Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 49-1: Ai là người hạ độc (1)




Rắn rết thứ nữ

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Lư gia không phải ai khác, chính là gia tộc vĩ đại ở Tây La, được mọi người ca tụng, chủ yếu bắt nguồn từ hai điểm, một là cầm nghệ của Lư gia tự nhận thiên hạ nhất tuyệt, hai là kiếm thuật của Lư gia đồng dạng vấn đỉnh thiên hạ.

Tất cả người Lư gia, bất luận nam nữ, đều biết đánh đàn múa kiếm, một đàn một kiếm này, đều là chỗ hay của quân tử, mỹ nhân ngồi đàn, anh hùng múa kiếm, vừa nhắc đến việc này, liền làm người ta cảm thấy Lư gia là gia đình quân tử, hành vi tự nhiên cũng quân tử, được thiên hạ tán dương.

Lư gia thu nhận đệ tử không nhiều, nhưng tất cả đều là cao thủ, ít nhất khi ra tay, chưa từng có địch thủ, mà một câu của Ngũ Y Nhân thật sự khiến Mộc Tịch Bắc đồng thời đối đầu với cả hai nhà là Tề gia và Lư gia.

Mộc Tịch Bắc cười càng sâu, người khác không biết, Lư gia này nàng lại biết rất rõ, lúc trước Lư gia có giấu Đạp Ca bảo kiếm, lúc ấy chỉ nói nếu ai có thể thắng gia chủ Lư gia, thì có thể lấy Đạp Ca đi.

Ngay lúc đó bàn tay Tịch Tình trắng nõn kinh hồng, vừa hay thắng được gia chủ Lư gia ở trước mặt mọi người, không khỏi làm Lư gia mất hết thể diện, quân tử đoan chính, lúc ấy Lư gia cũng đành chấp nhận, chẳng qua lúc ấy Tịch Tình vì muốn cho An Nguyệt Hằng một kinh hỉ, cũng không nói ra thân phận của mình.

Chỉ không ngờ, tới lúc mọi người tán đi, Lư gia lại trở mặt vô tình, không chịu nhận nợ, chỉ nói Tịch Tình cầm nghệ quá cao, thật sự nguy hại đến uy danh Lư gia, chỉ khi nào nàng không thể chạm vào huyền cầm nữa, bảo đảm uy vọng của Lư gia, mới chịu đưa bảo kiếm cho nàng.

Lúc ấy Mộc Tịch Bắc đã hứa cả đời này sẽ không tiếp tục đánh đàn nữa, nhưng gia chủ Lư gia lại không chịu buông tha, chỉ nói nếu Tịch Tình muốn rời đi, thì sẽ không làm khó nàng, nhưng nếu muốn mang bảo kiếm đi, nhất định phải tự chặt hai ngón tay, dùng việc này để chứng minh từ nay về sau không bao giờ đụng vào huyền cầm nữa, như vậy mới không uy hiếp đến địa vị Lư gia.

Hai ngón tay của Tịch Tình lúc ấy chính là bị chặt như vậy, đủ để thấy được Lư gia căn bản không phải gia đình quân tử gì, mà là hành vi vô cùng tiểu nhân, lại ra vẻ đạo mạo, thật đáng xấu hổ. Huống chi, người bên ngoài không biết, Mộc Tịch Bắc lại biết, qua nhiều năm như vậy, mỗi khi có ai có cầm nghệ cao siêu, thì có thể cùng Lư gia bàn luận một hai, Lư gia sẽ phái người hạ bái thiếp, nói là luận bàn, nhưng không lâu sau, những người kia sẽ luôn vì một số nguyên nhân nào đó mà tay bị đả thương, rốt cuộc không chạm vào đàn được nữa, cũng không thể luận bàn cùng Lư gia nữa.

Không cần phải nói, đây đều do Lư gia gây nên, chẳng qua người ngoài nhìn vào, lại chỉ cho rằng những người đó mua danh chuộc tiếng, căn bản chính là có tiếng không có miếng, sợ hãi Lư gia khiêu chiến, mới cố ý lấy cớ hai tay bị thương, thật ra nào phải như vậy, rõ ràng chính là Lư gia cố tình làm hại người ta trước.

Mà lời hôm nay của Ngũ Y Nhân, bất luận ra sao Mộc Tịch Bắc đều đã đắc tội với người ta, nếu thắng Tề phi, như vậy chắc chắn sẽ bị Tề phi rất hay ghen tị ghi hận trong lòng, mà cầm nghệ của Tề phi là do Lư gia dạy, cũng đại biểu cho mặt mũi của Lư gia, tự nhiên cũng sẽ bị Lư gia coi là cái đinh trong mắt.

Đương nhiên, nếu Mộc Tịch Bắc thua, vậy cũng không được, dù sao Tôn Lộ chụp cái mũ lên đỉnh đầu, ít nhiều gì cũng đại biểu cho mặt mũi của Đế Vương, nhưng lại bại bởi một vị phi tử của Hoàng Đế, điều này sẽ khiến trong lòng Hoàng đế nhất định không vui, không khỏi cảm thấy mất mặt.

Cho nên cục diện bắt đầu quỷ dị, Mộc Tịch Bắc đàn cũng không được, không đàn cũng không được, đàn tốt không được, đàn không tốt càng không được!

Hiếm khi Mộc Chính Đức nhăn mày thành bộ dáng này, cũng không hoàn toàn là vì cục diện hiện tại, mà là nhiều người như vậy nhưng đều nhằm vào Mộc Tịch Bắc, điều này khiến ông cảm thấy rất khó chịu, bảo bối mà mình một lòng muốn bảo hộ lại bị người thiết kế như thế, ông thật sự không biết, khi nào thì phủ Thừa Tướng lại dễ bị bóp như vậy!

Mộc Chính Đức đứng dậy, vừa muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại vượt lên trước một bước, tươi cười nói với Hoàng đế:

" Cầm nghệ của Tề phi nương nương chính là xuất từ Lư gia, tất nhiên là không ai bằng, sở dĩ thần nữ nói chỉ tấu đàn vì người cao quý nhất, chẳng qua hết thảy là vì xuất phát từ trái tim của thần nữ, trái tim chính là vô giá, mới đầy đủ trân quý."

Mộc Tịch Bắc đứng dậy, hai nhà này vốn là cừu nhân của nàng, nàng tự nhiên không sợ các nàng lại ghi hận thêm một phần, cho dù nàng cố ý nhường nhịn, sẽ chỉ làm các nàng càng thêm vênh váo hung hăng, ngược lại lại khiến Tôn Lộ thành công, cảm thấy mình mềm yếu dễ bắt nạt. Chẳng qua hiện nay coi như là ngoài miệng chiếm tiện nghi, người khác cũng chỉ cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi, lại tùy tiện như thế, chỉ có chờ đến khi thực lực bày ra, người khác mới có thể tin phục!

Mộc Chính Đức thấy Mộc Tịch Bắc mở miệng, thì lại ngồi xuống, Mộc Tịch Bắc nói một phen cũng mơ hồ không rõ, đầu tiên là khen ngợi cầm nghệ Tề phi xuất từ Lư gia thì không có ai bằng, cứ như vậy cho dù mình thua cũng là điều bình thường, sau đó vì vãn hồi mặt mũi Hoàng đế, còn nói cầm nghệ của mình sở dĩ trân quý như thế, không tuỳ tiện tấu đàn, cũng không phải vì kỹ thuật cao siêu, mà là vì đàn tùy tâm mà sinh, mới thực sự trân quý.

Tôn Lộ nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh không biến hóa chút nào của Mộc Tịch Bắc, không khỏi phẫn hận, dựa vào cái gì mà đến tình trạng như thế này rồi mà nàng ta còn có thể thản nhiên như vậy, loại thời điểm này nàng ta không phải nên đau khổ cầu xin tha thứ, tuyên bố mình không biết đàn sao! Không phải nên thất kinh, sợ hãi vạn phần sao! Nàng thật sự phẫn hận khi không thể nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Mộc Tịch Bắc.

Còn Tề phi lại cười khinh miệt, nàng tự xưng là cầm nghệ ở trong thiên hạ này chưa từng có địch thủ, nghĩ đến lời này của Mộc Tịch Bắc chẳng qua là vì sợ thua quá khó coi, tìm về cho mình chút mặt mũi thôi.

Ngũ Y Nhân an tĩnh nhìn toàn bộ sân viện, dường như hết thảy nơi này đều nằm trong mưu đồ của nàng, tâm tư Tôn Lộ nàng hiểu được, đơn giản là muốn làm cho Mộc Tịch Bắc xấu mặt, đắc tội Hoàng đế thôi, nhưng hiện tại nhìn thấy con ngươi của Mộc Tịch Bắc cười thành hai khe hở hẹp dài, Ngũ Y Nhân ẩn ẩn cảm thấy Tôn Lộ sợ là thất sách.

An Nguyệt Hằng hơi nâng lên ánh mắt, nhìn về phía nữ tử gầy yếu đứng ở trước mặt mọi người, một thân váy dài sắc phù dung, màu xanh đậm không có tay áo nhỏ, hai con ngươi mỉm cười, khóe miệng hơi giương lên, cứ như vậy tự nhiên đứng ở nơi đó, mềm mại ôn hòa, phảng phất chỉ cần ai nói chuyện thanh âm lớn một chút, thì có thể doạ nàng thất kinh.

An Nguyệt Hằng tiếp tục cúi mắt xuống, xưa nay hắn vốn thích nữ tử mềm mại nhu thuận, trong nhà cũng có không ít người như vậy, nhưng thời gian lâu, hắn lại cảm thấy nữ tử như vậy thật sự không đủ tư cách cùng hắn quan sát thiên hạ, Mộc Tịch Bắc ở trong mắt hắn cũng giống như vậy, cùng những nữ tử kia không có gì khác biệt, không dậy nổi hứng thú gì cả.

Trong lúc lơ đãng, hắn nghĩ tới nữ tử đã chết kia, trong lòng dâng lên một tia không vui, kỳ thật ở sâu trong nội tâm, hắn đối nữ tử kia có thêm một tia sợ hãi, cặp mắt sáng ngời thật sự quá mức thấu triệt, khiến hắn chột dạ, năng lực của nàng càng làm cho hắn kinh tâm, nàng cũng biết quá nhiều bí mật, điều này khiến hắn không thể không giết chết nàng!

Trong chớp mắt An Nguyệt Hằng cúi mắt, tầm mắt Mộc Tịch Bắc khẽ quét qua, hơi nhếch miệng, lần đầu tiên cười vui vẻ như thế, An Nguyệt Hằng, đã lâu không gặp.

" Lời này của Mộc tú nữ nói rất đúng! Không chỉ có dáng người xinh đẹp, mà còn có một trái tim linh lung! Quả thực không sai! "

Trong mắt Hoàng đế ngập tràn tán thưởng, không ai có thể sờ được tâm tư Đế Vương.

Mộc Tịch Bắc cúi thấp đầu không nói tiếp nữa, tuổi tác của Hoàng Đế còn lớn hơn Mộc Chính Đức, ngay cả nhỏ tuổi như nàng đều không buông tha, quả thật không phải thứ gì tốt, quyền mưu a, từ trước đến nay không hỏi nhân quả, chỉ hỏi kết cục.

" Bệ hạ, hay là mau bắt đầu đi, thần nữ không thể chờ được rồi!"

Tôn Lộ không muốn Mộc Tịch Bắc trở thành tiêu điểm của mọi người, lại bất mãn Hoàng đế tán thưởng, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười mở miệng nói.

" Đã như vậy, thì Tề phi tới trước đi! Cầm nghệ của Tề phi năm đó chính là Đế đô nhất tuyệt a!"

Hoàng đế gật gật đầu, mở miệng nói.

Trong lòng Tôn Lộ thắt chặt, rõ ràng nàng điều tra được Mộc Tịch Bắc ngay cả huyền cầm đều chưa từng sờ qua, nàng cũng không tin nàng ta có thể trống rỗng mà diễn tấu ra một khúc đàn, cho dù nàng xảo ngôn lệnh sắc, không nên tấu quá tốt, nhưng nếu quá kém thật sự cũng không thể nào nói nổi đi!

( xảo ngôn lệnh sắc trong câu " Xảo ngôn, lệnh sắc, tiểu hỉ nhân "nghĩa là

: Trong những người có lời nói khéo léo, đáng mặt hiền lành, thì ít có kẻ nhân từ)

Tề phi diễn tấu là một khúc Phượng Cầu Hoàng, phối hợp giọng nói trong trẻo, quả thật làm cho tâm thần người ta thất lạc, xa xa nhìn lại, xinh đẹp đoan trang, mặt tựa phù dung, đẹp đến mức không giống phàm nhân.

Tiếng ca uyển chuyển, tiếng đàn du dương, mọi người nhất thời đều đắm chìm trong tình yêu động lòng người kia, phảng phất như được nhìn thấy tình cảnh lửa nóng cầu yêu, từ khi thiếu nam mới gặp thiếu nữ tim đập thình thịch, ngập tràn yêu thương, đến thiếu nữ đỏ mặt ngượng ngùng, lớn mật đi theo, cứ thế về sau song song bỏ trốn, phần thản nhiên của thiếu nữ làm người bán rượu, dường như mọi người đã được chứng kiến cuộc tình này từ đầu đến cuối.

Phượng ngẩng đầu, hoàng tê minh, một phượng một hoàng trên không trung chơi đùa, giao gáy triền miên, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ. Trong lòng mọi người thở dài một hơi, bây giờ còn có mấy phần tình yêu đơn giản hồn nhiên như vậy, còn có mấy người tình nguyện vứt bỏ vinh hoa phú quý thề chết đi theo thiếu nữ, Tề phi mượn khúc đàn này để biểu thị một tấm chân tình với Hoàng đế, mặc kệ phần tình cảm này là thật hay là giả, tối thiểu ở trước mặt nhiều người như vậy, mãnh liệt thỏa mãn lòng hư vinh của Hoàng đế, đây cũng là thành công.