Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 20: Yêm Đốc Tiên (5)




Nhạc nền chợt tắt, rồi bất chợt vang lên câu thoại cuối cùng này của anh. Mắt Mạc Thanh Thành đa tình, đào hoa chẳng khác gì vị quân vương trong lời bài hát, nếu anh nhìn thẳng, cô sợ mình không thể chống cự được.

Trong khoảnh khắc, mặt Cố Thanh bỗng nhiên đỏ bừng…

Cô thấy anh quay lại nhìn sang người chỉnh âm và nói: “Được rồi!”

Cố Thanh nghe thấy giọng Đậu Đậu Bánh Đậu vang lên trong tai nghe vui mừng chẳng khác gì nhận được lệnh đặc xá: “Tuyệt lắm! Mạc Thanh Thành! Phần đọc thoại của cậu quá tuyệt!” Đậu Đậu Bánh Đậu đi tiên phong, sau đó mọi người cũng rộ lên tán thưởng, ai nấy đều cảm thấy nếu công bố phiên bản này ra ngoài thì số lượng nghe và tải xuống nhất định sẽ phá kỷ lục trong nháy mắt…

Những thanh âm vui vẻ, hoan hỉ lại bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Cố Thanh nghe anh hát mà đầu óc bỗng trở nên mơ hồ, cô cảm thấy mình không thể kiên trì thêm được nữa. Cô được nghe chất giọng mình yêu thích nhất ngay bên tai, không những vậy còn được đứng cạnh anh, thêm khúc đọc thoại vừa rồi nữa, đúng là đủ sức hạ gục cô trong một giây.

“Em thấy thế nào?” Mạc Thanh Thành tháo tai nghe, quay sang hỏi cô.

“…Vô cùng hoàn hảo!” Cố Thanh thấy giọng mình khàn khàn. “Ý em là, anh hát lẫn đọc thoại đều rất hoàn hảo!”

Anh cười khẽ. “Cám ơn em!”

Mặt cô lại đỏ thêm mấy phần, cô thề, hồi ức đẹp nhất đời này chính là được song ca bài hát này cùng đại nhân, được trực tiếp nhìn anh hát, nghe anh ngẫu hứng đọc thoại, hơn nữa… nội dung phần thoại này lại mê hoặc lòng người như thế…

“Thanh Thanh! Rung động không?” Giọng Phong Nhã Tụng bất ngờ chen vào dòng suy nghĩ của cô.

“Tim sắp nhảy ra rồi hả?” Phi Thiếu cười hì hì, đè lên vai Phong Nhã Tụng. “Anh đây là con trai mà còn thấy xao xuyến nữa là các cô gái như em…”

Cố Thanh lúng túng đến muốn khóc, vội cúi đầu, tháo tai nghe xuống.

May mà đại nhân đã tháo tai nghe trước nên đương nhiên không nghe thấy gì cả. Anh giúp Cố Thanh treo tai nghe lên, mở cửa rồi ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Mới ra khỏi phòng cách âm được nửa bước, cô đã có cảm giác khác thường, tất cả mọi người đều nhìn cô và đại nhân với vẻ vô cùng mờ ám. Ánh mắt Cố Thanh di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng bất lực chẳng biết nhìn vào đâu…

Từ thuở bé đến giờ, cô chưa từng bị người ta công khai ghép đôi trêu chọc trước mặt nhiều người như vậy.

Thời còn đi học, cô luôn là người đứng ngoài cuộc nhìn các bạn gán ghép, chọc ghẹo nhau… Ngay cả khi hoạt động trên YY, khách mời ngẫu nhiên chủ trì chương trình gì đó, nhưng cũng chỉ đùa giỡn người khác thôi. Chẳng lẽ đây là nhân quả luân hồi sao?

Mạc Thanh Thành cố tình mang vẻ mặt thản nhiên, mặc mọi người trêu ghẹo, anh không buồn để ý, cũng chẳng buồn ngăn cản. Mạc Thanh Thành ra khỏi phòng ghi âm, trao đổi đại khái với người chỉnh âm về những vấn đề khi nãy, rồi quay sang nói với Cố Thanh: “Em uống chút nước đi, lát nữa phải bổ sung thêm mấy câu hát đơn nữa.”

“Vâng!” Cố Thanh được lệnh đặc xá, vội vàng đào tẩu ra khỏi phòng, đến chỗ máy nước đặt cạnh đại sảnh, rót nước uống.

Hai cô lễ tân phía sau liên miệng nói chuyện phiếm, cười đùa. Cố Thanh vừa uống nước vừa tự hạ nhiệt cho mình, dẫu vậy trong đầu cô vẫn không ngừng hiện lên giai điệu của ca khúc vừa rồi, cả dáng vẻ đại nhân khi đeo tai nghe hát nữa… Hai cô lễ tân bắt đầu chú ý tới sự xuất hiện của cô, lập tức ngừng nói chuyện, giả vờ đi rót nước.

Khi rót đầy nước, cô gái kia đứng thẳng dậy, hai mắt sáng rỡ, ra vẻ thần bí thì thầm với cô: “Chị là… Thanh Thanh Mạn phải không?”

Cố Thanh suýt phun nước.

“Yên tâm! Yên tâm! Em sẽ giữ bí mật. Đây là đạo đức nghề nghiệp mà!” Cô gái tiếp tục thì thầm: “Khi nãy em nhìn thấy chị song ca với đại nhân nhé!”

Nỗi hoảng loạn vừa bị cô đè xuống giờ lại bùng lên mãnh liệt.

Cô gái này sẽ không… sẽ không… sẽ không… sẽ không post tin lên Weibo chứ?!

“Em đã hứa với đại nhân tuyệt đối không tiết lộ khuôn mặt cũng như mọi thông tin về anh ấy.” Cô gái ấy lập tức chứng thực điều Cố Thanh vừa nghĩ, lại gần thì thầm vào tai cô với dáng vẻ của kẻ đi ăn trộm. “Yên tâm! Em tuyệt đối không để lộ mặt chị đâu… Có điều em rất ghen tị với chị đấy… Thanh Thanh, chị quen đại nhân bằng cách nào vậy?”

Cố thanh cười gượng. “Ừm… Quen biết trong tình huống rất bình thường thôi.”

Dẫu sao cũng không thể nói: Vào một buổi sáng, đại nhân đột nhiên xông vào kênh YY của mình dạy nấu ăn, đúng không? Nói ra người ta sẽ không nghĩ đại nhân bị điên mà ngược lại sẽ nghĩ cô bị thần kinh…

“À… Ngượng không muốn nói chứ gì? Em hiểu mà!” Cô gái lại cười vẻ bí ẩn.

Cô xấu hổ muốn độn thổ cho xong… Chắc chắn hôm nay ra đường gặp gái nên mới đen đủi thế này, kiểu gì cũng bị bóc trần thân phận trên mạng mất thôi! Cô muốn chết quách cho rồi!

“Thanh Thanh!”

Đúng lúc cô cảm thấy khó lòng thoát khỏi bầu không khí quái dị này thì giọng nói của đại nhân đột nhiên vang lên… Anh xuất hiện cạnh giá sách báo ở đại sảnh, vẫy tay gọi cô. “Lại đây! Đến lượt em ghi âm bổ sung rồi đấy!”

Cố Thanh vội ngừng nói chuyện, ném cốc giấy vào thùng rác, ngoan ngoãn đi lại chỗ anh, mặc kệ cô lễ tân kia sẽ nghĩ gì, đánh bài chuồn đã rồi tính…

Đại nhân quả là người theo đuổi chủ nghĩ hoàn mỹ, khi cô vào lại phòng cách âm thì người chỉ đạo cơ bản là Mạc Thanh Thành. Về phương diện này, anh chính là tiền bối, cô hát đi hát lại mấy lần cuối cùng cũng đạt được yêu cầu của người thầy giáo nghiêm khắc này.

Ghi âm xong bài hát thì những người đến góp vui cũng đều đói bụng, ăn sạch đồ ăn vặt trên bàn.

“Ái chà! Hai người các cậu đúng là theo chủ nghĩa hoàn mỹ.” Phi Thiếu oán than. “Mắt tớ bây giờ chỉ nhìn thấy toàn cơm là cơm…”

“Đây là giao lưu tâm hồn, cậu hiểu không, Phi Thiếu?” Phong Nhã Tụng uống cà phê, duyên dáng phun châu nhả ngọc. “Hai người họ có chất giọng tốt, vậy nên mọi tình cảm tốt đẹp đều bắt đầu từ giọng nói đấy…”

“Không phải hai người họ đã chat chít suốt hai tháng mới quyết định gặp mặt sao?” Hiển nhiên Wwwwk cho rằng mình là người nắm bắt tin tức nhanh nhạy.

Cố Thanh cảm thấy mình không thể ở cùng nhóm người này lâu hơn nữa, cô tự nhận mình có khả năng ứng đối tự nhiên trên thế giới mạng nhưng giờ thì chẳng nói lại được nửa chữ, ngược lại còn bị trêu chọc đến thương tích đầy mình…

“Em… tối nay còn có việc ở trường…” Cô quyết đoán chọn cách chạy trốn. “… nên không thể đi ăn cùng mọi người.”

“Đừng làm thế, Thanh Thanh… Tối nay trông cậy cả vào em để giải trí chút mà…” Phi Thiếu buột miệng nói.

“Đúng! Đúng! Bình thường bọn anh nào dám lấy đại nhân ra tiêu khiển.” Phong Nhã Tụng phàn nàn. “Hơn nữa hắn cũng chẳng có điểm gì vui để chọc, mấy khi em đến đây cho bọn anh chọc hắn?”

“Chọc đại nhân? Không sợ anh ấy ngồi giảng cách phanh ngực mổ bụng như thế nào sao?”

“Ngại quá! Nhưng em có việc phải đi thật!” Cố Thanh ngậm nước mắt tiếp tục ngắt lời họ. “Lần sau nhé! Lần sau được không ạ?” Cô vừa nói vừa khoác áo khoác và choàng khăn vào cổ.

Đang định lấy ba lô chất đầy quần áo và đồ ăn vặt thì cô thấy ba lô đã bị một cánh tay khác giành xách lên trước.

Mạc Thanh Thành cũng vừa mặc xong áo khoác. “Tôi tiện đường, để tôi đưa em về trường.”

Đại nhân… ngài… sao lại xách ba lô giúp em… Để đại nhân phải xách ba lô nặng như thế, em thà tự đánh chết mình còn hơn…

Mạc Thanh Thành nói xong liền quay sang dặn đám bạn một câu đơn giản: “Đi trước đây! Không cần chờ cơm đâu!”, rồi một tay xách chiếc ba lô to đùng màu lam nhạt của Cố Thanh và mở cửa đi ra ngoài. Cố Thanh không kịp cân nhắc thiệt hơn, đành lũi cũi bước theo đại nhân và chiếc ba lô của mình. Trong phút chốc, cánh cửa đã đóng lại. Trước khi rời đi, cô vẫn kịp nghe rõ có người không kìm được giả chó sói tru lên một tiếng, cô biết dòng máu ưa thị phi của ai đó đã dâng trào sôi sục đến mức không thể kiềm chế lại.

Cửa bị đóng hoàn toàn.

Đại nhân đi khá nhanh, Cố Thanh phải chạy đuổi theo anh. Vừa định bảo đại nhân mau đưa ba lô cho cô thì liền bị cô cô lễ tân nhìn đến sởn gai ốc, cô đành giả chết cắm cúi đi theo Mạc Thanh Thành ra khỏi cửa, đứng trước thang máy, cô vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô trong tay đại nhân…

Thang máy ở cuối hành lang, đèn vừa khéo bị cháy mất một bóng, xung quanh tối mờ mờ.

Mạc Thanh Thành giơ tay xem đồng hồ. “Chưa muộn lắm, trường em có xa đây không?”

“Cũng không xa lắm!” Cố Thanh thành thật trả lời. “Nếu kịp bắt chuyến xe buýt sắp tới thì chỉ hai mươi phút là đến thôi ạ!”

“Vậy thì tốt!” Giọng anh thoáng vui.

Cố Thanh vẫn không thể tin nổi anh và mình lại có thể nói chuyện như bạn bè, lại còn đứng ở đây, chỉ có hai người, thoải mái tán gẫu. Cô nhìn Mạc Thanh Thành, trong đầu vẫn đau đáu nghĩ cách làm sao để lấy lại ba lô của mình.

Khi cửa thang máy mở ra, Mạc Thanh Thành cụp mắt nhìn cô. “Họ là chúa lắm chuyện. Nếu em không vội, tôi đưa em đi ăn chút gì trước rồi trở về trường sau nhé!”

“Dạ?” Đề nghị này đường đột đến nỗi cô không phản ứng kịp.

“Muốn ăn gì nào?”

“Dạ?” Cô đồng ý rồi sao?

Mạc Thanh Thành không kìm được bật cười. “Vậy ăn canh măng sườn nhé?”

… Cô thề, cô sắp khóc đến nơi rồi…

“Không phản đối chứ?” Anh ra hiệu cho cô bước vào thang máy trước. “Thế thì chúng ta sẽ đi ăn canh măng sườn!”