Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 34: Thịt băm chưng (4)




Cuối cùng nhạc nền cũng chuyển sang bài Phú đế vương trong cơn lũ spam.

Anh cất giọng hát câu đầu tiên của phần điệp khúc.

Vẫn hay con tạo xoay vần… Ôm biên cương ngàn dặm, dõi mắt nhìn non sông, nhưng sao không thấy con nước nông khi xưa từng dắt nàng vượt qua…

Âm thanh của anh như nguyện với nhạc nền, làm toát ra phong thái của vị đế vương ngồi ôm giang sơn ngàn dặm, mắt nhìn về phía bắc non sông.

Cố Thanh nín thở lắng nghe, mỗi giác quan của cô đều bị giọng hát của anh kéo đi và rồi bỗng sa chân vào câu chuyện bi thương này. Sau đó, giọng của anh hòa vào giọng của ba người còn lại.

Giọng cao của Thương Thanh Từ, giọng trung của trong sáng của Tiệm Tiệm và hòa âm của hai người còn lại đan quyện vào nhau… Thực sự quá hoàn hảo! Bốn con người này, bốn giọng hát tuyệt hay này thực sự đã tạo ra phần mở màn không thể hoàn hảo hơn!

Bài hát ngân đến âm cuối, rồi tất cả mọi âm thanh đều đột ngột dừng lại ở âm cuối cùng ấy.

Cố Thanh thần người trong hai giây, đột nhiên nhạc nền lại vang lên lần nữa. Sự yên lặng làm bước đệm cho nhạc phần điệp khúc xuất hiện đột ngột đã nắm chặt trái tim của tất cả mọi người.

Cuối cùng, giọng hát của anh cũng vang lên, kết thúc bài hát một cách hoàn hảo:

Sứ thần vung bút vẽ đời ta tung hoành chém giết, còn một góc nhỏ để ta họa dung nhan nàng dưới đèn trong cung, từng nét hoa phấn như thuở ban đầu…

Cô bỗng nhớ lại hôm ở phòng thu, anh đứng cạnh cô. Đôi mắt anh đen láy như mực, đẹp đến nỗi khiến người ta ngộp thở…

Giọng Thương Thanh Từ thực sự rất hợp để hát những ca khúc thoảng mang hơi hướng thê lương, khiến người ta như hòa mình vào câu chuyện, tưởng tượng ra vô số cảnh tượng…

“Ngất mất thôi!” Điệp Điệp mở mic, giọng kích động cao độ. “Bánh Đậu ơi! Chúng ta đổi được không? Tôi đổi Vô Mộng nhà tôi lấy Át chủ bài nhà cậu nhé? Không! Hay tôi các luôn cả Wwwwk, hai đổi một, thế nào Bánh Đậu?”

“Lỗ quá!” Đậu Đậu Bánh Đậu cười khúc khích. “Điệp Điệp, hay cậu rút khỏi ban nhạc nhà cậu rồi gia nhập nhóm lồng tiếng chúng tôi, thế có phải hay không?”

Được rồi, ngay cả cô cũng đã quen tai. Đại nhân mãi mãi trở thành chủ đề bị mọi người mang ra trêu đùa.

Nhưng từ đầu chí cuối, Thương Thanh Từ không hề lên tiếng, mic vẫn tối. Cố Thanh để ý thấy vậy nên hơi ngạc nhiên, cô liền gửi tin nhắn riêng cho anh: Anh bận à?

Thương Thanh Từ: Ừm! Anh sắp phải out, có chút chuyện.

Thanh Thanh Mạn: Thế thì anh mau đi đi!^^

Thương Thanh Từ: Em tự chơi nhé! Anh hết bận sẽ gọi điện cho em.

Gọi điện thoại… (⊙v⊙) Ưm, điện thoại… Đúng rồi, mới làm bạn gái người ta được vài tiếng nên vẫn chưa quen lắm, thói quen cũng cần bồi dưỡng từ từ mới được. Cố Thanh nhanh chóng gửi biểu tượng mặt cười.

Cô nhìn thấy đại nhân post một câu trên màn hình: Tôi có việc nên out trước đây! Hẹn gặp lại quý vị!

Mọi người đang chọc anh đến cao trào thì nhân vật chính chuồn mất.

“Át chủ bài đúng là có tính đế vương, thật vô trách nhiệm với hậu cung, một mình cắp dép chạy mất tiêu…” Phù Sinh Vô Mộng lập tức cười, trêu chọc.

May mà đêm nay có bao anh chàng đẹp trai khác đủ sức chống đỡ nửa chương trình còn lại.

Cố Thanh thấy anh rời khỏi room, cô cũng bất giác out theo. Chẳng biết làm gì, cô vô thức lang thang vào Weibo, sau lần post câu: “Vui quá!” rồi bị quần chúng nhân dân bao vây thì lòng cô vẫn đeo đẳng bóng đen tâm lý nên giờ không dám post bất cứ nội dung gì nữa.

Nghĩ đến lúc mới quen đại nhân, cô cũng sợ bị tẩy chay, bị ném đá nhưng sau đó nghĩ lại thấy mình chẳng mấy khi xuất hiện trên thế giới 2D, chỉ thình thoảng post bản nhạc của mình soạn hay hát một ca khúc mà thôi, chắc không để lộ gót chân Asin… Huống hồ giới cổ phong vốn cất bước muộn hơn các giới khác, quy mô lại nhỏ hơn nên dẫu có scandal cũng chỉ tập trung vào mấy “sao” nổi tiếng, chứ chẳng đến lượt nhạc sĩ quèn kiêm ca sĩ vườn như cô. Có lẽ… tạm thời vẫn an toàn! T.T…

Hôm đó, cô ngủ đến hơn sáu giờ sáng mới mơ màng nghe thấy âm thanh Wechat phát ra từ điện thoại, dường như chỉ là nằm mơ. Đến tận lúc dậy, cô mới phát hiện Mạc Thanh Thành gửi tin nhắn tới: Hết bận rồi nhưng giờ muộn quá nên không gọi điện nữa! Chúc em mơ giấc mơ đẹp hoặc có lẽ nên chúc em buổi sáng tốt lành!

Cô hé mắt nhìn tin nhắn. Nhìn một hồi rồi vùi mặt vào trong gối, cười khúc khích một mình.

Chỉ một phút đó thôi mà cũng bị Canh Tiểu Hạnh đang lấy khăn lau tóc ướt, hai mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm rồi lập tức vạch trần: “Trời! Cậu nhớ xuân đấy à?… Ô không! Cậu đang nhớ át chủ bài thì có…”

Chiếc gối ném trúng đối phương.

Cô ôm chiếc gối khác trèo lên giường trên nhưng lòng vẫn rộn ràng niềm vui. Cô chẳng rõ vì nguyên nhân gì, chỉ thấy miệng muốn cười mà thôi… Vầng dương hôm nay sao vừa tròn vừa đẹp thế không biết!

Vì cô và Canh Tiểu Hạnh được chuyển thẳng lên lớp cao học nên đương nhiên bị thầy cô trong khoa “trưng dụng” trong học kỳ này như luật bất thành văn. Họ phải sắp xếp lại thư viện. Thư viện này do chủ nhiệm khoa xin được tài trợ, dự định sẽ mở cửa vào học kỳ tới, bởi vậy trong học kỳ này chủ yếu chỉ dành cho việc sắp xếp, chỉnh lý chứ không đón người ngoài vào đọc.

Ngày nào cô và Canh Tiểu Hạnh cũng đánh vật ở trên tầng thượng của tòa nhà cùng với bốn nghiên cứu sinh nam nữa, hai người một tổ, cầm iPad đối chiếu đầu sách trên mỗi giá.

Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

Mạc Thanh Thành đã đi làm, trong khi cô vẫn đang đi học, xem ra việc thay đổi mối quan hệ với anh sẽ không gây ra thay đổi gì trong cuộc sống của cô. Mà… mới ba ngày thì có thể thay đổi được gì chứ?

Hỏng rồi! Cố Thanh ơi! Ngươi lại lơ đễnh rồi đấy!

Cô len lén nhìn Canh Tiểu Hạnh, định hỏi bạn xem khi nãy đã thống kê đến đâu nhưng rõ ràng cô nàng cũng đang không tập trung vào việc chính, Canh Tiểu Hạnh giở một cuốn sách rồi phát biểu rất hùng hồn: “Khoa mình thoáng nhỉ, còn có cả khu vực tiểu thuyết ngôn tình nữa chứ…” Canh Tiểu Hạnh mím môi, đứng trên chiếc thanh nhỏ, mắt dán vào sách. “Tớ đã đọc cuốn này trên mạng, trong sách còn có phần ngoại truyện, cậu đợi tớ đọc nốt rồi chúng ta đi ăn trưa.”

Cô đói muốn xỉu, thế mà người đang đứng trên thang lại muốn đọc hết phần ngoại truyện của cuốn tiểu thuyết ngôn tình…

Muốn khóc mà không có nước mắt, cô thoát khỏi bảng số liệu, dùng iPad vào QQ, định kiểm tra thư và đếm xem còn bao nhiêu ca khúc và bản nhạc mình còn nợ xã đoàn, chẳng ngờ cô lại nhìn thấy tin nhắn của Tẩu Điều Nhi gửi tới: “Phu nhân Át chủ bài ơi! Chị vẫn ổn chứ?”

Hỏi gì mà kỳ thế?

“Ổn hết chỗ nói! Sao? Chú muốn thay ca trên YY cho chị à?”

“╮(╯▽╰)╭ Chắc chị chưa vào Weibo rồi, em cứ nghĩ chị nhìn thấy bài post nên bị ảnh hưởng.”

“Hả?”

“╮(╯▽╰)╭ Thuyền to đón sóng cả mà, là hồng nhan của Át chủ bài, không bị ném vào vạc dầu rán giòn mấy lần là không hợp logic chút nào. Thế nên… Cố gắng lên nhé! Thanh Thanh Mạn!”

“Hả?” Cô có dự cảm không lành.

Quả nhiên là vậy! Tẩu Điều Nhi nhanh chóng copy – paste đoạn bình luận. Tất cả đều là những bài hát do cô phối khí lúc mới chân ướt chân ráo bước vào giới, tất cả đều bị đem lên bàn mổ xẻ không thương tiếc và vô cùng kĩ lưỡng, vô cùng chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến nỗi khiến cô phải toát mồ hôi. Những lời châm chọc, giễu cợt có tính sát thương mạnh như đao kiếm ẩn trong câu nói cũng rất rõ rệt. Quả nhiên… cô vẫn bị ảnh hưởng thì phải?

Cố Thanh tựa người vào giá sách, nhìn Tẩu Điều Nhi liên tục gửi tin nhắn copy cho mình. Trong giới cổ phong nhỏ hẹp này, phần lớn những bài hát có thể nổi tiếng đều có đội hình hùng mạnh, từ phối khí cho đến ca sĩ, nên những bài hát cô từng làm trong quá khứ đạt lượt download đến hai ba trăm đã là thành tích tốt lắm rồi, bài nào không nổi đương nhiên không có người chuyên nghiệp nào phân tích…

Đứa con tinh thần của mình bị ném vào vạc dầu, nói không khó chịu là nói dối. Cô lặng người ngồi đọc, không phát hiện Canh Tiểu Hạnh đã xuống thang từ lúc nào.

“Cậu sao thế? Khó chịu ở đâu à?” Canh Tiểu Hạnh thấy sắc mặt bạn không tốt liền hỏi han.

“Phù!” Cố Thanh tắt QQ, thở dài. “Đâu! Chỉ hơi đói bụng thôi!”

Ăn cơm! Ăn cơm! Ăn no có thể giải quyết mọi ưu phiền!

Cô nhìn Canh Tiểu Hạnh. “Cậu mời tớ nhé! Tớ đói sắp chết rồi! Hôm nay thèm món miến thịt băm thế!”

“Hả?” Canh Tiểu Hạnh hoàn toàn không theo kịp tư duy của cô, chỉ tự đoán bừa: “Cậu và đại nhân khuynh quốc khuynh thành cãi nhau à?”

“…” Cố Thanh vừa định bảo mặt mũi còn chẳng thấy đâu thì làm sao mà cãi nhau được thì đúng lúc di động trong túi đột ngột đổ chuông.

Anh…

Cô thở dài, cầm điện thoại chạy đến gần cửa sổ nghe điện.

“Anh về nhà rồi!” Giọng Mạc Thanh Thành nghe không rõ lắm, lại khàn khàn. “Chắc phải ngủ một lát đã, khoảng hai tiếng nữa sẽ gọi lại cho em sau!”

“Anh… ốm à?” Không hiểu sao nghe giọng anh lại khiến cô lo lắng.

“Ừm!” Giọng anh như chợt xa chợt gần, cơ hồ vừa nghe điện thoại vừa di chuyển. “Viêm họng! Hơi sốt!”

“Sốt? Anh đã đo nhiệt độ chưa?”

“Ừm!” Sau đó… lại im lặng.

Hai tiếng “ừm” đầy uể oải và mệt mỏi, Cố Thanh nghe mà vừa bất an vừa đau lòng, còn có chút luống cuống nữa. Cô không dám gặng hỏi vì sợ anh đau họng. Cô không biết anh bảo sốt là sốt đến mức nào… Thật là… Chẳng phải bác sĩ thì càng phải biết tự chăm sóc bản thân sao?

“Anh ngủ khoảng hai tiếng rồi sẽ gọi cho em sau!” Giọng Mạc Thanh Thành khàn đặc, nghe mà như xát muối vào lòng, đã thế anh còn không quên lặp lại khi nào dậy sẽ gọi lại cho cô…

Cô cảm thấy tim mình sắp bị mài vụn… Tắt điện thoại.

Canh Tiểu Hạnh đi tới, vừa rồi thấy sắc mặt bạn có vẻ cô đơn, khổ sở, đến giờ lại nôn nóng, bồn chồn. Họ cãi nhau thật sao? Canh Tiểu Hạnh còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị Cố Thanh nhét iPad vào tay, rồi vội vàng nói: “Chiều nay tớ không đến thư viện đâu! Nếu giáo sư hỏi thì bảo tớ bị đau bụng nhé!”

“Hả?”

Cố Thanh cầm điện thoại, chạy một mạch ra thang máy.

“Không phải cậu bảo muốn ăn miến thịt băm sao?”

Canh Tiểu Hạnh không hiểu bạn đang nghĩ gì, chỉ dõi mắt nhìn theo bóng cô đang mất hút giữa các hàng giá sách…