Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 12 - Chương 60: Ác linh trong ký ức




Đó là...... Một bóng dáng màu trắng quỷ dị.

Từ trên vách tường rạn nứt... từng chút một chậm rãi di chuyển đến.

Rất nhanh, bóng trắng kia tới trước mặt hắn.

Trên khuôn mặt đã sớm thối rữa mang theo 1 tia cười, tiếp theo... cái miệng trên gương mặt chậm rãi nứt ra...

Không phải...... Không phải lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh này......

Ác linh này vẫn luôn tồn tại......

“A!”

Tôn Trọng Phong từ trên giường đột nhiên rít lên the thé bật dậy.

Thê tử ở 1 bên cũng bị đánh thức, nàng quan tâm vội hỏi:“Anh làm sao vậy, mơ thấy ác mộng sao?”

“Không có việc gì......” Tôn Trọng Phong lau mồ hôi, nặng nề thở hổn hển, 2 tay túm chặt viền chăn, ánh mắt mông lung nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài......trừ những bông tuyết đang rơi, là 1 mảnh yên tĩnh.

Thê tử hắn bật đèn bàn lên, thời gian lúc này là rạng sáng 2 giờ.

“Từ sau ngày mấy học đệ học muội ở trường cũ tới tìm anh kể lại sự tình hiệu trưởng tự sát, trong khoảng thời gian này tâm thần anh lúc nào cũng không được yên ah!”

“Tụng Khanh, em......” Hắn nhìn đồng hồ treo tường, nuốt một ngụm nước miếng, mới phát hiện yết hầu khô khốc,“Lấy giùm anh chén nước.”

“Ân, chờ chút.”

Thê tử khoác áo ngoài vào, đi ra bên ngoài bật đèn lại bước xuống phòng bếp lấy nước.

Tôn Trọng Phong lúc này mới phát hiện, gối đầu của hắn đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

“Ta...... Ta đến cùng là đang làm sao vậy?”

Một ngày đó sau khi hắn gặp học đệ tên là Kim Thư Đông, hắn vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng. Trong mộng, hắn trở về thời kỳ ngày xưa còn học trung học, hắn mơ thấy Vĩnh Quân, còn có lão hiệu trưởng.

Nhưng so với cái này, càng đáng sợ hơn là ở trong mộng, hắn sẽ luôn nhìn thấy 1 quỷ ảnh màu trắng.

Nằm mơ ác mộng không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng nhiều ngày liên tục nằm mơ thấy thì thực là kỳ quái. Thời đại này còn chưa có bác sĩ tâm lý, hắn chỉ có thể cho rằng là do ban ngày nghĩ ngợi nhiều quá ban đêm mới nằm mơ thấy. Nhưng......

Nhưng vì cái gì hắn luôn có 1 loại cảm giác từng quen biết đối với quỷ ảnh kia.

Theo lý thuyết là không có khả năng. Ba năm trung học, rất nhiều ký ức cho tới bây giờ hắn còn nhớ rất rõ ràng, ba năm trung học đều là những năm khó quên. Nhưng quỷ ảnh màu trắng đó, hắn tìm không thấy 1 chút ký ức nào cả, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy quỷ ảnh đó cực kỳ quen thuộc.

Tổng không có khả năng...... Là do hắn mất trí nhớ đi?

Thế nhưng, hắn lập tức nghĩ đến những lời đám người Kim Thư Đông nói với hắn, về những hiện tượng linh dị tinh tinh...

Cho nên, hắn kể cho bọn họ biết chuyện mà lúc trước Lý Vĩnh Quân từng nói. Kỳ thật sau chuyện ngày hôm đó, hắn vẫn luôn để nó ở trong lòng, vẫn luôn cho rằng, khẳng định là Ngô hiệu trưởng nhìn lầm rồi. Nhưng từ sau đó, hắn lại liên tục năm mơ thấy ác mộng này.

Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?

Hắn bỗng nhiên có một loại cảm ứng...... trường trung học Quảng Nguyệt, có phải ở nơi đó hắn đã quên chuyện gì đó rất quan trọng?

Lúc này, thê tử hắn cầm cốc nước đi vào phòng, đưa cốc nước cho hắn.

“Uống đi, hơi nóng chút, cẩn thận.”

“Ân.”

Tôn Trọng Phong chậm rãi uống nước trong cốc, đầu óc cuối cùng cũng được thả lỏng 1 phen.

“Hô......” Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn thần sắc lo lắng của thê tử nói:“Tụng Khanh, có làm em sợ không?”

“Không có. Bất quá cũng không phải lần đầu tiên, sau ngày hôm đó, anh vẫn cứ như vậy, từ trong mơ la hét tỉnh lại, người ta bị anh làm cho quen rồi. Mà rốt cục anh đã nằm mơ thấy cái gì?”

“Anh......”

“Không có khả năng là do nằm mơ thấy những chuyện lúc đi học đi? Gần đây có phải anh có tâm sự gì không? Nếu có, nói cho em biết đi.”

“Nói như thế nào đây? Gần đây, nhớ lại 1 vài chuyện khi còn học trung học. Hơn nữa, trong mơ luôn nhìn thấy 1 bóng dáng kỳ quái.”

“Bóng dáng?”

“Ân......”

Thời điểm nói tới đây, bàn tay cầm cốc nước của Tôn Trọng Phong không kềm được mà run nhẹ lên. Thậm chí vì thế mà làm cho 1 ít nước sánh ra ngoài.

“Tổng cảm giác, anh dường như đã từng nhìn thấy bóng dáng đó......”

Lúc này, ánh sáng bên trong phòng chỉ phát ra từ mỗi chiếc đèn để bàn, không gian có chút mờ tối. Bỗng nhiên 1 cảm giác lành lạnh, quỷ dị tràn tới.

“Lời này của anh là có ý gì? Từng gặp qua là sao?”

“Anh không biết, ở trong mộng lúc nhìn thấy bóng trắng đó, anh không hề có cảm giác là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí còn cảm giác đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, cảm giác có thể nói vô cùng quen thuộc. Mà khi tới gần lại cảm giác rất đáng sợ, giống như nhìn thấy ma trong phim...”

Một trận gió thổi tới đập vào bên ngoài cửa sổ thủy tinh, phát ra từng tiếng đùng đùng.

“Anh... anh đang nói cái gì vậy?”

“Khi học trung học, trong lớp có 1 học sinh tên gọi là Lý Vĩnh Quân.”

“Ân......em nhớ anh từng có lần đặc biệt nhắc qua người này.”

“Vĩnh Quân hắn thỉnh thoảng sẽ nói ra vài lời không hiểu. Thế nhưng không biết sao, anh luôn cảm giác những lời của hắn không phải là bịa chuyện. Lúc anh học trung học vẫn luôn có 1 loại cảm giác kỳ quái, Vĩnh Quân hắn, dường như có thể thấy 1 vài thứ mà chúng ta không nhìn thấy.”

“Này...... cái này là gì ah? Nghe vào tai sao giống manga.”

“Hiện tại nghĩ lại... thời điểm đó...... nếu thật sự không phải do Ngô hiệu trưởng nhìn lầm thì sao?”

Tôn Trọng Phong không khỏi nhớ lại một việc.

Năm đó, thời điểm gần tốt nghiệp, Lý Vĩnh Quân từng nói với hắn.

“Trọng Phong, tương lai sau khi tốt nghiệp ta muốn ghi danh vào học viện sư phạm, sau đó... ta có thể trở về dạy ở trung học Quảng Nguyệt.”

“Ngươi muốn làm thầy giáo?” Tôn Trọng Phong lúc ấy rất sửng sốt:“Rất ngoài ý muốn ah, bất quá sao ngươi lại muốn trở về Quảng Nguyệt dạy học?”

“Ta luôn cảm giác tại đây ta dường như mất đi 1 thứ gì đó.”

Thời điểm nói những lời này, đôi mắt hắn nhìn quét qua phòng học trước mắt 1 phen.

“Có ý gì?”

“Ta muốn tìm lại, muốn tìm lại mà nói chỉ có 1 biện pháp, chính là lưu lại bên trong trường học làm giáo viên. Ta nghĩ có 1 ngày, ta hẳn sẽ tìm ra đáp án.”

Tìm lại?

Tìm cái gì lại?

Lúc ấy, Tôn Trọng Phong căn bản không hiểu được ý của Lý Vĩnh Quân. Nhưng nay, Lý Vĩnh Quân quả nhiên thực hiện lời nói năm đó, trở thành 1 giáo viên ngữ văn, dạy học tại Quảng Nguyệt, còn trở thành chủ nhiệm lớp.

Tôn Trọng Phong nẩy ra 1 ý nghĩ, hắn muốn đi tìm Vĩnh Quân. Lại nói, bọn họ đã nhiều năm không liên hệ qua lại, hơn nữa cũng đã lâu rồi hắn chưa về thăm trường cũ.

Nghĩ đến đây, quỷ ảnh trong mộng khiến hắn rùng mình 1 cái.

Hắn có chút sợ giấc ngủ. Hắn sợ vạn nhất ngủ đi sẽ lại nằm mơ những thứ đáng sợ.

“Tụng Khanh, chúng ta có thể... bật đèn ngủ không?”

Lúc nói ra những lời này, hắn có chút ấp úng. Chung quy 1 đại nam nhân lại trước mặt vợ mình nói muốn bật đèn sáng để ngủ, thật sự có chút xấu hổ.

Thê tử thấy hắn như thế đành thở dài nói:“Tất nhiên.”

Vì thế, hai người cứ thế nằm xuống.

Trong đầu Tôn Trọng Phong hoàn toàn bị hình ảnh kia chiếm giữ. Ký ức 3 năm trung học nhất nhất hiện lên trong đầu.

Đối với Tôn Trọng Phong mà nói, ba năm trung học, đủ loại cảm xúc đều có, nhưng so sánh với thời gian mọi người cùng nhau ôn tập nghênh chiến kỳ thi đại học, tình cảm lại càng thêm sâu đậm. Không chỉ như vậy, những ký ức về vị ân sư Ngô Quảng Liệt này đến nay vẫn còn rõ ràng. Nghĩ đến vị ân sư nay đã tạ thế, trong lòng hắn cũng cảm thấy phiền muộn.

Mặc kệ thế nào, vẫn phải ngủ tiếp, ngày mai còn phải làm việc. Phụ thân hắn trước kia còn là công nhân xưởng sắt thép, được đãi ngộ phi thường tốt, cho nên có chút của để dành, bằng không hắn không thể mở nổi tiệm bán đồ dụng cụ thể dục này. Sang năm Pháp khai mạc World Cup lần thứ 16, một vài áo cầu thủ hoặc bóng đá linh tinh đều rất dễ bán, cho nên việc làm ăn hàng ngày đang dần tốt lên. Nhưng Kim Thư Đông đến, đảo loạn hoàn toàn cuộc sống sinh hoạt bình tĩnh của hắn.

Sau một hồi...... Hắn bỗng nhiên nhớ lại ngày tốt nghiệp.

Trong trí nhớ, ngày đó lúc chụp ảnh tốt nghiệp...... Hắn đứng ở bên cạnh Vĩnh Quân. Sau đó, hắn......

Hắn lập tức bật dậy, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra!

Tiếp đó hắn rút từ bên trong ra 1 quyển album ảnh!

“Làm sao vậy? Trọng Phong?”

Tôn Trọng Phong mở album ra, rất nhanh tìm thấy được tấm ảnh chụp tốt nghiệp kia!

Bên trong ảnh hắn đích xác đứng bên cạnh Lý Vĩnh Quân, nhưng trung gian giữa 2 người lại hở ra 1 khoảng cách đủ cho 1 người!

“Ta...... Ta nhớ ra rồi...... thời điểm đó...... ở giữa chúng ta có 1 người!” Hắn há miệng, muốn nói gì đó:“Đúng vậy...... Người kia...... diện mạo người kia......”

“Có phải giống thế này hay không?”

Tôn Trọng Phong nghe được câu này liền nhìn về phía thê tử đằng sau lưng, nhưng lộ ra từ trong chăn lại là 1 khuôn mặt thối rữa, tóc tai bù xù. Là ác linh vô số lần xuất hiện trong mộng của hắn!

Ở trong phòng bếp. Thê tử chân chính của Tôn Trọng Phong cả người lạnh ngắt đổ gục trên mặt đất, trong tay còn cầm 1 chén nước, nước bên trong sớm đã đổ ra lênh láng trên sàn.... [ chưa xong còn tiếp..]