Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1174




Chương 1174

“Tôi sẽ dùng thân thể thánh khiết đã được thần ban cho trước kia để gi@o hợp với cô, để cô tắm rửa trong bể tình thần thánh. Sau đó, tôi sẽ bịt kín đôi mắt cô, xé mở cơ thể cô, lấy trái tim, lá gan và thận của cô ra, gột rửa thân thể tội ác của cô, lại đặt cô phiêu lưu theo sóng trên biển. Nếu như cô hoàn thành thử thách, khi mặt trời lên, sẽ có người lấy bịt mắt của cô xuống, cô sẽ thu hoạch được sự sống mơi trong ánh nắng đầu tiên của bình minh”.

“Khuôn mặt người dâng lên từ trong âm u, mây ngũ sắc bay khắp bầu trời, đón ánh lửa của người, nhân gian vô cùng hân hoan… Người khiến trời sao phải thối lui, người khiến mặt đất tràn ngập ánh sáng, người là vua của chúng thần, đón ánh lửa của người, chúng con đi về hướng sự sống vĩnh hằng…”

Trong video, James bắt đầu hát bài thơ ca ca ngợi

Cô gái quỳ gối trước mặt ông ta ngẩng mặt lên nhìn ông ta, cũng hát theo, trên mặt tràn đầy vẻ thần thánh hạnh phúc.

Một màn này kết thúc, video tiến vào màn tiếp theo, vẫn là cảnh tượng giống nhau, lời lẽ giống nhau, chỉ là thay đổi thành một cô gái khác.

Đám người trên quảng trường đều trầm mặc.

Đám dân chúng thuần phác chưa bao giờ được chứng kiến loại chuyện này, được nghe mấy lời này. Bọn họ không biết làm thế nào, không biết nên đối mặt như thế nào.

Các thế hệ người sinh hoạt ở trên biển đều tin vào thần. Bọn họ tin tưởng nếu như không có thần bảo hộ, không ai có thể sống sót trên đại dương bao la hung ác.

Ở trong lòng của bọn họ, thần đều là thiện lương, tốt đẹp.

Mặc dù trực giác nói cho bọn họ, James và điều ông ta làm có vấn đề, nhưng bọn họ rất khó dùng tri thức và lý trí có hạn của mình để phản bác.

“Nhìn thấy chưa!”, luật sư bào chữa cong khóe miệng tươi cười đắc ý: “Các cô ấy đều tự nguyện. Cô gái mà mấy người nói tới chỉ là bởi vì không có thông qua thử thách của thần nên mới không thể thu hoạch được sự sống mới vào lúc bình minh, cho nên cô ta đã chết rồi, nhưng thần vẫn trả lại thân thể cho cô ta, để cô ta về nhà. Nếu không mấy người cho rằng một thi thể phiêu lưu ở trên biển, sao lại được mấy người phát hiện rồi mang về?”

Nói có vẻ rất có lý.

Luật sư bào chữa càng thêm đắc ý: “Cho nên, đây chỉ là nghi thức tông giáo, không phải mưu sát! Ở trước kia, người phương Đông ngu muội mấy người thường xuyên ném đồng nam đồng nữ vào biển để lấy được niềm vui của thần linh. Nhưng đó không phải thần linh, đó là yêu ma. Bởi vì những đồng nam đồng nữ kia không có một ai là tự nguyện. Không tự nguyện tức là tội! Mà những cô gái được James điểm hóa đều là tự nguyện. Tự nguyện tiếp nhận lễ tẩy ra, sao có thể tính là mưu sát chứ!”

Lí do thoái thác này đặt ở một quốc gia bình thường hay trong xã hội phát triển, đương nhiên sẽ không có ý nghĩa gì, nhưng ở một hòn đảo không có hệ thống pháp luật hoàn thiện, toàn dựa vào ý dân để xét xử thì rất có sức mạnh.

Ngay lúc mọi người đang trầm mặc, James đang đắc ý, chợt nghe thấy một giọng nói:

“Như vậy, mấy cô gái bị mất thích kia thì sao? Là thần quên trả lại thi thể sao?”

Người mở miệng là chị Mai.

Chị Mai rất tức giận. Vô cùng tức giận.

Là đạo tặc Lan Môn nổi tiếng, có chuyện gì mà bà ta chưa từng trải qua? Thế nhưng chưa bao giờ có chuyện nào khiến bà ta tức giận như vậy, tức đến nỗi sắp nổ cả phổi.

Đây mới thật sự là ác ma giết người!

“Bọn họ?”, luật sư bào chữa mỉm cười: “Đương nhiên là đã thu hoạch được sự sống mới, biến thành con gái của mặt trời, vĩnh viễn tắm trong ánh sáng thần thánh ở thế giới của thần rồi!”

“Thật sao?”, tam đảo chủ Trữ Phượng Toàn lạnh lùng nói: “Là giống như cô ấy sao?”