Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 13 - Chương 9: Đôi tỷ muội thấy được quỷ




Trung Quốc, thành phố Thượng Hải, khu Hoàng Phố.

Trong một tòa cao ốc.

Một nữ tử cả dáng người lẫn dung mạo đều không tồi, đang cầm microphone, đứng trước mặt ban giám khảo, khẩn trương thoáng thanh thanh cổ họng.

“Các vị giám khảo, ta là Từ Vũ số 405, tiếp theo ta sẽ biểu diễn một bài hát tên là [ mưa phùn ]......”

“Đừng nhiều lời, bắt đầu đi, đây không phải Trung Quốc Got Talent, không cần nói nhiều như vậy.” Một vị giám khảo mập mạp nói:“Thời gian có hạn, ngươi cứ trực tiếp hát là được.”

Từ Vũ không ngừng gật đầu, nhanh chóng nâng microphone lên biểu diễn.

Thẳng thắn mà nói, tiếng hát của nàng rất không tệ, cũng ăn khớp với ý cảnh ca từ. Thế nhưng nàng mới chỉ hát được một nửa, giám khảo liền nói:“Được rồi, ngươi có thể đi xuống.”

“Giám khảo?” Từ Vũ ngây ngẩn cả người.

“Ta nói được rồi.” giám khảo béo vẫy vẫy tay:“Với chút năng lực ấy của ngươi, chờ lần sau đi.”

“Nhưng... ta còn chưa có hát xong a, giám khảo! Vì một ngày hôm nay ta đã chuẩn bị cả tháng trời!”

“Đã bảo xuống đi!” một vị giám khảo bên cạnh đã có chút lớn tuổi nói “Ngươi có hát xong cũng vô dụng!”

Từ Vũ còn muốn tranh cãi, giám khảo đã cho gọi một người khác lên.

Nàng nhìn nhóm người trước mắt, chỉ có thể buông microphone đi ra ngoài.

Sau khi nàng rời đi, vị giám khảo mập mạp liền nói:“Thật là phiền toái, nếu biết người được nội bộ nâng đỡ là ai đã không cần phải nghe nhiều người ca hát như vậy, đóng kịch cũng đủ mệt.”

“Không có biện pháp, phía trên muốn như vậy, chúng ta có thể làm thế nào đây? Nghe nói nhân gia là “nữ nhi” của nhà tài trợ, ai mà biết được là người thứ mấy?”

Phía bên ngoài đường lớn, Từ Vũ chán nản đi bộ.

Vì nàng có chút thất hồn lạc phách, không chú ý phía trước, cho nên đụng phải một người.

“Ai u!”

Người bị nàng đụng là mĩ nữ có dung mạo không kém nàng. Từ Vũ vội vàng nâng nàng kia dậy.

“Xin lỗi, xin lỗi...ngươi ổn...”

Nhưng nói tới đây Từ Vũ liền không nói nổi nữa. Thời điểm nàng nhìn rõ nữ nhân kia, sợ tới mức rút tay về!

“Tỷ...... Tỷ...... Tỷ tỷ?”

“Từ Vũ?”

Nàng kia thất thần nhìn Từ Vũ trước mắt, tiếp theo lại nhìn tay mình, tức giận không thể át nói:“Như thế nào lại là ngươi, ai kêu ngươi đụng vào ta! Ngươi khiến ta phải làm sao đây, cút!”

Sau đó, nàng quay đầu chạy vội.

Từ Vũ lăng lăng nhìn một màn này.

Một giờ sau.

Mở nắp hộp mì ăn liền, chế nước sôi vào.

Mì ăn liền có thể nói là món ăn cực kỳ thường xuyên của Từ Vũ.

Thời điểm nàng chờ mì nở ra liền gọi một cuộc điện thoại.

“Uy...... Ân, Tiểu Nhã, buổi tối hôm nay có thể ở nhờ nhà ngươi được không?”

“Cái này, ta có chút không tiện...... A, không phải đến ngày đèn đỏ......”

“Cái gì? Bạn trai ngươi hôm nay ở cùng ngươi? Vậy...... Được rồi.”

Trong vòng một giờ, nàng đã gọi bảy cú điện thoại.

“Tỷ tỷ...... Không biết như thế nào rồi......”

“Trước khi nâng nàng kia đứng dậy, nhìn cho rõ ràng thì tốt rồi. Hiện tại......”

Nàng lúc này đang trong một cửa hàng tiện lợi. Từ Vũ trước mắt vẫn còn đang làm công tại cửa hàng nhỏ này. Với sơ yếu lý lịch của nàng, một ngày phải làm vài công việc mới miễn cưỡng đủ tiền thuê nhà. Bằng cấp trường đại học không có, muốn tìm công việc tốt đúng là nửa bước khó đi. Mà đam mê duy nhất của nàng chính là ca hát. Cho nên từ sớm trước kia nàng đã chuẩn bị rất kỹ cho lần dự thi này. Đây là cuộc thi được xưng là [ Âm thanh hay Trung Quốc], hoàn toàn bắt trước[ Giọng hát hay Trung Quốc], chủ yếu là quảng cáo sau lưng muốn lợi dụng tiết mục thi thố để quảng bá đồ trang điểm.

Thời điểm nàng ăn mỳ tôm lại tiếp tục cắm cúi xem tuyển dụng trên báo..

“Ân?”

Nàng không cẩn thận làm tờ báo rớt xuống đất, thậm chí làm tờ báo bay tán loạn ra!

Nàng đành phải nhặt từng tờ từng tờ một lên.

“Ân...... cái này là tờ số 7, cái này là......”

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một đoạn tin tức.

Nội dung đề cập tới tin tức về Mạc Minh Nguyệt, người giàu có đệ nhất thành phố Thượng Hải. Mạc Minh Nguyệt thành lập tập đoàn Mạc thị, có số lượng tài sản khổng lồ cực kỳ kinh người.

Nhưng CEO tập đoàn Mạc Minh Nguyệt đã hơn một tháng không có xuất hiện trước công chúng, dẫn tới cổ phiếu tập đoàn Mạc thị xảy ra biến hóa rất lớn. Mà Mạc Minh Nguyệt 56 tuổi không có tử tự (con cháu nối dõi), cho nên nếu nàng xảy ra chuyện gì, tài sản khổng lồ của Mạc thị sẽ không có người thừa kế, được vô số người nhòm ngó nhìn chằm chằm. Trước mắt trong giới chứng khoán, lời đồn về vị phu nhân này có thể nói nhiều đếm không xuể.

Đương nhiên, cái này không có bao nhiêu quan hệ với Từ Vũ, sở dĩ nàng chú ý tới tin tức này, nguyên nhân nhất định phải nói thì chính là...

Nếu nàng nhớ không sai, vừa rồi gặp tỷ tỷ, quần áo làm việc trên người nàng, rõ ràng có logo tập đoàn Mạc thị. Hơn nữa thoạt nhìn, trong công ty nàng đảm nhiệm một vị trí không nhỏ.

Đã lâu không liên hệ với tỷ tỷ, không nghĩ tới nàng ở trong công ty cư nhiên đã đảm nhiệm một chức vị quan trọng.

Ăn xong mì tôm, nàng đi tới trước quầy thu ngân thay ca, bắt đầu ca làm của mình.

Không biết bao lâu sau, có một nam một nữ đi vào cửa hàng tiện lợi. Mà nam tử kia là khách quen của cửa hàng, một sinh viên mang mắt kính. Nữ nhân bên cạnh là bạn gái hắn, bất quá trước kia chỉ thấy có một lần hai người cùng đồng hành mà tới.

Từ Vũ nhìn hai người, chào hỏi vị sinh viên kia:“Ngươi hảo, lại tới mua đồ.”

“Ân,” sinh viên kia miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười với Từ Vũ, phía sau hắn, sắc mặt bạn gái tương đối khó nhìn.

Mà cuối cùng, hắn lựa chọn mua một ít đồ dùng sinh hoạt, sau đó đi tới quầy thu ngân tính tiền.

Vị sinh viên này thuê phòng trọ cho nên thường xuyên tới đây mua một vài thứ, tỉ như dầu gội, xà phòng, kem đánh răng linh tinh. Lần này cũng không khác.

Chỉ là, không biết sao, hôm nay bạn gái đi sau hắn, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt.

“Xin hỏi...... có chuyện gì sao?” Từ Vũ lộ ra thần sắc lo lắng hỏi:“Nhìn dáng vẻ của ngươi dường như không được tốt lắm?”

Nhưng vị sinh viên kia tựa hồ tinh thần có chút hoảng hốt, tay cầm ví tiền run lên, còn bạn gái phía sau hắn thì khuôn mặt đau khổ.

Từ Vũ nhận tiền hắn đưa qua, bỏ vào thùng thu ngân, rồi lại bỏ đồ hắn mua vào túi nilon.

Sinh viên cầm lấy túi nilon, cùng bạn gái đi ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, trong lòng nàng không biết thế nào, cũng cảm giác không được dễ chịu.

Hơn ba giờ sau, nàng nhắc chuyện này với Tiểu Nhã tới thay ca.

“Tên sinh viên kia? Mấy hôm trước hắn có tới, bất quá lúc đó ngươi vì luyện thanh cho nên xin phép nghỉ ở nhà. Aizzz, hắn cũng thực đáng thương....”

“Đáng thương? Có chuyện gì sao?”

“Bạn gái hắn qua đời vì tai nạn giao thông, lần trước hắn tới, có nói cho ta biết.”

Nghe đến câu này, sắc mặt Từ Vũ nhất thời trở thành một mảnh trắng bệch!

“Ngươi vừa rồi...... Nói cái gì?”

Mười phút sau, nàng ngồi trong phòng theo dõi phía sau cửa hàng, nói với lão bản, hoài nghi có người trộm đồ, lão bản liền lập tức để nàng nhìn lại hình ảnh trên màn hình theo dõi.

Ba giờ trước......

Thời điểm vị sinh viên kia tới mua đồ......

Trên màn hình, chỉ có vỏn vẹn một mình hắn, phía sau căn bản không có người!

“Cư nhiên...... Cư nhiên......”

Tay Từ Vũ nắm con chuột có chút phát run.

“Bình tĩnh......bình tĩnh......”

Hơn nửa ngày, nàng mới hít thở sâu một cái.

Một ngày này, nàng xin về sớm. Nàng sợ vị sinh viên kia buổi tối có thể lại đến.

Đồng thời, nàng cũng không dám về nhà vào lúc trời tối.

Từ Vũ trên đường về nhà, yên lặng lầm bầm lầu bầu: “Tỷ tỷ...... hiện tại hẳn cũng giống như ta đi?”

“Khi đó...... Không nên cầm tay nàng......”

Trước khi về nhà, nàng cuối cùng vẫn là quyết định......

Đến trước cửa lớn tập đoàn Mạc thị một lần.

Nơi nàng tham gia thi hát vừa lúc ở gần tổng bộ tập đoàn Mạc thị. Tổng bộ tập đoàn Mạc thị nằm tại trung tâm thành phố Thượng Hải, đường Hoàng Kim khu Hoàng Phố.

Đương nhiên, cũng vì thế có lẽ không thể về nhà trước khi trời tối, thế nhưng Từ Vũ vẫn rất lo lắng cho tỷ tỷ.

So sánh với nàng, tình hình của tỷ tỷ sẽ càng thêm khủng bố.

Mà thời điểm ngồi trên tàu điện ngầm, nàng nhìn những người bên cạnh có phần sợ hãi.

Bởi vì......

Nàng không biết trong những người này, ai là người, ai là ma!

Cùng tỷ tỷ đã năm năm không gặp mặt. Cho nên, Từ Vũ cũng có năm năm thời gian, không nhìn thấy bất cứ quỷ hồn nào.

Thế nhưng...... sau năm năm xa cách, nàng lại một lần nữa nhìn thấy......

“Đã đến quảng trường nhân dân”.

Từ Vũ bước qua quảng nhân nhân dân tại khu Hoàng Phố, lúc này mặt trời đã ngả bóng.