Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 12 - Chương 20: Thời không khác




Ôn Vũ Phàm lâm vào trong mộng.

Lúc này, nàng đang liên hệ với 3 người Diệp Tưởng, Vũ Sóc cùng Hầu Tước.

“Ngươi không sao chứ?” Diệp Tưởng cũng phi thường lo lắng cho Vũ Phàm.

Điểm gặp mặt tại thế giới trong mộng tự nhiên là cửa hiệu cắt tóc của Ôn Vũ Phàm. Ôn Vũ Phàm lựa chọn nơi đây trở thành điểm thường trú vì thuần túy là do tình cảm của nàng.

“Vẫn... tương đối.” Ôn Vũ Phàm thật sự không thể đem tình huống trước mắt liên hệ tới 4 chữ “Không có việc gì”.

“Nếu thật sự cần trợ giúp, ta sẽ nghĩ biện pháp ……” Vũ Sóc vì không thể giúp Vũ Phàm mà cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng vì bị nhân vật hạn chế, cho nên cũng chỉ đành thế.

“Nói chi tiết tình huống một chút.” Hầu Tước vẫn như trước 1 bộ dáng lãnh tĩnh “Ta trong số các ngươi là người biểu diễn nhiều phim kinh dị nhất.”

Hầu Tước vừa nói như vậy làm Vũ Phàm còn đang hơi do dự liền đem tình huống nói ra.

“Quỷ triều?”

Diệp Tưởng nhất thời nhớ lại lúc ban đầu trong [ quỷ tế 3], trong mộ thất Cửu Luân tộc, có thể nói phô thiên cái địa người chết!

“Quy mô quỷ triều ước chừng như thế nào?” Hầu Tước đối với quỷ triều cũng không xa lạ. Ứng đối với quỷ triều, Quỷ sai là thích hợp nhất, nay Tiểu Tăng đã chết, Diệp Tưởng cũng mất đi thân phận Thợ săn Ác Ma. Như vậy, muốn ứng phó với cục diện này, tiêu hao vật nguyền rủa như thế nào chính là 1 đề rất quan trọng.

Mà sau khi Vũ Phàm đem tình hình thực tế nói thẳng ra, Hầu Tước suy tư 1 hồi mới nói:“Loại tình huống này…… Luân hãm là chuyện sớm muộn.”

Sắc mặt của Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rất khó coi. Tuy rằng kinh nghiệm đối mặt với quỷ triều không bằng Hầu Tước, nhưng nghe thấy lời nói của hắn cũng biết...

Tình huống trước mắt của Vũ Phàm …… Rất nguy hiểm!

Vũ Sóc cắn ngón tay, suy tư làm như thế nào có thể giúp Vũ Phàm!

Không quan tâm hao tổn thế nào, quay trở về giúp nàng? Dùng lý do gì để quay trở về? Mưa lớn như vậy mà nói muốn quay về trường học, quả thực rất không hợp lý. Diệp Tưởng lại càng không cần phải nói, trở về chính là tìm chết. Về phần Hầu Tước…… Tình huống cũng y như vậy.

Cuối cùng. Vũ Sóc quyết định giao cho Vũ Phàm vật nguyền rủa trên người mình để nàng sử dụng. Cái đầu của Vương Thế Đồng, mặt nạ Cửu Luân tộc, còn có trung cổ ma thụ truyền thừa từ trong tay Eerna ……

Đưa cho nàng mấy thứ này, ít nhất cũng có thể chống đỡ lâu thêm 1 hồi!

“Quỷ triều sẽ không ngừng ùn ùn kéo tới.” Hầu Tước đưa ra 1 tia hy vọng:“Có thể chống trụ được, sẽ không có việc gì.”

Hầu Tước cũng không thể mặc kệ Vũ Phàm. Nay Vũ Phàm đối với hắn mà nói, sớm đã không còn là quân cờ có thể tùy tiện vứt bỏ, hắn đang bồi dưỡng nàng trở thành tâm phúc đệ nhất, có thể nói tiêu phí rất nhiều tâm huyết. Nếu nàng chết, lực lượng của Hầu Tước sẽ suy yếu trên diện rộng, nhẹ thì biến thành diễn viên hạng A, nặng thì... Trực tiếp tử vong cũng không phải không có khả năng!

Hắn đem bộ bao tay, 1 cái la bàn, còn có thanh kiếm gãy mà Diệp Tưởng tương lai giao cho, đưa cho Vũ Phàm.

Hầu Tước và Vũ Sóc cuối cùng cho nàng sáu bảy kiện vật nguyền rủa. Toàn bộ đều là thuê sử dụng không mất phí.

Vấn đề tiêu hao khi sử dụng vật nguyền rủa không lớn, bộ phim này đã giảm con số tiêu hao vé chuộc cái chết xuống rất thấp. Hơn nữa, Vũ Phàm còn có một ưu thế rất lớn, đó chính là cho dù tình huống trong hiện tại không được tốt nàng cũng có thể tiến vào thế giới trong mộng. Dựa vào sự chênh lệch thời gian giữa 2 thế giới, vẫn có thể tiếp tục sinh tồn. Tuy rằng thế giới trong mộng của nàng là do phân liệt từ 1 thế giới khác mà ra, thế nhưng, nàng dựa vào thiên phú của mình, vẫn có khả năng tiến nào thế giới ác mộng cao tầng hơn.

Nói đến cùng…… bản chất của thế giới Mộng là 1 thế giới duy tâm, bản thân Ôn Vũ Phàm tuy không xuất phát từ nguyên bản nguyền rủa trong bộ phim [ác mộng cuối cùng], nhưng thiên phú tinh thần của nàng giúp nàng có thể tiến vào thế giới tinh thần, mộng!

Đem vật nguyền rủa giao ra, thậm chí ngay cả thanh kiếm gãy kia cũng đưa ra, cái này làm nội tâm Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rốt cục cảm thấy yên tâm. Nhiều thủ đoạn như vậy, hẳn không có việc gì đi.

Rốt cuộc, Diệp Tưởng yên tâm tỉnh lại từ trong mộng.

Lúc này, hắn đang ngồi trước bàn ăn, nhìn mưa to bên ngoài.

Hẳn sẽ không có việc gì đâu! Vũ Phàm.

Bên trong trường trung học Quảng Nguyệt.

Vũ Phàm vẫn như trước đang say ngủ.

Trong trạng thái ngủ say sử dụng vật nguyền rủa có thể tránh việc bị khấu trừ vé chuộc cái chết, bất quá trạng thái say ngủ này không thể mãi duy trì. Nàng đã ký khế ước với những người khác, vạn nhất không hoàn thành trách nhiệm bảo hộ, như vậy sẽ vì bội ước mà chết. Bởi vậy, nàng còn tất yếu phải bảo vệ những người khác nữa.

Nhưng mà…… suy nghĩ của Mộc Lam lúc này lại là sự tình về Mẫn Hà.

Sinh tử của Mẫn Hà hiện tại không thể nào biết được, nhưng dựa theo những lời lúc trước của Mẫn Hà, nàng rất có thể ở trong 1 phòng học nào đó, nhìn thấy quỷ ảnh khắp nơi bên ngoài cửa sổ!

Như vậy…… Nàng có thể hay không, lúc này đang ở trong 1 phòng học nào đó?

Trong tình huống hiện thực, Mẫn Hà căn bản không hề bước xuống lầu, mà nàng được chính mình trong tương lai báo cho biết điều này, nhưng trên thực tế, nàng ở tương lai biết được cũng là do nàng trong quá khứ nói lại. Quan hệ nhân quả hỗn loạn thực làm người ta không tài nào hiểu nổi. Thế nhưng, có thể hay không thực sự từng xảy ra tình huống bước xuống lầu? Có thể hay không vì diễn biến sinh ra lịch sử nào khác dẫn đến đa nguyên thời không?

Mộc Lam đối với mấy thứ linh tinh tri học vật lý như [ Lược sử thời gian ][ thuyết tương đối ] hiểu không đủ nhiều, nói thật ra, cái này không hề có bất cứ tính logic nào. Thế nhưng, đối với nhân quả nghịch lý này, Mộc Lam cũng cảm giác khó có thể hiểu nổi. Cho nên hắn đưa ra 1 phỏng đoán: đó chính là lịch sử vì xuyên việt mà dẫn tới sự liên hệ hỗn loạn giữa tương lai và quá khứ, điều này chỉ sợ không thể cùng tồn tại.

Trong [ Doraemon ] có 1 ví dụ như thế này. Cỗ máy thời gian tuy có thể trở về quá khứ, thế nhưng cũng chia ra làm 2 loại tình huống khác nhau, tức là tình huống lúc ban sơ và tình huống khi có xuyên việt giả tới làm tương lai bị thay đổi. Ví dụ tối điển hình chính là, Nobi nobita nguyên bản là không hề có sự tồn tại của Doraemon, và 1 Nobi Nobita vì sự trợ giúp của Doraemon làm thay đổi tương lai, vậy người trước... đi nơi nào rồi?

Đa nguyên thời không là giải thích duy nhất. Nói cách khác xuyên việt không phải trở về quá khứ, mà là tiến vào một tân thời không.

Kể từ đó mà nói, có thể cho rằng, có sự tồn tại của những thời không khác, 1 Lý Mẫn Hà vì không gặp bản thân trong tương lai mà rơi vào tuyệt cảnh.

Như vậy…… cái thời không ban sơ đó có thể hay không vì bị ảnh hưởng của phòng học dị độ, làm cho hắn lúc này tiếp cận được?

Giờ khắc này, Mộc Lam nhìn những người chung quanh, cuối cùng hạ quyết tâm. Hắn và Mẫn Hà không giống nhau, tuy những người khác cống cho hắn vé chuộc cái chết, nhưng không phải do hắn yêu cầu, cũng không lập qua khế ước. Nguyên bản lấy tính cách của hắn sẽ không bỏ qua, không quản tới bọn họ, thế nhưng... hiện tại có cơ hội cứu Mẫn Hà, hắn làm như thế nào có thể buông!

Hắn lập tức trực tiếp lao xuống lầu!

“Lâm…… Lâm Viễn, ngươi đi nơi nào vậy?”

Một đám người khó có thể tin nhìn hắn chạy nhanh xuống lầu, lại không hiểu, hắn chạy xuống để làm cái gì.

Chẳng lẽ hắn muốn ngay mặt nghênh chiến, làm tòa nhà dạy học này trở nên không thể xâm nhập?

Loại khả năng này, ngược lại quả thực không thể không có!

Hồ Chí Hoa chà chà chân, oán hận nói:“Chúng ta…… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Mộc Lam sau khi vọt xuống lầu liền bắt đầu tìm kiếm tung tích của Mẫn Hà!

“Đình Thanh! Đình Thanh! Ngươi ở đâu?”

Hắn kỳ thật lo lắng có vì hành vi này mà dẫn tới NG hay không? Nhưng cư nhiên lại không có!

Chẳng lẽ kịch bản đã thừa nhận 1 tia tình cảm của Lâm Viễn đối với Thẩm Đình Thanh? Dựa theo thiết lập nhân vật, Tôn Di Tinh vẫn luôn yêu mến Thẩm Đình Thanh, nhưng chưa bao giờ mở miệng nói ra với nàng. Mà nhân vật Thẩm Đình Thanh này đích xác có hảo cảm với Tôn Di Tinh, chỉ là song phương còn chưa đâm thủng tầng giấy mỏng này mà thôi.

Rất nhanh…… Hắn đã chạy tới lầu hai.

Lầu hai và đại lượng quỷ hồn cuồn cuộn không ngừng dưới kia, quả thực như gần trong gang tấc.

“Mẫn Hà…… Mẫn Hà!”

Nhưng……

Bật cửa 1 gian phòng kế tiếp ra……

Kết quả, vẫn chỉ là thất vọng.

Cái này.. là vì sao chứ?

Là vì sao?

Cuối cùng, Mộc Lam không tiếp tục tìm kiếm nữa …… Cũng chỉ còn lại một nơi ……

Giờ phút này, quỷ hồn…… Đã trải rộng khắp lầu 1!

Đương nhiên, lấy thân phận ảnh đế của hắn, cho dù có rơi vào quỷ triều thì cơ hội sinh tồn vẫn rất cao. Nhưng hắn cũng không phải thần, không ai có thể cam đoan rơi vào trung tâm quỷ triều mà vẫn có thể sống sót, đương nhiên nếu có thể sống sót, như vậy tương đương với việc, đạt được 1 số lượng vé chuộc cái chết lớn!

Như vậy có nên đánh cuộc 1 keo hay không?

Cơ hội thắng lợi cũng không lớn

Nhưng... hắn có cơ hội lựa chọn khác sao?

Nếu hôm nay hắn không lựa chọn như vậy, cho dù có thể sống sót, về sau hắn cũng sẽ vĩnh viễn sinh hoạt trong hối hận.

Cho nên…… Chuyện này còn cần xuy xét sao?

Hắn chậm rãi di động về phía cầu thang.

Phía dưới đã truyền đến tiếng rên rỉ của đám quỷ hồn……[ chưa xong còn tiếp……]