Rể Quý Trời Cho

Chương 1097: Dò xét




Lâm Trung Thiên nghe Lâm Thanh Diện hỏi thế thì nghiêm túc trả lời: “Tất nhiên ba đã điều tra chuyện này rồi, bản thân nơi Quan Lĩnh này đã khá đặc biệt, mà vị trí trung tâm hòn đảo này càng xảy ra một số chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.”

“Mấy năm nay ba luôn ở lại nơi này, có rất nhiều đêm, ba sẽ mơ thấy một số chuyện kỳ lạ, đôi khi còn thấy một người toàn thân đầy máu me chạy về phía ba, định bắt ba lại, có lúc lại chứng kiến trận đại chiến rất rộng lớn, mà cảnh tượng đó chỉ có thể nhìn thấy trong phim.”

“Hơn nữa ba cũng thường nghe thấy một giọng nói, bảo ba lặng xuống đáy biển, ở đó có người đang đợi ba.”

“Sau đó vì muốn điều tra rõ xem rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, ba đã tìm rất nhiều người, rồi bảo họ lặn xuống đáy biển, xem thử rốt cuộc dưới đó có thứ gì, tiện thể kiểm tra xem tại sao nơi này lại có tác dụng áp chế sát khí trong người ba.”

“Nhưng điều khiến ba ngạc nhiên là, dưới đáy biển lại ẩn chứa rất nhiều sát khí, mà mấy người lặn xuống dưới biển đó đều chết hết.”

“Sau đó ba liền nghĩ đến phía trên trung tâm hòn đảo, nếu dưới biển không thể điều tra được, thì ba sẽ đào một cái hang ở trên đảo, xem thử mình có thể đào ra được thứ gì không?”

“Không ngờ ba thật sự đào ra được một đường hầm ở trên đảo, nhưng đường hầm đó cũng chứa đầy sát khí, hơn nữa còn gấp hơn trong biển rất nhiều lần, mấy người đào hầm đó cũng bị sát khí ăn mòn thành ma hết, vì thế ba đành phải giết sạch bọn họ.”

“Từ đó về sau, ba liền từ bỏ suy nghĩ truy tìm nguyên do, cả hòn đảo này gần như bị sát khí bao trùm, ngoại trừ trên mặt đất là không sao cả, hơn nữa còn có công dụng áp chế sát khí, mà sát khí trong biển và trong đường hầm đó cũng chưa từng lọt ra ngoài.”

“Còn về nguyên do, ba đã hết cách để biết được rồi, mấy sát khí đó thật sự quá đáng sợ, hoàn toàn nằm ngoài tầm với của ba.”

Lâm Thanh Diện nghe Lâm Trung Thiên nói thế thì trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao trong biển và dưới lòng đất đều có sát khí, nhưng trên mặt đất lại không hề có, mà ngược lại còn có tác dụng áp chế sát khí nữa.

Hơn nữa từ lời nói của Lâm Trung Thiên, Lâm Thanh Diện có thể đoán ra được, hình như dưới hòn đảo này thật sự có thứ gì đó đang tồn tại, bằng không bọn họ không thể nào đào ra được đường hầm của hòn đảo này.

Vậy đường hầm đó dẫn đến đâu? Có nhiều sát khí tồn tại như thế, chẳng khác nào đang nói thật ra dưới hòn đảo này là một huyệt mộ?

Có lẽ, dưới trung tâm hòn đảo này là một bí cảnh đúng như Trần Vô Cực đã nói.

Những nghi vấn này khiến Lâm Thanh Diện hoài nghi thật ra Quan Lĩnh là một nơi có rất nhiều lai lịch, cũng khiến anh nảy sinh sự tò mò mãnh liệt về đường hầm dưới vị trí trung tâm hòn đảo.

Nếu dưới trung tâm hòn đảo thật sự là một bí cảnh, vậy thì Lâm Thanh Diện sẽ tiến thêm một bước về phía dược liệu mà Trần Vô Cực đang cần.

Còn chuyện trên mặt đất có tác dụng áp chế sát khí, cũng khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi khó hiểu.

Nhưng anh có thể chắc chắn, không phải là vì bầu không khí trên mặt đất đặc biệt mới có công dụng áp chế sát khí, nhất định là trên trung tâm hòn đảo có thứ gì đó có thể áp chế mấy sát khí này.

Anh vốn định phóng Thần niệm của mình ra, để tìm kiếm thử xem nơi này có thứ gì khá đặc biệt không.

Nhưng tiêu hao cả ngày trời đã làm anh có chút không trụ nổi nữa, mà tinh thần cũng kiệt quệ, hoàn toàn không thể phóng ra Thần niệm.

“Ba, con sẽ ở lại đây một thời gian, để điều tra thử rốt cuộc nơi này có gì đặc biệt đến thế, nhưng hôm nay con thật sự quá mệt, nên phải nghỉ ngơi một lát, ba sắp xếp cho con một nơi để con nghỉ ngơi trước đi.” Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Trung Thiên vội gật đầu, rồi đứng dậy vỗ tay.

Người đàn ông mặc vest đen đứng bên ngoài liền đi vào, thấy mặt Lâm Trung Thiên đã trở lại bình thường, cũng sửng sốt một lát.

“Cậu mau đi thu xếp một phòng cho thiếu chủ, đồng thời gọi mấy cô gái tới chăm sóc tận tình cho thiếu chủ ngay đi.” Lâm Trung Thiên nói.

Lâm Thanh Diện vội lên tiếng: “Anh sắp xếp cho tôi một phòng là được rồi, không cần gọi gái đâu.”

Lâm Trung Thiên cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ con trai mình đúng là người si tình hiếm có, dù là lúc nào cũng chỉ trung thành với vợ.

Người đàn ông đó nhận lệnh xong, thì sắp xếp cho Lâm Thanh Diện một phòng ngay, anh vừa bước vào phòng đã nằm xuống ngủ, rất muốn ngủ đến ba ngày ba đêm.

Mặc dù Lâm Thanh Diện không muốn các cô gái tới chăm sóc, nhưng người đàn ông vẫn sắp xếp mấy cô đứng canh ngoài cửa, nếu anh có nhu cầu gì, bọn họ sẽ phục vụ cho anh ngay.

Lâm Thanh Diện ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày thứ ba, mới từ từ tỉnh dậy.

Anh vươn người, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, rõ ràng đã nghỉ ngơi khá tốt.

Anh vừa mở cửa đi ra ngoài, thì nhận ra mấy cô gái cosplay mèo đen đang đứng canh trước cửa, tay còn cầm không ít đồ ăn, thấy Lâm Thanh Diện vừa ra khỏi phòng thì bao vây lại ngay.

“Thiếu chủ, cậu đói chưa? Mau ăn chút gì đi.”

Lâm Thanh Diện nhìn mấy cô gái này, da gà trên người bỗng nổi lên, thầm nghĩ mình đã nói không cần các cô gái tới chăm sóc rồi mà, không ngờ ba vẫn sai anh ta đi sắp xếp, hơn nữa còn cosplay mèo đen.

Nhưng quả thật anh có hơi đói bụng, anh nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay mấy cô gái, rồi cầm một dĩa lên, rời khỏi đây, chỉ còn lại mấy cô gái cosplay mèo đen đứng nhìn nhau.

Ăn uống no say rồi, Lâm Thanh Diện bắt đầu công việc tuần tra trung tâm hòn đảo, mặc dù giờ phạm vi Thần niệm của anh đã vượt xa lúc trước, nhưng diện tích trung tâm hòn đảo cũng không nhỏ, nên anh không thể bao quát hết được, đành phải kiểm tra từng chút một.

Hơn nữa dựa theo lời nói của Lâm Trung Thiên, đào sâu ba mét xuống mặt đất hòn đảo sẽ không sát khí, nên không loại trừ khả năng thứ có thể áp chế sát khí kia được chôn dưới đất.

Mặc dù Thần niệm có thể dễ dàng xuyên qua mặt đất, nhưng sẽ tiêu hao sức mạnh tinh thần rất lớn, nên đối với Lâm Thanh Diện, đây là một chuyện không hề nhỏ.

Đến khi sẩm tối, cuối cùng Lâm Thanh Diện mới phát hiện ra tia khác thường, khi đang đi tới một nơi mà bình thường không ai lui tới trên hòn đảo.

Anh dùng Thần niệm bao quát xung quanh, rồi xuyên xuống dưới lòng đất, chẳng mấy chốc, Thần niệm của Lâm Thanh Diện đã chạm đến một chỗ kỳ lạ.

Không ngờ nơi đó lại ngăn cách Thần niệm của Lâm Thanh Diện, anh không cảm nhận được bất kỳ thứ gì ở chỗ đó, như thể một phần không gian bị biến mất vậy, rất quỷ dị.

Anh liền tìm mấy người tới đây, bảo họ đào chỗ anh mới phát hiện ra điểm khác thường lên.

Thoáng chốc, quả nhiên mấy người đó đã đào ra được một thứ ở dưới lòng đất.

Lâm Thanh Diện vội đi tới nhận lấy, sau khi lau sạch bùn đất ở phía trên, anh mới nhận ra không ngờ nơi này lại chôn một miếng ngọc bội được chạm khắc hoa văn phức tạp.