Rể Quý Trời Cho

Chương 1123: Cô trùng




Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, trên mặt Lưu Ly lộ ra một biểu cảm nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Tại sao lại nói như vậy? Nếu như không có bác cả thì tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu vào năm năm tuổi rồi, hơn nữa không có cái túi hương này áp chế thì tôi cũng đã bị ba mẹ nhẫn tâm xử lý như quái vật từ lâu rồi.”

Lâm Thanh Diện cười cười nói: “Đây cũng chính là chỗ cao minh của bác cả cô, rõ ràng đã gạt cô nhiều năm như vậy, nhưng vẫn có thể khiến cô cảm ơn cảm tạ, tin tưởng tất cả quyết định của ông ta đều là vì cô, đây mới là điều đáng sợ nhất.”

“Xin anh nói cho rõ, anh rốt cuộc là có ý gì, bác cả tôi từ nhỏ đã đối với tôi rất tốt rồi, tôi coi bác ấy như ba của mình, tôi không cho phép bất kỳ ai nhục mạ bác ấy.” Lưu Ly trở nên có chút kích động.

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Kể từ ngày cô sinh ra, thì đã bị người ta nhận định là một đứa trẻ sẽ mang đến xui xẻo cho người khác, sau đó vào năm cô năm tuổi, cô thật sự đã bắt đầu đem đến vận rủi cho người khác, là kể từ khi cô đeo cái túi hương này vào năm tuổi, cô không cảm thấy rất kỳ lạ ư?”

Lưu Ly nhíu mày, mở miệng nói: “Không phải tôi đã nói với anh rồi ư, trước khi tôi năm tuổi sở dĩ có thể sống bình thường là vì vị cao nhân đó đã áp chế đi vận rủi trên người của tôi, chuyện này có gì mà kỳ lạ?”

“Tôi chính là vì trong lòng cảm kích vị cao nhân đó cho nên mới nói chuyện khách sáo với anh, nếu như anh đến chỉ vì để nói xấu bác cả tôi thì tôi cảm thấy chúng ta không cần phải nói tiếp nữa.”

Lâm Thanh Diện không có tức giận, mà nói: “Cô nói có lẽ là không sai, vậy tôi muốn biết, cô có khi nào bỏ cái túi hương này xuống, sau đó xem thử mình có đem đến xui xẻo cho người khác chưa.”

Lưu Ly ngước đầu lên, nói: “Bác cả tôi bảo lúc nào cũng phải đeo cái túi hương này, nếu không sẽ đem đến tai nạn cho người khác, tôi tuy hận những người xem tôi như quái vật, nhưng vẫn không có ác đến mức đi hại người.”

“Cho nên nói, cô căn bản không biết, sau khi cô bỏ túi hương xuống thì có còn tạo thành xui xẻo cho người khác hay không.” Lâm Thanh Diện nói.

Lưu Ly sững sờ, bất kể Lâm Thanh Diện nói có đúng hay không, thì câu nói này của anh đích thực đã khiến cô ta ý thức ra một chút gì đó.

Từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện, đích thực đều được xây dựng trên việc cô ta tin tưởng Lưu Thanh Sơn.

Tuy cô ta đã chấp nhận sự thật là trước năm tuổi sẽ không đem xui xẻo đến cho người khác, là bởi vì cao nhân đã giúp đỡ, nhưng lời của Lâm Thanh Diện vẫn khiến cho đáy lòng cô ta gợn lên một tia sóng.

“Tôi tin bác cả của tôi, bác ấy sẽ không hại tôi.” Lưu Ly nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện nói một câu.

Lâm Thanh Diện nhìn Lưu Ly, hỏi: “Nếu như mấy cái này đều chỉ là do bác cả cô cố ý sắp xếp thì sao? Tại sao ngày cô sinh ra lại trùng hợp gặp một cao nhân, còn giúp cô áp chế đi vận rủi trong năm năm chứ?”

“Mà khi năm năm sắp qua đi, bác cả cô lại lấy được một túi hương từ chỗ cao nhân đó?”

“Hơn nữa chỗ khiến người ta nghi ngờ nhất chính là, nếu công lực của cao nhân đó đã tăng cao thì tại sao không trực tiếp đến đây giúp cô áp chế đi vận rủi trong người, cho dù là không áp chế được 10 năm, mà được năm năm thì đối với cô mà nói cũng là sự lựa chọn tốt hơn.”

“Mà bây giờ cô đeo cái túi hương này, lúc hai mươi lăm tuổi vẫn phải bị cao nhân đó đưa đi, không lẽ cô không cảm thấy chuyện này có rất nhiều lỗ hổng sao?”

Lời của Lâm Thanh Diện khiến cho Lưu Ly bắt đầu khó chịu, từ nhỏ cô ta đã coi Lưu Thanh Sơn là người thân cận nhất, từ đáy lòng luôn cảm thấy Lưu Thanh Sơn sẽ không làm ra chuyện gì hại đến mình, cho nên căn bản không nghĩ đến mấy vấn đề này.

Mà người nhà họ Lưu đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến mấy thứ này, bọn họ chỉ muốn mình không bị xui xẻo là đã đủ lắm rồi.

Bây giờ Lâm Thanh Diện nói mấy vấn đề này ra, Lưu Ly mới ý thức ra một tia không đúng.

Tất cả những gì cô ta biết đều do trưởng bối nói, năm đó khi cô ta sinh ra rốt cuộc có chuyện gì thì cô ta căn bản không rõ.

Ngay cả hai vợ chồng Lưu Viễn Kiều cũng miêu tả không rõ tình hình năm đó, lúc đó vợ của Lưu Viễn Kiều mới sinh con xong, hôn mê bất tỉnh, Lưu Viễn Kiều lại vì công việc rất bận mà rất muộn mới về.

Tình hình cụ thể vào hôm đó, đều là do Lưu Thanh Sơn kể lại.

Điều duy nhất có thể xác định, vào ngày Lưu Ly sinh ra, đích thực là mưa to xối xả, sấp chớp đùng đùng, cái loại thời tiết như vậy vốn đã tạo thành nhiều sự cố giao thông rồi, cho nên nếu như nói là do Lưu Ly sinh ra mang đến xui rủi thì thực sự là có hơi miễn cưỡng.

Trên mặt Lưu Ly đột nhiên lộ ra một tia thần sắc đau khổ, cô ta không thể chấp nhận cái sự thật này, càng huống hồ đây chỉ là lời nói phiến diện của Lâm Thanh Diện thôi, không ai có thể chứng minh anh đúng cả.

“Anh chỉ là dùng mấy lời này để mê hoặc tôi thôi, cho dù anh có nói nhiều hơn nữa thì tôi cũng sẽ không tin bác cả tôi hại tôi, chúng ta hôm nay cứ đến đây thôi, tôi không biết rốt cuộc là anh có mục đích gì, nhưng nếu như anh có bất kỳ suy nghĩ xấu gì với nhà họ Lưu của tôi thì tôi khuyên anh sớm từ bỏ đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ chẳng có kết cục tốt đâu.”

Nói xong, Lưu Ly liền vội vàng rời khỏi chỗ này, cô ta cần bình tĩnh lại tâm trạng của mình một chút.

Lâm Thanh Diện trực tiếp chặn trước mặt cô ta, nói: “Tôi vẫn còn một cách chứng minh cô luôn bị bác cả cô giấu diếm.”

“Cách gì?” Lưu Ly ngây người.

Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười xấu xa với cô ta, sau đó trực tiếp cầm lấy cái túi hương trên người của cô ta.

Thấy vậy, sắc mặt Lưu Ly thay đổi, vội vàng muốn giành cái túi hương của mình lại.

“Anh mau trả túi hương cho tôi, không có túi hương áp chế thì anh sẽ lập tức bị xui xẻo quấn lấy, trực tiếp tử vong đó!”

Lâm Thanh Diện cười cười nói: “Chết cũng là tôi chết chứ đâu phải cô, cô sợ cái gì?”

Sau đó anh trực tiếp mở cái túi hương đó ra.

Vẻ mặt Lưu Ly sốt sắng, nhưng không có cách, cô ta căn bản không tranh được với Lâm Thanh Diện.

Hai người Vân Sơn và Tú Nương tới chặn Lưu Ly lại, Tú Nương mở miệng nói: “Yên tâm đi, chủ nhân của bọn tôi sẽ không hại cô đâu.”

Vẻ mặt Lưu Ly bất lực, nhưng trong lòng cũng sinh ra một tia nghi hoặc, đây là lần đầu tiên cô ta rời khỏi túi hương kể từ khi cô ta có ký ức.

Trước đây bác cả luôn nói với cô ta, một khi túi hương rời khỏi cô thì tất cả người xung quanh đều sẽ chết, cho nên cô ta chưa từng dám bỏ xuống.

Nhưng ba người Lâm Thanh Diện căn bản trông không có bất kỳ chuyện gì cả, không lẽ do bọn họ là cao nhân sao?

Sau khi Lâm Thanh Diện mở cái túi hương, đổ thứ được đựng bên trong đó ra, đó là một thứ được gói bằng một miếng giấy màu vàng được vẽ đầy bùa chú.

Thần niệm của Lâm Thanh Diện sở dĩ lại gặp phải phản ứng như vậy, chắc là vì cái bùa chú màu vàng này rồi.

Anh trực tiếp gỡ bùa chú ra, tiếp đó liền nhìn thấy trong tay mình xuất hiện một con sâu toát ra một mùi cổ quái.

Con sâu đó giống như đã được ngâm qua trong nước thuốc đặc biệt nào đó, trông cứng ngắc mà khủng bố.

Vào giây phút Lâm Thanh Diện nhìn thấy con sâu này, trong đầu liền lóe qua một từ.

Cổ trùng!