Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 208: Tăng thêm trừng phạt




Mấy người Mộc Thanh Sơn và Mộc Thanh Hải lập tức choáng váng, có chút không dám tin nhìn Ân Cửu Dạ.

" Thái... Thái. Thái tử điện hạ. " Mộc Thanh Sơn mở miệng trước tiên.

Mắt đen của Ân Cửu Dạ rơi vào trên người hắn, không có mở miệng.

" Chuyện này... Chuyện này.  " Dường như trong lúc nhất thời Mộc Thanh Sơn cũng không biết nên nói lại như thế nào.

Ân Cửu Dạ lạnh lùng nói: " Chẳng lẽ ngươi định để bản Thái tử đến gánh vác mấy triệu tổn thất sao?"

Mộc Thanh Sơn cùng Mộc Thanh Hải liếc nhau: " Thái tử điện hạ. Cả nhà Hạ quan thật sự là không lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy a."

" Rất tốt. " Khóe miệng Ân Cửu Dạ nâng lên một đường cong, tự dưng lại khiến người ta run sợ.

Trong lòng Mộc Thanh Sơn dâng lên vô hạn sợ hãi, ngón tay bị chặt đứt của lão phu nhân vẫn còn an tĩnh nằm trên mặt đất, nghĩ đến đây liền đem tay giấu ở trong tay áo, sợ chính mình dẫm vào vết xe đổ của lão phu nhân.

Mộc Thanh Hải so với Mộc Thanh Sơn thì nhát gan hơn một chút, bằng không chức quan cũng không thấp hơn so với người ca ca này, khiếp sợ lệ khí quanh thân Ân Cửu Dạ, cả người đều co rúm lại, dù là cường tráng trấn định cũng không thể.

Duy chỉ có đại phòng Mộc Thanh Đài là vẫn luôn an tĩnh thậm chí có thể nói là không tranh quyền thế bất động thanh sắc liếc nhìn Ân Cửu Dạ một cái, sau đó mở miệng nói: " Thái tử điện hạ nói cực phải, cổ ngữ có nói cha nợ con trả, bây giờ phụ thân không có ở đây, mẫu thân thiếu nợ, đương nhiên sẽ do những người làm con như chúng ta trả lại."

"Đại ca." Hai người Mộc Thanh Sơn và Mộc Thanh Hải đồng thời mở miệng, nhìn về phía Mộc Thanh Đài ánh mắt mang theo một tia khẩn thiết.

Mộc Thanh Đài ngừng một chút mới nói: " Thôi, thiếu nợ thì luôn phải trả, mặc dù Mộc phủ cũng không phải đại tộc, không bỏ ra nổi số tiền này, nhưng cũng không thể đánh mất cốt khí, làm trò cười cho người khác, càng không thể hủy hoại thanh danh trăm năm của Mộc phủ ta, nếu không làm như vậy, chúng ta còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông Mộc gia."

Mộc Thanh Sơn cùng Mộc Thanh Hải muốn phản bác, lại nói không ra lời, nếu như hôm nay ngồi ở thượng thủ không phải Thái tử, vậy thì cho dù là một phân tiền bọn hắn cũng sẽ không lấy ra, chỉ là bây giờ người ngồi ở thượng thủ lại là Thái tử tâm tư thất thường thủ đoạn tàn nhẫn!

" Quản gia, đi đem đồ trong khố phòng kiểm lại một chút, còn có khế đất trong phòng ta, xem xem có thể đổi thành bao nhiêu bạc. " Mộc Thanh Đài nói với quản gia.

Quản gia lĩnh mệnh rời đi, mà trong lòng Mộc Thanh Sơn cùng Mộc Thanh Hải thì dâng lên nồng đậm không cam lòng, Mộc phủ vốn đã có chút suy bại, sớm đã không còn huy hoàng của năm đó, thật vất vả mới tích góp được chút ít, nhưng bây giờ, chỉ trong thời gian chớp mắt đã bị vét sạch, ai cũng sẽ không cam lòng.

Phải biết rằng, một gia tộc xuống dốc là rất dễ dàng, vô luận là tiền là quyền hay là người, chỉ cần thiếu một thứ, gia tộc này sẽ rất khó duy trì, thế nhưng một cái gia tộc muốn quật khởi lại vạn phần gian nan, ngoại trừ mấy thứ ở trên, còn cần một thứ khác, đó chính là cơ duyên.

Trong lòng phu nhân nhị phòng và tam phòng cũng rất oán hận, nhưng lại không dám nói lời nào.

Mộc Thanh Sơn không cam lòng lần nữa đánh chủ ý đến trên người Mộc Tịch Bắc: " Bắc Bắc, nay trong phủ đã không còn thừa bao nhiêu tiền bạc... Con xem có thể cầu xin Thái tử điện hạ, thư thả cho vài ngày được không..."

Mộc Tịch Bắc ôn nhu nói: " Nhị bá, không phải ta không chịu hỗ trợ, chỉ là tình huống bây giờ người cũng nhìn thấy, mọi thứ luôn phải có người đến gánh vác, nếu như lúc trước mấy thứ này để ở trong tay ta, mặc kệ là bị cháy hay là bị trộm, vô luận như thế nào cũng không trách tội đến trên đầu mấy người, nhưng mấy thứ này đã bị tổ mẫu lấy đi, chung quy vẫn phải có người đứng ra gánh vác."

Mộc Thanh Sơn nhất thời nghẹn lời, nhưng trong lòng dâng lên mấy phần khó hiểu, trong rương rõ ràng cái gì cũng không có, chỉ có thể nói rõ mấy thứ này ngay từ đầu đã không ở trong rương, nhưng nếu thứ này thật sự bị mẫu thân hắn tham tài chiếm lấy, như vậy sau khi bị chặt mất một ngón tay  nhất định sẽ lấy đồ ra, mà không phải ngay cả lúc mạng sống cũng không còn, mà vẫn còn liều mạng chiếm lấy.

Nghĩ đến đây, Mộc Thanh Sơn hơi ngước mắt đánh giá Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, lại không nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, chỉ cảm thấy vấn đề này thật sự là quỷ dị.

Đại phòng cho quản gia đi lấy đồ rất nhanh đã mang đến, đồng thời cũng phái người hoàn tất kiểm kê đồ đạc trong khố phòng.

Cộng thêm ngân lượng lúc trước, quả thật cũng không ít, chỉ là so sánh với khoản nợ kếch xù, thì vẫn khiến người ta cảm thấy xa vời.

Thấy Mộc Thanh Sơn và Mộc Thanh Hải mãi vẫn không chịu lấy đồ của mình ra, Mộc Tịch Bắc không khỏi cảm thấy buồn cười, quả thật là người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong, chuyện cho tới bây giờ, hai huynh đệ này lại còn tử thủ không nhả.

Mộc Tịch Bắc nhìn mấy khuôn mặt ghê tởm này, đột nhiên mất hết hào hứng, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Ân Cửu Dạ nhìn thấy trên mặt Mộc Tịch Bắc có chút mệt mỏi, ngữ khí không khỏi sắc bén lên: " Dân gian có cách nói bán vợ bán con trả nợ, nếu như các ngươi không bỏ ra nổi bạc, vậy liền lấy vợ con gán nợ đi."

Mộc Thanh Hải cùng Mộc Thanh Sơn nhíu mày, nhưng không có mở miệng, thầm nghĩ bán vợ con đi cũng không ảnh hưởng đến mình mấy, mình bây giờ dù sao cũng là quan viên tam phẩm, nếu như muốn tìm thêm mấy phòng thê thiếp cũng không phải việc khó.

Nhưng khuôn mặt của phu nhân nhị phòng cùng tam phòng lại lập tức tái đi, nói đến bán mình, liền nghĩ đến lão phu nhân bị bán đến Di Hồng viện, không khỏi níu chặt tay áo nam nhân bên người.

Ân Cửu Dạ không mở miệng tiếp, Sơ Nhất lại hiểu được ý tứ của Ân Cửu Dạ, trực tiếp sai người kéo hết nữ quyến trong phủ đi, đương nhiên, không thể không nói chính là, đại phòng may mắn thoát khỏi nguy nan.

" Lão gia. Mau cứu ta... Mau cứu ta." Phu nhân nhị phòng tam phòng khóc lóc cầu xin.

Ân Cửu Dạ ngay cả mí mắt cũng không nhấc một chút, tùy ý để thủ hạ mang người đi.

Có lẽ bởi vì lâm vào tuyệt vọng, phu nhân nhị phòng cùng tam phòng vốn suy yếu lại không biết lấy sức lực từ đâu ra, quả thực là như phát điên tránh thoát khỏi thị vệ, lập tức bổ nhào tới trước chân Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc.

" Thái tử điện hạ tha mạng. Thái tử điện hạ tha mạng a. Thần phụ không dám nữa, thần phụ nguyện ý giao ra hết tất cả gia sản."

Mộc Tịch Bắc nhìn hai người trước mặt hơi nhíu mày, trong đó phu nhân nhị phòng đang cầm chặt ống quần của nàng, đau khổ cầu khẩn.

Nàng cho tới bây giờ đều không phải người mềm lòng, nhất là đối với loại người ba lần bốn lượt muốn hại nàng.

" Bà hằng năm làm bạn bên cạnh tổ mẫu, ta biết bà và tổ mẫu tình thâm, nay tổ mẫu tuổi tác đã lớn, không thiếu được cần người chiếu cố, đúng lúc hai người các bà đến làm bạn với tổ mẫu đi. " Ngữ khí của Mộc Tịch Bắc tuyệt không sắc bén, thậm chí còn rất mềm mại, chỉ là trong sự mềm mại lại mang theo lạnh lẽo khiến cho người ta thấu xương.

Trong lòng của phu nhân nhị phòng cùng tam phòng sinh ra nồng đậm sợ hãi, Di Hồng viện là chỗ như thế nào các bà đều biết, hai người bọn họ một người là phu nhân của quan viên tam phẩm, một người là phu nhân của quan viên tứ phẩm, bình thường cũng không thiếu các buổi tụ hội, thường cùng các nữ quyến nhà khác tán gẫu về nơi này.

Di Hồng viện cũng không phải kỹ viện bình thường, loại dơ bẩn bỉ ổi nào cũng tồn tại, thậm chí chỉ cần nam nhân chịu xuất tiền, thì nữ nhân nơi này sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu biến thái của bọn họ.

Nghe nói nữ tử bị bán vào Di Hồng viện, phần lớn đều sống không quá nửa năm, đây thậm chí còn xem như có vận khí rất tốt, mà ma ma nơi đó lại cực kì hung tàn, chỉ cần ngươi còn có một hơi, cho dù là bò, ngươi cũng phải đi kiếm tiền cho bà ta.

Đợi đến sau khi các ngươi chết đi, bọn họ còn có thể dùng thi thể mới, lại bán lại vài đồng cho bọn ăn mày đói khát.

Thủ hạ Ân Cửu Dạ rất nhanh liền tiến lên lần nữa bắt lấy hai người, muốn dẫn hai người đi.

Nhưng phu nhân nhị phòng lại nắm thật chặt ống quần Mộc Tịch Bắc.

Thị vệ hơi dùng sức, liền nghe xoạt một tiếng, ống quần Mộc Tịch bắc bị xé rách.

Ân Cửu Dạ nhìn thấy mắt cá nhân tuyết trắng của Mộc Tịch Bắc bị lộ ra ngoài, cả khuôn mặt lập tức đen lại.

Ngước mắt quét một vòng, hai huynh đệ Mộc Thanh Sơn Mộc Thanh Hải  đang kinh ngạc nhìn một màn này, nhìn chằm chằm vào mắt cá nhân khéo léo tinh xảo của Mộc Tịch Bắc.

Ân Cửu Dạ lập tức liền đứng dậy che Mộc Tịch Bắc ở sau lưng, lấy ngoại bào khoác lên người nàng.

Sau đó nhìn xuống phu nhân nhị phòng cũng đang lâm vào kinh ngạc, không chút lưu tình hạ xuống một đao, lập tức cái tay vừa mới nắm lấy ống quần Mộc Tịch Bắc liền bay ra ngoài, lăn xuống trước mặt Mộc Thanh Sơn.

"A!"  Nhị phòng phát ra thanh âm không thể yếu hơn lão phu nhân, máu phun ồ ạt, cả người trong nháy mắt liền đổ đầy mồ hôi, sắc mặt xám trắng.

Phu nhân tam phòng bị dọa cả người đều xụi lơ, cuối cùng không chịu nổi cảnh tượng máu tanh này, bất tỉnh nhân sự.

Mộc Thanh Sơn và Mộc Thanh Hải đều toát mồ hôi lạnh, đoán không ra tiếp theo Ân Cửu Dạ sẽ làm gì, nồng đậm sợ hãi bao vây bọn hắn, lần đầu tiên, bọn hắn cảm thấy tử vong cách bọn hắn là gần như thế, hai người đều run rẩy không ngừng.

Lúc này, người Ân Cửu Dạ phái đi điều tra căn nhà này rất nhanh đã trở lại, đem những thứ giá trị trong ngôi nhà quy thành tiền bạc giao cho Sơ Nhất.

Sơ Nhất thấy giờ phút này chủ tử nhà mình căn bản không có tâm tình lật xem, liền đơn giản lật xem một chút, mở miệng nói: " Căn nhà này của Mộc phủ ngược lại cũng có giá trị không ít, dù sao cũng là nhà cũ trăm năm."

Mộc Thanh Sơn và Mộc Thanh Hải kinh ngạc liếc nhau, khế đất của căn nhà này đều bị lấy đi? Vậy sau này bọn họ phải sống ở đâu?

" Thái tử điện hạ. Cái này..."

Không đợi hai người mở miệng, Ân Cửu Dạ vì chuyện của Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy phiền chán, âm thanh lạnh lùng nói: " Đều bán cả vào Di Hồng viện đi, bán mình gán nợ hợp tình hợp lý."

Sơ Nhất cười nói: " Nghe nói Di Hồng viện thu nam nhân so với nữ nhân còn cao hơn, ý kiến này lại hay."

Dứt lời, Ân Cửu Dạ liền kéo Mộc Tịch Bắc đứng dậy đi ra ngoài, mà Mộc Thanh Hải lúc này giống như không thể tiếp nhận được sự thật này.

Hắn cũng biết ở trong đế đô này, có không ít vương tôn quý tộc có đam mê đặc thù với nam tử, hắn đã từng thấy tận mắt qua mấy người, mặc dù hắn cũng không thích loại chuyện này, nhưng lại không hiếm thấy quan to hiển quý thích cái này, không ít nam tử tuấn tú cuối cùng đều bị lăng nhục không còn hình dáng, so với nữ tử còn đáng sợ hơn.

Mộc Thanh Hải bởi vì chuyện này mà nhận lấy kích thích cực lớn, đỏ bừng hai mắt nhìn về phía hai người sắp đi ra ngoài, trong tay áo xuất ra một cây chủy thủ liền đâm về phía Mộc Tịch Bắc bị Ân Cửu Dạ kéo phía sau mình.

" Ta muốn giết ngươi đồ tai hoạ này! " Mộc Thanh Hải còn chưa dứt lời, liền đâm về phía Mộc Tịch Bắc, khuôn mặt ngập tràn sát ý dữ tợn.

Ở trong mắt người nhà Mộc phủ, Mộc Tịch Bắc đúng là cái tai họa, thậm chí có thể nói là sao chổi, dù sao trước đó lúc Mộc Chính Đức đến đây, bất kể nói thế nào, Mộc phủ cũng hoàn toàn yên tĩnh, mặc dù cũng có chút mạch nước ngầm dâng lên, nhưng đối với cuộc sống của bọn hắn cũng không tạo thành bất kỳ thay đổi nào.

Cho đến khi Mộc Tịch Bắc đến, hết thảy đã bắt đầu bị phá vỡ, thậm chí đến hôm nay, hắn đường đường là đại quan tứ phẩm, vậy mà lại muốn đem bán hắn làm gà! Loại nhục nhã này là ai cũng không chấp nhận được, ngược lại cũng không trách hắn tình nguyện chết cũng không muốn bị bán đi.

Cảm nhận được mũi nhọn đánh úp sau lưng, không đợi Sơ Nhất và Thanh Từ xuất thủ, Ân Cửu Dạ đã ôm Mộc Tịch Bắc qua, bảo hộ nàng ở trong ngực, đồng thời một cước đá vào người Mộc Thanh Hải, trực tiếp đá cả người hắn bay ra ngoài.

Mộc Thanh Sơn chống lại cặp mắt đen hung ác nham hiểm của Ân Cửu Dạ, cả người đều cứng ngắc ở nơi đó, không dám mở miệng, mà đại phòng Mộc Thanh Đài lại giương mắt đánh giá Ân Cửu Dạ một phen, thoạt nhìn có vẻ hơi quỷ dị.

Mộc Thanh Hải ngã mạnh vào trên tường, miệng phun máu tươi, trong mắt đều là điên cuồng cùng không cam lòng, lảo đảo không đứng dậy được.

" Ta muốn giết các ngươi đôi cẩu nam nữ này! Ta nguyền rủa các ngươi chết không tử tế! " Mộc Thanh Hải từng chữ từng câu mở miệng, máu tươi không ngừng trào ra ngoài, hắn thậm chí có thể cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình đều đã vỡ vụn.

Mộc Tịch Bắc bị Ân Cửu Dạ ôm ở trong ngực, nhìn về phía Mộc Thanh Hải, không nói gì, loại thời điểm này, nàng vẫn nên ngoan ngoãn thì tốt hơn, nếu không một hồi nam nhân này giận chó đánh mèo đến trên người nàng cũng không phải một chuyện tốt.

Ân Cửu Dạ nhìn về phía Mộc Thanh Hải ánh mắt dần dần trở nên tàn nhẫn, lạnh giọng mở miệng nói: " Sơ Nhất."

Sơ Nhất nhìn Mộc Thanh Hải một chút, nói: " Thuộc hạ hiểu."

Ân Cửu Dạ lôi kéo Mộc Tịch Bắc rời đi, Sơ Nhất lại lưu lại, cạy mở miệng Mộc Thanh Hải, dùng chủy thủ sinh sinh rọc hết răng của hắn, Mộc Thanh Hải miệng đầy máu tươi, kêu rên không ngừng, Mộc Thanh Sơn cả người đều bị dọa không dám cử động.

Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc còn chưa đi được bao xa, liền nghe sau lưng vang lên tiếng kêu tê tâm liệt phế.

Đi thêm được mấy bước, lại liên tiếp truyền ra hai tiếng hét, thì ra hai mắt của Mộc Thanh Sơn và Mộc Thanh Hải đều trực tiếp bị móc ra, về phần Mộc Thanh Đài bởi vì từ đầu đến cuối đều trầm mặc cúi đầu, mà tránh được một kiếp.

Thanh Từ đi theo sau lưng Mộc Tịch Bắc, nhịn không được mở miệng nói: " Tiểu thư, làm vậy chẳng lẽ không sợ Hoàng đế coi đây là nhược điểm rồi tìm Thái tử phiền phức sao?"

Mộc Tịch Bắc ôn nhu nói: " Hoàng đế có lý do gì đến gây phiền phức?"

" Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bán mình làm nô làm tỳ lại có ai nói ra không nên? Cũng không phải bởi vì bọn họ là đại quan tam phẩm mà có thể giải vây, cho dù Hoàng đế có truy cứu, thế nhân cũng chỉ biết nói Thái tử điện hạ thưởng phạt phân minh, Hoàng đế càng không bắt được nhược điểm gì.  "Mộc Tịch Bắc kiên nhẫn giải thích nói.

Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối làm mặt đen, vốn cơn tức vừa rồi còn chưa tiêu, giờ lại thấy Mộc Tịch Bắc đặt hết lực chú ý ở trên người Thanh Từ, càng dâng lên nồng đậm không vui.

" Nhưng mà Sơ Nhất. " Thanh Từ vẫn còn có chút lo lắng mở miệng.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục giải thích nói: " Mộc Thanh Hải ý đồ hành thích Thái tử, ám sát thất bại, mới gặp kết cục này, có gì không ổn đâu?"

Thanh Từ yên lặng, Mộc Tịch Bắc mỉm cười.

Nếu không phải vì để tránh cho Hoàng đế bắt được nhược điểm của Ân Cửu Dạ, bọn họ cũng sẽ không cẩn thận như vậy, bây giờ đảng Nam Yến Vương liên tục bị đả kích, Quách La thị tộc lại vẫn còn tồn tại.

Hoàng đế nhất định do dự, nhưng cũng đang chờ thời cơ, tìm ra nhược điểm.

Sau khi trở về phòng, Ân Cửu Dạ liền phóng Mộc Tịch Bắc tới trên giường, cả người cũng không nói chuyện, bầu không khí có chút âm trầm.

Mộc Tịch Bắc nghĩ nghĩ, chỉ cảm thấy vô tội, chẳng ai ngờ được phu nhân nhị phòng lại có thể giật rách ống quần của nàng cả.

Mộc Tịch Bắc nghĩ hồi lâu, rốt cuộc tìm được đề tài: " Ân Cửu Dạ, trước ngày đại hôn nam nữ không nên gặp mặt."

Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, lại đem ánh mắt đặt ở trên mắt cá chân lộ ra trong không khí của Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc suy nghĩ rồi nói: " Ngày mai ta sẽ nói với phụ thân, thu dọn đồ đạc trở về Tướng phủ, dù sao Mộc phủ này khó mà khiến người ta thích được."

Ân Cửu Dạ gật đầu nói: " Được."

Thấy hắn mở miệng, Mộc Tịch Bắc mới nhẹ nhàng thở ra, bàn tay to của Ân Cửu Dạ lại đặt hai chân tinh xảo của Mộc Tịch Bắc ở trong lòng bàn tay, không ngừng ma xát, bên tai Mộc Tịch Bắc rất nhanh đỏ lên, muốn rút chân ra, lại tránh không thoát.

Lâu rồi không nhìn thấy lão thái phi, Mộc Tịch Bắc không khỏi cảm thấy hơi nhớ bà.

Hai người lẳng lặng ngồi một hồi, Mộc Tịch Bắc liền nhàn nhạt ngủ thiếp đi, Ân Cửu Dạ khẽ hôn lên trán Mộc Tịch Bắc, mở to đôi mắt đen nhánh, không biết suy nghĩ cái gì, khóe miệng lại nâng lên một đường cong.

Hôm sau trời vừa sáng, Mộc phủ có vẻ phá lệ thanh tịnh, ngoại trừ một nhà đại phòng cùng Mộc Chính Đức, thì người còn lại đều đã biến mất không còn thấy nữa.

Mộc Tịch Bắc nhớ tới nhà đại phòng, không khỏi cảm thấy Ân Cửu Dạ dường như cũng cố ý bỏ qua cả nhà bọn họ, dường như tất cả mọi người đều phát hiện ra cả nhà đại phòng có chút quỷ dị.

Chính bởi vì quỷ dị, cho nên mới để bọn họ lại, dù sao đặt ở chỗ sáng cũng tốt hơn để bọn họ ẩn thân ở chỗ tối.

Mộc Tịch Bắc thu thập đồ đạc trở lại Tướng phủ, lão thái phi nghe nói nàng trở về, còn mang người ra đón.

" Cô. " Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng ôm lấy lão thái phi, lão thái phi mừng rỡ vỗ vỗ đầu vai Mộc Tịch Bắc.

" Ta còn nhắc tới con với phụ thân con, nói để cho con trở về xuất giá, dù sao đây mới là nhà chúng ta. " Lão thái phi lải nhải.

" Dạ, cô mấy ngày vừa qua tốt cả chứ ạ." Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt hoà cùng.

" Gần đây đều bận rộn chuẩn bị đồ cưới của con, ngược lại cũng không nhàm chán lắm, mẹ con đi sớm, không có người quản lý đồ cưới cho con, cô liền thay mẹ con giúp con chuẩn bị, Thái tử đối tốt với con, cô cũng nhìn ở trong mắt, chỉ là con người nha, dù sao vẫn tài đại mới có thể khí thô, có vốn liếng trong người mới có thể cứng rắn được. " Lão thái phi vỗ tay Mộc Tịch Bắc, một mặt đi vào trong, một mặt mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc chỉ cười gật đầu, trong lòng sinh ra một tia ấm áp.

" Mấy hạ nhân trong phủ Thái tử đều phải chuẩn bị chút, đừng để người ta ở sau lưng nói con là chủ mẫu hẹp hòi, cô biết con bản lãnh lớn, nhưng cũng phải đề phòng tiểu nhân ở phía sau nói xấu con, sau khi gả cho Thái tử rồi, thì đừng quá tùy hứng, tính tình của con cô ngược lại cũng yên tâm, chỉ là con thì ẩn nhẫn quật cường, Thái tử lại ngoan lệ kiệt ngạo, dễ dàng sinh ra mâu thuẫn, lại thêm con là người tâm ngoan, cô thật sự là lo lắng cho khoảng thời gian này của các con." Lão thái phi tựa như một người mẫu thân, không đành lòng con của mình xuất giá, nói liên miên lải nhải rất nhiều điều.

Mộc Tịch Bắc chỉ an tĩnh lắng nghe, có đôi lúc sẽ đáp lại hai câu.

" Nhưng con cũng không cần sợ, nếu như Thái tử dám khi dễ con, cô và phụ thân con sẽ làm chủ cho con, mặc dù hắn là Thái tử cao quý, nhưng bây giờ thế cục triều đình con cũng biết, Tướng phủ chúng ta cũng không dễ động vào đâu. " Lão thái phi ngữ khí sắc bén hẳn.

" Cô yên tâm đi. " Mộc Tịch Bắc mở miệng an ủi.

Lão thái phi lúc này mới hài lòng gật đầu, nhưng lại nói ra một chuyện lo lắng khác: " Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không gạt con, phụ thân con có ý với hoàng vị, Thái tử có lẽ cũng có ý với hoàng vị, hoặc là nói cho dù hắn không có, cũng là người kế vị danh chính ngôn thuận, cô chỉ lo, một ngày kia, phụ thân con và Thái tử đối đầu nhau, con kẹp ở giữa cũng khó làm."