Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 17: Yêm Đốc Tiên (2)




Cố Thanh áp một tay vào tai nghe, lắng nghe tiếng cười vọng lại từ ngoài phòng cách âm.

“Chào anh!” Cô vừa nói vừa cố gắng bình tĩnh lại, không hiểu sao giọng nói lại trở nên yếu hơn thường ngày.

Cô không ngờ anh ấy lại chính là Thương Thanh Từ, Thương Thanh Từ lại chính là anh ấy… Mấy tháng trước, lần đầu tiên Cố Thanh gặp Thương Thanh Từ là lúc cô đang bế chú chó trong tay, còn cười thầm rằng con trai gì lại uống sữa chua hoa quả, rồi qua ô kính cửa sổ siêu thị, cô lại nhìn thấy anh bảo vệ bạn nữ như thế nào ở bên kia đường…

Thương Thanh Từ cười lại với cô, rồi quay sang nói với người chỉnh âm: “Phiền anh cho tôi nghe lại!”

“Của tất cả mọi người sao?”

“Đúng vậy! Của tất cả mọi người.”

Anh rất cao nên lúc cúi xuống phải chống tay lên cạnh bàn làm việc, nghe người chỉnh âm phát lại thành quả của mọi người khi nãy. Cố Thanh tháo tai nghe xuống, đẩy cửa đi ra, nhìn thấy bóng dáng anh, cô vẫn cảm thấy không thể ngờ nổi.

Có bàn tay đặt lên vai cô, Đậu Đậu Bánh Đậu kề sát tai cô, cười nói: “Thế nào? Đẹp trai không? Danh át chủ bài đâu phải nói suông, nhỉ?”

(⊙o⊙)…

“Vâng… rất…” Cô hạ giọng thật thấp nhưng còn chưa nói dứt từ “đẹp trai” thì đúng lúc Thương Thanh Từ quay lại, nhìn cô…

Tim cô lại đập lỗi nửa nhịp. Cô đang sợ anh nhận ra thái độ của mình… hay đang mong đợi anh có ấn tượng với mình? Cô cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết giờ đây cô vô cùng hồi hộp, hồi hộp đến mức không thốt nên lời.

Thương Thanh Từ nhìn cô hai giây rồi chợt cười, rút ống hút trong bao nilon ra cắm vào hộp sữa chua, uống một ngụm rồi nói: “Có phải em đang nghĩ, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”

Anh nói vậy làm cô giật bắn. Cô căng thẳng đến mức không thể trả lời ngay.

Mọi người trong phòng bắt đầu hưng phấn, cứ như phát hiện được bí mật gì lớn lắm… Wwwwk kêu hai tiếng: “Ái chà!” rồi lập tức xé gói bim bim. “Thế mà không nói sớm, trước khi Thanh Thanh đến, bọn này còn thương lượng xem tối nay dẫn em ấy đi đâu ăn, nhân tiện nhồi nhét vào đầu em ấy hình tượng đàn ông tuyệt thế vô song của cậu đấy!”

“Đúng là đường vòng khúc khuỷu lối âm u! Chúng ta bị họ che mắt rồi!”

“Qua ảnh hay qua video?” Phong Nhã Tụng nheo mắt cười, nhìn đại nhân. “Hay cậu lén tung clip khoản thân lên mạng đấy?”

“Phong Nhã Tụng!” Đậu Đậu Bánh Đậu trừng mắt. “Không được nói đề tài 18+!”

Mọi người càng nói càng quá đà.

Cố Thanh cũng không thể tiếp tục ngượng ngùng, liền gật đầu, nói: “Em từng gặp anh rồi, không biết anh còn nhớ không…”

“Nhớ chứ!” Thương Thanh Từ như đang nhớ lại. “Hôm đó, em ôm một chú chó nhỏ.” Nói xong, anh mỉm cười.

Tiếng cười ngay bên tai, còn người thật ngay trước mắt… Cố Thanh cảm thấy mình rất cần thứ gì đó khiến mình lập tức phân tán sự chú ý. Nhìn thấy người thì không được nghe tiếng nói, còn nghe thấy tiếng nói thì tuyệt đối không được nhìn thấy người… Hai yếu tố này mà hợp lại thì thực khiến người ta không thể chịu nổi.

Hai người nói chuyện không rõ ràng khiến người khác càng tò mò. Nhưng trong hoàn cảnh này, càng giải thích càng phiền toái, hơn nữa, Cố Thanh cũng không thể khiến mọi người im lặng để kể lại chuyện Thương Thanh Từ chỉ vào siêu thị nhà cô mua nước khoáng và sữa chua, hai người thậm chí còn chưa nói gì với nhau, nên cũng không thể nhận ra đối phương là ai… Hai người chỉ gặp thoáng qua một lần duy nhất ấy thôi.

Chỉ gặp thoáng qua có một lần mà cô đã nhớ kĩ như thế cũng khiến người ta khó mà tin được và dễ suy nghĩ linh tinh…

Cố Thanh bối rối, nói tiếp cũng dở mà không nói gì lại càng dở hơn.

“Thôi! Đùa vậy đủ rồi!” Anh hắng giọng, nhẹ nhàng tỏ ý nhắc nhở. “Tớ và cô ấy quen biết nhau thế nào là việc của chúng tớ, các cậu đừng xúm lại bàn tán nữa.”

Cố Thanh chỉ muốn cướp đường bỏ chạy. Đại nhân, ngài ngăn chặn thế này căn bản là phản tác dụng và chỉ khiến người ta nghĩ xa thêm vạn dặm, ngài có biết không? Mọi người cười rộ lên, người nói to kẻ thì thầm, mỗi người một vẻ, nhưng trên mặt ai cũng viết rõ ba chữ thật lớn: “Có gian tình.”

May mà đại nhân là người không nói hai lời. Anh đã nói vậy tức là sẽ không đề cập đến đề tài này nữa. Đại nhân nhanh chóng cầm một tờ giấy, đi vào phòng cách âm, bắt đầu lần lượt thử âm. Lời thoại trong Biên cương thời thịnh chỉ có thể hình dung bằng bốn từ “khí phách ngút trời” mà thôi.

Đúng là vung tay thâu tóm cả thiên hạ, ngoảnh lại phong lưu đến khôn cùng!

Cố Thanh nghe giọng đọc thoại của đại nhân, trong đầu cô lập tức tưởng tượng ra vô số hình ảnh, thậm chí chỉ muốn chạy ngay đi hỏi anh họ xem chơi Kiếm Tam có khó không… Cô nhìn chằm chằm vào đại nhân đeo tai nghe trong phòng ghi âm, cảm thấy mình như đang sống trong không gian chinh chiến thật sự. Được nghe đại nhân ghi âm tại hiện trường, thực quá hạnh phúc!

Thương Thanh Từ đã phối âm, lồng tiếng cho rất nhiều phim thương mại và quảng cáo nên giờ hoàn toàn không cần người chỉnh âm chỉ đạo hay hướng dẫn trước, anh nói theo cảm giác của mình, rồi đưa luôn ra sáu phiên bản thu âm để mọi người lựa chọn, người chỉnh âm nghe xong, đề cử hai trong số đó, còn nói các bản đều tốt, người ta chuyên nghiệp thành ra lại khó chọn.

Anh bước tới, cầm hộp sữa chua, vừa uống vừa nghe lại hai bản đề cử, rồi nói: “Tôi thích bản thứ nhất.” Đoạn anh quay đầu, nhìn thẳng vào Thanh Thanh. “Thanh Thanh, em thích bản nào?”

Ánh mắt đen láy và ngời sáng, vì không nhìn trực diện nên cô thấy đuôi mắt anh càng nhếch lên rõ hơn. Quả thật… đẹp mê hồn! Bị ánh mắt như vậy chiếu thẳng vào người khiến cô cảm thấy hơi bối rối.

“Em… thích cả hai bản.” Cố Thanh thành thật trả lời. “Mỗi bản đều có điểm hay riêng.”

Cảm giác là thứ hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích cá nhân mà… Biết chọn thế nào đây!

Tuyệt Mỹ đang ngồi cạnh nghe điện thoại, thấy Cố Thanh trả lời vậy thì không nhịn được liền bịt ống nghe, tổng kết khái quát: “Em Thanh nghe được giọng của cậu thì về cơ bản, dù ghi âm một trăm option, em ấy cũng thấy tốt cả trăm. Bản thân cậu còn không hiểu rõ năng lực hạ gục người khác trong một giây của mình sao?”

Lời Tuyệt Mỹ nói thoạt nghe tưởng chỉ là lời chọc ghẹo nhưng trớ trêu thay đó lại là sự thực. Với những cô gái thích đại nhân thì ngay cả khi anh đọc một câu bằng một trăm cách, họ cũng sẽ nâng niu tải từng câu về kho tư liệu, rảnh rỗi lại lấy ra nghe và tuyệt đối không bao giờ chê bai cách đọc thoại nào cả…

“Ừm… Để tớ nghĩ chút…” Anh lau tay bằng khăn ướt, cầm bịch snack khoai tây trên bàn, bỏ từng miếng vào miệng.

Cách ăn snack khoai tây của anh cũng rất đặc biệt. Người khác thường dùng ngón cái và ngón trỏ để cầm, duy mình anh lại dùng ngón giữa và ngón áp út để gắp, trông không hề có gì không ổn mà ngược lại còn rất linh hoạt. Một lát sau, dường như đã miệng, anh dừng lại, cười hàm hồ. “Thôi! Giờ nghĩ xem bữa tối ăn gì trước đã, còn chuyện này cứ để khâu hậu kỳ chọn sau cũng được.”

“Khoan đã!” Wwwwk chợt cười tủm tỉm. “Tớ có đề nghị này, chúng ta lưu lại chút kỷ niệm riêng nhé!”

“Kỷ niệm riêng?” Phong Nhã Tụng tiếp lời.

“Thanh Thanh yêu nhất giọng của Át chủ bài, điều này mọi người đều nhận ra, còn Át chủ bài cũng từng nói giọng nói cậu ấy yêu thích nhất là giọng Thanh Thanh… Phi Thiếu đã cung cấp phòng ghi âm miễn phí thì chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội hiếm có khó tìm này, không ghi âm thêm vài bài làm kỷ niệm thì thật phí của trời. Tớ thấy hai người đã… yêu…” Wwwwk cố ý ngừng lại một lát rồi vuốt cằm nói tiếp: “… giọng của đối phương như thế, thì sao không hợp tác một bài tại đây luôn?”

Mắt Phi Thiếu lập tức sáng lấp lánh, anh tháo mũ xuống. “Duyệt! Ý tưởng quá tuyệt!”

Hợp tác với riêng đại nhân sao?

Huyết áp Cố Thanh vừa giảm xuống giờ lại lập tức tăng vọt. Cô lén nhìn phòng ghi âm, cứ nghĩ đến cảnh mình sẽ ở trong đó cùng đại nhân, hai người đối mặt nhau hát là cô lại thấy…

Đây đâu phải phòng hát karaoke, bầu không khí ấy thật ngượng ngùng, hai người ở trong phòng kính, còn bên ngoài có bao nhiêu người xem… Dù ở quán karaoke, cô cũng chưa bao giờ song ca với bạn trai nào trước mặt mọi người.

“Ừm! Cũng được!” Chẳng ngờ đại nhân lại hoàn toàn hưởng ứng và không hề tỏ ý khó chịu. “Ghi âm xong up lên 5sing(*), coi như quà lễ Tình nhân cho fan.”

(*) 5sing: Trang mạng chuyên dành để tải nhạc và nghe nhạc của Trung Quốc, tương tự như mp3.zing.

Quà… lễ Tình nhân…

Được rồi… các thần tượng online thường thích làm vài món quà gì đó để tặng fan nhân ngày lễ Tình nhân, tết Thiếu nhi hoặc một vài ngày lễ bất kỳ. Bình thường thôi mà!

Cố Thanh còn chưa kịp tiêu hóa lời đề nghị của Wwwwk thì Thương Thanh Từ đại nhân đã trầm ngâm đọc tên bài hát: “Bài Chết cùng chàng nhé!” Anh vừa dứt lời thì cảm giác hoang lương như nhè nhẹ lan tỏa khắp căn phòng.

Mọi người đang huyên náo bỗng đều im bặt. Đây chẳng phải lần đầu tiên gặp mặt sao? Gì mà chết cùng chàng chứ… Đúng là… quá… khoa trương…