Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 13 - Chương 38: Diệp Tịch Kính, phong hậu




Lạc Già Địa Ngục chú, ác ma hai mặt này là một loại ngưng tụ nguyên tố hắc ám thành thực thể, từ đó biểu hiện ra một bộ phận lực lượng của ác ma địa vị cao giai.

Căn cứ vào tình báo trước mắt để lý giải, cơ bản có thể xác định, bộ phim kinh dị cuối cùng sẽ đem bọn họ tiến vào không gian cao giai tồn tại ác ma vong linh chân chính -- âm phủ!

Mà lúc này, Tịch Kính còn đang thông qua nguyên tố hắc ám để tiến hành cảm giác không gian cao giai.

Cái gọi là không gian cao giai tức là một loại không gian tồn tại vượt qua vật chất, do đó khiến tinh thần ý niệm của con người, nguyền rủa, oán niệm linh thể cũng có thể sinh tồn.

Lý giải của Tịch Kính về phương diện này không tính là yếu, nhưng vỏn vẹn chỉ là lý luận mà thôi, chưa hoàn toàn vận dụng vào thực tiễn.

Ác ma song diện, tên hề và ác linh, buồn cười và dữ tợn, Lạc Già Luyện Ngục...

Cảm giác không gian cao giai đối với tinh thần lực yêu cầu rất cao. Nếu đổi lại là Vũ Phàm có đạo niệm linh thể tự nhiên không khó, thế nhưng Tịch Kính lại khác. Bất quá ngay cả như thế, nàng vẫn có đầy đủ thiên phú, nàng là nữ nhi của thợ săn ác ma, kế thừa huyết mạch gia tộc Northfield!

Tuy rằng nay, huyết mạch Northfield đang từng bước suy yếu, thế nhưng vẫn khiến khởi điểm của Tịch Kính hơn xa diễn viên bình thường! Hơn nữa, mẫu thân đã vì nàng làm mẫu, càng làm nàng có thể dễ dàng tiến hành định vị tọa độ của không gian cao giai.

Mà Tịch Kính phải trả giá, chính là nghị lực vượt qua người bình thường!

Cảm giác không gian cao giai tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Tinh thần của nhân loại một khi cảm ứng được không gian cao giai đa số đều sẽ phát điên. Nói chung, linh môi là một loại năng lực về mặt tinh thần, tiến hành cảm giác không gian cao giai từ đó kêu gọi Vong Linh nhân. Nhưng ngay cả như vậy. Linh môi nếu vô ý bị phụ thể, như vậy sẽ vạn kiếp bất phục.

Để cảm giác được không gian cao giai, cần là yêu cầu đối với linh hồn. Con gái của Thợ săn Ác Ma, bản chất linh hồn so với người bình thường đã có xu thế càng thêm tiếp cận với không gian cao giai.

Nhưng cho dù là vậy, để tiến hành định vị tọa độ, triệu hoán ác ma, sự dày vò linh hồn phải thừa nhận là cực kỳ đáng sợ. Bởi vì cái này ý nghĩa, con người cần dựa vào tinh thần lực của bản thân đánh vỡ tầng ngăn cách giữa hiện thực vật chất và không gian cao giai. Đây là một quá trình rất gian nan, trình độ thống khổ Tịch Kính phải thừa nhận đã khó có thể hình dung. Cái này cần một ý chí kiên định mới có thể chống đỡ được.

Một khi chống đỡ qua được...... Tịch Kính có thể trở thành ảnh hậu!

Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!

Muốn trở thành cường giả, khẳng định phải trả giá đủ lớn! Đây là nguyên tắc, muốn đạt được bất cứ lực lượng nào, không có khả năng không cần trả giá!

“A a a a a a a a a a --”

Một giờ.

Tịch Kính kêu thảm thiết gần như trọn vẹn một giờ đồng hồ.

Linh hồn bị tàn phá hoàn toàn phản ánh trên người nàng. Không bao lâu sau, cả người nàng đã đầy mồ hôi.

“Mụ mụ...... Ta...... Ta không được...... Ta làm không được......”

Đối với Tịch Kính mà nói, loại tàn phá linh hồn này thật quá mức đáng sợ! Tuy đã rèn luyện nhiều năm, nhưng nàng vẫn chưa đủ để đạt tới tình cảnh có thể dùng tinh thần lực phá vỡ tầng ngăn cách với không gian cao giai!

Vũ Sóc nhìn Tịch Kính sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng đau lòng nhưng biết, hiện tại không thể có bất cứ một tia không đành lòng nào.

Nàng không có khả năng vĩnh viễn bảo vệ nữ nhi. Nếu có một ngày, nàng đóng vai nhân vật đối lập với nữ nhi thì làm thế nào bây giờ? Thậm chí không thể cùng nữ nhi diễn xuất trong một bộ điện ảnh thì làm sao đây?

Sồ ưng chỉ có ra ngoài lang bạt, trải qua mưa gió, mới có thể trưởng thành, trở thành hùng ưng Cửu Thiên!

Trở thành ảnh hậu, nhất định cần phải thiên chuy bách luyện!

“Hôm nay đổ bao nhiêu mồ hôi, ngày mai đổ ít hơn bấy nhiêu máu! Đứng lên cho ta, Tịch Kính!”

“Xin, van xin người...... Mụ mụ, ít nhất để con nghỉ ngơi một hồi......”

“Đứng lên, Tịch Kính!”

“Mụ mụ...... con... thực sự không làm được, không làm được...”

“Đứng lên cho ta! Diệp Tịch Kính!”

Vũ Sóc chưa bao giờ dùng âm thanh rít gào như thế gọi con gái, khiến Tịch Kính cơ hồ cũng không dám tin tưởng.

Đây là...... Mẫu thân sao?

“Trở thành ảnh hậu ngươi mới có năng lực sống sót, tham diễn bộ phim kinh dị cuối cùng, tiến vào rạp chiếu phim linh độ! Đây vốn là một con đường tàn khốc!”

Tịch Kính lại lần nữa chống đỡ thân thể đứng lên, nàng phải tiếp tục căn răng, nếm thử......

Không biết qua bao lâu......

“Mụ mụ, lúc trước người trở thành ảnh hậu, cũng gian khổ như vậy sao?”

“Đúng vậy. Gian khổ ngươi không thể tưởng tượng. Bất quá, so với thời điểm ta nhỏ yếu nhất, không đáng kể chút nào. Vào thời điểm đó, rạp chiếu phim thứ 13 ngay cả một diễn viên hạng a cũng không có, vài món vật nguyền rủa loại khu quỷ chính là toàn bộ tài sản của chúng ta. Ngay cả như vậy, cũng phải dựa vào vật nguyền rủa thời gian - đồng hồ quả quýt của Phương Lãnh mới có thể giãy dụa chống đỡ qua. Sau đó...... Có một ngày, phụ thân ngươi xuất hiện......”

“Hắn xuất hiện, liền trở thành cứu tinh của rạp chiếu phim thứ 13. Ta vĩnh viễn sẽ không quên, bởi vì hắn trở thành Thợ săn Ác Ma, mà mang tới cho chúng ta hy vọng lớn cỡ nào. Hiện tại nhớ lại, dường như khi đó, ta liền thích phụ thân ngươi.”

“Sinh hoạt bên trong địa ngục, ta vốn tưởng chính mình đã trở nên kiên cường, nhưng hiện tại xem ra, kỳ thật ta rất yếu ớt. Ta từng cho rằng chính mình có thể giữ vững lý tưởng của bản thân, tưởng rằng có thể bảo vệ đồng bạn, nhưng đến nay, làm bạn bên cạnh ta chỉ còn lại một mình phụ thân ngươi... còn có ngươi. Tịch Kính. Ta còn có thể bảo vệ được bao nhiêu thứ đây? Ta thật sự không biết. Ta bất tri bất giác càng ngày càng dựa vào phụ thân ngươi. Tựa hồ hắn đối với ta, mới là người đáng tin cậy duy nhất.”

Tịch Kính lộ ra một tia cười khổ, nói:“Ba ba thật đúng là lợi hại a.”

“Hắn kiên cường hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi, Tịch Kính. Hắn cũng vì ngươi và ta mà hi sinh tín niệm hắn vẫn kiên trì. Sinh hoạt bên trong địa ngục, cái gì cũng không muốn bỏ là không hiện thực. Nếu muốn bảo vệ người yêu trong lòng, trở nên mạnh mẽ là con đường duy nhất. Tịch Kính, những đau khổ ngày hôm nay kỳ thật đều không được tính là cái gì. Nếu có một ngày, ngươi không thể làm chúa tể vận mệnh của chính mình, nhìn ta, còn có phụ thân ngươi chết đi, thậm chí chính ngươi cũng phải rơi vào địa ngục trọn đời không siêu sinh... ngươi sẽ hối hận, vì sao ngày hôm nay không thể trở nên mạnh mẽ. Hiện tại điều kiện của ngươi ưu việt hơn chúng ta khi xưa rất nhiều.”

Trong rừng cây, Vũ Sóc ôm nữ nhi tựa vào một thân cây.

“Nhớ kỹ, Tịch Kính, cho dù ngày mai thế giới này tận thế, cho dù ta và phụ thân con rơi vào Địa Ngục thâm uyên, có một việc tuyệt đối sẽ không thay đổi. Đó chính là, ta và ngươi phụ thân vẫn luôn yêu con.”

“Con...... có biết không? Chuyện tình về một người ‘con’ khác?”

Tịch Kính nghe đến đó, sắc mặt khẽ biến.

“Con...... đã từng nghe qua đôi chút, bất quá không hiểu rõ ràng...”

“Ta, lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của con là sự tình còn trước khi mang thai con. Nhưng, ‘Nàng’ không phải con......”

Đối với Vũ Sóc, Tích Kính và Tịch Kính giống như hai đứa con gái khác nhau. Tích Kính giống như tỷ tỷ, Tịch Kính giống như muội muội vậy.

Đoạn thời gian mất đi nữ nhi, loại thống khố đó khiến nàng đem hết tất cả yêu thương đổ lên người Tịch Kính.

“Người kia... cùng con là một, hay vẫn là khác nhau?”

Một chính mình tại thời không song song khác?

Mà cái đầu của nàng, hiện tại còn đang trên người Vũ Sóc. Riêng ngẫm tới chuyện này cũng đã làm cho người ta cảm giác sởn tóc gáy.

Một giờ sau......

Tịch Kính lại lần nữa bắt đầu cảm ứng không gian cao giai.

Tao ngộ của “Tích Kính” kia nàng đã hiểu rõ. Dù có thế nào, nàng không thể lại khiến mẫu thân bi thương và đau khổ.

“Đó chính là...... Ta và phụ thân sẽ luôn yêu con......”

Nguyên lai, từ sớm trước khi nàng sinh ra, thậm chí trước khi hoài thai nàng, cha mẹ đã từng yêu nàng như thế.

Nàng có thể bồi lại sự đau khổ của mẫu thân khi mất đi “Tích Kính” hay không?

Duy nhất có thể khẳng định là, tại thời điểm Tích Kính mất đi, nguyên lai vì có nàng tồn tại, mới trở thành động lực để mẫu thân sống sót.

Tinh thần giống như bị xé rách, phi thường thống khổ làm Tịch Kính kêu lên thảm thiết.

Thống khổ này làm nàng chỉ muốn nguyền rủa trời xanh, nguyền rủa sự tồn tại của rạp chiếu phim địa ngục!

Mà ngay tại lúc này đây, nàng chính thức thức tỉnh huyết mạch Thợ săn Ác Ma!

Trong tay nàng, xuất hiện vũ khí Ác Ma -- Tử Thần liêm đao!

Sát na Tử Thần liêm đao xuất hiện, Vũ Sóc dường như nhìn thấy Tích Kính trùng sinh!

Tiếp theo, nàng cầm trong tay liêm đao, tinh thần cảm ứng càng thêm rõ ràng tọa độ của không gian cao giai.

Nàng tiếp tục niệm tụng Lạc Già Luyện Ngục chú, chú ngữ không ngừng cường hóa tinh thần lực của nàng, ý đồ đem tầng ngăn cách giữa không gian cao giai và hiện thực xé rách!

Từ đó... tạo nên Ác Ma song diện![ chưa xong còn tiếp..]

ps: Gạt người máy tính...... Gạt người tử cơ...... Đổi hệ thống vẫn là không tốt...... Ta muốn phát điên......