Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 13 - Chương 26: Quyết tâm sinh tồn




Bất quá...... tuy rằng mạnh mẽ, nhưng Vũ Phàm giết không chết Thương Bạch vu nữ.

Cho nên, nàng hiện tại chỉ có thể kiềm chế Thương Bạch vu nữ, chuyện đi săn, là do Tịch Kính đến làm.

“Tịch Kính, chờ tới khi ta phát tin nhắn...... Ngươi liền mua đạo cụ đi săn!”

Đôi mắt Vũ Phàm giờ phút này thâm thúy không thôi.

Thương Bạch vu nữ trước mắt phát ra một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết. Hai mắt bị khâu nhưng vẫn chảy ra máu tươi!

Bất quá mặc nó giãy dụa thế nào, chính là không thể đụng chạm tới người Ôn Vũ Phàm!

Thật mạnh...... Thật cường đại!

Tịch Kính đứng ở lầu một, mặc dù cách một cầu thang nhìn không được rõ lắm, bất quá nàng vẫn cảm nhận được tinh thần lực của Phàm di. Tuy trước đây biết Phàm di rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh như vậy! Mà phụ thân so với Phàm di còn mạnh hơn, như vậy sẽ là loại lực lượng đáng sợ cỡ nào đây?

Vũ Phàm hoàn toàn áp đảo trước Thương Bạch vu nữ!

“Có thể rồi...... Nhanh đi!”

Nháy mắt tin nhắn gửi đi, Tịch Kính vội vàng chạy tới trước bảng nhiệm vụ, lấy kim tệ ném thẳng vào mặt bảng, kim tệ rất nhanh bị hấp thu vào!

“Ta muốn mua đạo cụ săn bắn Thương Bạch vu nữ!”

Từ trong tấm bảng gỗ rơi ra một vật.

Hoàn toàn giống như máy bán hàng tự động!

Thứ rơi ra chính là một cái lưới lớn!

Nàng kéo theo cái lưới chạy lên lầu, đang chẩn bị tung lưới, nhưng đột nhiên...

Nàng nhìn thấy Thương Bạch vu nữ đang đánh thẳng về phía mình!

“A...... A...... A!”

Tịch Kính sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống lầu!

“Phàm...... Phàm di, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Vũ Phàm đứng ở phía sau Thương Bạch vu nữ.

“Ngươi tự tay săn con Thương Bạch vu nữ này đi. Ta dùng tinh thần lực áp chế tốc độ và lực phản ứng của nó ngang tầm diễn viên hạng a. Ngươi tự tay săn nàng. Ta cho ngươi 10 giây, trong mười giây không làm được, ta sẽ tự mình ra tay giúp ngươi, thế nhưng, người tất yếu phải thanh toán cho ta toàn bộ thù lao vé chuộc cái chết trong bộ phim này.”

“Phàm...... Phàm di, đừng đùa! Đây là Thương Bạch vu nữ a!”

Trước Vũ Phàm, thương Bạch vu nữ cực kỳ nhỏ yếu, nhưng đối với Tịch Kính hiện tại mà nói, lại quá mức đáng sợ. Một khi chết, nàng sẽ biến thành tân Thương Bạch vu nữ, hai mắt bị khâu lại, chỉ có thể ở trong thế giới gương trên núi Rakmal!

“Còn tám giây.”

Cái gọi là đường tắt......giá phải trả, tự nhiên không phải ở nơi dễ dàng nhìn thấy.

Thương Bạch vu nữ cũng sẽ không cho Tịch Kính thời gian, hướng về phía cầu thang vọt tới!

Tốc độ đích xác có chậm lại, thế nhưng vẫn rất đáng sợ!

Tịch Kính cuối cùng trực tiếp chạy xuống lầu một, nhìn Thương Bạch vu nữ cũng đang phiêu nhiên lao xuống, cắn chặt răng, tung lưới ra!

Nhưng, Thương Bạch vu nữ lại né tránh!

Dưới tình huống Phàm di đã hạn chế tốc độ?

Lúc này, nàng không thể lại chần chừ được nữa, nếu trong mười giây không thể bắt lấy con Thương Bạch vu nữ này, nàng phải thanh toán toàn bộ vé chuộc cái chết thù lao cho Vũ Phàm! Nàng đương nhiên không dám không đưa!

Quan trọng là... trong sáu bảy giây cuối, Thương Bạch vu nữ muốn giết chết nàng, cũng không phải không có khả năng.

Trên thực tế, Vũ Phàm đem toàn bộ tinh thần lực đều tập trung lên người Thương Bạch vu nữ. Nàng tuyệt đối sẽ không để nó có khả năng tổn thương Tịch Kính. Nhưng là...... Tịch Kính căn bản lại không biết!

Vũ Sóc tỷ......

Hi vọng ngươi sẽ không hối hận, để cho ta tới chỉ bảo nữ nhi của ngươi. Ta nhất định phải đem nàng bồi dưỡng thành diễn viên so với ngươi và Diệp Tưởng càng cường hơn.

Tịch Kính nhìn Thương Bạch vu nữ đang xông tới phía mình, nàng biết, bản thần cần phải liều mạng!

Nàng lập tức mở miệng niệm chú, niệm tụng hắc ma pháp chú ngữ mà mẫu thân dạy cho nàng!

Nàng chung quy cũng có huyết thống gia tộc Northfield. Tuy huyết thống đã phai nhạt dần, nhưng cũng đủ để nàng tu luyện trụ cột hắc ma pháp.

Niệm tụng chú ngữ tương đối tiêu tốn thời gian, bởi vậy cận chiến là ác mộng đối với ma pháp sư. Vũ Phàm cũng cố ý trong thời gian Tịch Kính niệm chú, tăng lên áp chế với Thương Bạch vu nữ.

Lại trôi qua 5 giây!

“Hắc linh đinh!”

Từng cây đinh màu đen hướng về phía Thương Bạch vu nữ vọt tới, nhưng trước khi chạm được vào người, nàng đã tránh đi!

Điều này làm Tịch Kính càng thêm sợ hãi. Không có Phàm di trợ giúp, nàng căn bản không thể đối phó với Thương Bạch vu nữ! Càng thâm nhập sâu mà nói, với chút thực lực của nàng sao có thể sống sót!

Tử vong đem thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu nàng. Tịch Kính rốt cuộc hiểu được, ngày xưa những thứ nàng đối mặt đều quá mức dễ dàng. Vốn tưởng chính mình đã đủ cố gắng, nhưng hiện tại xem ra, nàng vẫn như trước tự viện cho mình thật nhiều lý do. Vốn tưởng chính mình có thể trở thành diễn viên hạng a đã là rất giỏi, tính toán muốn dừng lại nghỉ ngơi đôi chút, chung quy có cha mẹ ở bên...

Nàng sai lầm rồi!

Trong thế giới địa ngục này, cho dù một khắc một giây... đều không được dừng lại!

Nàng rốt cuộc minh bạch, bản thân vì sao lại kém Dante!

Bóng ma tử vong bắt đầu bao trùm lên người nàng.

“Ta sai lầm rồi...... Phàm di...... Ta sai lầm rồi! Về sau ta sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa, ta không muốn chết, ta không muốn chết a!”

Từng cây đinh đen nhánh bay về phía Thương Bạch vu nữ, nhưng lại không có cây đinh nào bắn trúng. Trong tay cho dù có công cụ bắt ma, nhưng chạm không tới Thương Bạch vu nữ, cũng vô dụng!

Chỉ còn lại hai giây cuối cùng.

Vũ Phàm tiếp nhận tin nhắn, nàng biết Tịch Kính rốt cuộc đã hiểu được ý nghĩa sinh tồn trong thế giới địa ngục này.

Muốn sinh tồn... phải trở nên mạnh mẽ! Đạo đức, từ bi, thiện lương tuy quan trọng, nhưng không thể nào quan trọng bằng thực lực!

Trong đôi mắt thâm thúy của nàng, đột nhiên càng trở nên sâu thẳm!

Nhất thời, thân thể Thương Bạch vu nữ thoáng dừng lại!

Một khắc dừng lại để tấm lưới bao trùm chặt chẽ!

Cái này cũng có ý nghĩa, Thương Bạch vu nữ sẽ không có khả năng lại đào thoát.

Cùng lúc đó, vô số kim tệ Rakmal từ trên trời giáng xuống trên người Tịch Kính!

Nàng vội vàng lấy từ trên người ra một cái túi vải trắng, mở miệng túi ra, đón lấy kim tệ đang rơi xuống.

Thành công...... Ta thành công!

Tịch Kính cơ hồ không dám tin vào hai mắt mình. Dù sao cũng là...... Bắt giữ được một Thương Bạch vu nữ.

Trong lòng Vũ Phàm cũng cảm thấy vui mừng. Nghĩ tới, Tịch Kính lúc này đón lấy kim tệ cũng giống như tâm tình của mình năm đó, lúc tiếp nhận nửa chiếc kéo của Hầu Tước đi?

Thương Bạch vu nữ bị tấm lưới bao trùm, thân thể dãy dụa nhưng cuối cùng, dần dần biến mất cùng tấm lưới kia...

Vồ bắt thành công, Thương Bạch vu nữ cứ thế biến mất. Một ngàn kim tệ cũng đã nhận được.

Tịch Kính đem kim tệ rơi trên mặt đất nhặt bỏ vào túi. Theo lý thuyết, một ngàn kim tệ phải rất nặng, nhưng cái túi này, vô luận bỏ vào bao nhiêu kim tệ cũng không cảm thấy chút sức nặng nào.

Cuối cùng, Tịch Kính buộc miệng túi lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn Vũ Phàm từ trên lầu đang từ từ bước xuống.

“Phàm di......”

Tịch Kính lúc này sao có thể không hiểu hết thảy dụng ý của Vũ Phàm?

“Cám ơn ngươi, Phàm di! Cám ơn ngươi! Ta nhất định sẽ trở thành ảnh hậu...... So với cha mẹ càng mạnh mẽ hơn nữa!”