Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 12 - Chương 2: Ba ba




Hoàng hôn.

Một thiếu nữ mang theo tia ủ rũ hơi mở mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Trong xe công cộng, có không ít ánh mắt tập trung lên người thiếu nữ. Đơn giản vì dung mạo nàng quá mức xuất sắc. Hơn nữa nàng còn không trang điểm, quần áo trên người cũng tương đối mộc mạc.

Nhưng trên mặt thiếu nữ vẫn luôn biểu hiện ra 1 tia u buồn, làm người khác nhìn vào không dám dễ dàng tới chào hỏi.

Không bao lâu...... người trên xe ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại hai ba người. Thiếu nữ kia chính là 1 trong số đó.

Trạm cuối là 1thành khu cổ lão.

Tài xế quay đầu nhìn lướt qua những hành khách còn lại, đem xe lái về phía trạm dừng cuối cùng.

Thành khu trước mắt có rất nhiều nhà ở đang chờ phá bỏ. Vùng này về sau có khả năng xây thành 1 khu thương trường lớn. Bất quá trước mắt không có nhiều người vãng lai, xung quanh cũng không còn bao nhiêu dân cư sinh sống.

Đến trạm cuối cùng, thiếu nữ đứng dậy xuống xe.

Gió bên ngoài lạnh buốt thấu xương.

Thái dương đã dần bị đường chân trời nuốt hết.

Thiếu nữ phủ thêm một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, thở ra 1 hơi, rất nhanh ngưng kết thành sương mù.

Nàng mang khăn quàng cổ, nhìn về phía mục tiêu không xa, chậm rãi đi tới.

Chung quanh nơi nơi đều là công trình đang thi công, bất quá vì lúc này đã hoàng hôn, đội ngũ nhân công đều đi ăn cơm cho nên mới có vẻ tương đối yên tĩnh.

Mà nàng từ trên người lấy ra 1 cuốn album, bắt đầu đối chiếu cảnh tượng bên trong album với bên ngoài.

Cuốn album này có vẻ rất cũ nát. Mà rất nhiều bối cảnh trong album cùng với hiện thực trước mắt có biến hóa tương đối lớn.

Phòng game ngày xưa, tiệm sách nay đã biến thành cửa hàng quần áo, thậm chí văn phòng môi giới bất động sản thay thế.

Ven đường, có một vài quán bán đồ nướng đang rao hàng, mùi đồ nướng theo gió thổi tới khiến thiếu nữ nhíu mày, dùng khăn quàng cổ che mũi.

Nàng hướng về nơi xa xa chậm rãi đi tới.

Cuối cùng, nàng đứng trước 1 trường học đang chờ được phá bỏ.

Trên tấm bảng lớn phía trước viết 4 chữ.

“Trung Học Quảng Nguyệt”.

Tà dương như máu.

Nàng chậm rãi bước vào bên trong trường học đang chờ phá bỏ.

Nơi này, đâu đâu cũng phủ đầy mạng nhện, trên mặt đất là rác rưởi, mặt tường khắp nơi rạn nứt.

Trong album, đồng dạng là trường trung học này nhưng cảnh tượng lại hoàn toàn bất đồng.

Tuế nguyệt phí hoài quá nhiều. Hết thảy, đều giống như chuyện cũ của quá khứ.

Thiếu nữ bắt đầu nhớ lại.

Mẫu thân kỳ thực vẫn không dám kể về phụ thân. Thẳng tới thời điềm mẫu thân ra đi nàng mới hiểu được, mẫu thân từ lúc ban sơ đã biết, đây hết thảy là số mệnh chú định.

Nàng được trộm từ trong tay tử thần, nuôi dưỡng trở thành thiếu nữ như ngày hôm nay.

Nàng so với ai đều biết, mẫu thân kỳ thực rất nhớ phụ thân. Bà đối với phụ thân tuy vẫn luôn kín miệng, nhưng mỗi lần nhắc tới, trong mắt bà không hề có căm hận, mà là 1 loại tưởng nhớ.

Trong thế giới hiện thực không có bao nhiêu người như Hạ Vũ Hà cam tâm chờ nam nhân ven hồ Đại Minh. (bà này hình như là mẹ của hạ tử vi trong hoàn châu cách cách nè)

Như vậy...... Vì cái gì đâu?

Thẳng đến khi...... Nàng từ 1 góc phòng bà ngoại phát hiện ra 1 cái thùng, sau đó tìm được trong đó cuốn nhật ký cùng cuốn album này, tìm ra đáp án. Mà so với đó, càng làm nàng khó có thể tin tưởng là...

Nàng bên trong cuốn album, nhìn thấy chính mình!

Nhưng điều này sao có thể?

Nàng sao có thể xuất hiện ở thời đại mẫu thân vẫn còn đang là học sinh, bản thân chưa sinh ra?

Từ sau đó, nàng không thể không tin nội dung nhật ký của mẫu thân.

Phụ thân, mẫu thân đều bị nguyền rủa thời không chôn vùi trong trường trung học Quảng Nguyệt.

Bà ngoại nói, mẫu thân từng đem cuốn album đó vứt bỏ, thế nhưng sau này bà lại cầm về, khóa kỹ

Như vậy...... Hết thảy mọi chuyện là sao?

Bà ngoại căn bản không thể trả lời. Sau khi ông ngoại qua đời, thần trí ngoại trở nên không được rõ ràng, tình huống ngày càng nghiêm trọng. Rốt cuộc 1 tuần trước, ngoại rời khỏi nhân gian trong bệnh viện.

Nhưng trước khi tạ thế, ngoại sống chết nắm lấy tay nàng.

“Tích Kính...... Tìm...... Tìm mẫu thân của con về...... Còn có cữu cữu của con... bọn họ nhất định vẫn còn...”

Nói xong câu đó, bà ngoại liền qua đời.

Sau khi hoàn thành hậu sự cho bà ngoài, Tích Kính liền đưa ra quyết định.

Vì cứu cha mẹ, chỉ có thể tới nơi này.

Phụ thân, mẫu thân, còn có cữu cữu.

Ở trong nhật ký, lần đầu tiên nàng thấy được phụ thân. Nàng không hề sợ hãi.

Nếu hết thảy nội dung nhật ký là thật......

Như vậy nàng......

Có thể nhìn thấy mẫu thân, còn có phụ thân.

Phụ thân, đối Tích Kính mà nói là 1 từ cực kỳ xa lạ. Từ nhỏ tới lớn chưa từng có 1 người nào để nàng có thể xưng hô là “Ba ba” tồn tại. Có lẽ vì nguyên nhân này nên nàng luôn coi cữu cữu như phụ thân mình.

Nàng hít một hơi thật sâu. Sau đó, bước vào bên trong sở giáo học.

Nàng hướng tới sân thể dục bên cạnh tòa nhà ất.

Sân thể dục cùng bộ dáng trong album khác nhau khá lớn. Trên mặt đất bị đặt không thiếu các thứ lung tung, trên vách tường còn ngập tràn những hình vẽ và chữ nghĩa.

Thao đài nằm ở phía trước ký túc xá. Giờ phút này trên thao đài bị cây cối ngã xuống che đi hơn phân nửa, mà phía sau cũng là cỏ dại dày đặc, cây cối lan tràn.

Nơi này chính là...... trường học cũ của cha mẹ sao?

Nàng bắt đầu tưởng tượng, ba ba và mụ mụ quen biết nhau như thế nào.

Mười mấy năm trước, bọn họ từng đứng cùng nhau trên sân tập thể dục này, nhìn lá hồng kỳ(cờ TQ) dâng lên, từng cùng nhau đọc sách. Ai là người yêu ai trước? Ai là người thổ lộ trước mà cuối cùng trước lễ tốt nghiệp, mẫu thân liền mang thai mình.

Mẫu thân của nàng tên là Tôn Di Hoa.

Mà phụ thân nàng tên là Kim Thư Đông.

Nàng đọc được trong nhật ký mẫu thân lưu lại mới biết tên của phụ thân. Nói cách khác, tên nàng hẳn là Kim Tích Kính mới đúng.

Nàng gắt gao ôm chặt album, chậm rãi bước đi trên sân thể dục.

Nàng muốn đặt chân tới nơi phụ thân từng đi qua, muốn chạm tới nơi phụ thân từng chạm tới, muốn nhìn thấy cảnh tượng mười mấy năm trước phụ thân từng nhìn thấy...

Căn cứ nội dung nhật ký lưu lại, phụ thân vì tính cách bản thân, lại thêm hắn là người duy nhất lý giải chân tướng nguyền rủa nên bị coi là quái nhân, bị tập thể bài xích. Không ai tin tưởng chính mình đang học trong 1 ngôi trường lại tràn ngập nguyền rủa và tử vong. Chỉ có mẫu thân biết, phụ thân không hề nói dối.

Điều này làm cho nàng phi thường đồng tình với phụ thân. Thời điểm nàng đọc lại nội dung nhật ký, lòng tưởng niệm phụ thân lại càng thêm mãnh liệt.

Nàng từng trăm ngàn lần hình dung gương mặt phụ thân trong đầu, từng đối chiếu với hai mắt, mũi, lỗ tai, miệng của mình, chỉ cần bắt cứ nơi nào không giống mẫu thân, nàng sẽ tưởng tượng đây là đặc điểm trên gương mặt phụ thân.

Thời điểm lấy được cuốn album, việc đầu tiên nàng làm chính là lật xem hình tượng của phụ thân.

Kim Thư Đông, phụ thân nàng.

“Ba ba...... Ba ba!”

Nàng bên trong sân trường trống rỗng, lấy tay làm loa hô lớn.

Nàng muốn đem mười mấy năm tuế nguyệt không dùng từ “Ba ba”, tại ngày hôm nay hô lên thật lớn.

Tiếng vang “Ba ba” không ngừng xoay quanh trong không gian đổ nát của trường trung học Quảng Nguyệt.

Nơi này...... chỉ còn 1 đoạn thời gian nữa sẽ triệt để bị phá bỏ, từ đây biến mất mãi mãi.

Tích Kính phảng phất muốn từ cảnh tượng trước mắt nhìn thấy dấu vết mười mấy năm trước của phụ thân.

Nàng đi về phía thao đài.

Xuyên qua cỏ dại trước mắt, xuyên qua hành lang, đi tới trước cầu thang.

Nàng vượt qua một bước, sau đó hướng lên lầu trên.

Nếu nội dung bản nhật ký kia là thật, nếu nữ tử trong album kia thật là chính mình...

Như vậy......

Nàng sẽ trở lại quá khứ.

Sẽ giống như phụ thân thời học sinh thích đọc [ Doraemon ], cưỡi cỗ máy thời gian vượt thời gian.

Nghe vào tai thực điên cuồng......

Nhưng nếu có thể nhìn thấy phụ thân, có thể nhìn thấy mẫu thân mà nói...

Tích Kính sẽ không để ý hết thảy.

Nàng từng bước đi lên lầu.

Thời điểm đang bước đi, nàng bỗng nhiên dừng bước.

Tiếp theo, nàng nhìn về 1 nơi khác trên hành lang.

Vừa rồi trong tầm mắt, nàng thấy dường như có 1 bóng người bước vào 1 cánh cửa nơi đó!

Là nhìn lầm sao?

Nàng lại gần, đem cánh cửa đó mở ra.

Bên trong là WC nữ.

WC hoàn toàn là những gian vệ sinh ngồi xổm, nàng đơn giản nhìn qua......

Xem ra, ngôi trường này đã bỏ hoang thật lâu. WC nữ không hề có bất cứ dấu vết sử dụng qua.

Nhưng vào lúc này, 1 gian vệ sinh nào đó bỗng nhiên truyền tới thanh âm xả nước!

Tích Kính cảm giác trong lòng chợt lạnh, vội bước tới nơi phát ra thanh âm!

Nàng bước tới trước gian phòng đó nhìn vào trong, liền thấy...

Trong bồn cầu kia, thứ phun ra không phải nước... mà là máu tươi!

Sắc mặt Tích Kính thay đổi, trở nên trắng bệch.

Theo sau, nàng bỗng cảm giác sau lưng bị đẩy 1 cái, cả người bị ngã về phía trước, nện vào bồn cầu ngồi xổm kia... [chưa xong còn tiếp..]