Rể Quý Trời Cho

Chương 1044: May mắn




Sau khi nghe xong những lời Lâm Thanh Diện nói, Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt quay sang nhìn nhau, cả hai đều không hiểu Lâm Thanh Diện rốt cuộc muốn làm gì.

“Anh sẽ không lừa bọn tôi đấy chứ?” Tôn Chí Kiệt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nói một câu.

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, nói: “Tôi chẳng qua cũng chỉ là nhiệt huyết sung trào, cho nên mới nảy ra ý nghĩ này thôi. Hôm nay, khi đến ngân hàng, tôi quả thật đã rút mười tám tỷ, nhưng nếu các người không muốn chơi, thì bỏ đi.”

Nói xong, anh vỗ tay, lập tức có mấy người đi từ căn phòng bên trong ra. Họ chính là Lão Lang và mấy tên đàn em của hắn ta.

Mỗi người đều cầm một túi nilong trong suốt trên tay, trong mỗi chiếc túi đều đựng đầy những xấp tiền mặt. Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt nhìn đến ngây ngốc.

Lúc này, Lão Lang đã hoàn toàn coi Lâm Thanh Diện là người mà bản thân hắn ta không được phép đụng vào. Cho nên hôm nay, khi Lâm Thanh Diện đến tìm hắn ta lần nữa, muốn hắn ta làm giúp anh một số chuyện, hắn ta hoàn toàn không dám từ chối.

Mà Lâm Thanh Diện tìm Lão Lang đến đây, đương nhiên là có tính toán của riêng mình.

Trịnh Tú Tú cũng nhìn chằm chằm vào những xấp tiền bên trong túi nilong. Cô ta thật sự không hiểu, rốt cuộc Lâm Thanh Diện đang muốn làm gì.

Lý Tân Lan nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Những người này đang làm gì thế? Anh sẽ không nhân cơ hội này làm gì chúng tôi đấy chứ?”

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, nói: “Họ chỉ đang cầm tiền giúp tôi mà thôi. Nhiều tiền như thế, làm sao một mình tôi có thể chuyển hết đến đây được chứ!”

Lý Tân Lan suy nghĩ, cảm thấy những lời Lâm Thanh Diện nói cũng hợp lý. Nhưng cô ta thấy, đám người Lão Lang này có vẻ như không giống người đứng đắn cho lắm.

Thế nhưng cô ta cũng không sợ, bởi mấy tên côn đồ họ tìm đến có thực lực rất mạnh, có thể một chọi mười, do đó cô ta cũng không hề lo lắng Lâm Thanh Diện sẽ giở trò gì cả.

“Nếu các người không muốn chơi, tôi sẽ bảo họ mang tiền đi. Vốn dĩ tôi chỉ muốn kiếm trò gì đó vui vẻ để chơi thôi. Mọi người cùng lắc xúc xắc, rồi so số xúc xắc to nhỏ với nhau, vừa đơn giản lại vừa vui vẻ. Nhưng nếu các người không muốn chơi, tôi cũng không chơi nữa.” Lâm Thanh Diện nói.

Lý Tân Lan nhìn xấp tiền trong tay đám người Lão Lang, ánh mắt của cô ta lập tức phát sáng. Là chín tỷ tiền mặt đấy! Nếu như may mắn, họ thật sự có thể lấy được số tiền chín tỷ đó!

Quan trọng nhất là, Lâm Thanh Diện đã cho họ chín tỷ. Cho dù thua, họ cũng không bị thiệt. Hơn nữa, nếu thấy thua nhiều, họ có thể không chơi nữa, dù sao tối nay, họ cũng kiếm lời được không ít.

Vừa nghĩ như vậy, Lý Tân Lan bèn ghé sát tai Tôn Chí Kiệt, nói nhỏ: “Hay là chúng ta chơi hai ván đi. Dù sao nếu thua thì số tiền mất đi cũng không phải là của chúng ta, chúng ta cứ đặt cược ít hơn anh ta một chút là được.”

Lúc này, Tôn Chí Kiệt cũng bị dao động bởi số tiền chín tỷ mà Lâm Thanh Diện bảo đám người Lão Lang cầm ra. Mặc dù công ty của nhà hắn ta rất giàu có, nhưng hắn ta cũng không thể tiêu tiền của công ty nhà mình được. Hơn nữa, với số tiền mười tám tỷ này, cho dù có là ba hắn ta, thì cũng rất khó để ông ấy lấy ra một số tiền lớn như thế. Nếu tối nay, hắn ta có thể cầm được mười tám tỷ này trong tay, vậy thì khoảng thời gian sau này, hắn ta hoàn toàn có thể ăn chơi hưởng thụ, tự do, vui vẻ rồi.

Do đó, hắn ta lập tức gật đầu, nói: “Nếu anh đã muốn chơi, vậy thì bọn tôi sẽ chơi với anh vài ván. Nhưng phải nói trước, nếu bọn tôi không muốn chơi nữa, anh cũng đừng tìm lý do gì cả.”

“Chắc chắn rồi, tôi làm việc này cũng chỉ vì muốn mọi người vui vẻ thôi mà!” Thấy hai người họ đồng ý, Lâm Thanh Diện lập tức nở nụ cười.

“Chúng ta ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong, chúng ta sẽ bắt đầu chơi.” Lâm Thanh Diện nói.

Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt không nói gì nữa, cầm đũa lên, vô cùng tự nhiên ăn cơm.

Không lâu sau, mọi người đã ăn xong. Lâm Thanh Diện gọi phục vụ thu dọn mọi thứ trên bàn, sau đó anh ngồi vào bàn đánh bạc, rồi bảo Lão Lang cầm xúc xắc ra.

Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt cũng ngồi vào bàn đánh bạc, hai người họ ngồi đối diện với Lâm Thanh Diện. Những người còn lại thì ngồi bên cạnh xem.

Lâm Thanh Diện đưa xúc xắc và cốc lắc xúc xắc cho Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt, nói: “Quy tắc chơi rất đơn giản, chính là lắc xúc xắc, so to nhỏ. Trước khi mở nắp xúc xắc ra, mọi người có thể đặt cược số tiền mình muốn trước, đặt càng nhiều thì thắng càng nhiều.”

“Hai người có thể kiểm tra xúc xắc và cốc lắc xúc xắc trước, nếu cảm thấy tôi động tay, động chân vào thì ngay bây giờ có thể đi mua một cái khác.”

Tôn Chí Kiệt bĩu môi, nói: “Chỉ là lắc xúc xắc thôi mà, thứ này cho dù muốn động tay, động chân vào cũng khó. Tôi cũng không cho rằng anh thật sự có bản lĩnh này.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Sau đó, mấy người họ chính thức bắt đầu cuộc vui.

Lúc mới bắt đầu, Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt vẫn rất dè chừng, cẩn thận. Họ hoàn toàn không dám đặt cược quá nhiều tiền, ba mươi triệu thôi cũng đủ “bội thực” mà chết rồi.

Nhưng chỉ chốc lát sau, họ lập tức phát hiện, hôm nay họ vô cùng may mắn, thắng một lúc ba ván liên tiếp. Tôn Chí Kiệt lắc xúc xắc, còn Lý Tân Lan thì ngồi bên cạnh, cười không ngậm được mồm.

Nhưng Lâm Thanh Diện lại trưng ra vẻ mặt thất vọng, anh còn nói: “Chẳng nhẽ tối nay, mình lại đen như vậy sao? Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là sẽ thua sạch sẽ ư?”

Tôn Chí Kiệt thấy anh nói như vậy, lập tức lên tiếng: “Trò chơi này là do anh đưa ra, bây giờ anh lại vì bản thân đen đủi mà không muốn chơi nữa, thế thì chúng tôi cũng không chơi nữa.”

“Được rồi, được rồi. Tối nay, tôi nhất định sẽ chơi hết mình cùng hai người. Cho dù thua sạch chỗ tiền này, cũng không sao cả. Chỉ cần hai người vui vẻ là được.” Lâm Thanh Diện lập tức cười, nói.

Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt không hề biết rằng, ngay đến cả người tự xưng là Vua đánh bạc, Lâm Thanh Diện cũng chẳng coi là gì cả. Hai người họ có thể thắng, hoàn toàn là do Lâm Thanh Diện nhường họ mà thôi.

Chưa đến một lát sau, bởi vì cảm thấy vận may của mình rất tốt, nên Tôn Chí Kiệt cũng to gan hơn một chút. Hắn ta lập tức đặt cược nhiều tiền hơn, muốn một lần thắng, được ăn trọn cả cụm.

Lâm Thanh Diện đương nhiên cũng thỏa mãn mong ước của hắn ta, anh thắng thì ít mà thua thì nhiều, để Tôn Chí Kiệt hiểu nhầm rằng, hôm nay hắn ta rất may mắn.

Anh hiểu rất rõ dã tâm của con bạc, mọi thứ anh làm từ lúc bắt đầu đến bây giờ là để câu dẫn Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan, khiến họ từ từ mắc câu.

Mà sở dĩ anh làm như vậy, đương nhiên không phải vì để thua đám người Tôn Chí Kiệt và cống toàn bộ số tiền đặt cược cho họ. Con bạc luôn cảm thấy, bản thân thắng được vài lần hoàn toàn là do may mắn, mà không hề biết rằng, cuối cùng họ sẽ phải trả lại gấp mấy lần so với những thứ họ đã thắng được.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, Tôn Chí Kiệt cũng đặt cược ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, hắn ta còn thẳng tay đặt cược một trăm năm mươi triệu một lần. Lâm Thanh Diện kiểm soát tâm lý thắng thua của Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan, khiến họ cho rằng, bởi vì bản thân may mắn cho nên mới thắng đậm như vậy, để tránh họ nảy sinh nghi ngờ.

Đến ván cuối cùng, Lâm Thanh Diện vẫn tiếp tục để thua Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan. Toàn bộ số tiền trên bàn lúc này đều đã thuộc về bên phía Tôn Chí Kiệt.

Lâm Thanh Diện trưng ra dáng vẻ ấm ức, bực bội, nhìn số tiền trước mặt Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt, nói: “Sao hôm nay tay tôi lại thối thế không biết? Khó khăn lắm mới gom góp được mười tám tỷ.”

Tôn Chí Kiệt liếc Lâm Thanh Diện, nói: “Thời đến cản không kịp! Tôi thấy anh vẫn nên biết dừng đúng lúc, đúng chỗ thì hơn.”

Lâm Thanh Diện híp mắt lại, sau đó ném một tấm thẻ ngân hàng lên bàn, nói: “Không được, tối nay tôi nhất định phải thắng lại một chút mới được, nếu không tôi chắc chắn sẽ ngủ không ngon.”

“Trong tấm thẻ này có ba chục tỷ, không biết hai người còn muốn chơi tiếp không?”