Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 152




Mặc dù lần đầu tiên Khương Thục Đồng cũng nhờ vào nhan sắc mà chinh phục được anh, nhưng dần dần anh phát hiện người phụ nữ này không giống với những người khác.

Có sự trưởng thành và ngây thơ không tương xứng với độ tuổi của cô

Cố Minh Thành ngồi đối diện Khương Thục Đồng, giữa hai người được ngăn cách bởi chiếc nôi đang đung đưa.

Khương Thục Đồng đang mỉm cười, đương nhiên không phải cười với anh, dường như anh là người ngoài không có liên quan gì.

Lần thứ hai Cố Minh Thành trải nghiệm cảm giác “người ngoài cuộc” với cô lâu đến như vậy.

Rất nhiệt tình.

Cố Minh Thành châm điếu thuốc.

“Cố tổng, không được hút thuốc!” Khương Thục Đồng ngước đầu lên nói nhẹ nhàng, hình như cô sợ đánh thức đứa trẻ.

Gần đây Cố Minh Thành nghiện thuốc nặng, nhưng nghe Khương Thục Đồng nói vậy, anh liền bỏ thuốc vào túi áo.

Lặng lẽ ngắm nhìn thần sắc Khương Thục Đồng thật là bình yên.

Thậm chí tạo cho Cố Minh Thành một ảo giác, dường như cô mang những thiếu sót về phương diện nào đó bù đắp cho đứa trẻ, cô dùng thứ người ta không đạt được để yêu đứa trẻ này, Cố Minh Thành chau mày.

Anh cũng nghĩ tới đứa con của họ!

Hình như có gì đó bóp nghẹt tim anh, khiến anh đau đớn.

Khi Khương Thục Đồng cho bé bú sữa, nước mắt không theo ý chủ mà tự động rơi xuống, cô không muốn khóc, không muốn để con người này nhìn thấy bất cứ tâm tư tình cảm nào của cô, nhưng cảm xúc đã đến rồi, cô không thể kiềm nén được.

Cố Minh Thành cũng không biết khi chăm con một mình cô cũng thường hay khóc.

“Em khóc cái gì? Tại sao thế?” Cố Minh Thành hỏi

“Không có gì cả, nhìn thấy đứa trẻ này rất động lòng!” Khương Thục Đồng dùng nụ cười để che lấp đi nước mắt.

Cố Minh Thành biết cô đang nghĩ đến đứa trẻ cô đã bỏ trước đây.

Hai người đang trong cùng một nỗi buồn, trái tim lại bị ngăn núi cách biển.

Cô vốn không phải là người hay khóc, nhưng con cái luôn là điểm yếu của người phụ nữ, hơn nữa lại là hai đứa.

Dì giúp việc mang đồ của Cố Minh Thành đến, bên ngoài có bọc một lớp màng chống bụi.

“Anh không đi thử xem đồ có vừa không à? Khương Thục Đồng cúi đầu hỏi Cố Minh Thành

Hôm nay Cố Minh Thành đến không mặc lễ phục, mà mặc một cái áo sơ mi màu đen, không cần khoe, trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ bản to.

Khương Thục Đồng nhìn thấy cái đồng hồ, có chút lơ đãng, mới sực nhớ tới việc cô mua đồng hồ cho Từ Mậu Thận, nhưng thực ra người cô muốn mua cho là con người này đây. Bởi vì lúc nào anh cũng đeo đồng hồ, trong tâm trí Khương Thục Đồng đã biến Từ Mậu Thận trở thành anh ấy.

Thời gian xa cách anh càng lâu, cảm giác xa cách trong lòng Khương Thục Đồng không những thuyên giảm, trái lại càng âu sầu hơn.

Âu sầu khiến cô mang tất cả tình yêu dành cho đứa trẻ hết.

Cố Minh Thành mặc thử lễ phục.

Khương Thục Đồng mỉm cười, “rất đẹp, anh rất đẹp trai!”

Liền sau đó cô cúi đầu không nói gì

Cố Minh Thành chau mày bởi vì anh cảm thấy Khương Thục Đồng không đúng.

Cô đối xử với đứa trẻ tốt quá mức.

Có thể vì nó không phải là con của Cố Minh Thành, anh không có cái cảm giác giống Khương Thục Đồng, luôn cảm thấy Khương Đóa Mễ là đứa trẻ chẳng liên quan gì đến anh, nếu không phải họ Khương anh đã không muốn nhìn rồi.

Bây giờ anh chưa có con, nên vẫn chưa cảm nhận được tình cảm đối với con như thế nào.

Sau khi rời khỏi nhà Từ Mậu Thận, Cố Minh Thành đi đến bệnh viện trung y, lần trước chỉ là Chúc Vân nói với anh, Khương Thục Đồng lại bỏ đứa bé, nhưng cụ thể như thế nào thì chưa nói.

Lần này anh không đi tìm Chúc Vân, mà tìm bác sỹ Đàm người đã khám phụ khoa cho Khương Thục Đồng, hỏi chi tiết tình hình của Khương Thục Đồng.

Bác sỹ Đàm thở dài nói Khương Thục Đồng sau này sẽ không thể sinh con được nữa, cô đã bỏ hai đứa, vách tử cung trở nên rất mỏng.

Trong đầu Cố Minh Thành “ong ong” lùng bùng, thực ra kết quả như thế này, khi nghe Khương Thục Đồng nhận nuôi một đứa bé, mà đứa bé lại mang họ Khương, đã có sự tính toán rồi.

“Thể trạng cô ấy vốn rất tốn, khi bỏ đứa đầu tiên, tử cung bị lạnh, lại vô tình có thai đứa thứ hai, không biết vì lý do gì mà lại muốn bỏ. Cô gái này đúng là mệnh khổ!” Bác sỹ Đàm thở dài.

Lúc Cố Minh Thành về, bác sỹ Đàm còn nói với anh một câu “Tôi nhớ lần trước anh dắt cô ấy đến, anh còn nói với cô ấy, tôi gần đây có hợp tác với một bác sỹ trung y nước ngoài, cùng nghiên cứu một loại thuốc mới, chỉ cần phá thai không vượt quá 5 tháng thì sẽ có tác dụng.”

Cố Minh Thành bất động một hồi, “bao lâu?”

“Năm tháng!” Bác sỹ Đàm còn thanh minh thêm “Lần trước khi tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói mới vừa phá thai, nhưng khi tôi kiểm tra thì rõ ràng là phá thai năm trước.”

Thời gian năm tháng mà bác sỹ Đàm nói với Cố Minh Thành, bởi vì cũng sắp được năm tháng rồi, cô gái ấy nếu không cần thì sẽ không dùng nó, để cho người này đi thúc giục cô.

Nhưng về đứa bé, vấn đề giữa đứa trước đây và đứa bây giờ, bác sỹ Đàm không biết có nên nói hay không, nhưng bà không có wechat của Khương Thục Đồng, thông thường đều do Chúc Vân liên lạc với cô ấy.

Hôm nay đột nhiên nói chuyện với người đàn ông này, bác sỹ Đàm không biết mình làm đúng hay sai, không biết có gây mâu thuẫn xáo trộn trong gia đình?

Năm trước?

Năm trước cô ấy đang ở bên tôi.

Cố Minh Thành chau mày, rót cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Nếu đoán không nhầm, đứa trẻ bị phá bỏ chắc chắn là của anh rồi.

Cô ấy sợ không thể một mình sinh con, nên tự mình chịu khổ.

Cố Minh Thành nhanh chóng đi ra ngoài, trong lòng cảm xúc đan chéo vào nhau.

Anh ra bờ sông, ngồi trên bãi cỏ, mặt sông lấp lánh nước sông, phảng phất tia hy vọng.

Anh suy nghĩ kỹ lại việc này, nghĩ coi Khương Thục Đồng có thai khi nào.

Khi anh đi họp ở Thụy Sĩ, tinh thần cô rất bình thường, trước đây luôn nói mình không có thai được.

Anh nhớ mơ hồ, đêm hôm đó khi ân ái với cô, có thấy chảy dịch màu nâu, lúc đó anh không để ý tưởng cô sắp đến tháng, sau đó xảy ra chuyện gì thế?

Bác sỹ Đàm nói cô mệnh khổ, chính xác là rất khổ.

Khổ lại không nói với người khác.

Cố Minh Thành kể với Chúc Vân về những lời bác sỹ Đàm nói, để Chúc Vân đưa cô đi bệnh viện, còn dặn Chúc Vân đừng nói với Khương Thục Đồng là anh kêu.

Tóm lại không thể rút dây động rừng.

Nếu để Khương Thục Đồng biết, Cố Minh Thành đã biết việc này rồi, Cố Minh Thành cá cô sẽ tránh xa anh hơn, sẽ xấu hổ mà giận dữ, vì thông tin cô không thể sinh con anh đã biết rồi, hơn nữa cái thai cô bỏ lại là con của anh.

Trước khi đi một ngày, cô rất bình thường, ngày anh đi, cô nói muốn đến tiễn nhưng cuối cùng lại không đến.

Cố Minh Thành nhắm mắt lại nghĩ về tình tiết ngày hôm đó, và biểu hiện của Khương Thục Đồng sau khi anh trở về.

Ngày anh đi, Khương Vũ Vi có đến công ty anh.

Anh ngạc nhiên tròn xoe cả mắt, Khương Vũ Vi!

Chẳng bao lâu Khương Thục Đồng nhận được tin hôn lễ của Cố Minh Thành sẽ được tổ chức sớm, chính là mấy ngày này.

Khương Thục Đồng đang chăm con, đột nhiên tim cô nhói đau, tâm trạng cô như thế nào đều thể hiện rõ trên khuôn mặt, cô đứng đờ đẫn trước cửa sổ đã rất lâu rồi, rốt cuộc trái tim cô vẫn thuộc về người ta.

Từ Mậu Thận thấy dáng vẻ Khương Thục Đồng như thế, định đến an ủi nhưng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ biết đứng phía sau cô nhìn Khương Đóa Mễ.

Khương Thục Đồng nói “Chờ anh ấy lấy vợ rồi, chúng ta sẽ ly hôn, tôi chiếm vị trí này đã quá lâu rồi, trong lòng cảm thấy không thoải mái, bữa khác tôi sẽ đi tìm Niếp Thanh Thanh nói rõ sự thật, cô ấy nhất định không vì cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này mà nhìn anh với con mắt khác đâu?”

Nói rồi cô còn mỉm cười một cái, nụ cười ấy thực sự khó coi hơn là khóc

“Thục Đồng, nếu không vui thì em cứ khóc đi.” Từ Mậu Thận thấy Khương Thục Đồng cố kiếm chế như thế nên thốt lên.

Khương Thục Đồng đứng bên chiếc nôi, tay nhẹ nhàng đung đưa chiếc nôi, “Tôi đâu có buồn chuyện gì, điều tôi chờ đợi không phải là ngày này sao?”

Từ Mậu Thận chỉ thở dài một tiếng.

Mấy ngày gần đây Từ Mậu Thận phải đi miền nam công tác, anh thực sự không đành lòng nhìn thấy điệu bộ đau buồn của Khương Thục Đồng, cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa anh thấy Cố Minh Thành đã bắt đầu nghi ngờ Khương Thục Đồng, từ việc anh ta hỏi tại sao đứa bé mang họ “Khương” thì có thể đoán ra được rồi.

Từ Mậu Thận rất hiểu con người Cố Minh Thành, đi guốc trong bụng Cố Minh Thành, có thể vì cả hai đều là đàn ông, không sự ngây thơ như Khương Thục Đồng, nên anh biết chuyện này không thể giấu lâu hơn nữa.

Khương Thục Đồng ở nhà chăm con cùng với dì giúp việc, ban đầu định mở công ty thương mại, nhưng vì đứa bé này mà tạm thời gác lại.

Vào một đêm mưa gió ầm ầm, mưa lớn đến nỗi người đi đường đều ướt nhẹp, ở trong nhà nghe tiếng sấm chớp cũng hơi sợ.

Khương Đóa Mễ bị bệnh, Khương Thục Đồng đo nhiệt độ nhiều lần, sốt gần 40 độ, có thể gây ra viêm phổi. Cô vô cùng khẩn trương, tình huống này phải đi bệnh viện liền, nhưng cô không có xe, hơn nữa thời tiết như thế này gọi taxi rất khó, cô lại không thể ôm con dưới trời mưa để đi tìm xe.

Thông thường cô không thích nhờ vả người khác, nhưng chuyện này liên quan đến con mình nên cô thấy vô cùng bất lực.

Gọi điện thoại cho Từ Mậu Thận, Từ Mậu Thận nói để anh tìm người giúp chở cô đi bệnh viện.

Khương Thục Đồng đồng ý, hơn nữa tình huống này quá khẩn cấp làm cô sắp phát khóc.

Sau một lúc, điện thoại Khương Thục Đồng reo lên, quả nhiên là Cố Minh Thành.

Khương Thục Đồng trơ người ra, cô nghĩ Từ Mậu Thận sẽ tìm ai đó chứ không phải là Cố Minh Thành, nhưng cũng có thể Cố Minh Thành gọi điện thoại cho cô vì chuyện khác, Khương Thục Đồng tâm tư rối bời, nhìn thấy mặt con đỏ ửng lên hết, giọng nói trở nên run rẩy.

“Anh ấy gọi điện cho tôi, nhờ tôi đưa em đi bệnh viện!” Giọng người đó vang lên.

Ngoài cửa số mưa rơi lách tách, Khương Thục Đồng trầm ngâm một lát, định hỏi “tại sao anh ấy gọi điện cho anh”, nhưng rốt cuộc cô không hỏi, mưa lớn như thế mà anh ấy đến giúp thì biết ơn vô cùng.

“Có thể nhanh hơn một chút không? Hơi thở của bé càng ngày càng gấp gáp, tôi rất sợ!” Khương Thục Đồng nói trong sự sợ hãi.

“Sắp tới rồi!” Cố Minh Thành trả lời ngắn gọn ba chữ, giọng điệu kiểu như có sắp chết cũng rất bình tĩnh.

“À, tôi muốn đi bệnh viện nhi, hơi xa” Quả nhiên sau khi Khương Thục Đồng nhận nuôi Khương Đóa Mễ, cô trở nên người càu nhàu, vả lại trong tình huống này không thể không vội.

“Tới liền!” Đầu bên kia trả lời chắc nịch.