Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 13 - Chương 23: Trẻ sơ sinh?




“Nghe rõ đây...... Tịch Kính. Ta được cha mẹ ngươi nhờ vả, dù có thế nào cũng phải bảo vệ ngươi. Ngươi học tập hắc ma pháp, nhược điểm lớn nhất chính là cận chiến, cho nên nếu thời điểm gặp phải nguy hiểm, ngươi tuyệt đối không được xông lên phía trước, ta sẽ lược trận cho ngươi, thời gian đó ngươi nhanh chóng niệm chú. Còn có, trước mắt không nên nảy sinh mâu thuẫn gì với Đạm Đài Sở Tuyền, bản thân nàng chỉ là diễn viên hạng A, thế nhưng mẫu thân nàng lại là ảnh hậu, tạm thời chúng ta không có khả năng đối phó.”

“Nga...... đã hiểu.”

Kinh nghiệm biểu diễn phim kinh dị của Tịch Kính đích xác khuyết thiếu nghiêm trọng. Bất quá nàng cũng biết, trước mắt trong 20 rạp chiếu phim, ngoại trừ phụ thân nàng, tối cường nhất chính là Long Ngạo Thiên. Một lần này, phụ thân còn phải tranh đoạt số mệnh nhân vật chính cuối cùng với Long Ngạo Thiên. Nàng biết chuyện này cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể gây ra cản trở đối với phụ thân.

Sương mù dày đặc bao trùm từng góc nhỏ trong tiểu trấn. Bên trong sương mù mang theo rất nhiều bụi phấn, loại cảnh tượng này không khỏi làm người ta liên tưởng tới một trò chơi khủng bố trong [ Silent Hill ]!

Mà đi ở trên đường, bỗng nhiên Vũ Phàm nhìn thấy, bên trong từng ô cửa sổ, xuất hiện từng thân ảnh màu đen đang đánh về phía cửa sổ!

“Kia...... Những người đó là ai?” Vũ Phàm nhìn về phía Tịch Kính, lộ ra biểu tình cực kỳ khiếp đảm: “Tiểu...... Tiểu Thiến?”

Tịch Kính nhìn bộ dáng trước mắt của Ôn Vũ Phàm ngược lại có chút không quen. Trong ấn tượng, Phàm di là một người cực kỳ tự tin, có năng lực tại thân. Trong cảm nhận của nàng, ngoại trừ mẫu thân, là người nàng tối thưởng thức nhất. Trong lòng không thể không bội phục, kỹ xảo biểu diễn của Phàm di rất là tốt.

“Đó là tàn ảnh của vài linh hồn.” Tịch Kính chỉ vào bóng đen phía sau cửa sổ nói:“Ngươi đừng kinh hoảng, đó chẳng qua cũng coi như là 1 loại ảo giác mà thôi, sẽ không tổn thương con người. Chút trình độ ấy, nhiều nhất chỉ dọa được người bình thường tại 5% tiến độ mà thôi.”

“5% tiến độ?”

“Nơi này là 7% tiến độ. Đến nơi đây nhất định cần phải dùng xúc xắc đi tới. Buổi tối mỗi ngày, quỷ triều là đáng sợ nhất. Lúc trước ta đi theo một đoàn du lịch tới Hoàng Sơn du lịch, không hiểu sao lại tiến vào núi Rakmal.”

Hoàng Sơn? Cùng Thanh Đảo hoàn toàn không có nửa điểm liên hệ.

Hiển nhiên, núi Rakmal cùng loại với âm quỷ lộ, tại bất cứ nơi nào cũng có thể tiến vào ma cảnh. Từ Vũ nguyên bản kế thừa xúc xắc của người đã đi tới 7% tiến độ, lúc này cần phải tiếp tục lữ trình của hắn.

Đột nhiên, có tiếng khóc nỉ non của em bé truyền tới!

“Cái này...... Đây là...... trẻ sơ sinh khóc sao?”

“Tiếng khóc cái gì a! Từ Vũ, ngươi quả nhiên không có nửa điểm thường thức. Đây là tiếng kêu của huyết thiềm thừ. Tiếng kêu của huyết thiềm thừ giống như trẻ sơ sinh khóc vậy.”

Nói xong, đoàn người bắt đầu tiến lên dọc theo tiếng khóc.

Cửa lớn còn khép hờ, Tịch Kính đi ở trước nhất, đem cửa nhẹ nhàng đẩy ra, mà Vũ Phàm thì đi theo sát phía sau.

Lý Mĩ Gia cùng Đạm Đài Sở Tuyền ở sau cùng, liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng nhanh chóng đi vào.

Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Vũ Phàm cố ý vô tình, đi ở trước mặt Từ Vũ. Nàng sớm đã dưỡng thành thói quen không lấy bất kỳ phán định nào của kịch bản làm tiêu chuẩn tham chiếu. Bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất.

Tiếng khóc nỉ non kia ngày càng lớn, cũng làm người ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Bọn hắn đi tới trước một cánh cửa, Tịch Kính đem tay nắm vặn mở ra!

Cảnh tượng trong phòng đủ làm lòng người run sợ!

Một khối thi thể chỉ còn lại xương cốt đang nằm trên một tấm thảm ba tư sang quý, mà phía trên bộ xương, còn có một sinh vật.

Huyết thiềm thừ?

Đề cập tới chữ thiềm thừ, ấn tượng đầu tiên của mọi người chính là con cóc lớn làm mọi người ghét cay ghét đắng. Lớn lên giống ếch nhưng so với ếch lại xấu xí hơn nhiều.

Nhưng là......

Đây là...... Thiềm thừ?

Đập vào mắt lại là 1 con quái vật. Quái vật này lớn như chậu rửa mặt, cả người đỏ rực... được rồi, thân thể đích xác cùng loại với thiềm thừ, bốn cái chân, làn da sần sùi bao khắp thân thể.... thế nhưng...

Cái đầu con quái vật này tuyệt đối không làm người ta liên tưởng chút nào tới thiềm thừ.

Kia rõ ràng...... Chính là đầu một đứa trẻ sơ sinh!

Mà vừa nghĩ đến phải “Ăn luôn” Thiềm thừ mới có thể thu được kim tệ, đủ để dạ dày nhộn nhạo. Vũ Phàm thông qua kịch bản sớm đã biết, thế nhưng Từ Vũ lại không biết đấy.

Nàng lập tức cúi xuống, nôn khan!

“Cái này...... Đây là...... Thiềm thừ?”

Cái đầu anh nhi kia lúc này vẫn phát ra tiếng khóc nỉ non như trước!

Ăn...... Thứ này? Lúc này, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là nhân sâm quả. Nhớ năm đó Đường Tam Tạng bởi vì nhân sâm quả rất giống một đứa trẻ sơ sinh mà không dám ăn. Còn huyết thiềm thừ này, rõ ràng có thân ếch nhưng đầu em bé! Cần có tố chất tâm lý như thế nào mới có thể đem một anh nhi ăn vào bụng đây?

“Đừng có biểu hiện cái vẻ mặt này.” Tịch Kính mím môi, nói:“Trước bắt lấy nó.”

“Các ngươi...... Thật muốn ăn thứ này?”

“Ăn tươi một huyết thiềm thừ sẽ có 25 Rakmal kim tệ a. Đây là phương thức kiếm tiền đơn giản nhất rồi, bằng không ngươi không ngại, để chúng ta đánh gãy chân?”

“Không...... Ta không làm được, không làm được!”

Tính cách của Từ Vũ chính là điển hình thánh mẫu Mary Sue, huống chi nàng còn hoàn toàn không cảm nhận được sự khủng bố của núi Rakmal. Ngẫm mà xem, ăn tươi một cái đầu em bé, cảm giác quả thực quá mức sởn tóc gáy.

Tịch Kính không nói nhiều, một bước vọt lên!

Tuy rằng vừa rồi Phàm di dặn dò qua, bất quá lực công kích của huyết thiềm thừ rất yếu, chỉ là hành động có chút nhanh nhẹn, muốn bắt được có chút khó khăn, trừ ra không có vấn đề gì quá lớn.

Mà tốc độ của huyết thiềm thừ kia quả thực rất nhanh, trong nháy mắt Tịch Kính nhào tới, liền xông thẳng về phía cửa sổ!

Bất quá, Lý Mĩ Gia sớm đã đi vòng đến trước cửa sổ, nhìn thấy huyết thiềm thừ lao tới vội vàng ngăn cản! Nhưng huyết thiềm thừ lại một lần nữa di động!

Thế nhưng chung quy, trong phòng đóng kín, thân thể huyết thiềm thừ lại lớn như vậy, ở đây diễn viên hạng A có, ảnh đế có, cuối cùng tiêu phí chút thời gian vẫn là thành công bắt được.

Chẳng qua......

Huyết thiềm thừ tất yếu phải ăn sống. Loại thiềm thừ này một khi bị giết chết sẽ lập tức hóa thành một bãi máu. Hơn nữa còn phải đem một con huyết thiềm thừ hoàn chỉnh nuốt vào bụng mới được tính.

Cuối cùng, Đạm Đài Sở Tuyền thành công vồ bắt. Dựa theo quy định, thiềm thừ thuộc về người bắt giữ được nó. Tất nhiên nàng có thể lựa chọn từ bỏ, cũng tương được với việc vứt đi 25 kim tệ.

Bất quá nói thật...... Tịch Kính đối với việc ăn tươi huyết thiềm thừ tương đối mâu thuẫn.

Nhưng Đạm Đài Sở Tuyền sau khi bắt được huyết thiềm thừ lại lộ ra một tia cười dữ tợn. Sau đó không chần chừ mà một ngụm cắn lên mặt huyết thiềm thừ!

Có thể khẳng định, hương vị của huyết thiềm thừ tuyệt đối không quan hệ chút nào tới hai chữ mỹ vị, tương phản, trình độ khó ăn đủ khiến người khác ngậm vào phải phun ra. Đa số người ăn vào đều sẽ chịu cảm giác tởm lợm mà nôn ra. Cho nên muốn ăn hết một huyết thiềm thừ hoàn chỉnh, độ khó kỳ thật rất cao. Nhưng, Đạm Đài Sở Tuyền lại dùng miệng tham lam xé rách một miếng thịt trên người huyết thiềm thừ! Trên miệng nàng toàn là máu tươi, bất quá cái miệng nàng vẫn không ngừng nuốt vào từng ngụm thịt lớn!

Đối với Sở Tuyền đã từng kinh lịch qua ác mộng đáng sợ cuối cùng của thời đại trước mà nói, loại ác mộng luân hồi khủng bố còn đáng sợ hơn so với tử vong này, đủ làm nàng sợ hãi từ tận đáy lòng. Vì thế, cho dù là triệt để bán đi lương tâm, linh hồn, nàng cũng không để ý. Cho dù cùng mẫu thân lên giường với kẻ giết cha, nàng cũng không tiếc!

Cuối cùng, huyết thiềm thừ chỉ còn lại mỗi cái đầu, Đạm Đài Sở Tuyền há miệng lớn, cắn một ngụm lên gò má anh nhi đang khóc nỉ non! Sau đó hung hăng giật ra một miếng thịt!

Máu tươi nhuộm đỏ cả gương mặt nàng, mà tiếng khóc nỉ non lại ngày một thêm to hơn.

Ôn Vũ Phàm sắm vai Từ Vũ, cả người đều mềm đi.

“Không được...... Ta không làm được...... Ta không làm được!”

Sau đó, nàng đẩy cửa chạy ra ngoài!

Tịch Kính vội vàng đuổi theo, trong nguyên kịch bản, Tiểu Thiến không đuổi theo, thế nhưng nàng đã có thói quen dựa vào Phàm di, những người đáng tin cậy, cho nên cũng lập tức bám sát theo sau.

Chạy ra bên ngoài, Vũ Phàm vịn vào một vách tường, nôn thốc nôn tháo một trận.

Lúc này, tiếng khóc nỉ non bên trong không hề yếu bớt, mà ngược lại càng ngày càng vang dội.

Ngẫm lại xem, đem cái đầu một em bé ăn vào...... Vẫn là lúc em bé đang khóc nỉ non... cái này cần phải bao nhiêu tố chất tâm lý đây?

Đối với Ôn Vũ Phàm đã làm mẹ mà nói, càng là chướng ngại khó có thể vượt qua, cho dù không phải diễn trò, nàng cũng ăn không vô.

“Còn có biện pháp khác để tìm được kim tệ...... Nhất định có!”[ chưa xong còn tiếp......]

ps: Thực xin lỗi...... Mấy ngày này công tác đều tương đối bận rộn, trong đơn vị cũng chưa thời gian viết văn...... Không nhiều giải thích, hôm nay đổi mới đưa lên.