Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 10 - Chương 47: Hồi ức của Mộc Lam




Lại 1 đêm dài dòng không ngủ.

Lúc này, trong phòng ngủ nữ sinh.

Tây Môn Khả Lệ đại khái đã biết những chuyện phát sinh.

Máu của Mộc Lam đã ở trong này. Như vậy liền đại biểu rằng nàng cũng có thể nói chuyện với Mộc Lam.

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói hảo hảo kết minh sao? Ta biết ngươi đang lắng nghe, lăn ra đây cho ta, Mộc Lam!”

Sau một hồi, Tây Môn Khả Lệ nhắn tin đi, rốt cục cũng nhận được tin trả lại của Mộc Lam.

“Đây là ý tứ của đại nhân, ta không hề biết.”

“Thật là như thế sao?”

“Ngươi đang lo lắng cái gì vậy? Tây Môn Khả Lệ?”

“Ta xưa nay nghe nói trong rạp chiếu phim thứ 10, ngươi xem như là người giữ lời hứa, vì vậy ta mới đáp ứng… nếu ngươi muốn lật lọng mà nói…”

“Xin ngươi yên tâm. Việc này hoàn toàn do ta phụ trách xử lý, hơn nữa ta cũng đã hứa hẹn sẽ không nói với bất cứ người nào nguyên nhân ngươi gia nhập chúng ta. Ngay cả Grandier cũng không biết chuyện ngươi làm phản.”

Tây Môn Khả Lệ nhẹ thở ra một hơi...... giờ phút này nàng thực sự rất muốn ăn một quả táo hoặc 1 quả cà chua, hoặc chỉ cần là hoa quả, rau dưa cũng được!

“Sự an toàn của phụ mẫu ta, còn có ca ca tỷ tỷ, không được tổn thương tới bọn họ 1 nửa sợi lông chính là trụ cột hợp tác căn bản nhất giữa ta và các ngươi, vĩnh viễn nhớ kỹ điểm này cho ta… Ta, danh hào vu nữ không gian không phải làm cảnh! Còn có, thân nhân của ta bị ngươi quản chế, vĩnh viễn không được nói cho bất cứ kẻ nào!”

Đường đường là vu nữ không gian vì bị Mộc Lam quản chế người nhà mà làm phản, cho dù trong nội bộ rạp chiếu phim thứ 15 cũng tạo nên bất mãn. Đối mọi người mà nói, bọn họ chỉ có thể trù tính lợi ích của lãnh tụ mà buộc lợi ích cá nhân lên lợi ích tập thể của chiến xa đọa tinh. Như vậy, người phía dưới có ngốc cũng phải có câu oán giận.

Không phải mỗi người đều có thể giống như Bạch Vũ Sóc, đứng trên lập trường của người khác mà lý giải, cảm thông cho họ.

Mộc Lam đứng đầu cửu đại hắc y giáo chủ, máu của hắn chính là vật nguyền rủa. Vô luận liên lạc giữa các rạp chiếu phim hay những thủ đoạn khác…. Đều làm cho người ta phải kiêng kị.

Cho tới nay...... vẫn là như thế.

Thời gian tắt đèn đã tới.

Mộc Lam khép cuốn sách tiếng anh trước mặt lại, đặt ở một bên đầu giường, sau đó nằm xuống đắp chăn.

Ngày mai…. Sẽ càng có nhiều sự tình phiền lòng hơn nữa ah......

Ít nhất hiện tại...... phải hảo hảo nghỉ ngơi......

Freud nói qua, giấc mộng thể hiện dục vọng nội tâm của 1 người. Rất nhiều người đều theo bản năng cho rằng, mộng là biểu hiện những sự tình mà nhân loại muốn làm, muốn đạt thành nguyện vọng, nhưng trên thực tế, đa số người kỳ thật không dễ dàng mơ được khát vọng của chính mình. Bởi vì ai cũng đều rõ ràng, mộng là 1 thứ tuyệt đối hư vô, cho nên mộng làm cho người ta cảm thấy sung sướng, cũng vẫn đơn giản chỉ là giấc ngủ mà thôi.

Chỉ thế thôi.

Mộc Lam đối với mộng chưa từng nghiên cứu qua. Thế nhưng giấc mộng của hắn không được phép lộ ra ngoài, cũng không có bất kỳ lực lượng nào được xâm nhập điều tra. Hầu tước trong bộ phim này tùy thời sẽ có thể xâm nhập vào giấc mộng của hắn. Một khi tình báo quan trọng của đọa tinh doanh, tỷ như thông tin Tây Môn Khả Lệ làm phản bị Hầu Tước tra ra được, kế hoạch của bọn hắn sẽ thất bại. Bởi vậy Mộc Lam tất yếu phải phong tỏa giấc mộng của hắn.

Mà cũng chính vì như thế, vị “Nội gian” bên trong mộng cảnh của rạp chiếu phim thứ 19, cũng phải đồng dạng phong tỏa. Bằng không, lấy năng lực của Hầu Tước đã sớm tìm ra người kia. Không chỉ giấc mộng, mà ngay cả ý thức sâu nhất cũng có thể tiến hành thao túng và khống chế. Cho nên đa số thời gian Hầu Tước sử dụng trọng hình với người kia, đối phương căn bản không có ý thức rằng mình là phản đồ.

Giờ phút này, Mộc Lam mở ra cánh cửa Mephisto.

Hắn không có năng lực thao túng giấc mộng. Thế nhưng Mephisto chi môn, có thể ngăn cách giấc mộng khỏi khả năng bị tra xét. Đương nhiên, đa số thời gian Mộc Lam cũng căn bản không muốn nằm mộng.

Mộng đối với hắn mà nói là 1 thứ xa xỉ không có ý nghĩa. Từ sớm trước kia, hay hiện tại cũng thế.

Bóng tối bao trùm, từng hàng người chết không ngừng bao quanh người Mộc Lam.

Đây chỉ là quân dự bị của đọa tinh giáo đoàn mà thôi.

Lúc này Mộc Lam tự nhiên không phải thật sự tới nơi này, mà hắn đem Mephisto chi môn dẫn vào giấc mơ của mình. Làm nô bộc bán đứng linh hồn cho ác ma mà nói, sử dụng vật nguyền rủa của linh hồn chi chủ - Ni Đặc Lai Nhĩ lưu lại không phải việc gì khó.

Đương nhiên, không chỉ hắn, Grandier, thậm chí Lý Mẫn Hà cũng giống nhau. Phàm là nhân loại bán đứng linh hồn cho quỷ dữ, đều có thể dựa vào Mephisto chi môn mà phong tỏa mộng cảnh, không để Hầu Tước tra xét được.

Bất quá, hôm nay Mộc Lam lại thoáng có chút lo lắng.

Thực lực của Hầu Tước biến cường, hiện tại hắn mạnh như thế nào căn bản không biết được. Tuy rằng rất có tự tin với Mephisto, thế nhưng nguyền rủa ác mộng của Hầu Tước cho tới nay vẫn là 1 điều bí ẩn, không thể điều tra ra ngọn nguồn.

Cho nên hắn tất yếu phải......

Trong chớp mắt đó hắn cảm giác toàn thân đông cứng, một loại sợ hãi tràn lan trong lòng!

Hắn hướng tới vị trí nào đó nhìn qua!

“Đi kiểm tra một chút!”

Mộc Lam ra lệnh một tiếng, phía sau cách hắn không xa, có vài đạo hư ảnh dần hiện ra. Nhìn kỹ lại, là vài “người” bao trùm trong huyết quang. Vài “người ” này bất đồng với quân dự bị của đọa tinh giáo đoàn, 1 phần thân thể lộ ra ngoài đều có mầu sắc tái nhợt, thối rữa.

Những “Người” này là vong linh do Mộc Lam dùng Mephisto chi môn luyện chế ra. Nhân loại có thể gọi bọn nó là hấp huyết cương thi, tang thi, thi sống, thực thi quỷ đẳng. Thế nhưng, Mộc Lam lại rất rõ ràng bọn chúng không phải cương thi thông thường, mà được dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, làm những linh hồn này chịu thống khổ vĩnh hằng, bởi vì không thể ngủ yên cho nên bị ác ma nguyền rủa khống chế! Giống như quỷ tế Cửu Luân tộc, cho dù chết đi cũng phải chịu thống khổ vĩnh viễn, vĩnh viễn không cách nào đình chỉ!

Loại nguyền rủa này quá mức tàn nhẫn ngoan độc. Chung quy giết người, cho dù là địch nhân cũng bởi vì duyên cớ diễn phim mới dẫn đến lập trường bất đồng. Dưới tình huống thông thường, Mộc Lam tuyệt đối sẽ không đơn giản ra tay, nhưng vài người này lại là ngoại lệ.

Mộc Lam muốn bọn hắn phải thừa nhận thống khổ vĩnh hằng, tuyệt đối không bao giờ đình chỉ. Đơn giản vì cho dù bọn hắn có chết bao nhiêu lần cũng không thể lấy lại tính mạng của mẫu thân. Cho dù là hắc y đại giáo chủ, hắn cũng không có khả năng làm cho người chết sống lai, chỉ là sáng tác nhiều hơn 1 khối cương thi mà thôi. Điều đó căn bản không hề có bất kỳ ý nghĩa nào với hắn.

Mẫu thân......

Mộc Lam sở dĩ không muốn bản thân mình nằm mơ chính là muốn phong tỏa đoạn ký ức này, hắn không muốn Hầu Tước nhìn thấy. Mộc Lam tuyệt đối không để cho Hầu Tước biết được đoạn quá khứ này của hắn.

Dù có thế nào!

Đó là vào 10 năm trước.

Trung Quốc là 1 quốc gia có thu nhập chênh lệch cao nhất thế giới. Ước chừng thu nhập giữa nông thôn và thành thị chênh lệch nhau hơn 6 lần. Nhất là khu vực thuộc vùng sâu vùng xa lại càng thấp hơn. Nông dân có khoảng 700 triệu nhân khẩu, tại quốc gia lớn nhất thế giới này luôn luôn phải tìm kiếm 2 chữ “Công bình”. Nghề nông trên thực tế không có khả năng cung cấp đủ cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, cho nên ngoài việc làm nông chỉ có duy nhất 1 lựa chọn chính là làm công. Chín mươi phần trăm nông dân trung quốc đều trải qua công việc làm công, vì vậy mùa xuân tại trung quốc mới xuất hiện hiện tượng dòng người đổ về quê khổng lồ như thế.

Mộc Lam sinh ra trong 1 thị trấn nhỏ hoang vu bần hàn.

Huyện Kim Tuyền trấn Lâm Hương là nơi Mộc Lam sinh ra. Huyện Kim Tuyền trong vài thập niên vẫn duy trì là 1 huyện nghèo khó. Nhưng từng đời huyện trưởng chưa từng một lần thành công lấy được danh hào “huyện nghèo khó”, vì thế cũng không thể hưởng trợ cấp của chính phủ. Thu nhập bình quân một tháng của người dân trong huyện còn không nổi 200 đồng. Cũng vì thế mà phụ thân Mộc Lam phải lên thành phố làm công. Trong ấn tượng của Mộc Lam, chỉ có ngày lễ ngày tết mới nhìn thấy phụ thân.

Mộc Lam rất rõ ràng, muốn thay đổi vận mệnh là phải có tri thức. Đây là con đường vươn lên duy nhất. Thế nhưng trong nhà làm gì có tiền cho hắn đến trường? Mỗi lần mẫu thân nhìn ánh mắt tha thiết của hắn, đều có thể hiểu được tâm tư của Mộc Lam. Vì thế nàng cắn răng, cùng trượng phu lên thành phố làm công.

Mẫu thân ở lại huyện Kim Tuyền là để chăm sóc cho Mộc Lam. Vì để Mộc Lam có thể tới trường, nàng đành giao Mộc Lam cho nhà bí thư chi bộ lương thiện trong thôn, cùng chồng lên bắc kinh làm việc. Dựa vào tiền 2 vợ chồng hàng năm gửi về, Mộc Lam mới có cơ hội đến trường đọc sách.

Khi đó hắn biết, hắn nhất định phải đậu đại học, vào được 1 trường đại học tốt sẽ có thể thay đổi vận mệnh. Trấn Lâm Hương có khoảng 5,6 thôn nhỏ, nhưng chưa từng có người nào dựa vào thi đại học mà thay đổi vận mệnh, đều là sau khi lớn lên, lại giống cha mẹ làm nông hoặc làm công.

Vì nhiều năm vất vả khiến phụ thân bị ung thư. Hắn là nông dân, chỉ biết đây là bệnh nan y, trị mãi không hết, trong nhà lại không có nhiều tiền, cuối cùng uống thuốc trừ sâu mà chết. Điều này đả kích khiến mẫu thân rơi vào tuyệt vọng, Mộc Lam cũng cực kỳ thống khổ, thậm chí từng nghĩ có nên buông tay không tiếp tục học nữa hay không, hắn không muốn mẫu thân lại phải làm lụng vất vả. Nhưng mẫu thân không hy vọng Mộc Lam sau này phải sống cuộc sống nghèo khó vô vọng như mình, vì vậy vẫn tiếp tục căn răng làm việc, chống đỡ kinh tế gia đình.

Hai mẫu tử sống nương tựa nhau, tình cảm cực kỳ thâm hậu. Mộc Lam trong lòng thề, tương lai nhất định phải báo đáp mẫu thân!

Cũng trong năm đó, đột ngột phát sinh 1 việc.

Bí thư chi bộ thôn nói cho Mộc Lam biết là trên huyện có thông tri, 1 đám lãnh đạo sẽ đến quan sát thị trấn. Đó là 1 cơ hội tốt phải hảo hảo nắm chắc, một khi trên huyện có thể lấy được danh hiệu huyện nghèo, như vậy dân chúng ta liền có hy vọng rồi!

Trên thực tế, chuyện này căn bản không dễ dàng như vậy. Trước mắt thôn xã đang có xu thế phát triển thành thành trấn, nhưng trong quá trình đó, một huyện không biết sẽ phải nợ bao nhiêu ức tiền, huyện trưởng mới nhậm chức phải tiếp nhận 1 khoản nợ khổng lồ, cho dù xây nhà mới cho dân vào ở là không sai, nhưng tới thời điểm thanh toán, cục diện rối rắm đó ai đứng ra thu xếp? Bởi vậy chẳng có ai nguyện ý làm huyện trưởng, đã không kiếm chác được gì lại đeo thêm 1 món nợ lớn, cũng chẳng có cơ hội tích lũy thành tích.

Khi đó, huyện trưởng động viên vài thôn trường chung quanh huyện Kim Tuyền, ý tứ của bí thư chi bộ thôn rất rõ ràng. Lãnh đạo tới thị sát là chuyện không thể lơ là, nếu có thể đem nhóm người này hầu hạ chu đáo, lấy được danh hiệu huyện nghèo khó cũng không phải chuyện khó, lúc đó không chỉ giúp cho dân nghèo, đối với huyện trưởng mà nói chính là cơ hội tốt để nịnh bợ lãnh đạo.

Khi đó nghe nói, vì chuyện này nên mẫu thân ở thành phố phải chạy trở về. Thắng thắn mà nói, mẫu thân nhiều năm làm lụng vất vả nhưng vẻ tú lệ vẫn không thể dấu đi được. Trên thực tế nàng mặc dù đã có nhi tử lớn như Mộc Lam, thế nhưng dân quê đều kết hôn từ rất sớm, thời điểm sinh nhi tử mới chỉ 18, nay đã hơn 30 nhưng vẫn còn vài phần phong vận. Vì thế hôm nay bí thư chi bộ đề cử nàng đi tiếp đãi khách quý.

Mà lúc này nhóm người xuống thị sát quả thật có lai lịch không nhỏ. Bất quá nói là trên tỉnh phái người tới khảo sát vùng nghèo khó, mục đích chủ yếu là làm ra dáng liêm chính, yêu nước thương dân. Bằng không huyện Kim Tuyền mười mấy năm qua huyện trưởng liên tục đưa đơn xin cấp cho cái danh huyện nghèo, đùng 1 cái lại có người tới thị sát 1 chuyến?

Lúc này lãnh đạo cao tầng đều là cán bộ tỉnh, huyện Kim Tuyền cũng là trạm thị sát cuối cùng. Nơi này nổi tiếng là nghèo khó, chẳng thể kiếm trác được chút gì, nhưng không muốn cũng phải đến.

Khi đó Mộc Lam thật sự hy vọng huyện Kim Tuyền được xét vào diện kế hoạch giúp đỡ người nghèo khó. Nhưng tin dữ lại phát sinh vào ngày thứ 3.

Bí thư chi bộ thôn mang theo bình tro cốt của mẫu thân trở lại.

Mộc Lam khi đó cả người giống như phát mộng.

Bí thư chi bộ thôn chỉ nói, mẫu thân nhiều năm làm việc bên ngoài dẫn đến não có bệnh. Trong quá trình tiếp đãi lãnh đạo, bệnh tái phát, không kịp cứu chữa dẫn đến tử vong. Bởi vì suy xét đến tình trạng kinh tế nhà Mộc Lam, chính quyền huyện liền bỏ tiền ra mai táng mẫu thân.

Nhưng phàm là người có chỉ số thông minh vượt qua 60 đều nhìn ra được, điều này căn bản là nói bậy!

Ngày đó, Mộc Lam cầm một cây gậy nhảy vào nhà bí thư chi bộ thôn, chỉ thẳng mặt nói, nếu không cho hắn 1 cái công đạo, hắn sẽ phóng thẳng tới nhà huyện trưởng. Bí thư chi bộ thôn bị dọa không nhẹ, chuyện này nếu thật sự nháo lớn, chức vị không giữ được là 1 đằng, mà ngay cả hắn và người thân cũng không được sống yên lành!

“Thúc nói, ngươi bắt đầu 10 tuổi cũng được ta nuôi lớn, thúc có bao giờ bạc đãi ngươi sao?”

Mộc Lam đương nhiên biết bí thư chi bộ thôn đối với hắn không tệ, nhưng việc này liên quan tới cái chết của mẫu thân, lý do thoái thác kia dù có thế nào hắn cũng không thể tin được!

Cuối cùng bí thư chi bộ thôn thở dài, đem Mộc Lam kéo vào trong phòng, nói nhỏ:“Ài… mẹ ngươi cũng thật là đáng thương. Chi tiết ngày hôm đó ta cũng không rõ ràng, là hương trưởng giao bình tro cốt cho ta, muốn ta nói với ngươi như vậy. Ta cũng cảm giác bên trong chuyện này có vấn đề, nhưng hương trưởng không cho ta hỏi nhiều. Bất quá ta có dò xét 1 chút, nhưng hắn lại cảnh cáo nói, lúc này tới đều là lãnh đạo có bối cảnh lớn ở kinh thành, chúng ta đắc tội không nổi! Còn nói, huyện Kim Tuyền lúc này nhất định có thể đạt được danh hiệu huyện nghèo, sẽ được lên kế hoạch giúp đỡ người nghèo khó, khả năng sang năm sẽ bắt đầu!”

Mộc Lam lúc đó cảm giác, máu toàn thân phát lạnh.