Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 14 - Chương 57: Hắn




Chỗ sâu trong Hoàng Tuyền, quỷ thuyền như tầu ngầm từ từ đi tới.

Bóng tối, áp lực, khiến không ít diễn viên đều bị vây ở trạng thái tinh thần căng thẳng.

“Bảo vệ ‘Canh’ trận, tuyệt đối không thể để quỷ triều tiến tới!”

Bên trong người phân gia, Hạ Hầu Thiên Hoàng vẫn luôn phụ trách huấn luyện nô bộc ứng phó với quỷ triều, cho nên lần tiến vào âm phủ này, nàng nhất định sẽ trở thành nhân viên tiền tuyến. Tương đối mà nói, sở trường của nàng là mặt chỉ huy chứ đạo thuật tự thân cũng không tinh thâm cho lắm. Mà Hạ Hầu Tinh Diệu phụ trách phụ trợ nàng, chung quy trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không thể vỏn vẹn chỉ dựa vào một người chỉ huy.

“Trước mắt, gia chủ đã thông qua Không Gian pháp tắc chặt đứt không gian thông đạo từ ‘Phần’ trận đến ‘Canh’ trận, cho nên chỉ cần thiếu chủ có thể bảo vệ...” Hạ Hầu Tinh Diệu ở một bên giảng giải để tăng lên sĩ khí.

Bất quá, làm như vậy, bọn họ cũng bị nhốt tại “Canh” Trận. Từ chủ động biến thành bị động. Đương nhiên, đối với Hạ Hầu Thiên Hoàng mà nói, bởi vì sự xuất hiện của Dạ Vương làm kịch tình phát sinh biến hóa mãnh liệt. Để nàng có thể sống sót đã thực không dễ dàng, nàng làm gì còn dám yêu cầu hơn. Chỉ là, tình huống của Dạ Vương sẽ như thế nào? Nên biết, bởi vì Không Gian pháp tắc phong bế, hắn cũng không thể đi đến vị trí “Canh” Trận!

Gia chủ Hạ Hầu Địa Tạng lúc này đang tại hạch tâm quỷ thuyền, xem xét trận đồ vận hành.

Một lần này phái Dạ Vương tới tiền tuyến đã vi phạm hành vi kịch bản. Bất quá, một lần này ra tay cứu được Hạ Hầu Thiên Hoàng. Chỉ là......bản thân Dạ Vương......

Hắn bây giờ còn chưa thể chết.

Dù có thế nào, hắn còn chưa thể chết ở đây.

Thông qua đo lường đại trận, không những kiểm soát được âm khí, đối với dương khí của sinh linh đồng dạng cũng có thể điều tra. Thế nhưng, Dạ Vương là một ngoại lệ. Sinh và tử của hắn dùng đại trận này căn bản không thể nào giám sát. Cho nên hắn trước đó đã đưa cho Dạ Vương một tấm truyền âm phù, loại này phù chú có thể giúp diễn viên trò chuyện tầm xa, chung quy trong âm phủ không có công ty di động, không có khả năng dùng điện thoại di động.

Rốt cuộc, truyền âm phù trên tay hắn rốt cuộc phát ra thanh âm!

“Đã không có việc gì.”

Sau khi âm thanh này truyền ra, Địa Tạng cuối cùng thở ra nhẹ nhàng.

“Hảo. Ta lập tức đem Không Gian pháp tắc nghịch chuyển hủy bỏ. Sau đó ngươi lập tức tiến vào trong ‘Canh’ trận. Phải nhanh, ta chỉ mở ra thời gian ba hơi thở.”

“Một hơi thở đã đủ.”

Địa Tạng gật gật đầu, hắn hoàn toàn tin tưởng điểm này.

Một hơi thở cũng chính là một giây thời gian. Có lẽ, tốc độ của Dạ Vương còn có thể nhanh hơn.

“Thiếu chủ!”

Đám người Hạ Hầu Thiên Hoàng tiến vào“Canh” Trận, lập tức nhìn thấy vị trí mắt trận “Canh” Trận phát ra ánh sáng, từng người nhanh chóng tiến vào.

Hạ Hầu Dạ Vương!

“Thiếu chủ, không có việc gì chứ?”

Hạ Hầu Thiên Hoàng nhanh chóng đi đến trước mặt Dạ Vương thân thiết hỏi thăm, nàng ý thức được, căn bản sinh tồn của mình nằm trên người nam nhân này!

“Không sao.” Khuôn mặt Dạ Vương vân đạm phong khinh, làm gì có giống người mới từ trong quỷ triều trở về?

“Quá tốt. Thiếu chủ, chúng ta......”

“Quá tốt?” Dạ Vương lại dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn chăm chú Hạ Hầu Thiên Hoàng,“Loại trình độ này, ngươi lấy tiêu chuẩn gì đưa ra một cái kết luận ‘quá tốt’ này?”

“Thiếu chủ?”

“Lúc trước các ngươi chỉ dựa vào cương thi cùng âm hồn của vài nô bộc đã chết tiến hành diễn luyện quỷ triều, không thể so sánh với quỷ triều chân chính. Hơn nữa...... đây mới chỉ là bắt đầu. Ở trong Hoàng Tuyền này, Quỷ triều chính là ùn ùn không dứt.”

“Vâng......” Hạ Hầu Thiên Hoàng nhất thời không dám nói thêm nữa.

Tiếp theo, tầm mắt Dạ Vương lại ném về phía Hạ Hầu Tinh Diệu ở một bên.

“Ta nhớ rõ ngươi.”

Nghe được bốn chữ này, Hạ Hầu Tinh Diệu thấp thỏm lo âu nói:“Thiếu chủ có thể nhớ rõ ta, tại hạ vinh hạnh không thôi.”

“Hạ Hầu Minh Y là đường tỷ của ngươi, không sai chứ?”

Hạ Hầu Tinh Diệu ngẩn ra, vội vàng nói: “Vâng, không sai.”

Cái này nếu không phải xem qua thiết lập nhân vật hắn cũng không biết được.

Hạ Hầu Minh Y trong số những người phân gia chính là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, hai mũi Âm Dương Cửu Sát tên chính là xuất từ tay nàng mà ra!

Bất quá, Hạ Hầu Dạ Vương hiển nhiên tương đối có ấn tượng với Hạ Hầu Minh Y, bởi vậy có thể thấy được hắn cũng không phải hoàn toàn không ý thức được sự đặc thù của Hạ Hầu Minh Y.

Giờ khắc này......

Địa Tàng đang ở trong phòng, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Gia chủ.” Người nói chuyện là nô bộc số một:“Tân Kim nghĩa trang, Hạ Hầu Thực Mục tiểu thư cầu kiến.”

Đây là sự an bài của kịch bản, cứ dựa theo kịch bản mà diễn là được.

“Ta đang thao túng đại trận, nếu không có gì quan trọng, trước cho nàng lui xuống!”

Nô bộc số một ngoài cửa tiếp tục nói:“Nàng nói có sự tình khẩn cấp, cần phải gặp mặt gia chủ.”

“Cấp tốc? Được, cho nàng tiến vào!”

Không bao lâu, cửa nhanh chóng bị đẩy ra, một nữ tử với mái tóc dài xông vào phòng! Trên mặt nữ tử đầy thần sắc kinh hãi, sau khi xông vào liền lao thẳng tới chỗ Địa Tạng:“Gia chủ, chuyện lớn không tốt!”

“Thực Mục!” Kim Uyên bên cạnh Hạ Hầu Địa Tạng quát:“Trước mặt Gia chủ, bộ dáng của ngươi là gì? Hiện tại đại trận hoàn toàn do gia chủ khống chế, cho dù có đại sự cũng có gia chủ tự an bài, bộ dáng này của ngươi chẳng phải muốn làm dao động quân tâm!”

Tân Kim nghĩa trang là do Hạ Hầu Địa Tạng phụ trách, bởi vậy hình tượng này của Hạ Hầu Thực Mục chính là ném đi mặt mũi của hắn.

Địa Tạng vung tay lên, nói:“Trước hết nghe nàng nói đã.”

Dựa theo thiết lập nhân vật trong kịch bản, Hạ Hầu Thực Mục chính là kẻ có thành tựu về mặt thôi diễn cao nhất mà trước mắt gia tộc đang bồi dưỡng sau khi Hạ Hầu Thanh Liên chết! Trong thiết lập nhân vật còn giải thích, đạo thôi diễn này muốn nghiên cứu thâm sâu rất khó khăn, tinh lực phải trả giá rất lớn, cho nên người tông tộc đều không tình nguyện chuyên tu theo đạo này, để tránh dẫn tới trình tự đạo thuật của bản thân yếu bớt.

“Ta vừa rồi tiến hành thôi diễn...... Kết quả......” Hạ Hầu Thực Mục nói đến đây, sắc mặt vì sợ hãi mà trở nên vặn vẹo... ‘Hắn’muốn đến đây!”

Một chữ “Hắn” vô cùng đơn giản, bao gồm cả Hạ Hầu Địa Tạng, sắc mặt ai nấy đều kịch biến!

Hạ Hầu Địa Tạng đem mũ áo choàng trên người hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trợn mắt, nói:“Ngươi...... Vừa rồi nói là ‘Hắn’? Ý là ‘Hắn’kia ư?”

“Phải! Gia chủ!”

“Không có khả năng!” Hắn lúc này làm gì có nửa phần tư thái gia chủ:“Không có bản đồ, hắn làm sao có thể đi ra! Tuyệt không có khả năng!”

Một lần này...... trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.

“Đại...... Đại ca......” Kim Uyên lúc này nói chuyện thậm chí trở nên lắp bắp, răng nanh không giữ được mà run lên:“Ta...... Chúng ta...... Nên...... Nên làm cái gì bây giờ?”

Cho dù nói tới đầu trâu mặt ngựa bọn họ cũng chưa từng thất thố như thế. Thế nhưng, hình tượng hiện tại của Kim Uyên làm gì còn nửa phần bộ dáng của cao tầng Hạ Hầu gia? Thậm chí còn không xưng hô Địa Tạng là “Gia chủ”, mà kêu hắn là “Đại ca”!

Sở Giang càng là không chịu nổi, đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, ngay cả nói cũng không thể thốt ra nửa câu.

“‘Hắn’ sẽ cùng chúng ta đi tới Nại Hà kiều...... Nếu gặp được ‘Hắn’, bao nhiêu thủ đoạn của chúng ta đều không dùng được, cho dù liều hết tính mạng tộc nhân Hạ Hầu gia tộc cũng không có một đường sinh cơ!”

“Đại...... Đại ca...... chúng ta có nên hay không... buông tay? Không cần đi âm phủ......”

“Không đi âm phủ? Đầu óc ngươi hồ đồ sao? Ngươi quên ‘Hắn’ là tồn tại hạng gì sao?”

Mấy lời kịch này diễn viên căn bản không hiểu lắm. “Hắn” đến tột cùng là thần thánh phương nào? Bất quá có một điểm có thể khẳng định, đầu trâu mặt ngựa vô cùng đáng sợ, thế nhưng so sánh với “Hắn” hoàn toàn là đệ tử gặp sư phụ! Đầu trâu mặt ngựa, Hạ Hầu gia tộc dốc hết toàn lực vẫn dám liều chết tấn công. Nhưng đối mặt với “Hắn”, nửa điểm dũng khí khiêu chiến cũng không có!

“Hiện tại đã không thể quay đầu! Người lưu lại thủ ở Mân sơn giờ phút này chỉ sợ đều đã......‘Hắn’ ở Mân sơn tìm không thấy chúng ta, nhất định sẽ đến âm phủ! Cần phải trước khi ‘hắn’ đuổi tới, đi tới Nại Hà kiều! Chỉ cần kế hoạch có thể hoàn thành, chúng ta vẫn như trước là người thắng! Cùng lắm về sau, triệt để buông tay với Mân sơn, tìm một nơi khác làm cứ địa gia tộc là được! Mân sơn là khu vực giao giới giữa Âm Dương, nhưng nếu ở tại dương thế chi địa, chúng ta có thể an toàn!”

Nghe Địa Tạng nói xong những lời này, sắc mặt tái nhợt của Sở Giang mới khôi phục được một tia huyết sắc, nói:“Nhưng là...... Nhưng là...... Đầu trâu mặt ngựa là nguy hiểm duy nhất đã biết trên Nại Hà Kiều do Thanh Liên khi còn sống thôi diễn ra. Muốn lấy được Tam Sinh thạch, còn không biết phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm. Chúng ta... có thể trước khi ‘Hắn’ đến Nại Hà kiều hoàn thành hết thảy sao?”

Lại một mảnh trầm mặc.

Lúc này, Linh bị ba người triệt để quên đi bỗng nhiên mở miệng.

“Hành sự tại người, lúc này đây đã đặt chư vị vào tình huống chỉ có một con đường sống duy nhất, không phải sao? Ý đồ của chúng ta chính là đảo điên pháp tắc thiên địa, nếu chết đi tiến vào âm phủ, chỉ sợ ngay cả cơ hội đầu thai Súc Sinh đạo cũng không có, mà phải tiến vào tầng chót A Tị địa ngục, trọn đời không được siêu sinh. Các ngươi...... Còn có đường nào để chọn sao?”

Lời nói của Linh làm bọn hắn ý thức được, con đường phía trước khủng bố gian nguy cỡ nào! Hơn nữa, con đường này chỉ có thể đi tới, không thể lui về phía sau! Mà hiện tại, chỉ cần hơi có một điểm sai lầm chính là bước chân vào tử lộ!

Địa Tạng nhìn Hạ Hầu Thực Mục trước mắt, từng từ trảm đinh chặt sắt nói: “Những lời vừa rồi của ngươi, từng câu từng từ đều không được phép mang ra khỏi phòng này! Bằng không, mặc kệ ngươi có bao nhiêu cống hiến với gia tộc ta đều sẽ xử tử ngươi! Hơn nữa còn dùng thủ đoạn huyết tinh, tàn nhẫn nhất luyện hồn ngươi, khiến ngươi dù chết cũng không xuống được âm phủ! Điểm này ta nói là làm được, ngươi nên biết!”

“Vâng... ta đã hiểu..... Gia chủ!” Hạ Hầu Thực Mục liên tục gật đầu, nào dám nói nửa từ không.

Sau khi Hạ Hầu Thực Mục rời khỏi phòng, Địa Tạng đem trận đồ giao vào tay Kim Uyên, nói:“Ta đi nói chuyện với người đưa đò, trả giá nhiều một chút cũng được, tất yếu phải đẩy nhanh tốc độ quỷ thuyền!”

Vì thế, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Kim Uyên, Sở Giang cùng Linh ba người.

“Đều là lỗi của Hạ Hầu Thanh Liên!” Kim Uyên giận không thể át nói:“Đều là bởi vì nàng mới khiến chúng ta rơi vào tuyệt cảnh hôm nay!”

Nhưng mà Linh lại mở miệng phản bác:“Đây chính là quyết sách được gia chủ đời trước tán thành. Huống chi, có một việc ngươi đừng quên, nếu không phải năm đó Hạ Hầu Thanh Liên đưa ra ý kiến này, các ngươi hiện tại có khả năng giờ này ngày này lấy được bao nhiêu bản đồ về Nại Hà kiều, Diêm La điện!”[ chưa xong còn tiếp ]