Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 10 - Chương 42: Ta nhất định sẽ giết ngươi




Dưới bầu không khí hắc ám này, trong phòng học chỉ còn lại vỏn vẹn ba người Diệp Tưởng.

Vân Tùng Quân vò đầu, càng ngày càng cảm giác khó chịu.

Hắn thật sự rất sợ, cứ tiếp tục như vậy…. Hắn nên làm thế nào đây?

Nguyên bản, không ít diễn viên đưa ra ý định sử dụng tin nhắn kịch bản để nhắc bài, thế nhưng An Nguyệt Hình ngay từ đầu đã lường trước được, cho nên mới yêu cầu từng người đọc bài một. Hơn nữa không cho phép có người đứng bên ngoài phòng lắng nghe. Bởi vì bị hạn chế cự ly, cho nên căn bản không thể nào nhắc bài được. An Nguyệt Hình suy xét hết thảy, hiển nhiên đối với những diễn viên hạng 2,3 đều không để tính mạng bọn họ vào mắt, vô luận đối phương có thuộc về đọa tinh doanh hay không!

Đến một bước này, trong lòng Vân Tùng Quân đã đem An Nguyệt Hình mắng cho cẩu huyết phun đầu. Tốt xấu gì hắn cũng là diễn viên rạp 20, là người dưới trướng của Diệp Tinh Vẫn, Diệp Tinh Vẫn lại là thân tín của Mộc Lam, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, như thế nào có thể đem hắn bức đến 1 bước này?

Nghĩ tới đây, thời điểm nhìn về phía Diệp Tưởng càng thêm kiên định ý tưởng rời đi cùng Diệp Tưởng. Hiện tại trời ngày càng tối, chỉ có trong phòng là còn chút ánh sáng.

Trên thực tế [ xuất sư biểu ] cũng không phải copy 100% từ thế giới thật, có chút chi tiết khác biệt, tỷ như thành phố Đông Giang trong hiện thực căn bản không có tồn tại, mà [ xuất sư biểu ],[ bộ xà giả thuyết ] đều trở thành những bài có độ ngâm khó nhất.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Vân Tùng Quân nhìn về phía cửa phòng học.

Một khắc đó, hô hấp của hắn cơ hồ đình trệ.

Một bóng người, thế nhưng từ cửa phòng học bước vào!

“A a a a a a a a --”

Vân Tùng Quân sợ tới mức hồn phi phách tán, cả người rớt từ trên ghế xuống, ngã chổng vó! Mà ngay sau đó là NG!

Khoảnh khắc sau, bóng người đó hiện rõ thân ảnh.

Rõ ràng là...... Lý Tín Lăng!

Vân Tùng Quân nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng bị trừ vé chuộc cái chết làm hắn rất đau lòng ah! Ngẫm lại làm gì có chuyện tự nhiên nhìn thấy 1 người lại hét to lên? Đương nhiên sẽ ng rồi!

“Ngươi không phải đi rồi sao?” Diệp Tưởng kinh ngạc nhìn Lý Tín Lăng:“Trần Lễ Khiêm?”

Lý Tín Lăng đẩy kính mắt, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:“Ta chỉ là đứng bên ngoài đọc sách mà thôi.”

“Ngươi nhìn được sao? Trên hành lang không có đèn a. Ta còn nghĩ ngươi học thuộc xong đã về rồi!” Vân Tùng Quân rất kinh ngạc.

“Không quan hệ, thấy rất rõ.”

Bất quá, bởi vậy mà trong lòng Vân Tùng Quân cũng thấy thoái mái đôi chút. Lý Tín Lăng thân là “Bất tử Tu La”, tuy rằng là người khu ma doanh, thế nhưng nhiều hơn 1 người là thêm 1 phần lực lượng ah!

Lý Tín Lăng nhìn Vân Tùng Quân, nghĩ tới bộ dạng sợ tè ra quần khi nãy của hắn, gửi đi tin nhắn: “Tên chuột nhắt ngươi, lá gan có tý chút cũng đi khi dễ Thợ săn Ác Ma, không gì hơn cái này!” Mấy ngày này nhìn Diệp Tưởng bị khi dễ, trong lòng Lý Tín Lăng cũng rất khó chịu, hắn làm người xưa nay cho rằng, là nam nhân, có bản lĩnh phải đi cường hoàng người mạnh mẽ, cố ý mượn vai diễn đi khi dễ người khác, thủ đoạn quá mức hèn hạ. Thợ săn Ác Ma là loại nhân vật bậc nào, cư nhiên bị bọn chuột nhắt như vậy khi nhục! Ngươi muốn cường hoành thì phải cường hoành đến cùng, mềm nắn rắn buông thì tính là thứ gì? Đối Lý Tín Lăng mà nói, loại nhân vật như thế này mà phải xem là địch nhân, chẳng khác nào hạ thấp bản thân.

Lý Tín Lăng sắm vai Trần Lễ Khiêm. Tuy rằng không lễ phép khiêm nhường giống như tên, tính cách cũng tương đối thô bạo, nhưng làm người quang minh lỗi lạc. Tuy có quan hệ không tồi với Chu Đào, thế nhưng đối với hành động khi dễ Kim Thư Đông cũng tương đối khinh thường, cho rằng không thích một người, cũng không cần phải dùng thủ đoạn hạ nhục hèn hạ như thế. Trần Lễ Khiêm xưa nay đối với Diệp Tưởng chưa bao giờ khi nhục qua, cũng là người duy nhất thỉnh thoảng sẽ đáp lời hắn. Hơn nữa ngày xưa trong [ Ác Ma tiêu bản ], Diệp Tưởng đối với Lý Tín Lăng cũng có chút thưởng thức, nhớ rõ Nam Cung Tiểu Tăng cũng từng đánh giá Lý Tín Lăng là 1 hán tử.

Lý Tín Lăng ngồi xuống phía trước Diệp Tưởng, lại tiếp tục cầm sách tụng kinh. Nghĩ tới vừa rồi hắn đứng bên ngoài hành lang đen tối 1 mình, Diệp Tưởng cũng cực kỳ khâm phục. Có “Bất tử Tu La” tương trợ, hắn cũng tăng thêm vài phần tin tưởng!

Mà Lý Tín Lăng sở dĩ có đảm lượng như vậy, cũng vì hắn có đầy đủ tự tin ở chính mình. [ Ma cốc ] và [ thư linh nhân ] hắn đã từng xông qua, thực lực hiển nhiên không cần nhiều lời, thủ đoạn bảo mệnh so sánh với Ấn Thủy Thiên không chút thua kém. Mà trong [ Ác Ma tiêu bản ] sau khi giao dịch với Hầu Tước đạt được 1 vật nguyền rủa loại đặc dị, quỷ thủ đồng kiếm. Tuy chỉ là 1 kiện nguyền rủa loại đặc dị, nhưng vẫn tương đối bất phàm. Lúc trước trong bộ phim [ Ác Ma tiêu bản ], vì chuẩn bị cho bộ phim [ dị độ phòng học ] hắn mới tiến hành cái giao dịch kia.

Kết quả, sau 1 hồi lừng khừng, Diệp Tưởng cảm giác đã không sai biệt lắm.

Hắn đứng dậy, Lý Tín Lăng nhìn hắn, hỏi:“Được rồi sao?”

“Ân, không sai biệt lắm.”

“Cẩn thận.” Lý Tín Lăng phát đến tin tức:“Ngươi đừng chết trong bộ phim kinh dị này. Trong thế giới địa ngục thiếu mất 1 nhân tài như ngươi của thực rất đáng tiếc.”

Đây là cái gọi là anh hùng mến anh hùng, Diệp Tưởng cũng nhắn trả lại tin tức:“Ngươi cũng vậy. Bất tử Tu La, ít nhất cũng nên duy trì danh hào này.”

Nhìn theo Diệp Tưởng rời đi, Lý Tín Lăng tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Diệp Tưởng dọc theo hành lang, chậm rãi đi về phía phòng giáo viên. Giờ khắc này, hắn tự nhiên giải phóng toàn bộ lưới cảm giác, cho dù nó rất có khả năng không có tác dụng, nhưng lo trước khỏi họa.

Đoạn hành lang ngắn ngủi, phối hợp với phòng học mà trở nên khúc triết, vì thế tầm mắt luôn bị cản trở. Diệp Tưởng cũng không biết được đi tới đoạn cong phía trước có thế đột ngột xuất hiện 1 con ác linh xồ ra trước mặt hay không.

Nhưng bất luận là cái gì, thân là Thợ săn Ác Ma hắn sẽ đối mặt với tất cả.

Trong bộ phim kinh dị này, phải trở thành “Dạ Vương” chấn nhiếp quần hùng!

Nhưng thời điểm Diệp Tưởng đi tới chỗ rẽ, 1 bóng người thình lình xuất hiện!

Hắn nhanh chóng làm ra thủ thế chiến đấu, nhưng nhìn thấy rõ ràng người trước mắt, hắn liền buông tay xuống.

“Tôn Di Hoa?”

“Ta là lớp phó ngữ văn, tổng cảm giác thấy rời đi như vậy cũng có chút băn khoăn, cho nên quay lại xem mọi người có phải vẫn còn học bài hay không.”

Trong [ quỷ tế 3] Vũ Sóc và Diệp Tưởng trải qua 1 đường sinh tử, nụ hôn đó khiến song phương bắt đầu nảy sinh 1 tia tình cảm. Bất quá, thứ tình cảm này mới chỉ là nhen nhóm, cần thêm 1 đoạn thời gian để lắng đọng lại. Huống chi tính cách Vũ Sóc xưa nay ổn trọng, đối với nàng, chuẩn bị cho chiến tranh trong bộ phim [ dị độ phòng học ] lại càng thêm quan trọng. Rạp chiếu phim địa ngục cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện yêu đương. Cảm tình muốn tồn tại qua gian nan sinh tử tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, vì vậy 2 người vẫn chưa vượt qua tầng giấy mỏng này.

Sau khi diễn [ dị độ phòng học ] Diệp Tưởng bị khi nhục như thế nào đều lọt vào trong mắt Vũ Sóc, trong lòng nàng thực sự rất thương xót, nhưng vì diễn vai Tôn Di Hoa, nàng chỉ có thể che giấu đoạn tình cảm này lại. Lúc trước rời đi là thuận theo kịch bản, nhưng nàng thủy chung vẫn lo lắng cho Diệp Tưởng, vì thế lại quay trở lại. Hiện tại nàng có tấm da dê quỷ tế, tiến hóa thể của địa ngục trùng, mặt nạ nguyền rủa Cửu Luân tộc. Nàng tin tưởng mình có thể hiệp trợ Diệp Tưởng một tay.

Đối với Vũ Sóc, Diệp Tưởng chính là hi vọng của nàng. Nàng sẽ thủ hộ bên người hắn, vì hắn mà dâng lên tất cả lực lượng của mình. Đây cũng là điều nàng muốn làm vì Diệp Tưởng.

“Trần Lễ Khiêm. Vân Tùng Quân bọn họ vẫn đang trong lớp.” Diệp Tưởng chỉ chỉ phía sau:“Ta phải đi trả bài.”

“Ân, vậy tốt. Ta với ngươi cùng đi, muộn như vậy rồi, ta sẽ nói với Lý lão sư, để mọi người ngày mai hãy trả bài.”

Một phen quan tâm của Vũ Sóc làm Diệp Tưởng thực cảm động. Thế nhưng nàng làm điều này là công nhiên phản kháng lại An Nguyệt Hình! Ngay cả Hầu Tước cũng vì đại cục suy xét, nhường nhịn An Nguyệt Hình lần này, vậy mà Vũ Sóc lại không chút phối hợp! Cho dù trong bộ phim này không thể ra tay, nhưng công nhiên chống lại boss lớn, hiển nhiên dũng khí không nhỏ. Đương nhiên Vũ Sóc không phải không biết sự đáng sợ của An Nguyệt Hình. Nhưng nàng là người của gia tộc Northfield, vốn là tử địch của gia tộc Ni Đặc Lai Nhĩ, nàng cũng chẳng cần để ý có xé rách da mặt hay không.

Vì vậy 2 người kết bạn, đi tới phòng giáo viên.

Đi đến cửa phòng, trong phòng chỉ có mỗi An Nguyệt Hình và ngọn đèn bên cạnh hắn. Ngọn đèn này nhìn trông có chút mờ tối, bất quá trong bóng đêm vẫn làm người ta có chút an tâm.

An Nguyệt Hình ngồi chỗ đó, không nhúc nhích.

“Lý lão sư......”

Diệp Tưởng đi vào.

An Nguyệt Hình quay đầu qua.

Bất cứ lúc nào nhìn thấy nam tử này, đều sẽ làm người khác phải khẩn trương. Chỉ riêng ngồi 1 chỗ kia thôi, cũng khiến người ta phải câm như hến.

“Trả bài đi.”

“Lão sư,” Vũ Sóc lúc này mở miệng:“Ta......”

“Kim Thư Đông, còn không mau trả bài? Di Hoa, ngươi đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì lát nữa nói.”

Đến lúc này cũng không có biện pháp. Vì thế, Diệp Tưởng bắt đầu ngâm nga bài [ A Phòng cung phú ].

Vũ Sóc siết chặt hai tay, chỉ có thể bước ra bên ngoài.

Ngay sau đó, một trận gió bỗng nhiên thổi tới, làm cánh cửa đóng sập lại!

Diệp Tưởng trợn trừng 2 mắt, lập tức xông tới mở cánh cửa kia ra.

Nhưng......

Vũ Sóc, căn bản không có bên ngoài!

“Tôn...... Tôn Di Hoa?”

Vũ Sóc cứ như vậy biến mất!

Trong lưới cảm giác của Diệp Tưởng, không hề cảm thấy sự tồn tại của nàng!

“Lý lão sư! Tôn Di Hoa không thấy đâu nữa!”

“Đại khái đã trở về phòng học bên kia rồi.”

“Không đúng, trong thời gian ngắn như vậy......”

“Còn không mau trả bài?”

Diệp Tưởng giờ khắc này hận không thể lập tức lao ra, nam nhân này chắc chắn cố ý! Hắn đương nhiên hy vọng Vũ Sóc chết đi, điều này sẽ khiến diễn viên sắm vai Irna bỏ trống! Mà hắn lại không cách nào phản kháng!

Không được......

Không thể!

Diệp Tưởng không muốn suy xét nhiều như vậy, chuẩn bị ra ngoài tìm Vũ Sóc!

Nhưng, ngay sau đó An Nguyệt Hình lại nói một câu:“Nếu ngươi muốn tìm cớ đi ra ngoài, đợi tới khi họp phụ huynh, ta sẽ chi tiết với mẫu thân ngươi!”

Lấy tính cách của Kim Thư Đông, sau khi nghe những lời này, chắc chắn không thể nào mặc kệ bỏ qua. Chung quy giao tình giữa hắn và Tôn Di Hoa cũng chỉ là bạn bè mà thôi!

Diệp Tưởng hận lúc này không thể hóa thân thành Thợ săn Ác Ma, đem An Nguyệt Hình phân thây vạn đoạn!

“Nói!” Diệp Tưởng gửi tin nhắn cho hắn:“Ngươi muốn thế nào mới để ta đi cứu Vũ Sóc?”

“Ta muốn nàng chết. Ngươi cũng giống vậy, ta sẽ khiến các ngươi chết trong bộ phim này.” An Nguyệt Hình trả lời:“Mọi người các ngươi, tất cả đều phải chết!”

Diệp Tưởng cắn chặt khớp hàm, quyền đầu xiết chặt. Có thể nói An Nguyệt Hình đang cố ý làm hắn NG, chỉ cần hắn tiếp tục không trả bài, Ng là điều không thể tránh khỏi!

“Xin ngươi......” Diệp Tưởng cuối cùng chỉ có thể hạ mình:“Chỉ cần ngươi có thể để ta đi cứu nàng, ta có thể giao dịch vật nguyền rủa với ngươi......”

“Không cần. Mặc kệ ngươi lấy cái gì để đổi, người của gia tộc Northfield, còn có ngươi, Thợ săn Ác Ma, đều phải chết.”

Trong chớp mắt đó Diệp Tưởng rốt cuộc minh bạch, vì sao Tiêu Mộng Kỳ lại căm hận An Nguyệt Hình như vậy!

Cuối cùng hắn chỉ có thể nín nhịn, mấp máy môi ngâm bài [ A Phòng cung phú ].

“Ta sẽ giết ngươi!” trái tim Diệp Tưởng muốn nhỏ máu,“Nếu Vũ Sóc có chuyện gì, dù phải đuổi tới tầng cuối cùng địa ngục, ta cũng phải phân thây ngươi làm vạn đoạn! An Nguyệt Hình!”