Rể Quý Trời Cho

Chương 1812




CHƯƠNG 1812: TẠI HỌA.

 

Lâm Thanh Diện bây giờ rất hối hận khi hỏi Du Ly vần đề này, chuyện này đối với Du Ly mà nói, tuyệt đối tính là một tai họa từ đầu tới cuối.

 

Còn cô ta bây giờ một câu cũng không muốn nói, hai mắt chan chứa nước mắt, nhìn trông rất đáng thương, Lâm Thanh Diện cảm tháy trái tim của mình đều sắp hòa tan rồi.

 

“Tôi không biết tại sao sự việc lại phát triển đến bước đó, thật sự không biết mẹ của tôi bây giờ rốt cuộc còn sống trên đời hay.

 

không, tất cả chuyện này đều là do sự vô năng nhu nhược của tôi tạo thành. Nếu như tôi có đủ thực lực mạnh mẽ thì tuyệt đối sẽ không xảy ra vần đề như này rồi, đều là tại tôi!”

 

Trên chặng đường bọn họ xuống núi tuyết, Du Ly bỗng không kìm được mà bật khóc, Du Mộc lúc này cũng mang tâm trạng phức tạp.

 

Anh ta vừa rồi cũng là người trải qua khảo nghiệm sinh tử, anh ta của lúc này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mọi người thật khổ sở.

 

Bản thân trước đó còn tưởng người có thực lực cao cường như Du Ly, bắt luận như thế nào cũng sẽ không gặp chuyện phiền lòng, tuy nhiên bây giờ xem ra, những người có thực lực mạnh mẽ như bọn họ mới sẽ bị các loại chuyện phiền muộn bủa vây.

 

“Du Ly người đừng lo lắng, từ từ nói chuyện này ra đi, nói ra thì sẽ dễ chịu hơn. Chúng tôi cũng có thể lên kế hoạch cho người, xem điểm vần đề rốt cuộc nằm ở đâu, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết, tuyệt đối đừng quá hoảng, như vậy không được ích gì.”

 

Lâm Thanh Diện an ủi vài câu, nhưng suy nghĩ lại, bản thân an ủi người khác, thật sự quá qua loa rồi, căn bản không có đánh trúng nỗi đau trong lòng của người đó, mà bản thân cũng không có giỏi nói lời an ủi, không khỏi trở nên lúng túng, cười khổ một tiếng.

 

“Thật ra đạo lý tôi cũng hiểu, nhưng không có ngờ sau khi tôi trở về, vẫn bị loại cảnh tượng đó làm chắn động, không có ai biết khi vừa trở về trong lòng tôi vui mừng cỡ nào, nhìn thấy cảnh tượng tàn ác vô nhân đạo đó, trong lòng tôi tức giận cỡ nào.”

 

Nghe thây Du Ly nói ra lời như này, trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, néu không sẽ không khiến sư phụ Du Ly của anh lộ ra biểu tình như vậy, toát ra cảm xúc bi thương như vậy, như này không phải là phong cách nhát quán của cô ta.

 

Nhớ trước đó khi ở trong sơn cốc Du Ly dạy anh, lần nào cũng nho nhã dịu dàng như vậy, đồng thời cũng rất kiên nhẫn dạy anh, thậm chí bao gồm rất nhiều chiêu thức và cách tác chiến.

 

Những thứ này khiến Lâm Thanh Diện sử dụng cả đời, anh luôn muốn hỏi cảnh giới của Du Ly là gì, nhưng Du Ly luôn không có tiết lộ.

 

Có điều căn cứ theo suy đoán của Lâm Thanh Diện, người sư phụ này của anh, sợ rằng đã gần tới đỉnh phong của tu vi.

 

Anh muốn nói một tiếng cảm ơn với Du Ly, tuy ở trong hoàn cảnh lúc này, lại rất không thích hợp.

 

Hôm đó sau khi Du Ly trở về, thật sự cảm thấy trời sắp sập xuống rồi, cô ta thử gọi máy lằn tên của ba mẹ, không có ai đi ra đón cô, tâm trạng lập tức rơi vào đáy cốc, còn tưởng người trong nhà không muốn để ý cô ta.

 

Tuy nhiên cô ta đẩy cửa nhà ra, phát hiện cảnh tượng trong sân, khiến cô ta không khỏi sụp đổ.

 

Vốn dĩ cảnh tượng hôm đó Du Ly nhìn thầy là như này: đâu đâu cũng là xác người, có thi thể trông chưa có hoàn toàn thối rữa, máu tươi chảy tí tách từng giọt ra đó, nước trong hồ, đều nhuộm thành máu đỏ máu, cảm thầy giống như huyết tương vậy, kết một lớp vảy, bên trên cứ vậy mà đã thu hút rất nhiều ruồi bọ.

 

Du Ly sụp đổ bật khóc, lúc này dường như nghĩ đến chuyện quan trọng nhát, gọi tên của ba mẹ hét lần này đến lần trước, nhưng cô tìm khắp các gian phòng, cho dù là phòng chứa nước, hoặc phòng đề củi, đều không tìm được thi thể của ba mẹ.

 

Vậy thì nói rõ một điểm, ba mẹ của cô ta chắc bị người ta bắt đi rồi, ít nhát đây cũng xem như may mắn trong bát hạnh rồi, chết ở trong sân đều là hạ nhân của nhà cô ta.

 

Ba và mẹ của Du Ly bình thường đối đãi với người làm rất tốt, cho nên trong lúc nguy hiểm, bọn họ đều liều mạng chiến đầu, không có một ai làm rùa rụt cổ, ngày sau nghĩ tới điểm này, Du Ly không khỏi rơi nước mắt.

 

Nếu có giá trị ràng buộc, vậy thì tạm thời chắc sẽ không xảy ra nguy hiểm tới tính mạng.

 

Du Ly thử hỏi những gia tộc có quan hệ tốt với nhà mình, muồn biết chuyện này rốt cuộc là ai làm, nhưng không có ngờ, những bạn bè vốn thân thiết với ba hoặc mẹ, đều đóng chặt cửa nhà, bắt luận như thế nào cũng nói không có tí quan hệ gì với ba của Du Ly, sự nóng lạnh của thói đời khiến Du Ly chịu uất ức.

 

“Nếu như có một ngày tôi có thể tra rõ rốt cuộc là ai làm, vậy thì tôi nhát định khiến kẻ đó nhận sự trừng phạt tàn khốc nhát trên thế gian này!”

 

Du Ly ở trên nền tuyệt suy sụp khóc to, Lâm Thanh Diện lúc này ôm Du Ly vào trong lòng mình, mắt cũng không khỏi ươn ướt, anh ta nghĩ tới bản thân, bản thân của trước kia, cũng không ít lần chịu khổ, vốn nghĩ cuối cùng cũng có thể sống bình yên dưới ánh mặt trời rồi, lại không có ngờ: đắc tội với ‘Vương lão gia quyền cao chức trọng, tới mức bọn họ ở trong thành trì trước kia, không có chỗ đứng, néều không phải có vài nơi ẩn náu, bọn họ thậm chí ngay cả một chỗ nương thân cũng không tìm được.

 

Hơn nữa bên Du Ly cũng gặp phải truy sát.

 

Đây là vấn đề nghiêm trọng nhát hiện nay, Lâm Thanh Diện không chút do dự nói với Du Ly, anh có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô ta, tuy nói có khả năng không bảo vệ được, hôm nay còn nháo ra một trò cười rất lớn, vậy mà để Du Ly đến giải cứu mình.

 

Có điều Lâm Thanh Diện đã quyết định rồi, néu có người muốn ra tay với Du Ly, vậy bắt buộc phải bước qua xác của anh ta.

 

Du Ly ngay lập tức điều chỉnh lại cảm xúc bi thương, cô ta di chuyền tính cách cương nghị lại can đảm của ba, bắt luận gặp phải khó khăn gì, đều sẽ lặng lẽ nghiền răng nghiền lợi đi tiếp.

 

Ba người ngay trong đêm quay lại trong thành, bây giờ bọn họ bắt buộc phải chuẩn bị chiến đầu, nhận thêm nhiều đồng minh gia nhập hơn, mới có thể khiến mọi người tiến hành một cách có trật tự, đương nhiên hoạt động chính chính là trả thù, nếu không thể báo được mối thù của Du Ly, báo được mối thù của mình, vậy thì tắt cả mọi chuyện đều không có ý nghĩa gì cả.

 

Tuy nhiên, cái chờ đón bọn họ lại là một tin xấu, không biết bên Vương Tiểu Lâm nghĩ như nào, vậy mà dám ngang nhiên ra tay với Vương lão gia, nhìn trông chắc là bạo lộ hoàn toàn rồi, nghĩ không bằng liều một ván, néu như có thể dùng mạng của mình đổi lầy mạng của Vương lão gia, vậy thì cũng xứng đáng.

 

Nhưng không ngờ bên cạnh Vương lão gia có cao nhân, lập tức cứu được Vương lão gia, độc vật kiêu ngạo nhát trong tay anh †a còn chưa xuất chiến thì đều bị một mồi lửa thiêu chết rồi.

 

“Chúng ta hiện nay không thẻ từ bỏ bát kỳ một người đồng hành nào, Vương Tiểu Lâm tuy làm việc hơi lỗ mãng, nhưng lại là một người tài hiếm có, bắt buộc phải cứu được anh ta.”