Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 10 - Chương 67: Lên đảo! Quyết tâm sống sót




Trước khi đến Trường Nguyệt đảo, đa số các diễn viên đều gấp gáp vô cùng, cho dù là diễn viên cao cấp cũng biết, đây là kịch tình cao trào trong phim, dù cho người chết là nhân vật chính không chừng cũng có khả năng! Không chỉ những diễn viên hạng quèn, mà những diễn viên cao cấp cũng gặp phải tình huống có thể tử vong! Vẫn chưa có kịch bản mới, các diễn viên ai nấy đều lo sợ bất an, căn bản không thể bình tĩnh.

Rốt cục, còn một tiếng đồng hồ trước khi thuyền khởi hành, mọi người mới nhận được kịch bản mới, tin tức phát đến trong đầu các diễn viên!

Kịch bản phát tới, các diễn viên chăm chú đọc. Chỉ sau năm phút đồng hồ, không ít các diễn viên trong lòng đều kinh hãi không thôi.

Lúc này hành trình đến Trường Nguyệt đảo quả thật vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ!

Ngay cả khi rời khỏi trường trung học Quảng Nguyệt cũng không có nghĩa là bọn họ an toàn!

Lúc này, sẽ có ba diễn viên cao cấp phải chết! Các diễn viên thấp hơn, cũng có đến năm người tử vong! Nói cách khác sẽ có tám người chết trên Trường Nguyệt đảo!

Mà đó chỉ là nội dung kịch bản mà thôi, thực tế có bao nhiêu người chết không ai biết chính xác!

Mỗi lần nhận được kịch bản có diễn viên chết đi, vô luận là diễn viên cấp thấp hay cấp cao, trong lòng ai cũng không dễ chịu. Cho tới bây giờ, những người bị kịch bản xác định phải chết, không một ai còn sống. Chỉ cần nghĩ tới điểm này đã khiến mọi người như ngồi trên chảo lửa. Hơn nữa, trên thực tế những người khác cũng rất có thể tử vong.

Trường Nguyệt đảo quả là một nơi hung địa nguy hiểm.

Bất quá, Tôn Tích Kính cho dù có xuyên việt trở về cũng không ngăn cản mẫu thân và cậu đi đến Trường Nguyệt đảo. Nàng đến tột cùng đang tính toán điều gì, hoàn toàn không ai biết được. Người này vẫn là một câu đố. Trong một tháng sống với Vũ Sóc và Hầu Tước, hắn cũng không có khả năng làm gì được nàng. Thế nhưng... Hiện nay những thủ đoạn mà Hầu Tước sở hữu chắc chắn không phải vô dụng. Chí ít, bên ngoài vẫn xem là như vậy. Làm người đứng đầu khu ma doanh, Hầu Tước có tâm tư gì ai cũng không thể thể đoán ra.

Lúc này, Diệp Tưởng đang tựa người trên boong thuyền, uống sữa socola, đã đọc xong kịch bản.

Trong kịch bản. Hắn tất nhiên có tham gia trong đó, bởi vì hắn là nhân vật chính, đương nhiên không có chết. Mà ở trên Trường Nguyệt đảo, Kim Thư Đông và Tôn Di Hoa có đột phá rất lớn về mặt tình cảm. Nhưng bí ẩn của Trường Nguyệt đảo vẫn khó bề phân biệt, quỷ dị khó dò. Đương nhiên, trong phim tập trung bao nhiêu ảnh đế cùng bao nhiêu diễn viên hạng A, hoàn toàn thể hiện được quy mô của trận quyết chiến cuối cùng, nhưng dù có đáng sợ cỡ nào, chí ít cũng có thể cứu được mấy diễn viên cao cấp. Về phần những diễn viên hạng 2,3... Có thể cứu được thì cứu, dù sao năng lực tự vệ của bọn họ quá kém.

Đọc xong kịch bản, Diệp Tưởng day day huyệt thái dương một chút, nhìn phía dưới boong tàu từng đợt hải triều cuồn cuộn, cùng với đường chân trời xa tít.

Hắn vẫn... Không đủ cường đại!

Trở lại gian phòng nghỉ ngơi, những người khác đều đang bận đánh bài, Diệp Tưởng trực tiếp nằm lên giường đi ngủ.

Rất nhanh, hắn tiến nhập vào giấc mơ.

Trong mộng, hắn về tới trường trung học Quảng Nguyệt vào ban đêm, ở bên trong phòng học dị độ kia, còn Hầu Tước thì đang đứng trước mặt hắn, cách đó không xa.

Một tháng. Hắn vẫn chưa thể thành công đem cương thi trở thành phân thân ác ma của mình. Tuy rằng hắn cũng trở nên mạnh mẽ, thế nhưng so với độ khó trong phim vẫn còn cách khá xa. Nếu quả thật bị dồn đến tuyệt cảnh, như vậy hắn chỉ có thể biến thành ác ma hoàn toàn. Nhưng đó là thủ đoạn khi lâm vào tuyệt vọng cuối cùng.

Sở dĩ, phân thân ác ma là thủ đoạn tốt nhất hiện nay là vì Diệp Tưởng có thể tự minh thao túng năng lực ác ma. Thế nhưng, sử dụng dạ huyết để bảo trì cân đối giữa hắn và ác ma trong cơ thể cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng hắn thực sự không còn thời gian.

"Chúng ta không thể để tổn thất ba diễn viên chiến lực hạng A, một cũng không thể." Hầu Tước xưa nay nói ngắn gọn, lúc này đây cố ý nhấn mạnh "Một cũng không thể" thái độ đã quá rõ ràng. Đối với hắn mà, dù cho thực lực của Nam Cung tiểu tăng tiếp cận ảnh đế, nhưng vẫn chưa đủ để đảm bảo sinh tồn, bởi vậy bất luận một gã diễn viên cao cấp nào cũng đều là chiến lực trọng yếu, giữ lại được một người, trong thời khắc tối hậu có thể trở thành cây rơm cứu mạng. Huống chi, sống chết của Hoàng Phủ Vô Kỵ hiện tại không rõ. Nếu những diễn viên hạng 2,3 chết đi, cũng không thể nói là không quan tâm, nhưng chuyện gấp phải chú tâm, chính là bảo toàn lực lượng. Mà hắn cùng An Nguyệt Hình bất đồng, hắn không muốn hại chết những diễn viên hạng A của đọa tinh doanh, làm như vậy không có chút ý nghĩa nào, cho dù là địch nhân, chỉ cần còn lợi ích thì phải đồng tâm hợp tác.

"Trước khi đến Trường Nguyệt đảo, ta sẽ kéo dài thời gian tới hạn độ lớn nhất. Mong ngươi đừng làm ta thất vọng."

Diệp Tưởng vào thời khắc này lại quan tâm một vấn đề khác hơn.

"Tôn Tích Kính... ngươi và nàng sống chung 1 tháng cũng đủ để moi được rất nhiều chuyện?"

Hầu Tước là nhân vật nào? Diệp Tưởng dám cam đoan hắn khẳng định chưa lật ra con bài hiểm, thực lực mạnh cũng không bằng thủ đoạn cao, tuyệt đối là thâm bất khả trắc. Cùng Tôn Tích Kính sống trong khoảng thời gian lâu như vậy, mà một điểm tình báo không tra ra được, Diệp Tưởng như thế nào cũng không tin. Chỉ là hắn che dấu tốt mà thôi.

Cùng chung tình báo, chuyện này kỳ thực chỉ là trò cười, nếu thật sự có tình báo quan trọng, ai lại muốn chia sẻ?

"Nàng... Đích thật đến từ tương lai, là nữ nhi của Tôn Di Hoa?"

Trên người Tôn Tích Kính có nhiều vấn đề mâu thuẫn. Nhưng nàng đối với tương lai luôn im miệng không nói, không ai biết nguyên nhân vì sao? Những lời của nàng bao nhiêu câu là thật bao nhiêu câu là giả?

" nếu như Ta nói có, ngươi có tin hay không?"

"..."

"Ngươi nếu có bản lĩnh giống ta thì đặt câu hỏi ít lại, mà nên tự mình đi tìm hiểu đáp án."

Lời nói của Hầu Tước, tựa hồ ám chỉ hắn đã biết một chút tin tức bí mật rồi. Hay là, hắn cái gì cũng chưa điều tra ra?

Không thể không nói người này thực sự cao thâm, lời nói như vậy làm sao giải thích cho đúng nghĩa, trực tiếp khẳng định hay phủ định càng làm người khác khó có thể nắm bắt.

"Ta chờ ngươi đến trước khi tiến vào Trường Nguyệt đảo. Nếu như tình huống vẫn như trước không có biến hóa. Kế hoạch bảo hộ các diễn viên cao cấp. Ta sẽ không cho ngươi tham dự."

Cho dù tổn thất diễn viên hạng A. Cũng nhất định phải bảo toàn tính mạng của hắn, thực lực của Diệp Tưởng tuyệt đối có tiềm lực lớn, lại đang là chuẩn nhân vật chính, tuy rằng tương lai chưa thể xác định có phải nhân vật cuối cùng hay không, nhưng ít ra trong phòng học dị dộ này, Diệp Tưởng nhất định có thể tạo được tác dụng vô cùng trọng yếu. Sở dĩ, Hầu Tước muốn để hắn đồng thời tham chiến, nhưng cũng phải bảo toàn sinh mệnh.

Thời gian. Cứ như vậy vô tình trôi qua.

Các diễn viên đều rất nôn nóng, tuy rằng dùng tin tức kịch bản thảo luận rất nhiều nội dung, nhưng mấu chốt nhất là Hầu Tước và An Nguyệt Hình vẫn chưa chính thức tỏ thái độ. Hai người này không lên tiếng, Nam Cung tiểu tăng và Mộc Lam cũng không dám nói thêm gì. Những diễn viên hạng 2,3 lúc này rất lo lắng cho số phận pháo hôi của mình, bọn hắn chỉ như đá lót đường, hết lần này tới lần khác chỉ có thể tiếp nhận loại an bài này, nếu như các diễn viên hạng A không chịu bảo hộ bọn họ, chết là không thể nghi ngờ.

Rốt cục... Thời gian cũng đến rồi.

Diệp Tưởng đã tỉnh.

Thế nhưng, ánh mắt của hắn rất ảm đạm.

Vẫn là thất bại.

Quả nhiên. Trước đây đánh quái thăng cấp đều dựa vào nhân vật chính quang hoàn, thế nhưng trong bộ phim kinh dị khó giải. Nhân vật chính quang hoàn rốt cục hoàn toàn bị áp chế. Trừ phi hiện tại có một nhân vật chính dự khuyết tới để hắn tới giết, nâng cao nhân vật chính quang hoàn của bản thân, như vậy năng lực có thể tiến thêm một bước. Bằng không, chỉ dựa vào nhân vật chính quang hoàn của mình mà không có loại thiên phú dị bẩm, không có khả năng hô mưa gọi gió.

"Mạng ta do ta không do trời" "mưu sự tại nhân mà hành sự cũng tại nhân".v.v. mấy cái suy nghĩ của nhân vật chính bây giờ không hiểu có phải bị lừa đá trúng đầu hay không, nghĩ sao mà ngay cả ông trời cũng muốn đối địch, toàn là 1 lũ đau trứng!

"Xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi."

Diệp Tưởng ở trong phòng nói với Hầu Tước ngoài cửa.

"Tối hôm nay, ngươi và tiểu tăng ở cùng một chỗ. Ta đã nói với hắn rồi."

Hầu Tước sẽ không nói lại những lời như thế. Điều này cũng có nghĩa, hắn đã đem Diệp Tưởng loại ra khỏi danh sách hành động.

Trong lòng Diệp Tưởng bắt đầu chìm xuống.

Hắn thực sự không thể làm được sao?

Ngày sau, Hầu Tước rất có thể trở thành nhân vật chính dự khuyết, đến lúc đó mình cũng rất có thể trở thành đối tượng chém giết của Hầu Tước, mà một khi giết chết mình và những vị dự khuyết khác, Hầu Tước liền trở thành chuẩn nhân vật chính mới.

Cuối cùng... Diệp Tưởng nắm chặc song quyền.

Không có nhân vật chính quang hoàn?

Vậy thì thế nào!

Trong thế giới hiện thực, ai mà chẳng phải là nhân vật chính trong cuộc đời mình? Hầu Tước căn bản không phải dựa vào nhân vật chính quang hoàn, hắn đi được đến ngày hôm nay là nhờ chính hắn!

Cường giả chân chính, căn bản không cần quang hoàn!

Diệp Tưởng, biết dùng hai tay của mình, vì mình mà lên ngôi! Đây cũng là quyết tâm của hắn! t r u y e n c v [.] c o m

Chung quy có một ngày, hắn có thể đứng ở vị trí của Hầu Tước, An Nguyệt Hình, thậm chí cao hơn nữa! Đây là lời thề son sắt của hắn, muốn chính mình tự xưng là Vương!

Hắn không phải ác ma thợ săn, cùng thần là địch, cũng không phải dạ vương...

Hắn là Diệp Tưởng! Là nhân loại Diệp Tưởng!

Từ giờ trở đi, từ con số 0 bắt đầu, không cần nhân vật chính quan hoàn tương trợ, sẽ tự hắn làm cho bản thân trở nên cường đại hơn!

Con tàu hạ thuyền ở bến tàu đảo Trường Nguyệt. Bên bờ biển, từng cơn gió lớn thổi vào, sóng biển vỗ ầm ầm lên vách đá. Trên bến tàu, rất nhiều ngư dân quét mắt nhìn qua, tò mò quan sát bọn họ.

Lớp 6 năm nhất, An Nguyệt Hình đi trước nhất, Hầu Tước và những người còn lại đi theo sau.

Tất cả mọi người cắn chặt răng, không biết lúc này đây, có bao nhiêu người có thể còn sống rời khỏi đảo Trường Nguyệt?

Sống sót! Nhất định phải sống sót!

Ôm theo tín niệm mãnh liệt này, các diễn viên tiến lên hòn đảo nhỏ thần bí!

Đúng lúc này, có 1 lão ngư dân đưa mắt nhìn chằm chằm Diệp Tưởng.

Người đứng bên cạnh hỏi lão ngư dân: "Lão Lỗ, làm sao vậy?"

"Người kia..." Tay hắn chỉ về phía Diệp Tưởng...

"Hình như trước đây ta từng nhìn thấy rồi..." (chưa xong còn tiếp..)