[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 116: + 117




Edit by Thanh tỷ

Chương 116: Tra hỏi

Dù sao Vương Tam cũng là người đã lăn lội ngoài xã hội vài năm, gã khẽ cắn môi nhìn đám người Tần Nhất, uy hiếp: "Bọn mày tốt nhất đừng đụng đến tao, nếu không tao sẽ khiến bọn mày phải trả cái giá đắt."

Nghe được lời Vương Tam nói, cái tay đang vuốt ve Tiểu Lam của Tần Nhất dừng một chút, nhếch miệng cười trào phúng.

Lâm Thanh vẫn như cũ cười tủm tỉm, nhưng trong mắt hồ ly mê người lại lộ ra quang mang nguy hiểm: "Ái chà, uy hiếp bọn tôi cơ à, tôi thật sự thấy hơi sợ rồi đấy."

Nói xong, biểu cảm trên mặt Lâm Thanh liền thay đổi. Anh ta bóp lấy cổ Vương Tam, nụ cười trên mặt biến mất không thấy đâu, trên tay càng dùng sức.

Vương Tam cảm giác bản thân sắp bị bóp ngạt thở, không khí trong phổi càng ngày càng ít. Lúc này gã ta mới hiểu được, sẽ không có bất kỳ kẻ nào tới cứu gã, mà đám người trước mắt này rất có thể sẽ trực tiếp ra tay gϊếŧ gã

Không có người nào không tiếc mạng của mình, Vương Tam gã càng yêu mạng hơn. Rốt cuộc đến lúc không chịu được nữa, gã hé miệng, đứt quãng nói: "Đừng, đừng gϊếŧ, tôi, tôi nói, cái gì tôi cũng nói."

Vân Hoán cho Lâm Thanh một ánh mắt, Lâm Thanh bĩu môi, buông tay ra.

Vương Tam ngồi bệt xuống đất, không ngừng hít từng ngụm từng ngụm không khí, trong mắt hiện lên sự sợ hãi. Đám người này trong mắt gã đều chỉ là một đám thanh niên trẻ tuổi choai choai chưa trải sự đời, nhưng ai ngờ so với lão Đại của gã còn tàn nhẫn hơn.

Vân Hoán đứng lên, đôi chân rắn chắc được quần dài màu đen bao lấy, nhìn vừa dài vừa thẳng, hai tay anh tùy ý cắm ở trong túi quần, dáng vẻ cực kỳ ưu nhã, thế nhưng cơ thể Vương Tam lại càng run rẩy dữ dội hơn.

Người này, thật lạnh, cũng thật đáng sợ.

Vân Hoán nhàn nhạt nhìn qua Vương Tam dưới đất, tùy ý đứng đấy, nhưng khí phách mạnh mẽ trên người anh tản ra lại giống như một vị đế vương trời sinh.

"Nói đi, mục đích của bọn mày là gì?" Vân Hoán quét mắt nhìn Vương Tam một lượt nữa, làm cho lòng gã căng thẳng, không dám nói dối.

"Tôi, chúng tôi là phạm nhân trốn ra từ nhà tù ở thành phố S. Lúc tận thế vừa mới buông xuống, trong trại giam vô cùng hỗn loạn. Tôi, lão Đại và mấy người anh em nữa nhân cơ hội cùng nhau trốn thoát. Sau đó chúng tôi đã chạy đến thôn trang này rồi quyết định ở lại, lợi dụng những người dân trong thôn khiến cho những người tạm dừng chân nghỉ ngơi ở đây như các anh hôn mê, sau đó, sau đó..."

Vương Tam nuốt một ngụm nước bọt, sau đó gϊếŧ các người, câu nói này gã ta làm thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng. Gã sợ khi gã nói ra, đám người này sẽ làm thịt gã.

Tần Nhất hừ lạnh, nhấc mí mắt lên nhìn Vương Tam: "Sau đó gϊếŧ người cướp đoạt vật tư, đúng không?"

Thanh âm mát lạnh êm tai của thiếu niên vang lên, cũng không biết có phải do vừa mới tỉnh ngủ hay không, giọng nói hơi khàn, ngược lại càng tăng thêm chút ý vị.

Vương Tam bị Tần Nhất nhìn đến tê cả da đầu, gã cảm thấy khi bản thân ở trước mặt thiếu niên này, tấm màn che như bị gỡ xuống, tâm tư suy nghĩ của gã đều bị nhìn thấu.

Gã không nói lời nào nhưng bọn Lâm Thanh đều đã hiểu.

Sở Mặc Hòa lấy tay che cái miệng nhỏ ngáp một cái thật lớn, đôi mắt trông mong nhìn Tiểu Lam trong ngực Tần Nhất, miệng không quên hỏi: "Đại bản doanh của bọn mày ở nơi nào, mau nói, không nói, gϊếŧ."

Sở Mặc Hòa là lông nhung khống, thích nhất vật nhỏ có lông mềm mại. Giờ phút này nhìn Tiểu Lam trong ngực Tần Nhất, đôi con ngươi không khống chế được phát ra ánh sáng xanh.

Chỉ có điều vật nhỏ này vô cùng sợ người lạ, ngoại trừ Tần Nhất ai cũng không cho động vào, đại khái là do Lâm Thanh và Vân Hoán mang đến cho nó bóng ma tâm lý quá lớn.

Mặc dù Sở Mặc Hòa rất muốn ôm Tiểu Lam, nhưng thân là lông nhung khống, anh ta đối với tiểu gia hỏa này vẫn rất có kiên nhẫn. Vì không muốn dùng bạo lực, cho nên anh ta quyết tâm trước tiên phải làm thân với tiểu gia hỏa nhiều một chút, tranh thủ sớm ngày có thể ôm nó đến tay.

Tuy giọng của Sở Mặc Hòa nhẹ nhàng nhưng lại khiến toàn thân Vương Tam run rẩy, gã biết nam sinh có khuôn mặt baby kia đang nói chuyện rất nghiêm túc.

Vương Tam cảm thấy bản thân mình thật là khổ bức, sớm biết thế hôm nay gã đã không tới, cứ ở bên kia đợi kết quả là được rồi. Hiện tại đụng phải mấy tên sát thần này, mẹ nó, thật sự là quá xui xẻo.

Chương 117: Súng

Vương Tam không lên tiếng, gã không thể nói vị trí đại bản doanh cho đám người này, nếu như gã nói ra, lão Đại sẽ gϊếŧ gã.

Đừng nhìn bình thường người nọ coi mấy người bọn gã như anh em, gã hiểu rất rõ người nọ, người nọ yêu nhất chính là bản thân mình. Nếu như đụng chạm đến lợi ích của người nọ, chỉ có một con đường, chết.

Lâm Thanh trào phúng nhìn Vương Tam: "Thật đúng là có cốt khí, cũng không biết miệng của mày cứng hay là dao găm của tao cứng."

Lâm Thanh vuốt ve con dao găm Tần Nhất đưa cho trên tay, dao găm nhỏ lóe lên hàn quang, nhìn qua vô cùng sắc bén.

Không khai, Lâm Thanh anh còn rất nhiều biện pháp.

Vương Tam nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Lâm Thanh, trái tim nhỏ bé trong ngực khẽ run, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không lên tiếng. Hôm nay coi như gã chết cũng không thể nói ra, em trai gã vẫn còn đang nằm trong tay người nọ.

Đó là người thân duy nhất của gã, Vương Tam gã mặc dù làm nhiều điều ác, mặc dù đã chìm sâu trong vũng bùn lầy, nhưng em trai lại là toàn bộ ánh sáng sinh mạng của gã.

Vương Tam không nói, Lâm Thanh đang định sử dụng phương pháp đặc thù để moi tin thì Vương Cầm vẫn luôn yên lặng ở một bên lại lên tiếng.

"Tôi biết, tôi biết bọn hắn ở nơi nào."

Lâm Thanh thu hồi dao găm, nhíu mày nhìn về phía Vương Cầm.

Tay Tần Nhất đang vuốt ve Tiểu Lam hơi dừng, người phụ nữ này chính là người hôm nay theo dõi cô, áo khoác đen, trên người mang theo mùi máu tươi rất nồng.

Mắt Vương Tam trợn đến mức sắp nứt ra: "Bà dám! Vương Cầm, bà đừng quên con gái của bà đang ở đâu. Nếu bà dám phản bội lão Đại, con gái của bà cũng đừng mong sống sót."

Vương Tam không nghĩ tới, Vương Cầm luôn luôn khúm núm thế mà bây giờ lại dám đứng ra. Bà ta muốn điên thì cũng đừng có kéo gã theo bồi cùng.

Vương Cầm lạnh lùng cười, nước mắt từng giọt từng giọt lớn theo hốc mắt chảy ra: "Đúng vậy, con gái tao ở trong tay đám súc sinh bọn mày, thế nhưng em trai của mày không phải cũng đang ở trong tay bọn hắn sao? Mày cho rằng mày chết thì bọn hắn sẽ nhớ tới công lao của mày sao? Không, sẽ không! Mày chết rồi, em trai của mày cũng sẽ có kết quả giống như con gái của tao thôi!"

Vương Tam sững sờ, lời của Vương Cầm đâm thẳng vào trái tim gã. Đúng vậy, gã chết rồi, em trai của gã nhất định sẽ sống không dễ chịu. Thế nhưng phải làm thế làm đây, nếu gã phản bội người nọ, sẽ không phải là vấn đề sống không tốt nữa, mà là chết.

Gã đã thấy thủ đoạn của người nọ, mà sau khi tận thế buông xuống, người nọ đã thức tỉnh một loại năng lực rất cổ quái, bọn hắn lại càng không chống lại nổi.

Trôi qua không tốt, nhưng tối thiểu vẫn có thể sống sót, nếu như thật sự phản bội, vậy cũng chỉ có một con đường chết.

Vương Cầm mắt lạnh nhìn Vương Tam đang do dự, hiện tại bà ta chỉ có thể liều một mạng, chỉ mong ánh mắt của bà ta không sai, nhóm thanh niên trước mặt có thể giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này. Nếu thua, bà cũng nhận. Bà sẽ dẫn theo con gái cùng nhau đi tìm chồng.

Nghĩ đến đây, Vương Cầm cũng mặc kệ Vương Tam trên đất. Ban đầu đối với Vương Tam bà ta cũng có hận, bây giờ lại càng không muốn để ý đến gã.

Vương Cầm nhìn về phía Vân Hoán, bà ta biết người thanh niên này mới là lão Đại: "Tôi có thể dẫn mọi người đi đến đại bản doanh, nơi đó có rất nhiều đồ ăn, thậm chí còn có súng."

Một chữ "súng" này thành công hấp dẫn sự chú ý của Tần Nhất, đồ ăn trong không gian của cô còn rất nhiều, căn bản không thiếu. Đương nhiên, nếu như có thì cô cũng không ngại thu thập thêm một chút. Cho nên Tần Nhất đối với "súng" trong miệng Vương Cầm rất có hứng thú.

Bọn họ trước đó còn muốn tìm ít súng đạn, nhưng người lãnh đạo sớm đã chuyển hết những vật này đi, bọn họ cũng chỉ tìm thấy mấy cây trong cục cảnh sát.

Hiện tại tốt rồi, không nghĩ tới nơi này lại có súng, mà nghe ý tứ của Vương Cầm, số lượng súng hẳn là không ít. Xem ra "đại bản doanh" này bọn họ không thể không đi một chuyến.

Bên trong cặp mắt đào hoa lạnh băng của Vân Hoán vẫn như cũ là một mảnh lạnh nhạt, không có nửa điểm mừng rỡ: "Điều kiện?"