Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 174




Cố Minh Thành nhận đoạn tin nhắn thoại xong liền không hiểu được cô ấy còn muốn suy nghĩ cái gì nữa. Nghĩ xem có nên ở bên anh không sao? Con cũng đã hai đứa rồi, không kiếm anh chẳng lẽ còn đi kiếm ai khác!

Nhưng mà, Cố Minh Thành cảm thấy, con gái da mặt mỏng, trước mặt ba anh không thể không làm giá một chút.

Chắc là vậy đi, anh không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.

….

Diệp Thu ngồi trên sô pha, theo di ngôn của Cố Thanh Nguyên, ngày Cố Minh Thành kết hôn thì phải tiến hành phân chia tài sản.

Theo như di ngôn, bà chỉ có được một phần rất nhỏ rất nhỏ mà thôi. Ở Canada này cũng tính là người giàu có, nhưng đối với cuộc sống hiện đại, thì đúng là sự khác biệt một trời một vực.

Còn có, theo như di ngôn của Cố Thanh Nguyên, nếu như ông qua đời thì sẽ căn cứ theo di ngôn để thực hiện. Nếu như chết bất thường, vậy thì Diệp Thu sẽ căn cứ theo pháp luật, kế thừa tài sản của ông, có thể là…mấy ngàn tỉ đi.

Cuộc đời này của Diệp Thu chính là vì tiền mà sống!

Một buổi chiều mùa hạ, Diệp Thu đẩy một cánh cửa cảu một căn phòng dưới lòng đất, bà muốn xem “Giản Ái” trong thực tế là như thế nào.

Một người phụ nữ mặc bộ áo quần của hai mươi năm trước, mỗi ngày đều ăn cơm do một người câm đưa đến, tinh thần bà đã sớm điên điên khùng khùng không rõ ràng rồi, bà ta căn bản không nhận ra Diệp Thu.

Bởi vì lúc mở cửa, người phụ nữ nọ sợ hãi lui về trốn trong góc, đầu tóc tán loạn, một bộ dáng rất sợ người.

Diệp Thu nhẹ nhàng đi đến trước mặt chị mình, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc tán loạn của bà, “Chị, vẫn chưa nhận ra em sao?”

Bờ môi Diệp Hạ run run, bà rất gầy. Một người cao gần mét bảy, lại nặng chưa đến mấy chục cân, toàn thân bà nhìn thật bẩn, tiều tụy, hốc hác, không nhìn ra trước đây bà đã từng là quý một phu nhân đầy cao quý.

Diệp Thu chụp vài bức hình Diệp Hạ. Suy cho cùng ở dưới tầng hầm này cực ít người đến, cửa cũng sắp rỉ sét hết cả lên rồi, người đưa cơm mỗi ngày cũng chỉ đến một lần mà thôi. Trên mặt đất, cực kì ẩm ướt, rêu phong mọc đầy. Diệp Hạ chính là ở cái nơi như này suốt hai mươi năm nay!

Nơi này tuyệt đối đủ kín đáo. Nếu như không phải năm trước, trong phòng Diệp Thu đột nhiên vang lên âm thanh từ dưới lòng đất thì cả đời này bà cũng không ngờ rằng nơi này đang có người chị của bà đang sống, nhưng cũng chỉ như một phế nhân rồi mà thôi.

Quan hệ giữa Diệp Thu và Diệp Hạ rất tốt, bà bất động thanh sắc, thật rất muốn cứu chị minhra.

Nhưng cô không tìm được cơ hội, Cố Thanh Nguyên luôn luôn một bộ dạng từ bi thiện lương. Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì tại sao chị bà lại không chết? Sao lại ở nơi này? Bà thực sự không hiểu được.

Bây giờ Diệp Thu muốn làm chính là công bố ra ngoài việc của Cố Thanh Nguyên. Tốt nhất là ảnh hưởng đến hôn nhân của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, khiến cho bọn họ mâu thuẫn. Hoặc là thong qua sự việc lần này, khiến cho Cố Thanh Nguyên tức giận mà chết,như vậy thì tất cả tài sản của ông ta đều thuộc về bà và chị bà cùng được thừa hưởng rồi.

Diệp Thu và Diệp Hạ, hai người là từ nhỏ nương tựa vào nhau mà sống, cảm tình cực kì tốt. Nhìn thấy bộ dạng bây giờ của chị mình, Diệp Thu thật sự không cầm lòng nổi.

Sau khi chụp xong vài bức hình, Diệp Thu liền gửi cho Khương Thục Đồng, đồng thời cũng gửi cho cá Cố Minh Thành.

Lúc đó, bà ta cũng tìm số wechat của Khương Lịch Niên, nói cho Khương Lịch Niên rắng: Khương Thục Đồng lần này đến Canada du lịch, bà của Minh Thành đã gặp cô rồi. Tướng mạo không tệ nhưng xuất thân không tốt, với lại lịch sử hôn nhân của cô ấy như vậy, không có một gia tộc nào có thể chấp nhận được, huống hồ là gia tộc họ Cố náy. Sự thanh bạch của con gái so với gia thế của cô ta càng quan trọng hơn gấp nhiều lần, đương nhiên, gia thế nhà ông cũng vĩnh viễn không nói lên được hai từ “có thể”. Tôi và ba của Minh Thành trước nay luôn không chấp nhận Khương Thục Đồng. Tốt nhât, ông nên tìm một cái nhà môn đăng hộ đối nào đó, không chê con gái nhà ông để mà gả đi nhé.

Khương Lịch Niên khi nghe thấy những lời này thực sự rất tức giận. Mặc dù quan hệ giữa ông và Khương Thục Niên không tốt lắm, dù ông vẫn rất trọng nam khinh nữ, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là cha con ruột thịt. Nhìn con gái mình bị người khác hạ thấp sỉ nhục như vậy, ông tức giận tột cùng, tưởng như có thể giận đến mức hộc máu.

Biết rằng người có tiền rất thích đùa giỡn nữ nhân,nhưng cái dạng chê bai, muốn bán con nhà người ta như Cố gia thế này, thì cũng không có mấy người như vậy.

Đối với việc Diệp Thu bỏ đá xuống giếng như vậy, Khương Lịch Niên quyết định, nhất định phải tìm cho Khương Thục Đồng một nhà thật tốt, để cô có thể phong quang mà gả đi.

Vả lại, ông muốn Cố Minh Thành nhìn thấy, nếu như anh ta không cần, thì con gái Khương Lịch Niên ông vẫn có thể gả đi!

Nhục nhã này không chỉ là của một mình Khương Thục Đồng nữa, mà trở thành của cả ba cô rồi.

Lúc này Khương Thục Đồng đang ở trên máy bay về nước, cô vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra cả.

Khương Lịch Niên trả lời lại một cái tin nhắn: Cảm ơn sự nhắc nhở của bà, chẳng qua, con gái nhà chúng tôi cũng không phải là không phái Minh Thành thì không gá. Cố tổng là người tốt, đáng tiếc lại có một người tiền bối không hiểu chuyện như bà.

Sau khi gửi xong đoạn tin nhắn, Khương Lịch Niên liền kéo tên Diệp Thu kéo vào danh sách đen rồi!

Tức quá mà, tức đến hộc máu! Ông quyết định rồi, chỉ cần Thục Đồng vừa về, ông sẽ sắp xếp cho cô đi xem mắt, còn phải là nơi mà Cố Minh Thành dễ dàng nhìn thấy được.

….

Diệp Thu lạnh cười một tiếng, mục đích mà bà ta muốn cũng đạt được rồi!

Bà ta biết sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bị náo một trận rất lớn, nhưng mà so với việc để chị bà bị giam ở đây đến chết, không bằng để cho cả thế giới biết được con người của Cố Thanh Nguyên. Đau đớn thì chắc chắn là có rồi, nhưng mà vết sẹo không lành, thì vết thương sẽ mãi mãi không bao giờ khỏi.

Trong mắt Diệp Thu, trên thé giới này chỉ có hai việc quan trọng nhất: đầu tiên là chị gái bà, thứ hai chính là tiền!

Diệp Thu ôm lấy chị gái mình khóc lên, đã một năm rồi nhưng Diệp Hạ vẫn không nhận ra bà.

Lúc Cố Minh Thành nhận được tin nhắn là đang làm việc ở văn phòng xem báo cáo của bọn thuộc hạ.

Không hút thuốc nữa làm anh cảm thấy rất buồn ngủ. Anh bây giờ đang sử dụng thuốc điện tử mà Khương Thục Đồng gửi cho anh.

Lúc nãy Tiết Lan vào báo cáo công việc, anh đột nhiên nhớ đến một việc, càng nghĩ càng không đúng.

Hôm ấy là anh kêu Tiết Lan lên, nhưng Tiết Lan lại không biết trên lầu đang xảy ra chuyện gì. Nếu như theo logic bình thường, nếu không thấy anh thì cô sẽ phải rời đi, hoặc lát sau mới quay lại chứ.

Nhưng tại sao cô ta lại đi phá cửa phòng làm việc của anh?

Rốt cuộc thì ai cho cô cái lá gan đó?

Hay là cô ta biết chuyện gì đó rồi?

Bởi vì trước đây không nghĩ đến việc này cho nên không hỏi. Bây giờ đúng lúc Tiết Lan đang ở đây, anh đột nhiên muốn hỏi rõ một chút.

“À, là Thục Đồng nói với tôi, kêu tôi lên. Nếu như không phá được cửa, cũng phải náo động sự việc này cho lớn lên. Còn tại sao làm vậy, cô ấy không nói cho tôi biết!”Bởi vì không biết nội tình, lại không có gì nghiêm trọng nên cứ làm vậy. Tiết Lan thành thật kể lại mọi chuyện.

Cố Minh Thành nhíu nhíu mày, xem ra Khương Thục Đồng đã biết chuyện này rồi.

Chắc chắn là do Lâm Mỹ Tố gửi video cho cô ấy, không biết Khương Thục Đồng lại đang hiểu lầm cái gì nữa rồi!

Việc này cư nhiên cô ấy lại biết rồi, không trách ngày đó lại hỏi mình đang làm gì.

Thời buổi rối loạn quá!

Nhưng anh cũng không biết, những việc phiền phức như vậy bây giờ mới bắt đầu mà thôi!

Trên điện thoại có một tin nhắn đến, là Diệp Thu gửi cho anh. Là bức hình của một người phụ nữ bị điên. Vốn dĩ, Cố Minh Thành không chú ý, nghĩ rằng Diệp Thu gửi hình nào đó trên mạng cho mình.

Đang bận rộn, đang muốn tập trung tinh thần cho công việc. Đột nhiên tim anh đập thình thịch, nhíu mày nhìn kỹ lại bức hình.

Càng nhìn càng run rẩy kịch liệt, tim dường như sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.

Mặc dù tướng mạo của người trong hình đã thay đổi rất nhiều, khí chất cũng không còn, gầy hơn trước đây rất nhiều rất nhiều. Thậm chí căn bản dường như không phải là người trước đây. Nhưng anh làm sao quên được hình dáng của Diệp Hạ, đó chính là mẹ anh a.

Lí trí của Cố Minh Thành dường như bị rối loạn rồi. Không thể nào! Điều này là không thể nào! Nhưng bức hình này cũng giống hình của hai mươi năm trước. Diệp Hạ cũng không có dáng vẻ của người ba mấy tuổi, trong hình rõ ràng cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi.

Cố Minh Thành lạnh toát sống lưng, tất cả da gà đều nổi lên.

Mẹ của anh không phải đã qua đời từ hai mươi năm trước rồi sao?

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Cố Minh Thành gọi cho Diệp Thu, hỏi người đó là ai? Có phải là mẹ của anh hay không?

Diệp Thu nói: “Minh Thành, hành tung của chị dì cũng gần đây mới biết mà thôi. Ba cúa con giam chị ấy dưới tầng hầm, ở đó dường như không có người ở. Là dì vô tình phát hiện được, không biết ba con có động cơ gì. Theo ý của dì, con ngàn vạn lần đừng vội vàng hành động thiếu suy nghĩ, tránh đánh rắn động cỏ. Đợi tin tức của dì rồi tính!”

Cố Minh Thành khép chặt mặt, sự việc quá mức phức tạp rồi!

Lúc nãy Diệp Thu còn nói một câu: “Đánh rắn động cỏ!”

Ai là rắn? Ba của anh sao?

Cố Minh Thành cười lạnh. Ba của anh là người cha tốt nhất trên thế giới, tình cảm giữa hai cha con anh rất sâu nặng. Nếu nói ba anh là rắn, chỉ sợ đó là cách nghĩ của Diệp Thu mà thôi. Từ khi bà ta gả cho ba anh, chỉ chằm chằm nhìn vào gia sản của ông mà thôi. Chẳng qua vì là ba anh tự nguyện, nên anh cũng không quan tâm. Chỉ là nghĩ, anh sẽ không bao giờ lấy người phụ nữ như vậy làm “Vợ”.

Nghĩ đến cái từ “Vợ” này, trong đầu anh lại nhảy ra hình ảnh của Khương Thục Đồng.

Haizz, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện nữ nhi thường tình.

Ánh mắt của anh lại rơi trên bức hình của mẹ.

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này chỉ có thể trực tiếp hỏi ba anh mà thôi.

Cố Minh Thành câu đầu tiên chính là: “Chuyện của mẹ con là sao?”

Cố Thanh Nguyên ngẩn ra một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi: “Sao con biết được?”

Cố Minh Thành sững sờ, đây là chuyện gì? Nói như như vậy là Diệp Hạ vẫn chưa qua đời? Nếu như vậy. tại sao ba anh lại giam mẹ anh suốt hai mươi năm không nhìn thấy mặt trời? Thậm chí người đang sống cũng đã nghĩ răng trên thế gian này không còn Diệp Hạ nữa.

“Năm đó, bà ta đã làm ra một việc ngu ngốc nên ba đã giam bà ta lại. Ba có mục đích của ba, con đừng hỏi nữa!” Nói xong, Cố Thanh Nguyên liền cúp điện thoại.

Thái độ của ông so với bình thường hoàn toàn tương phản.

Cố Minh Thành nghiêng đầu sang một bên, nhắm chặt mắt. Đó là mẹ anh đấy, tại sao anh không thể hỏi chứ?

Cố Minh Thành gọi thư kí đặt vé máy bay hai ngày sau đi Canada.

Hôm nay anh cần phải về nhà thu dọn đồ đạc một chút.



Khương Thục Đồng vừa về nhà chưa được bao lâu, do chênh lệch múi giờ nên cô rất mệt.

Nhưng lúc cô vừa mới định ngủ một chút, Khương Lịch Niên lại kéo cô dậy kêu cô đi gặp một người. Khương Thục Động không biết mục đích của ông là gid, nhưng mà xem ra ông đang rất kích động, cũng không biết là ai gây chuyện, mà ông có vẻ rất giận dữ.

Khương Thục Đồng cũng không phải là người tính khí khó chịu gì, trong lòng nghĩ, thôi thì cứ theo ba cô một chuyến thử xem.

Đến điện thoại cô cũng không kịp mở, áo quần cũng không thay, đầu óc mơ mơ màng màng đi theo ba cô.