Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 12 - Chương 84: Cái gói xuyên qua thời không




Đêm khuya, trường trung học Quảng Nguyệt.

Hầu Tước đi về phía tốp học sinh đang đốt lửa trại bên kia.

Bên trong nhóm người này, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy chính hắn.

Trong quá trình này hắn luôn nắm lấy tay Vũ Phàm, chưa một lần buông ra.

Trên chiến trường nguy hiểm hiện tại, thực lực ảnh đế căn bản khó có thể bảo đảm sống sót.

Bộ điện ảnh này đã tiến đến thời khắc cao trào nhất.

Lúc này, trong số những học sinh đang tụ tập, một bàn tay tái nhợt thò ra từ sau lưng một người nhanh như chớp túm lấy cánh tay còn lại của Vũ Phàm!

Vũ Phàm dõi mắt nhìn lại, ngay lập tức phát động tinh thần lực!

Tinh thần lực lan tới, trên làn da trực tiếp xuất hiện một vết rạn, ngay sau liền triệt để biến thành bụi phấn!

Mấy ngày này, Vũ Phàm vẫn luôn không ngừng dùng thời gian gia tốc tăng cường thực lực của bản thân!

Trở thành một thần niệm sư đối với nàng không hẳn quá khó khăn. Tinh thần lực cường đại từng bước được khai phá, chỉ cần học cách tiến hành khống chế và phóng thích tinh thần lực chuẩn xác là thực lực của nàng càng được tăng tiến thêm một tầng!

Thế nhưng, phản ứng của Hầu Tước so với Vũ Phàm lại càng thêm nhanh!

Vô số sợi tơ màu đen phóng ra từ trong tay Hầu Tước đem đối phương trói buộc, tử linh pháp thuật cũng nhanh chóng được vận dụng!

Trên mặt đất, một bộ xương trực tiếp chui lên từ trong bùn đất!

Trong khoảng thời gian này, dưới sự ảnh hưởng của thời gian gia tốc, thực lực của Hầu Tước lại có tiến bộ! Thời gian gia tốc trong thế giới mộng quả thực là một máy gian lận cực kỳ khủng bố. Mà theo sức mạnh Ôn Vũ Phàm ngày càng tăng lên, tỷ lệ gia tốc thời gian chênh lệch càng đạt tới một tỷ lệ thực kinh khủng!

Bộ xương này cao khoảng trên dưới 3 mét, nhìn nó thật giống như một người khổng lồ gầy guộc!

Cùng lúc đó......

Mộc Lam tỉnh giấc.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn khắp phòng học trống trải.

Ở bên ngoài, không phải là đêm tối mà là ban ngày.

Hắn ngáp một cái, sửa sang lại kịch bản trong đầu một chút. Hắn biết rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Hiện tại đang là thời gian nghỉ trưa, phòng học lúc này căn bản không có người, bất quá chính là thời gian tuyệt nhất để ngủ trưa.

Mộc Lam lợi dụng khoảng thời gian này đọc lại kịch bản một chút.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói......

Qua mười phút kế tiếp, hắn sẽ yên giấc ngàn thu.

Mà thực lực có thể thay đổi nội dung kịch bản, hiện tại... hắn không có. Vỏn vẹn chỉ dựa vào một ảnh đế, có thể làm được những gì sự thật sự rất khó nói.

Nhưng hắn vẫn đứng dậy, bước ra khỏi phòng học.

Trên hành lang có vẻ rất trống trải, trên sân thể dục cũng không nhìn tới vài người.

Hết thảy đều có vẻ lạnh lẽo.

Hắn dọc theo hành lang đi qua vài phòng học, trong miệng lẩm bẩm.

“Như thế nào lại không có ai như vậy?”

Hình xăm ác ma trên ngực đã chuẩn bị sẵn sàng, Ma quỷ hài giáp chỉ cần một ý niệm là có thể xuất hiện trên cơ thể.

Diệp Tưởng cũng có đem tình báo khi tới nhà Tôn Trọng Phong nói cho hắn biết.

Khi đó, Diệp Tưởng đã thoát ly thời không đó cho nên sau này phát sinh chuyện gì hắn căn bản không biết.

Mà lúc ấy, hắn nhìn thấy được thi thể của Tư Mã Đông Hài.

Trận chiến ấy đã phát sinh những gì? Dựa theo cách nói của Diệp Tưởng, tựa hồ trận chiến ấy không có nhiều thương vong.

Thế nhưng Mộc Lam mơ hồ tổng cứ có chút cảm giác không thích hợp.

Thế nhưng không thích hợp ở chỗ nào thì hắn lại không thể nói rõ.

Đi tới, đi tới, hắn bỗng nhiên dừng chân.

Trước mặt hắn là một màn thực quỷ dị.

Lúc này hắn đang đứng ở góc rẽ của hành lang, tường vây đoạn hành lang này không cao, chỉ cần thoáng nghiêng người là có thể nhìn thấy cảnh tượng ở chỗ rẽ phía dưới tầng.

Hắn nhìn thấy một màn như thế này.

Đầu tiên là Diệp Tinh Vẫn đi vào văn phòng, tiếp đó...

Có một người bước tới trước gian phòng đó.

Mà người kia, rõ ràng là chính hắn!

Bất quá, bên trong kịch bản dùng chữ đỏ quy định, một màn diễn này hắn không được phép mở miệng nói chuyện.

Cho nên, Mộc Lam chỉ là che miệng, lộ ra biểu tình kinh hãi nhìn chính bản thân đang ở dưới lầu.

Đương nhiên cự ly này có thể gửi đi tin nhắn kịch bản, trên lý luận tự gửi tin nhắn cho chính mình cũng có thể làm được.

Trong trí nhớ, Mộc Lam hoàn toàn không nhớ đã từng có một đoạn ký ức như thế.

Như vậy đây là chuyện tình xảy ra trong tương lai sao?

Đột nhiên, có một người nào đó ở phía sau hung hăng đụngvào người Mộc Lam, làm Mộc Lam té ngã trên mặt đất!

Mộc Lam từ trong kịch bản sớm đã biết kẻ đó là ai.

Hắn quay đầu lại, người phía sau...

Chỉ là một diễn viên hạng 2,3 bình thường mà thôi.

Tên của hắn gọi là Triệu Kha Nhiên, mà tên thật tên là Hạ Minh Sơn. Một diễn viên phổng thông như vậy, lúc này trên mặt toàn là mồ hôi!

Mà trong tay hắn đang ôm một cái bao!

Thế nhưng, Mộc Lam hoặc là nói Lâm Viễn, lúc này đang vội vã muốn chạy xuống gặp mặt chính mình ở một thời không khác, lại bị Triệu Kha Nhiên một phen kéo tay!

“Lâm...... Lâm Viễn, cứu ta, van ngươi cứu ta!”

“Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Này...... Này......” Triệu Kha Nhiên ôm chặt cái bao trong tay, nói:“Thứ này, con quỷ kia, tuyệt đối không được để cho nó tìm thấy thứ này!”

“Ngươi...... Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”

“Thời gian không còn nhiều, van cầu ngươi! Cứu ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết a!”

Tiếp theo, cả người Mộc Lam được ma quỷ hài giáp bao bọc!

Hắn......

Nhìn thấy ở đầu hành lang bên kia, một khối thi thể không đầu, đang bò sàn sạt về phía bên này!

“Đi mau, Triệu Kha Nhiên!”

Hai người nhanh chóng chạy về phía cầu thang!

Mộc Lam đã mặc lên ma quỷ giáp hài, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng!

“Trong túi này là thứ gì?” Mộc Lam quát hỏi.

“Đây là...... Cái đầu của con quỷ kia! Nếu để nó lấy lại được đầu của nó, như vậy chúng ta liền xong đời...”

Thời điểm xông về phía cầu thang, Triệu Kha Nhiên đang ôm cái bao trong tay khẩn trương quay đầu nhìn về phía sau, khi nhìn thấy thi thể không đầu kia đã phóng qua góc hành lang đang thẳng hướng phóng tới mà sợ tới mức tay run lên, cái bao rời tay, rớt xuống dọc theo cầu thang!

Mà lúc này ở dưới lầu còn có một Mộc Lam [ Lâm Viễn ] khác đang đứng.

“Triệu Kha Nhiên, mau mau nhặt nó lên!”

Mộc Lam ở bên dưới nghe thấy trên lầu truyền tới âm thanh của chính mình, cơ hồ không dám tin vào lỗ tai!

“Không có khả năng, vừa rồi không phải là giọng nói của ta sao?”

Mộc Lam trong quá khứ đi đến chỗ này chính là đi lấy cuốn sách tiếng anh hắn cố ý để quên. Sau đó, phụ trách trao đổi tình báo với người của Khu Ma trận doanh.

Lúc này Mộc Lam vẫn đang là Mộc Lam của bộ thứ nhất!

Mà sau khi hắn tiếp được cái bao kia thì thời không tiếp nối bị tách ra.

Thời điểm Mộc Lam tương lai lao xuống, cái gì cũng không nhìn thấy.

Mộc Lam quá khứ chạy dọc theo cầu thang hướng lên lầu trên, cũng đồng dạng không nhìn thấy một ai!

Hắn nhìn cái bao trên tay.

Tiếp theo, ở cửa cầu thang tầng thứ 3 hắn liền đặt cái bao xuống đất, sau đó nhẹ nhàng mở ra.

Thời điểm Mộc Lam tương lai nhìn không thấy chính mình, tiếp theo liền thấy thi thể không đầu đang từ trên lầu chạy xuống dưới! Bất quá, Mộc Lam sao có kinh hoảng như thế? Hắn tuyệt đối sẽ không để kịch tình trong kịch bản biến thành chân thật!

Như vậy...... Không cần nghi ngờ, thi thể không đầu chính là muốn tìm về cái đầu của nó!

Thế nhưng, Triệu Kha Nhiên cũng chính là Hạ Minh Sơn làm sao có thể lấy nó tới tay?

Bất quá hiện tại cũng không cách nào hỏi thăm hắn được.

Mộc Lam mặc lên xuyên hài giáp, nhắm ngay thi thể không đầu phía trước lao thẳng tới, quyền đầu hung hăng giáng xuống!

Mộc Lam quá khứ ở bộ thứ nhất đã đem miệng bao hoàn toàn mở ra.

Một quyền kia trực tiếp giáng lên thi thể không đầu, cơ thịt trên người nó bắt đầu hủ hóa từng chút một!

Mộc Lam nổi giận gầm lên một tiếng, từ phía sau một cái đuôi Ác Ma đột nhiên vươn ra, cái đuôi kia thế nhưng ước chừng phải dài hơn năm mét!

Cái đuôi quét ngang qua đầu, hung hăng quật thẳng lên người thi thể không đầu!

Mộc Lam nhớ lại vừa rồi nhìn thấy chính mình cầm trên tay một cuốn sách giáo khoa tiếng anh! Tuy rằng cự ly hơi xa nhưng bìa cuốn sách tiếng anh năm nhất hắn vẫn nhớ rất rõ.

Hắn...... thời điểm ở bộ thứ nhất đã từng đi lấy cuốn sách giáo khoa tiếng anh để quên!

Thế nhưng, hắn hiện tại không hề nhớ một chi tiết nào!

Bất quá, chính mình trong quá khứ chỉ sợ đã cầm được cái bao kia rồi, thế nhưng hắn hiện tại lại không hề nhớ bản thân có từng cầm qua thứ như vậy.

Quá khứ...... Mộc Lam của bộ thứ nhất nhìn vào cái bao đã được mở ra.

Nằm bên trong là một cái đầu người.

Mộc Lam, mở to hai mắt, hít một ngụm khí lạnh......

ps: Hôm nay một lần nữa mân mê máy tính dùng cả ngày thời gian, đã lâu mới bắt đầu viết, chỉ có thể 1 càng......

Còn có người nhớ rõ này đoạn kịch tình sao?