Rể Quý Trời Cho

Chương 1526




Mười ngày đã trôi qua, bây giờ cơ thể của Vong Trần đã dần biến thành vật thật, nhưng hình như vẫn còn bước nào đó chưa hoàn thành, Vong Trần vẫn chưa tỉnh lại.

Nhưng cây khô vạn năm vốn đã trụi lủi bây giờ đã trưởng thành thành một cây đại thụ xanh biếc, hơi thở sinh mệnh vô cùng dày đặc, chỉ cần nhìn cũng đã làm cho trong lòng Lâm Thanh Diện vô cùng bình tĩnh thoải mái.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Mạc Niệm cũng đã chấp nhận hiện thực kinh khủng này, nhìn Lâm Thanh Diện, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Lâm Thanh Diện, cho dù anh có nói thật hay không, nhưng ânh phải hiểu được, một người tu tiên đạt được truyền thừa Thần Để cao cấp chắc chắn là siêu cấp thiên tài được nhiều người chú ý đến ở Thiên Giới.”

“Huống chi, ở Thiên Giới chưa bao giờ có việc hai truyền thừa cùng một lúc, anh lại còn là hai truyền thừa Thần Để cao cấp, cây cao đón gió, tôi hy vọng anh có thể hiểu được đạo lý này.”

Lâm Thanh Diện nghe xong, không khỏi cười khổ gật đầu: “Tôi đương nhiên hiểu đạo lý này, truyền thừa thần Sáng Thế của tôi có thể che giấu cấp bậc truyền từa, thậm chí tôi cũng có thể che giấu truyền thừa, như vậy thì không cần lo lắng mấy vấn đề này nữa.”

Nghe vậy, Mạc Niệm cũng gật đầu, không ngờ trên đời này còn có năng lực có thể che giấu cấp bậc truyền thừa, bất cứ chuyện nào xảy ra trên người Lâm Thanh Diện ngày hôm nay truyền vào Thiên Giới, chỉ sợ cũng sẽ làm toàn bộ Thiên Giới khiếp sợ.

Huống chi, lúc trước chuyện Vương Quyền xuất hiện ở Trái Đất cũng đã làm trong lòng Mạc Niệm có môt suy đoán, có lẽ Thiên Giới của bây giờ cũng không còn hòa bình như xưa nữa.

Nếu đúng như những gì Mạc Niệm đoán, nếu Lâm Thanh Diện để lộ thiên phú, tình huống chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Thiên phú cỡ này, chỉ cần cho Lâm Thanh Diện đủ thời gian, trong tương lai không xa, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ trở thành người làm chủ Thiên Giới!

“Tóm lại, cho dù như thế nào, Lâm Thanh Diện, trừ tôi ra, anh tuyệt đối không được nói cho bất cứ người nào biết những chuyện đã xảy ra trên người anh, nếu có ai hỏi… anh cứ nói, anh chỉ là truyền thừa cấp thấp của thần Tu La, nghe chưa.” Mạc Niệm nghiêm túc nói.

Lâm Thanh Diện thấy Mạc Niệm như thế, cũng bất đắc dĩ gật đầ, dù sao anh có đủ sức để có thể che giấu cấp bậc truyền thừa thậm chí cả truyền thừa, đến lúc đó, nếu có ai muốn điều tra, chỉ cần Lâm Thanh Diện không muốn thì cũng không điều tra ra được.”

Thấy Lâm Thanh Diện ung dung như thế, Mạc Niệm lại thở dài, cũng không biết kiếp trước Lâm Thanh Diện đã làm chuyện tốt gì mà kiếp này lại có được cơ duyên như thế.

Đồng thời, Mạc Niệm cũng càng thêm chờ mong, trong ba tháng còn lại, rốt cuộc Lâm Thanh Diện có thể làm được đến mức nào.

Có lẽ cũng không phải không có khả năng đánh bại Vương Quyền!

Mấy ngày sau đó, Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm đều củng cố cảnh giới, trong lúc đó tê giác cổ thường xuyên ra ngoài mang chút trái cây về, hai người một thú dựa vào mấy thứ này để chống đói.

Ngày thứ tư.

Vong Trần mở mắt, vô số mầm non trên cổ thụ đều đồng loạt nở họa ngay lập tức, mọc ra từng cành cây thon dài tô điểm thêm cho cổ thụ.

Vong Trần từ trên thân cây ngồi dậy, nhìn thân thể của mình, lập tức vô cùng hưng phấn.

Sau khi Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm phát hiện Vong Trần đã tỉnh lại, lập tức xông đến.

Mạc Niệm vươn tay, nhéo cánh tay Vong Trần, chấn động nói: “Woa, thật đúng là có thể làm ông tu luyện thành hình người nhanh như thế, hơn nữa làn da này, đúng là đẹp thật, sắp bằng cô bé là tôi rồi.”

Vong Trần cạn lời, quăng tay Mạc Niệm ra, nói: “Mấy chuyện này không cần cô lo, bây giờ thực lực của hai người cũng đã tăng lên không ít, Lâm Thanh Diện cậu… Thánh Cảnh? Được truyền thừa gì thế?”

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện mở miệng định nói gì đó, lại bị tiếng ho khan của Mạc Niệm ngắt lời.

Lâm Thanh Diện hiểu rõ ý của Mạc Niệm, cười cười nói: “Đúng vậy, tôi đã đả thông chín khiếu, thành công đột phá đến Thánh Cảnh, còn truyền thừa thì có hơi đáng tiếc, chỉ là truyền thừa Tu La cấp thấp mà thôi.”

Nghe vậy, ánh mắt Vong Trần vô cùng bình thản nói: “Truyền thừa tu luyện cấp thấp cũng rất tốt rồi, truyên thừa Tu La chủ công, cũng xem như là một truyền thừa không tệ đối với cậu.”

Lâm Thanh Diện biết Vong Trần đang an ủi anh, nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện lại không hề để ý đến, ngược lại, anh có được hai truyền thừa, thậm chí đều là truyền thừa Thần Để cao cấp, hơn nữa truyền thừa thần Sáng Thế còn hơn cả cao cấp, Lâm Thanh Diện có thể nói ra sao.

Không thể.

Cho nên, những việc này chỉ cần mình anh biết, mình anh sướng là đủ rồi.

“Tiền bối, tôi hiểu, ông cứ yên tâm, tôi cũng sẽ không vì thế mà từ bỏ việc tu luyện, trong vòng ba tháng, tôi chắc chắn sẽ tu luyện đến trình độ đủ có thể đánh bại Vương Quyền.”

Nghe vậy, Vong Trần cũng không nói gì, chỉ gật đầu, dù sao nếu chỉ là truyền thừa cấp thấp thì khả năng trong vòng ba tháng có thể đánh bại được cao thủ đã bước vào Thánh Cảnh từ lâu như Vương Quyền gần như là bằng không.

“Đúng rồi, tiền bối, lúc trước ông nói muốn đi đến Thiên Giới cùng với bọn tôi, vậy khi nào chúng ta xuất phát?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Vẻ mặt Vong Trần vô cùng lạnh nhạt, trên hai tay ngưng tụ thần lực sinh mệnh vô tận, nói: “Không cần phải gấp, bây giờ tôi lập tức xé mở không gian, mở ra một lối đi, nhưng lối đi này cũng không thể giữ được quá lâu, hai người lập tức bước vào lối đi, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đến cuối lối đi.

Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng.

Vong Trần hít sâu, hai tay trảo vào trong không khí, thần lực liên tục ùa vào trên hai tay.

Chỉ thấy xung quanh Hai tay Vong Trần bắt đầu nhăn lại giống như một tờ giấy, sau đó ngón tay Vong Trần giống như trực tiếp bấu vào trong khe, kéo mạnh sang hai bên, một khe hở đột ngột xuất hiện trước mặt ba người.

Sau khi Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm nhìn thấy cái khe xuất hiện, không hề do dự, Lâm Thanh Diện bế Mạc Niệm lên sau đó lập tức nhảy vào, sau đó Vong Trần cũng nhảy vào theo.

Sau khi vào trong khe rồi, thứ xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện lại là một lối đi, mà điểm sáng ở cuối con đường chính là Thiên Giới.

“Ôm chặt, đừng để rơi xuống.” Lâm Thanh Diện nói, hai chân phát lực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong lối đi.

Mà Vong Trần cũng đuổi sát theo sau, vừa chạy vừa dùng thần lực duy trì ổn định trong lối đi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng đi vào điểm sáng ở cuối lối đi, còn chưa kịp nghĩ gì nhiều đã bị Vong Trần đi theo phía sau đẩy mạnh, nhào vào điểm sáng đó, đến một thế giới khác.

Sau khi cảm nhận được chân đã dẫm lên mặt đất, trái tim căng thẳng của Lâm Thanh Diện cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn xung quanh, lập tức chấn động.

Không hổ là nơi được gọi là Thiên Giới, trong không khí ở nơi này đều có từng đợt sương mù, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, những sương mù này đều là linh khí và thần lực hỗn hợp tạo thành.

Chỉ cần đứng ở đây, Lâm Thanh Diện đã cảm thấy anh hô hấp càng thoải mái hơn, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn, chỉ cần liếc nhìn là có thể nhìn thấy rõ gân của chiếc lá nằm ngoài vài kilomet.

“Đây là Thiên Giới sao, đúng là làm người ta chấn động thật!” Lâm Thanh Diện nói, bây giờ thậm chí còn ước gì được đả tọa ngay tại chỗ, hấp thu sạch thần lực ở nơi này.

Mạc Niệm thấy Lâm Thanh Diện không có tiền đồ như thế, không khỏi đờ mặt cạn lời, vỗ lưng Lâm Thanh Diện nói: “Đừng có như thế, ở đây còn chưa là gì đâu, chờ chúng ta vào thành rồi, anh sẽ biết rốt cuộc Thiên Giới huyền diệu đến cỡ nào.”