Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 10 - Chương 56: Thời gian trùng điệp




“Cây?”

Diệp Tưởng, Hoàng Phủ Vô Kỵ đều nhìn qua.

Trước mắt bọn họ ở phía đông tòa nhà giáp, vừa lúc có thể nhìn thấy thao đài ở trước phòng ngủ nữ ký túc xá Ất. Bình thường bên cạnh thao đài có 2 cây Tùng Thụ khá cao, bởi mỗi buổi sáng tập thể dục, mọi người đều phải nhìn lên thao đài cho nên có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc này không thấy 2 cái cây đâu nữa tự nhiên có thể lập tức phát hiện điểm dị thường.

“Hiện tại có cây hay không có cây có gì quan trọng đâu!” Triệu Đồng, 1 diễn viên yếu kém vội vã hô:“Chúng ta mau đi tìm lão sư đi!......”

Đoàn người lại tiếp tục chạy......

Nhưng bọn hắn chạy tới phía tòa nhà Ất lại phát hiện, ký túc xá bên kia không có 1 bóng người!

Năm 1985, thời điểm trường trung học Quảng Nguyệt vừa thành lập, tòa nhà Ất thuộc về khu giáo chức, căn bản không phải là ký túc xá. Sau này mới đổi thành trường trung học nội trú.

“Này...... Điều này sao có thể?”

Bọn hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc… nguyên bản nơi là ký túc xá học sinh lại biến thành 1 đám văn phòng.

“Ngươi...... Các ngươi xem!” Lúc này Lý Chanh thận trọng còn chú ý tới 1 chi tiết kịch bản không hề đề cập tới. Chính là trong phòng còn có 1 quyển lịch treo tường, phía trên là tờ lịch ghi rõ ràng ngày 21 tháng 12 năm 1985!

“Chuyện gì vậy? Như thế nào còn có người treo lịch loại này?”

“Chúng ta chẳng lẽ......” Triệu Đồng thiếu chút nữa đem 2 từ “Xuyên việt” nói ra khỏi miệng, lập tức phanh lại, phải biết năm 1997 [ Tầm Tần Kí ] cũng vừa mới xuất bản không lâu, làm gì tồn tại từ ngữ “Xuyên việt” này!

“Mọi người đừng hoảng loạn!” Hoàng Phủ Vô Kỵ nói:“Nhất định có vấn đề rồi...... Chúng ta đi tìm xem nơi khác có người không!”

Đoàn người chuẩn bị trở về tầng 4, lớp 6 năm nhất để tìm cuốn sổ ghi chép kia.

Trước mắt, quá trình quay phim vẫn đang rất thuận lợi. Vài diễn viên yếu kém nơm nớp lo sợ, hận không thể khảm cả người mình lên người Diệp Tưởng, may mắn là nhân vật của bọn hắn không được thiết lập tới khi dễ Diệp Tưởng. Kế tiếp thần kinh mỗi người đều căng lên như dây đàn, chỉ cần 1 chút gió thổi cỏ lay chân liền nhũn ra. Bởi vì bọn hắn rất rõ ràng, dựa vào vật nguyền rủa loại khu quỷ trong tay, bọn hắn phải chết không cần nghi ngờ. Không có Diệp Tưởng hỗ trợ, bọn họ căn bản sống không nổi!

Nguyên trong kịch bản, Lý Chanh là người thứ nhất chết đi, thứ 2 là Triệu Đồng. Triệu Đồng cùng Hoàng Phủ Vô Kỵ cùng thuộc rạp 17, tự nhiên hắn càng thêm hiểu rõ năng lực của Hoàng Phủ Vô Kỵ. Bất quá thực lực bản thân hắn quá yếu, đến nay mới chỉ diễn qua 4 bộ phim mà thôi, có thể sống đến hôm nay, cũng nhờ “thể chất Đặc thù” của Lý Mĩ Gia cùng Quỷ sai Ngô Ưng, nhưng Lý Mĩ Gia hiện tại không ở đây. Ngô Ưng không tham diễn phim này, sợ, chỉ có thể dựa vào Hoàng Phủ Vô Kỵ mà thôi. Đây chính là bi ai của rạp chiếu phim nhỏ, không có đủ tài nguyên, vô luận có thêm bao nhiêu diễn viên đều chỉ là pháo hôi, căn bản không thể thay đổi.

Đoàn người cứ như vậy tiến tới phòng học.

“Các ngươi xem!” Triệu Đồng chỉ vào danh sách học sinh trực nhật trên bảng đen nói: “Sao trên bảng đen cũng viết là năm 1985?”

Giờ khắc này mỗi người đều là hai mặt nhìn nhau. Sự thực “Xuyên việt” đã cắm rễ sâu vào trong lòng mỗi người.

“Chẳng lẽ chúng ta giống như trong phim [ chung kết giả ], trở về quá khứ rồi sao?” Triệu Đồng run rẩy nói.

“Như thế nào có thể? Ngươi xem phim Hollywood nhiều quá rồi đó!”

“Ngươi, các ngươi vừa rồi đều nhìn thấy cái thi thể không đầu đó chứ? Chẳng lẽ chính là công ty Skynet người máy T1000? Đúng, nhất định là như vậy, bằng không làm sao có người không cần đầu vẫn có thể hành động? Phim ảnh chẳng lẽ lại là sự thật?”

Năm 1994, [ chung kết giả 2] hiển nhiên đối với 1 vài học sinh có thể nói là ảnh hưởng sâu xa, thế cho nên Triệu Đồng lập tức đem thi thể không đầu Ngô Khôn liên tưởng thành người máy! Đây nguyên bản là lời kịch, không phải Triệu Đồng tự chế nên.

“Ta...... Ta không muốn chết a!” Triệu Đồng sợ tới mức hồn phi phách tán:“Chất lỏng bên trong người máy kia, ngay cả Schwarzenegger đánh thế nào cũng không chết! Chúng ta sao có thể sống được?”

“Ngươi bình tĩnh một chút!” Hoàng Phủ Vô Kỵ sắm vai Giải Trác Hòa hiển nhiên càng thêm ổn trọng bình tĩnh:“Đó bất quá chỉ là phim ảnh mà thôi! Như thế nào lại có sự tình xuyên toa thời gian hoang đường này! Trong này khẳng định có nguyên nhân, nhất định......”

Tiếp theo, mọi người nhanh chóng đi kiểm tra các hộc bàn, rất nhanh......

Bọn hắn tìm được cuốn sổ ghi chép kia.

Mở sổ ra, xem xét, quả nhiên phía sau có đoạn nhật ký như trong kịch bản đề cập.

Lúc này...... Triệu Đồng bắt đầu cảnh giác cường liệt!

Trong kịch bản, đoạn thời gian tử vong của hắn, không biết hắn đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần. Lúc ấy, khi đang xem nội dung trong cuốn sổ ghi chép, Triệu Đồng ngày càng tin tưởng bản thân mình đã xuyên toa thời không, địch nhân cũng chính là người máy sát thủ, kết quả Triệu Đồng sợ tới mức một mình trốn ra ngoài, chuẩn bị chạy đi tìm cảnh sát, bằng không với thân thể yếu ớt như bọn hắn đối mặt với máy móc sát thủ chẳng phải tự tìm chết? Hiển nhiên cái này là ví dụ điển hình cho việc xem phim quá nhiều nên lẫn lộn với hiện thực. Đương nhiên, Triệu Đồng chạy đi không có trở về. Sau này, thời điểm bọn hắn lần nữa nhìn thấy Triệu Đồng, chính là lúc thấy hắn nằm ngã trên bậc cầu thang, biểu tình trước khi chết có vẻ cực kỳ hoảng sợ, tóc tai toán loạn, trên người phát ra mùi phân thối. Về phần hắn chết như thế nào… trong kịch bản không hề đề cập.

Nhưng vấn đề là...... nhân vật Triệu Đồng này hiển nhiên đã hoàn toàn lẫn lộn giữa hiện thực và phim ảnh, hắn tin tưởng vững chắc địch nhân xuyên toa thời không của mình là người máy, căn bản không dám dừng lại ở trường học, mà quyết định rời khỏi nơi này, ít nhất phải đến được nơi có nhiều người. Đương nhiên điều này là không hiện thực, lý do rất đơn giản, cho dù ngươi được 1 đội quân trang bị tận răng bảo vệ, nhưng bọn họ không có vật nguyền rủa, chẳng khác nào người rơm cầm súng. Còn không bằng ở lại trường học, có lẽ có khả năng tìm được manh mối hoặc vật nguyền rủa. Dù sao, Triệu Đồng kế tiếp phải chạy ra khỏi trường học chính là flag tử vong, chỉ cần Hoàng Phủ Vô Kỵ ngăn hắn lại, như vậy hắn có thể thoát khỏi cái chết.

“Cuốn sổ này đến đây kết thúc. Nội dung thật kỳ quái…”

“Năm 1985...... cây trong trường học biến mất, ký túc xá trở thành văn phòng, còn có lịch ngày, thời gian biểu trực nhật, sổ ghi chép… chúng ta tuyệt đối xuyên toa thời không rồi!” Triệu Đồng mở cổ họng nói:“Chúng ta chẳng lẽ giống như John Connor chính là cứu thế chủ của tương lai? Cho nên người máy mới muốn giết chúng ta?”

Mọi người không ai lên tiếng ủng hộ ý kiến của Triệu Đồng, cũng không có biện pháp, tính cách nhân vật của hắn là như thế, hoàn toàn là tính cách của 1 tên pháo hôi. Hoàng Phủ Vô Kỵ lắc đầu:“Không có khả năng! Nhất định trong này có bẫy!”

Nhưng Diệp Tưởng lại ôm đầu kêu lớn:“Đều là ảo giác...... tất cả là ảo giác! Không có khả năng là sự thật!”

Triệu Đồng mím môi hô to:“Ta...... Ta mặc kệ...... Ta không muốn tiếp tục ở lại nơi này, các ngươi muốn tìm hiểu đây có phải cái bẫy hay không thì cứ chậm rãi nghiên cứu đi! Ta phải đi đây! Ta phải rời khỏi trường học, ta phải rời ngay khỏi nơi này!”

Tiếp theo Triệu Đồng muốn chạy đi, Hoàng Phủ Vô Kỵ vội vàng giữ hắn lại, cải biến kịch bản, biến thành Triệu Đồng không thể rời đi!

“Ngươi đừng ngốc! Có lẽ, là 1 thứ “gì đấy” muốn giết chết chúng ta!”

Đối với thi thể không đầu, chỉ có thể dùng từ “gì đấy” để miêu tả.

“Không...... Không thể nào......”

Trong phòng học an tĩnh lại đôi chút, vì dựa theo kịch bản, Giải Trác Hòa nhìn thấy Triệu Đồng chạy đi liền cùng những người khác đuổi theo. Hiện tại kịch tình đã lệch khỏi quỹ đạo, bọn hắn lên làm gì tiếp theo?

Sau một hồi, bỗng nhiên từ mặt bên kia hành lang truyền tới thanh âm có người chạy tới.

Thanh âm này......

Tất cả mọi người lập tức như lâm đại địch! Lúc này Hoàng Phủ Vô Kỵ đang dán người lên vách tường, chậm dãi di động tới cửa phòng, hé đầu ra nhìn. Vì hành lang khúc chiết dẫn tới hắn không nhìn được người tới là ai.

Hoàng Phủ Vô Kỵ đã sẵn sàng phóng thích vật nguyền rủa......

Thanh âm ngày càng gần…

Ngay nháy mắt sắp nhìn thấy mặt người kia, Hoàng Phủ Vô Kỵ xông ra ngoài, tiên hạ thủ vi cường!

Nhưng thời điểm người kia lộ mặt lại làm hắn kinh ngạc!

Bởi vì...... Người kia, rõ ràng chính là

Bạch Vũ Sóc!

“Tôn, Tôn Di Hoa?”

“Ân? Giải Trác Hòa?” Vũ Sóc hồ nghi đi tới, hỏi:“Ngươi không phải học thuộc xong 2 bài văn ngôn mới được về sao? Ta trở về tính khuyên Lý lão sư để các ngươi ngày mai hãy trả bài.”

Ân?

Nàng có ý gì?

Học thuộc bài?

Nhưng trong 1 chớp mắt này, Diệp Tưởng cũng vọt ra bên ngoài, minh bạch chuyện gì đang xảy ra.

Đây là đoạn thời gian ngày hôm đó Vũ Sóc mất tích......

Ngày 21 tháng 12 năm 1985 cũng là buổi tối hôm nay, sau khi nàng được Hầu Tước cứu trở về liền hoàn toàn quên đi ký ức đoạn thời gian này [chưa xong còn tiếp......]