc đã trở nên rất nghiêm trọng. Bản thân Yannick là vì đã trốn ở trấn Jed một tháng nên tin tức có chút bế tắc, nhóm người Lily là vì mục đích lịch lãm, suốt cả hành trình chỉ chọn ghé qua những trấn nhỏ, thậm chí là nơi hoang dã để nghỉ lại, rất ít đặt chân đến những thành phố lớn.

Yannick nhíu mi: “Đế quốc Garde hợp tác cùng Ma pháp công hội, lẽ nào phía Giáo đình không có dị nghị gì sao?”

Fezel hơi nở nụ cười, trong thanh âm mang theo một tia ngạo nghễ: “Sao lại không có? Bất quá dùng thực lực của Đế quốc Garde, Giáo đình cũng không làm gì được. Giáo Hoàng có thể ra lệnh thần quan rút khỏi các quốc gia khác, lẽ nào còn dám quả quyết trở mặt cùng Đế quốc Garde, khiến đế quốc càng lúc càng gần gũi với Ma pháp công hội?”

Yannick không ngờ tới người này tuy rằng bề ngoài tục tằng thế nhưng bên trong lại có vài phần tâm tư, không khỏi nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, vốn đang định hỏi thêm vài câu chợt nghe Lily ở gần đó hét lên một tiếng chói tai.