Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 13 - Chương 62: Nơi trục xuất linh hồn (10)




“Nếu ta chết...... Ngươi như thế nào hướng Viên tổng thống báo cáo kết quả đây?”

Đối với tình huống lúc này, chưởng giáo Thiên Âm tông lại tương đối bình tĩnh.

“Phanh”!

Một viên đạn sượt qua gương mặt nàng, bắn nát bình hoa phía sau.

“Chưởng giáo, ta cho ngươi hai ngày thời gian, người của ta sẽ đóng quân ở đây. Nếu ngươi vẫn không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục cho Viên tổng thống, ta không ngại đem Thiên Âm tông san bằng!”

Đối với những tên quân phiệt này, giết người cũng chỉ như ăn cơm uống nước. Trong sử sách Trung Quốc cận đại, tai nạn do quân phiệt tạo nên tương đối khổng lồ, thẳng đến sau chiến tranh bắc phạt mới đại đả kích thế lực quân phiệt.

“Tướng quân......” Chưởng giáo bỗng nhiên nói một câu:“Ngươi cho rằng, nếu tương lai ngươi chết đi, sẽ tới nơi nào?”

Vị quan quân kia lạnh lùng cười, nói:“Lão tử nếu tin vào quỷ thần còn có thể đi đầu quân sao? Đầu năm nay, có súng mới là lão đại, ai quan tâm chết rồi sẽ đi đâu! Ngươi sẽ không phải muốn nói, trên thế giới này có quỷ đi? Nếu thật sự có, ta giết nhiều người như thế, ngược lại xuất hiện một con cho ta xem a?”

“Âm hồn không có khả năng dễ dàng ngưng tụ trên thế giới này. Trên thực tế, đa số âm hồn nếu ngưng tụ được cũng sẽ bị dương cương chi khí giết chết. Địa phương linh hồn có thể tới... chỉ có 3 nơi. Thiên quốc, Địa Ngục, còn có......‘Trục xuất chi địa’.”

Tên quan quân kia cười ha ha, nói:“Những kẻ tu đạo các ngươi ngược lại có ý tứ... cho nên, ngươi muốn nói cái gì?”

“Ngươi sau khi chết sẽ đi nơi nào... ngươi biết không?”

“Phóng rắm, ngươi!”

Thế nhưng, kế tiếp hắn liền không nói ra nổi câu nào nữa.

Một thanh phi kiếm lăng không bắn ra, chỉ thẳng vào cổ hắn.

Thanh kiếm kia trái với lực vạn vật hấp dẫn, cứ thế huyền phù giữa không trung! Chỉ cần tiến lên một tấc là có thể đâm thủng cổ hắn!

“Ngươi......” tên quan quân nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

“Ta hỏi ngươi......” thanh âm Vũ Văn Lam phát ra càng thêm âm trầm:“Nếu ngươi chết. Ngươi cho rằng. Ngươi......”

“Thần...... Thần tiên! Ta, ta có mắt không nhận ra Thái Sơn......”

“Trả lời ta...... Ngươi chết, sẽ đi nơi nào?”

“Đương...... Đương nhiên là xuống địa ngục! Ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, sao có thể lên thiên đường......”

“Không.” Nhưng lúc này nàng lại nói ra một câu cực kỳ ngoài ý muốn:“Ngươi có khả năng đi Thiên quốc. Ngươi cho rằng...... Thiên quốc là nơi của người tốt còn địa ngục là nơi của kẻ xấu sao?”

Quan quân ngây ngẩn cả người.

“Cái này... có ý tứ gì?”

Cơ Đốc giáo truyền vào trung quốc không phải ngày một ngày hai. Mà vị quan quân này bình thường cũng tiếp xúc với người Tây Dương. Phần lớn người Tây Dương đều tin vào Cơ Đốc giáo, cho nên thuyết pháp về Thiên quốc Địa Ngục vẫn là có nhận thức. Người ác xuống địa ngục, người lương thiện được lên thiên quốc. Có thể nói đó chính là thường thức.

“Chuyển cáo cho Viên đại tổng thống.”

“Hắn cho rằng sau khi hắn chết đi... sẽ tới nơi nào?”

Tiếp theo, thanh phi kiếm té lăn quay ra đất, vị quan quân kia cũng quay đầu trốn ra ngoài!

Phi kiếm giết người, trong tiểu thuyết tiên hiệp trung quốc đã xuất hiện qua. Loại hiện tượng siêu hiện thực này sớm khiến người ta hoảng sợ không thôi. Sau khi vị quan quân chạy đi, lập tức mang theo cả quân đội bỏ chạy.

Một tháng sau.

Giờ khắc này, Viên Thế Khải đang từng bước thất thế. Sau kế hoạch hủy bỏ đăng cơ, quân phiệt bắt đầu làm khó dễ hắn. Lúc này, Đoàn Kì Thụy đã muốn bức cung Viên Thế Khải. Vị phó quan kia của hắn cũng sẽ không vì Viên Thế Khải mà lại đến.

Ngày 6 tháng 6 năm 1916, Viên Thế Khải chết. Trong một đoạn thời gian, xú danh của hắn có thể nói vô cùng rõ ràng, mà con trai hắn cũng khiến quân phiệt khắp nơi bắt đầu ủng hộ tự lập. Trung Quốc lại lần nữa tiến vào thời đại loạn thế phân liệt.

Mảnh đất hoa hạ, sinh linh đồ thán.

Lánh đời đã không còn hiện thực, quân phiệt các nơi đang không ngừng sát lục tranh giành địa bàn.

Mà sự phân liệt của Thiên Âm tông cũng sắp bắt đầu.

Năm 1920, tập thể Thiên Âm tông rời đến Đông Bắc, địa bàn của Trương Tác Lâm. Đông bắc gần với Triều Tiên, mà Triều Tiên lúc ấy là thuộc địa của người Nhật. Sau biến cố 918, người Nhật bước đầu tiên xâm nhập Hoa hạ, Trương Học Lương lại không chống cự, đem ba tỉnh Đông Bắc nhượng cho người Nhật Bản, trở thành “Ngụy Mãn Châu quốc”.

Quốc nạn ập đến, tiếp tục lánh đời cũng đã không còn thích hợp.

Một đêm này.

Đông Bắc, Thành giao Phụng Thiên Thành. Tân tông môn Thiên Âm tông được thiết lập ở nơi này.

“Ta biết ngươi muốn nói cái gì.”

Đông Bắc, gió rất mãnh liệt.

Trên đỉnh núi, hai nữ chính mặc kệ từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

“Nhìn chung, trung quốc hôm nay đã rất nguy kịch, hoàn toàn vô phương cứu chữa!” Vũ Văn Hồng Nguyệt chậm rãi nói:“Ngươi còn muốn đem toàn bộ tông môn bồi vào?”

“Ý ta đã quyết. Ta quyết định nương tựa Tôn Văn tiên sinh. Tôn Văn tiên sinh trước mắt đã trở lại Quảng Châu, vận động lần nữa tập hợp những người yêu nước. Dưới quốc nạn, chúng ta tại sao lại không hành động?”

“Quân phiệt náo động cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?”

“Ta là người Hoa hạ!”

“Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân (thiên hạ thế lớn, phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân), chúng ta là kẻ lánh đời, chỉ muốn tìm kiếm con đường trường sinh, làm gì phải để ý tới chính quyền trần thế thay đổi!”

“Thiên Âm tông là do ta tạo ra!”

“Nếu không có ta, Thiên Âm tông sao có được gia nghiệp khổng lồ như thế! Ta chỉ cầu, một ngày được trường sinh bất tử, không bị vây trong sinh tử luân hồi!”

“Ta sẽ không tiếp tục làm chuyện như vậy nữa, cho nên ngươi cũng không cần phải làm nữa! Hôm nay ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta!”

“Ngươi không khát vọng Trường Sinh sao?” Nàng chỉ Vũ Văn Lam trước mắt:“Chúng ta từ lúc nhỏ đã bắt đầu đạt được ‘Quyền lực’ quyết định con người sau khi chết đi, được tới địa phương nào, mà chỉ có ở nơi đó mới có thể khiến linh hồn dừng lại vĩnh cửu!”

Sau một lúc lâu, Vũ Văn Lam rút kiếm ra.

“Liền dùng kiếm quyết định đi.”

Quá trình một trận chiến này không có bao nhiêu người biết.

Bỉ Thanh chính mắt chứng kiến chiến quả.

Ngực Vũ Văn Hồng Nguyệt bị kiếm của Vũ Văn Lam đâm thủng. Nàng không thể tin chính mình cư nhiên lại chết trong tay chưởng giáo.

Nàng bắt lấy tay Vũ Văn Lam.

“Ta sẽ ở nơi đó chờ ngươi......”

“Chờ một ngày ngươi chết đi......”

“Tùy ngươi.”

Thời điểm rút kiếm ra, máu tươi bắn lên đầy mặt Vũ Văn Lam.

Tiếp theo nàng dùng một tấm phù lục dán lên thi thể Vũ Văn Hồng Nguyệt.

“Bỉ Thanh.” Nàng phân phó:“Ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”

“‘Nàng’ sẽ trở về.”

Đúng vậy......

Nàng......

Sẽ trở về......

Rồi sau đó, Thiên Âm tông đầu nhập vào sóng gió của thời đại, trong chiến hỏa, mấy độ bị hủy diệt. Nhưng bọn hắn cũng đồng dạng bị nguyền rủa.

“Ngươi......”

“Hẳn còn nhớ đi?”

Thời điểm Vũ Phàm lấy lại ý thức, cái đầu tiên nàng nhìn thấy, chính là...

Lâm Tâm Du? Không......

Từ Tố!

Mà đại bộ phận thân thể nàng đã thạch hóa.

Từ Tố cứ như vậy tựa vào trước thân thể nàng:“Ngươi đã nhớ ra, vậy là tốt.”

“Nơi này là......‘Nơi trục xuất linh hồn’.

Hồng Nguyệt đã cơ hồ đem Ngân Nguyệt hoàn toàn thôn phệ.

“Quỷ hồn đối với thế giới này mà nói, chính là tù phạm bị lưu đày. Bị giam cầm ở trong này, so với địa ngục còn càng thêm đáng sợ. Cho nên, đám quỷ hồn này khát cầu được tài quyết. Vô luận là kết quả gì, cũng tốt hơn chờ đợi trong này.”

“Thế nhưng nên tài quyết như thế nào?”

“Như thế nào quyết định ai nên lên Thiên quốc. Ai nên xuống địa ngục?”

“Ngươi cho rằng nên quyết định như thế nào đây?”

“Chưởng giáo?”

Nơi này là đỉnh một tòa tháp cao. Mà ở trong này, tựa hồ có thể đưa tay đụng vào vầng Hồng Nguyệt.

Vũ Phàm cảm giác máu huyết toàn thân lúc này dường như đang sôi trào.

Từ Tố nhìn về phía Hồng Nguyệt trên đỉnh đầu.

“Cho nên...... Ngươi vào thời điểm đó nên nghe ta mới đúng.”

“Chúng ta mới có thể quyết định, kẻ bị ta nhìn thấy thì nên xuống địa ngục, mà kẻ bị ngươi nhìn thấy mới có tư cách tiến vào Thiên quốc. Đúng vậy...... Nguyên bản là như thế......”

“Thế nhưng......”

“Có thể nhìn thấy hay không, có phải do chúng ta quyết định?”

Hồng Nguyệt, tựa như có thể vẩy ra máu tươi.

“Ngươi nói đúng hay không?”

Cổ Vũ Phàm lúc này đã bị thạch hóa lan tới.

Bàn tay Từ Tố chạm vào ánh mắt Vũ Phàm.

“Ánh mắt của ngươi cùng ánh mắt của ta có thể quyết định, quỷ hồn bị trục xuất đến thế giới này, có thể tiến vào thế giới nào.”

“Ngươi rốt cuộc...... Tới tìm ta.”

“Những người đó......” Vũ Phàm nuốt một ngụm nước miếng, nói:“Nên nhận báo ứng, nên xuống địa ngục... vì sao chúng ta lại để bọn họ có thể đi tới địa phương càng tốt hơn?”

“Do con người tài quyết xem ai là người lên thiên đường ai là kẻ xuống địa ngục, vốn đã là 1 loại không công bằng. Con người sau khi chết đi đều sẽ đến nơi này, trừ phi do chúng ta quyết định, bằng không bọn họ sẽ vĩnh viễn ở lại đây, sau đó biến thành thạch đầu, cuối cùng... cứ như thế mà tồn tại vĩnh viên ở nơi này.”

“Ta...... và ngươi......”

“Chúng ta cùng một chỗ mới là hoàn mỹ nhất.”

“Cho nên......”

“Ngươi muốn ta trả lời cái gì đây?”

Nói đến này, gương mặt Từ Tố bỗng trở nên vặn vẹo dữ tợn. Khí tức tử vong âm trầm đập vào mặt, da thịt bắt đầu thối rữa, dưới sự chiếu rọi của Hồng Nguyệt... lại càng thêm đáng sợ!

Nàng không phải Lâm Tâm Du, cũng không phải Từ Tố. Lâm Tâm Du là diễn viên, không có khả năng diễn quỷ hồn......

“Bất quá vẫn nên cảm tạ ngươi......”

“Mở ra cỗ quan tài kia, sau đó đem ta thả ra...... lại thiêu hủy cỗ quan tài... khiến ta hiện tại, hoàn toàn tự do...”

Nàng...... sớm đã chết, là bị Vũ Văn Lam giết chết......

Vong hồn Vũ Văn Hồng Nguyệt!

Lúc này......

Dante chậm rãi đi lại bên dưới ánh Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt đã bắt đầu thôn phệ Ngân Nguyệt.

“Mọi người cho rằng, vô luận trên đời này có công bằng hay không, ít nhất tử vong đối với mỗi người... đều là bình đẳng..”

“Thế nhưng...... Bọn họ sai lầm rồi.”

“Cho dù chết đi, cũng vẫn tồn tại sự bất bình đẳng.”

“Con người có thể trước khi tử vong, hảo hảo đặt chỗ cho bọn hắn sau khi chết.”

“Không cảm thấy như vậy rất có ý tứ sao?”

Hắn chậm rãi xòe tay, nhìn Từ Tố [ Lâm Tâm Du ] phía sau!

“Ngươi...... Đang nói cái gì vậy?”

“Chỉ nói ra sự thật mà thôi.”

“Các ngươi cho rằng, ai có tư cách quyết định thiện ác con người, quyết định nơi linh hồn được tới?”

“Thần sao? Hay vẫn là tự thân nhân loại?”

“Đáp án chính là, người có tư cách quyết định quả báo, liền có thể quyết định thiện ác, người không có tư cách kia, liền không có quyền quyết định thiện và ác.”

Trong đôi mắt Từ Tố, một thứ gì đó tựa như đang bắt đầu trở nên rõ ràng.

“Ngươi và Từ Vũ tại một thời điểm nào đó tự nhiên sẽ xuất hiện trong huyết mạch gia tộc Vũ Văn.”

Sau đó, hắn nhìn về thiên không.

“Như vậy...... Nàng hiện tại......”

“Nghĩ tới rồi sao?”

Trong đầu Vũ Phàm, ký ức bắt đầu thức tỉnh.

Vài gương mặt dữ tợn kia...... Đó là vong hồn chờ đợi tài quyết và thẩm phán.

Mà vong hồn nàng nhìn thấy phía sau ông ngoại...

“Là ngươi......”

Vong hồn nàng nhìn thấy kia...... quỷ hồn nàng nhìn thấy sớm nhất...