Quyền Trượng

Quyển 5 - Chương 162




“Oh, vấn đề này sao,” Thần quan tóc bạch kim hơi nhướn mày, sau đó dùng một loại ngữ tốc chậm rãi đủ để tức chết người nói, “Trên thực tế, ta cho rằng vấn đề này thực sự không đáng để ngài phản ứng mạnh đến vậy.”

Quinton không có ý bỏ qua, “Hồng y Hill, ngài cũng không thể có lệ để trốn chạy tội danh,”

Yannick nhẹ nhàng nói, “Như vậy, ta muốn nói, sự hữu nghị giữa ta và Chris chính là ta tự hy sinh danh tiếng của mình để cống hiến cho Giáo đình.”

Cái gì, Quinton hoài nghi lỗ tai của mình đã gặp chút vấn đề.

Yannick nở nụ cười: “Vừa rồi bệ hạ có nói, Alfonso VIII tuy rằng đã chết nhưng ai cũng không dám xác định ma vật rốt cục đã thẩm thấu vào nhân loại đến trình độ nào, mà quang minh ma pháp, bởi vì cựu Giáo Hoàng, chúng ta có lý do tin rằng bọn chúng thậm chí có sự am hiểu nhất định về quang minh ma pháp. Mà theo ta được biết, đến hiện tại quang minh ma pháp cũng không có biện pháp hữu hiệu để nhận ra ma vật trong lốt con người.”

Y nhìn quanh một vòng: “Các vị có thể bảo đảm bên cạnh mình không có ma vật ẩn núp sao? Hoặc là có thể bảo đảm bản thân không bị ma vật mượn xác? Ngay cả cựu Giáo Hoàng bệ hạ cũng không chống đỡ được mê hoặc mà hợp tác cùng ma vật, mọi người tin tưởng ý chí của mình có thể kiên định hơn cựu Giáo Hoàng sao?”

Vừa rồi khi Vatican Ridge nhắc đến chuyện của Alfonso VIII, kỳ thực trong lòng mọi người cũng đã mơ hồ cảm thấy bất an, thế nhưng bởi vì vấn đề phân chia lợi ích liên quan trực tiếp đến bản thân khiến bọn họ lập tức bị đánh lạc hướng, lúc này nghe Yannick nhắc đến mọi người liền không khỏi lo lắng.

Những lời Yannick nói đúng là sự sợ hãi của bọn họ, giống như cái chết của Alfonso VIII dẫn phát sự khủng hoảng cho cả Đế quốc Charlemagne, trình độ tiếc mạng của các thần quan cũng không kém hơn quý tộc nhiều ít, hơn nữa bởi vì thọ mệnh của bọn họ càng lâu vậy nên mới càng sợ chết.

Không cần phải nói, hiện tại bình tĩnh trên mặt mỗi người đã phản ánh suy nghĩ của bọn họ, mà trong lúc vô hình, ai cũng không chắc được bên cạnh mình có ma vật ẩn núp hay không.

Kích thích đã đủ, Yannick lại nói: “Dược tề phân biệt do Pháp Thánh Simon và ngài Chris nghiên cứu có thể phân biệt ma vật một cách hữu hiệu, hiện tại ngài Chris đã đáp ứng sau khi chế ra nhóm dược tề đầu tiên, ngoại trừ số hàng mà Đế quốc Charlemagne đã đặt trước, phần còn lại sẽ giao dịch với Giáo đình, đây là do niệm giao tình giữa ta và bọn họ. Chẳng lẽ không phải sự hy sinh của ta vì Giáo đình hay sao? Ta dùng khả năng bản thân có thể bị người nào đó, tỷ như Hồng y Quinton đây lên án để đổi lấy sự an toàn cho mọi người.”

Cái ngôn luận không biết xấu hổ này cư nhiên không chịu sự phản bác kịch liệt, hơn nữa có vài người chỉ chớp nhẹ mắt hai cái liền biểu lộ thần tình khát cầu, rất có tư thế nếu không phải hiện tại còn đang trong cuộc họp, bọn họ nhất định sẽ lao tới lôi kéo tình cảm với Yannick, trước hết đặt một ít dược tề phân biệt trở về.

Kỳ thực việc này cũng không khó lý giải, thử tưởng tượng một chút, nếu như bên cạnh mình có một hầu cận nào đó bị ma vật mượn xác, ngày đêm canh giữ không rời, như vậy chẳng khác nào cái mạng nhỏ của mình tùy thời đều chịu sự uy hiếp của ma vật, ai nguyện ý cả ngày đều thấp thỏm như thế?

Chỉ có Hồng y Quinton là còn mạnh miệng: “Chúng ta làm sao tin tưởng dược tề ngài lấy được từ chỗ các pháp sư là hữu hiệu, chúng ta làm thế nào tin tưởng bên trong dược tề kia không còn những loại tài liệu khác khắc chế quang minh ma pháp. Như vậy đám pháp sư kia cũng có thể hoàn toàn áp chế chúng ta!”

“Oh, như vậy Hồng y Quinton, ngài có thể lựa chọn không cần.” Yannick cười cười, trực tiếp dùng một câu đem đối phương nghẹn chết.

“Ta tin tưởng vô luận là ai trở thành tân Giáo Hoàng, việc đầu tiên phải làm chính là tiến hành tẩy trừ triệt để khắp Giáo đình, loại bỏ hoàn toàn khả năng ma vật trà trộn vào giữa chúng ta. Giáo đình không cho phép bất luận sự dính líu gì với ma vật, đây chính là nguyên tắc căn bản nhất.” Vatican Ridge đúng lúc mở miệng hạ lời kết luận cho tràng tranh biện này, cũng minh xác biểu thị lập trường ủng hộ Yannick.

Phòng họp không còn ai lên tiếng, thế nhưng người của Gustav không chạy ra gây rối cũng không có nghĩa Yannick sẽ không chủ động. Nếu như vừa rồi nhường quyền nói chuyện cho đối phương là phong độ lịch thiệp, như vậy hiện tại nếu như lại trầm mặc đó là mềm yếu vô năng.

Y cũng không giống Gustav tìm một người lên tiếng thay mình mà là trực tiếp đứng dậy.

“Hồng y Gustav, ta có một vấn đề hy vọng ngài có thể trả lời.” Thanh âm của Yannick không nhanh không chậm, nghe vào rất có vị đạo ôn nhã.

Ấn tượng mà bề ngoài mang đến vẫn luôn rất quan trọng, tựa như dung mạo của Angus tự nhiên là tuấn mỹ, thế nhưng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến các loại nhân vật như nam sủng gì đó, mà sự tuấn mỹ của Yannick lại hoàn toàn là điển hình của nhân vật chính diện, cho dù là người thuộc phái Gustav cũng không thể không thừa nhận bề ngoài của Yannick thoạt nhìn dễ gây hảo cảm hơn Gustav nhiều lắm. Ai bảo vóc người của vị Hồng y Gustav này quả thực quá khiến người ta có cảm giác áp bách, hơn nữa còn nuôi một bộ râu quai nón có phong phạm hải tặc nồng đậm đâu?

Một câu mang theo khí thế của tuyên ngôn khai chiến vừa ra, tất cả mọi người đều lập tức hướng ánh nhìn về phía nhân vật chính. Nếu những ánh mắt này đều có thể hóa thành thực thể, phỏng chừng trên người thần quan tóc bạch kim hiện tại đã sớm thủng thành tổ ong rồi.

“Ngươi có thể hỏi, nhưng ta chưa chắc có nghĩa vụ phải giải đáp cho ngươi.” Câu trả lời của Hồng y Gustav vẫn duy trì phong cách khí phách cô hữu.

Yannick cười nhạt, lơ đễnh nhưng vẫn tiếp tục dùng kính ngữ: “Ta có thể biết, nếu ngài có thể trở thành Giáo Hoàng, quy hoạch tiếp theo của ngài với đường lối của Giáo đình là như thế nào sao?”

Gustav vốn không định trả lời, thế nhưng làm vậy không khỏi có chút mất phong độ, hơn nữa gã cũng quả thực muốn nương vào vấn đề này trình bày lập trường, kéo một chút nhân tâm, đem những kẻ thuộc phái trung lập quy về phía mình, thuận tiện gây xích mích trong nội bộ của Vatican Ridge.

“Từ nghìn năm trước Giáo đình vẫn dùng địa vị siêu nhiên sừng sững tồn tại trên đại lục Olin, từ trước đây rất lâu Giáo đình thậm chí còn có quyền lực hợp nhất chính giáo, đối với đại lục có sức ảnh hưởng to lớn. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, loại ưu thế này đang từng bước tan mất.”

So với Yannick, thanh âm của Gustav rất có lực uy hiếp, to rõ lại khí phách.

“Vì sao loại ưu thế này lại không còn? Không sai, một phần là do nội bộ Giáo đình nhưng còn một phần nguyên nhân đến từ bên ngoài. Thế lực của pháp sư ngày càng bành trướng, thế nhưng trước đó Giáo đình vẫn luôn dễ dàng tha thứ để mặt cho bọn họ phát triển, ngoại trừ thỏa hiệp và thoái nhượng đã không còn biện pháp hữu hiệu nào, mà những quý tộc kia cũng nhân cơ hội vói tay vào chia sẻ quyền lực của chúng ta. Vậy nên, cục diện vốn do Giáo đình chủ đạo hiện tại lại bị quý tộc và pháp sư phân đi hơn phân nửa.”

Gustav mặt không biến sắc: “Mà bây giờ, cũng là một cơ hội phi thường tốt. Ma vật xâm lấn, trận doanh nhân loại hỗn loạn, pháp sư lần nữa trở nên cường đại, bất quá Ma pháp công hội lại chia năm xẻ bảy, lại thêm hiện tại Alfonso VIII đã chết, Đế quốc Charlemagne cơ bản không thể cấu thành uy hiếp, Giáo đình hẳn nên nhân cơ hội nắm lại quyền chủ đạo. Nói cách khác, việc phân phối tài nguyên thế nào, tiêu diệt ma vật ra sao vốn nên do chúng ta quyết định, việc này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến hậu chiến chúng ta có thể đoạt được bao nhiêu lợi ích.”

Lời lẽ của Gustav phi thường trắng trợn, trắng trợn đến không còn bất kỳ sự bao biện nào, trần trụi đều đang dùng hai chữ ‘lợi ích’ làm cốt lõi, bất quá cũng chỉ có như vậy mới có thể đã động người khác. Những kẻ đang ngồi đây đều là thần quan của Giáo đình, hơn nữa đời này cũng không thể thoát ly Giáo đình, vậy nên những lời này của Gustav hoàn toàn phù hợp vơi slợi ích chung, nếu gã nói ra cái gì ‘Vì lợi ích của cả đại lục, vì sự sinh tồn của bình dân’ này nọ trái lại mới không có ai phản ứng.

“Nhường nhịn không thể mang đến hòa bình mà chỉ có thể khiến người khác cảm thấy chúng ta vô năng. Đương nhiên, Giáo đình tuyệt đối sẽ không có việc cấu kết cùng ma vật.” Gustav không có nói rõ, thế nhưng ai cũng biết gã đang ám chỉ cựu Giáo Hoàng.

Vatican Ridge mặt không đổi sắc, phương pháp không hề nghe được sự châm chọc của đối phương, hàm dưỡng phi thường tốt.

Yannick đột nhiên hỏi: “Đức ngài Gustav, thứ cho ta nói thẳng, ngài thực sự tin rằng Giáo đình còn có thể khống chế tín ngưỡng thậm chí sinh hoạt của tuyệt đại đa số người trên đại lục như nghìn năm trước sao?”

“Ngươi cho không thể sao?” Gustav hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, ta cho rằng không thể.” Yannick thẳng thắn.

“Ngươi làm một thần quan nhưng lại bán đứng cả thân xác và linh hồn cho pháp sư!” Gustav thu liễm giọng điệu và nụ cười mỉa mai, lớn tiếng chỉ trích.

Thần quan tóc bạch kim mỉm cười, cũng không vì lời này mà kinh hoảng, y chậm rãi nói: “Chúng ta đều là người của Giáo đình, đổi một loại ví dụ cụ thể khác, chúng ta hiện tại đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền, hơn nữa mọi người đều bị cột vào một sợi dây, sợi dây này không thể dùng bất luận ma pháp hoặc đạo cụ nào cắt đứt, vậy nên chỉ cần một người rơi xuống nước những người khác đều phải vì vậy mà liên lụy. Ta không muốn nói những thứ hư vô mờ mịt lấy lòng mọi người, bởi vì hành vi này sẽ không mang đến bất cứ lợi ít nào cho chúng ta.”

“Tuy rằng Alfonso VIII đã chết, thế nhưng phía ma vật khẳng định còn kẻ biết chuyện của cựu Giáo Hoàng, giả như bọn chúng tuyên dương việc này ra ngoài, như vậy chúng ta nên ứng phó thế nào? Thề thốt phủ nhận có thể giải quyết vấn đề sao? Hiển nhiên là không được. Chuyện dù sao cũng đã xảy ra, hiện tại thanh danh của Giáo đình ở bên ngoài cũng không quá cao thượng, tin rằng không cần ta nói chư vị cũng biết việc này.”

“Trước kia hành động bắt giết pháp sư của chúng ta đã liên lụy đến rất nhiều bình dân bị đưa lên đài hành hình thiêu sống, việc này có lẽ cũng không phải do các vị đang có mặt ở dây hạ lệnh, thế nhưng chỉ cần chúng ta còn là một phần tử của Giáo đình liền không thể rũ bỏ quan hệ. Có thể đoán được, những bình dân kia đối với chúng ta phần nhiều đã là sợ hãi chứ không còn sùng kính, cho dù bọn họ bị bệnh bị thương cần sự trị liệu, thế nhưng có bao nhiêu người có thể nhận được sự trị liệu từ thần quan chứ? Người có tiền sẽ mua ma pháp dược tề, không có tiền liền cứ thế chờ chết.”

“Về phần quý tộc, đó càng là một quần thể nặng vì tư lợi. Chúng ta có thể hợp tác với bọn họ, nhưng đó là khi bọn họ có việc cầu xin chúng ta, lẽ nào bọn họ thực sự sẽ cam tâm tình nguyện đem Hoàng quyền giao trả sao? Bảy quốc gia trên đại lục, quốc gia kiến quốc trễ nhất đến nay cũng đã vượt trên năm trăm năm, trong đoạn năm tháng dài dòng này Hoàng quyền thế tục đã thành lập được cơ sở thống trị kiên cố, Giáo đình có thể cải biến cục diện này sao? Giả thiết rằng hiện tại ma vật đã âm thầm chiếm trọn toàn bộ Công quốc Mecklen, đồng thời triệt để tiêu diệt Hoàng quyền, như vậy cho dù Giáo đình muốn tiếp nhận Mecklen không phải còn cần phải trước hết giải quyết ma vật sao?”

Thần quan tóc bạch kim tuy rằng nói không nhanh, thế nhưng một câu tiếp một câu không cho người khác có cơ hội suy tính, những người có suy nghĩ chậm một chút càng có nguy cơ không theo kịp.

Thành thật mà nói, Vatican Ridge cảm thấy rất sảng khoái, đám người này trước đây vẫn luôn bị quyền thế cao cao tại thượng che mắt, suốt ngày vẫn cho rằng Giáo đình là thiên hạ đệ nhất, cho dù là quý tộc cũng tốt, pháp sư cũng được, trời sinh nên cúi đầu trước Giáo đình, lại vô tình cố ý bỏ quên cục diện cụ thể trước mắt, cả người đắm chìm trong mộng đẹp.

Đối với hiện tại có người đứng ra đánh nát mộng đẹp của đám người này, Giáo Hoàng bệ hạ biểu thị rất vui mừng nghe ngóng. Y thừa nhận miệng lưỡi của mình không tốt bằng Yannick, cũng lười tốn nước bọt thuyết phục những người này, vừa lúc nương cơ hội tranh cử Giáo Hoàng để Yannick trực tiếp giáo huấn bọn họ một chút đi!

“Vừa rồi Hồng y Gustav nói rằng chúng ta cần đạt được quyền chủ đạo trong vấn đề đối kháng ma vật, ta rất tán thành những lời này.” Ngữ điệu của Yannick chuyển biến, “Chỉ là quyền chủ đạo cũng không phải bá quyền. Hiện tại lực lượng Giáo đình có thể điều động cũng chỉ còn thần quan ở các nơi, không chỉ các pháp sư không có khả năng nghe lệnh của chúng ta, ngay cả các quý tộc đều có tâm tư riêng của mình, loại quan hệ bằng mặt không bằng lòng này rất dễ dẫn đến mâu thuẫn chỉ huy khiến tiền tuyến hỗn loạn. Quan trọng hơn là, nếu như việc của cựu Giáo Hoàng bị vạch trần —— chúng ta phải làm tốt dự định tồi tệ nhất, nếu như chuyện này bị lộ ra, pháp sư và quý tộc khẳng định sẽ không tín nhiệm Giáo đình nữa. Lúc này nếu chúng ta không lấy ra một ít thành ý mà chỉ không ngừng yêu cầu chủ đạo, như vậy chỉ có thể rơi xuống hai con đường.”

Thần quan tóc bạch kim cười híp mắt vươn hai ngón tay: “Con đường thứ nhất, kế ly gián của ma vật thành công, pháp sư và quý tộc liên hợp khu trục Giáo đình, Giáo đình một bên phải ứng phó sự tiến công của ma vật, một bên phải ứng phó địch ý từ quý tộc và pháp sư, hai bề thụ địch. Cho dù chúng ta muốn phản chiến hợp tác cùng ma vật, sau sự kiện Alfonso VIII, ma vật cũng sẽ không lại tin tưởng chúng ta, kết quả sau cùng khẳng định là Giáo đình có hại.”

“Con đường thứ hai, kế ly gián của ma vật tạm thời không thành công, giả thiết chúng ta có thể cùng pháp sư và quý tộc liên kết đánh đuổi ma vật, như vậy hai phe còn lại khẳng định cũng sẽ dùng chuyện này tính sổ về sau. Hai chọi một, nếu như quý tộc lại kích động lực lượng bình dân, như vậy tổn thất vẫn là Giáo đình.”

Mọi người nghe đến sửng sốt, bọn họ không phải không biết tình huống của Giáo đình hiện tại không tốt, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng có ai đem mọi việc phân tích ra rõ ràng như vậy, cục diện thoáng cái liền được trực tiếp vạch trần, cho dù còn có người cho rằng Giáo đình cũng không phải kẻ yếu thế nhưng lại không ai tìm ra được luận cứ nào phản bác Yannick, tùy tiện mở miệng chỉ có thể tự rước lấy nhục.

“Dựa đó mà xem, Giáo đình hiện tại chỉ còn một lối ra, đó chính là bỏ xuống thân phận hợp tác với mọi người. Xin chú ý, là chân thành hợp tác chứ không phải chỉ có lệ mặt ngoài.”

Nói hơn nữa ngày, đột nhiên dừng lại Yannick mới phát hiện miệng lưỡi khô khốc, y cầm tác trà đặt trước mặt lên dùng một tư thế không quá ưu nhã uống cạn.

“Ta tin rằng, mặc kệ là ai làm Giáo Hoàng, việc đầu tiên cần suy nghĩ là lợi ích của Giáo đình, việc này không thể nghi ngờ. Thế nhưng cái lợi ích này làm sao mới có thể tối đa hóa, lấy bỏ làm sao mới phù hợp vừa rồi ta đã phân tích phi thường rõ ràng, các vị đều là những người khôn khéo cơ trí, cuối cùng nên lựa chọn thế nào khẳng định cũng đã có đáp án.”

Y vừa dứt lời, Vatican Ridge đã thực hiện nghĩa vụ: “Hồng y Gustav, ngài còn có gì cần bổ sung hay phản đối,nếu như không có chúng ta sẽ tiến vào giai đoạn bỏ phiếu, chúng ta đã tiêu tốn hơn sáu giờ tại đây rồi.”

Gustav biết rõ đối phương là cố ý chọn lúc này để hối thúc, không cho phía bọn họ bất kỳ thời gian suy tính nào, thế nhưng gã quả thực nhất thời không tìm ra được lý do gì để phản bác, mà phía Giáo chủ Quinton lại khí thế phi phàm phun ra một câu: “Yannick Hill, ngươi chỉ biết tuyên truyền tà thuyết…”

Mà loại phản bác này quả thực quá hạ giá, những người ở đây không ai ngu ngốc, ai hơn ai còn không phát hiện được sao?

Thế nhưng gã cũng không thể nói ‘Để ta ngẫm lại một chút’ đi, như vậy cũng quá buồn cười!

Sớm biết ngay từ đầu liền không nên để Yannick Hill mở miệng!

Gustav nhìn chằm chằm Vatican Ridge, nghiến răng từng chữ: “Ta không còn gì muốn nói.”

Giáo chủ Quinton lập tức im thin thít như bị bóp cổ.

Vatican Ridge tựa hồ không thấy được tia lửa trong mắt đối thủ cũ, bình thản đạm mạc nói: “Oh, tốt, như vậy chúng ta bỏ phiếu thôi.”

Mặc kệ Gustav có bao nhiêu căm giận muốn lấp kín miệng Yannick, cũng cần biết hắn muốn đem Vatican Ridge kéo xuống xoa lại thành bóng cao su để đá như thế nào, hết thảy đều đã không kịp nữa rồi. Bất quá gã tin tưởng những lão hồ lý ở đây sẽ không dễ dàng bị Yannick Hill nắm mũi dẫn đi như vậy.

Quả thực, tràng thao thao bất tuyệt của Yannick nhìn như chiếm thượng phong nhưng trên thực tế đại bộ phận nội dung đều giống như Gustav, thuộc về dự đoán tương lai không đoán trước được. Nói trắng ra là, bọn họ trên cơ bản dùng hình thức ‘Nếu ta trúng tuyển ta sẽ mang đến lợi ích gì cho các ngươi’, hiện tại chỉ phải chờ xem nội dung của ai càng phù hợp với sự mong đợi của đám đông.

Luận tư lịch và thâm niên, Gustav quăng Yannick không chỉ mười con phố. Luận năng lực, tuy rằng danh tiếng của Yannick ở bên ngoài rất vang dội thế nhưng y lại không có bao nhiêu tiếp xúc với các Hồng y giáo chủ. Luận uy vọng, Gustav cũng tin tưởng mình vượt qua thần quan tóc bạch kim mềm mại yếu đuối râu còn chưa mọc đủ kia nhiều lắm, loại thời điểm này cần lựa chọn thế nào đơn giản không cần suy tính.

Thế nhưng, gã vô tình cố ý lại bỏ quên một điểm rất trọng yếu.

Hồng y Spencer có điểm do dự.

Nếu hiện tại tên của Vatican Ridge có trong danh sách ông nhất định không chút do dự đưa ra lựa chọn, thế nhưng sự thật không phải.

Thời đại của Vatican Ridge đã sắp trôi qua rồi, hôm nay bọn họ tụ tập lại đây dùng sáu giờ đồng hồ hội họp chính là vì chứng kiến sự ra đời của một vị tân Giáo Hoàng.

Ông là người thuộc phe Vatican Ridge bệ hạ, chuẩn xác mà nói là người của cựu Giáo Hoàng lưu lại cho tân Giáo Hoàng, ông không giống đám người Hogan, kiên định ủng hộ Vatican Ridge. Ngày hôm nay Vatican Ridge đã biểu hiện suy nghĩ rõ ràng như vậy, nhóm Hogan khẳng định cũng sẽ không chút do dự viết tên Yannick Hill.

Thế nhưng Spencer còn chưa trung trinh đến trình độ này, ông cũng cần suy tính vì lợi ích của mình.

Chọn Yannick Hill hay Thierry Gustav, đây là một cái vấn đề.

Thành thật mà nói, Spencer đối với Yannick Hill còn có một chút do dự, người này quá mức trẻ tuổi, thời gian y nhậm chức Hồng y giáo chủ thậm chí còn chưa bằng một phần mười thâm niên của Gustav, dưới tình huống như vậy làm sao có thể tin tưởng y nhất định có thể lãnh đạo Giáo đình lần nữa phục hưng?

Hơn nữa Yannick Hill dù sao cũng không phải Vatican Ridge, sẽ không bởi vì nhóm người Spencer vốn trung thành với cựu Giáo Hoàng mà có nửa phần lưu tình với bọn họ. Spencer có lý do tin rằng người kia là một người phi thường giảo hoạt tôn thờ chủ nghĩa thực dụng, nếu như đám người bọn họ ngày nào đó trở thành chướng ngại vật, Yannick Hill khẳng định sẽ không lưu tình diệt trừ bọn họ!

Nhưng nếu bảo Spencer chọn Gustav, ông cũng không tình nguyện.

Gustav rõ ràng có mâu thuẫn với cựu Giáo Hoàng, nếu như gã lên làm Giáo Hoàng những người như ông tuyệt đối sẽ bị bỏ lơ, nói không chừng còn có thể bị tìm một lý do tùy tiện bị ném đi. Gustav nhất định sẽ đem ghế Hồng y giáo chủ xem như kẹo phân phát cho những người thuần phục mình, tựa như nam sủng Angus vậy…

Spencer không chút dấu vết nhẹ nhàng quét mắt về phái vị Hồng y giáo chủ tóc nâu ngồi đối diện mình.

Loại người chỉ dựa vào gương mặt không biết làm việc này nhất định cũng sẽ càng lúc càng nhiều.

Quan trọng hơn là, ma vật đang toàn diện xâm lấn.

Đúng vậy, ma vật, nghĩ tới đây Spencer âm thầm thở dài, ông nghĩ đến cựu Giáo Hoàng cư nhiên cấu kết cùng ma vật, cũng nghĩ đến chuyện ma vật hóa thân thành Alfonso VIII, việc này khiến ông sợ hãi cực độ, nhất thời sinh ra một loại cảm giác nguy cơ nồng đậm.

Trên tay Yannick Hill nắm giữ tài nguyên dược tề phân biệt, đây cũng là điểm trọng yếu nhất.

Vứt bỏ những tiền cảnh hư huyễn tốt đẹp kia, chỉ có chuyện này là thật sự đả động Spencer.

Cho dù ông cũng không quá tin tưởng Yannick Hill, thế nhưng trong giai đoạn hiện tại mà nói tựa hồ đã không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa, trừ phi ông trực tiếp đứng lên kháng nghị rồi đề ra một ứng viên tốt hơn.

Spencer cân nhắc tính khả thi của dự định này, thế nhưng sau một hồi lâu ông cũng nhấc bút lông ngỗng lên, viết ra một cái tên trên mảnh da dê.

Những người đang ngồi đây trên cơ bản đều có quá trình đấu tranh tư tưởng khúc chiết không muốn ai biết được tương tự Spencer, mặc kệ trong lòng bọn họ tranh đấu có bao nhiêu kịch liệt thì không gian trong phòng hội nghị vẫn luôn duy trì an tĩnh. Ở trước khi tiếng chuông báo hiệu thời gian đã hết vang lên, mỗi người đều hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, các mảnh da dê được cẩn thận gấp lại dùng ruy băng cột chặt trước mặt mọi người, sau đó do thánh kỵ sỹ dùng mâm bạc giao cho thần quan hầu cận sau lưng Giáo Hoàng bệ hạ.

Quyển trục da dê là đặc chế, người đầu phiếu cần phải viết tên của mình xuống, thế nhưng cái tên này chỉ có Giáo Hoàng là có thể thấy, mà cho dù là Giáo Hoàng cũng không thể tùy ý công bố tên của người đầu phiếu, đây là quy tắc.

Ngay khi các mảnh da dê đều được đặt trước mặt Vatican Ridge, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Giáo Hoàng bệ hạ mở ra từng quyển trục, thần quan hầu cận sau lưng sẽ ghi lại kết quả, làm công tác thống kê thông báo.

“Thierry Gustav, bảy phiếu. Yannick Hill, chín phiếu.”

“Không có khả năng!”

Ngay khi thần quan hầu cận đọc ra kết quả, Gustav lập tức ngắt lời.

“Bệ hạ, ta đối kết quả này có chất vấn!”

Vatican Ridge diện vô biểu tình: “Lý do?”

Gustav: “Sự ủng hộ của ngài đối với Yannick Hill mọi người đều biết, đây là lý do hữu lực nhất.”

Vatican Ridge: “Như vậy ngài muốn như thế nào?”

Gustav: “Công bố tên người đầu phiếu.”

Vatican Ridge nhíu mày: “Như vậy không phù hợp quy tắc.”

Gustav lộ ra mọt nụ cười mỉa mai: “Như vậy ta cự tuyệt phục tùng kết quả này.”

Mọi người đương nhiên không hy vọng tên của mình bị công khai, thế nhưng tình huống hiện tại là như vậy, mặc kệ là ủng hộ hay phản đối đều sẽ đắc tội kẻ khác, vậy nên bọn họ đều sáng suốt lựa chọn trầm mặc.

Cục diện giằng co hồi lâu, Vatican Ridge làm Giáo Hoàng không thể có khả năng cứ thế bị Gustav đắn đo, y trầm mặc một lát: “Nếu như công bố tên, hơn nữa bảo đảm người đầu phiếu đều là tự nguyện, như vậy ngài sẽ phục tòng kết quả đồng thời tuyên thệ thuần phục với tân Giáo Hoàng.”

Gustav thiêu mi: “Đương nhiên.”

Vatican Ridge: “Được rồi, vậy thì công khai đi, chỉ đọc tên những người ủng hộ Yannick Hill là được.”

Thần quan hầu cận nhận được lệnh, bắt đầu đọc: “Ernest Hogan! Tom Daifield! Frank Spencer! Galli Hutcheson! Grace Rahl! Jean Ford! Sam Sidney! Toby Anderson!” Khi đọc tới tên người cuối cùng, y dừng một chút, thế nhưng vẫn gọi ra.

“Roy Angus!”

Mọi người ồ lên.

Gustav không thể tin nhìn về phía thần quan tóc hạt dẻ tuấn mỹ bên cạnh, người sau né tránh ánh mắt của gã.

“Ngươi phản bội ta?!” Gustav tức giận gầm lên, gã thậm chí đã vung tay muốn tát vào mặt đối phương thế nhưng lại bị Angus linh hoạt né tránh.

Vatican Ridge lạnh lùng nói: “Hồng y Gustav, xin chú ý trường hợp và thân phận của ngài, đây không phải nơi để ẩu đả!”

“Đứa tạp chủng như ngươi cũng dám phản bội ta!” Nếu như nói sự lựa chọn của những người trước gã hoàn toàn có thể hiểu được, thế nhưng cái tên cuối cùng lại khiến gã không cách nào giữ được tĩnh táo, đương nhiên cũng càng thêm giận không giữ miệng.

Angus vứt bỏ sự nhu thuận từ trước đến giờ, giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Gustav, ngươi là Hồng y giáo chủ ta cũng là Hồng y giáo chủ, ngươi có tư cách gì nhục mạ ta?”