Rể Quý Trời Cho

Chương 185: Vậy thì mua hết toàn bộ cửa hàng




Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên trở về nhà, thì nhìn thấy bọn người Triệu Liên đang ăn sáng.

Triệu Liên nhìn thấy Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên trở về, cũng chỉ cười một tiếng, đối với việc này cũng không cảm thấy lạ.

Dù sao thì con người của Đường Vân Xuyên cũng tốt, họ đã hạ quyết tâm để Tống Lộ Tử kết hôn với Đường Vân Xuyên, vì vậy họ không quản việc của hai người đó nữa.

Nhìn thấy quan hệ giữa Triệu Liên và Tống Huyền Khanh vẫn hơi cứng ngắc, Tống Lộ Tử trợn mắt nói: “Cô à, cô cũng đừng lo lắng chuyện hôm qua, thật ra bọn cháu cũng có chỗ không đúng, chúng ta là người thân, không cần phải vì chuyện này mà làm khó chịu lẫn nhau.”

Tống Huyền Khanh liếc nhìn Tống H Lộ Tử, nói: “Cháu nói đúng, cháu hiểu chuyện hơn mẹ cháu nhiều.”

Triệu Liên lập tức trợn mắt, muốn cãi lại Tống Huyền Khanh, Tống Lộ Tử nhanh chóng liếc nhìn Triệu Liên, ra hiệu cho bà ta đừng nói gì.

“Cô, chỗ bọn cháu có mở một trung tâm mua sắm lớn. Bây giờ Bích Hoài chắc cũng không bận chuyện gì đâu. Cháu và Vân Xuyên chuẩn bị đi dạo một lát, hay là để cô ấy đi với chúng cháu được không.”

Tống Huyền Khanh quay đầu liếc nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi: “Hoài Nhi, con muốn đi không?”

Hứa Bích Hoài lắc đầu và nói: “Con không đi đâu. Con không có hứng thú lắm với việc mua sắm ở trung tâm thương mại.”

Tống Lộ Tử trợn tròn mắt, mục đích của cô ta hôm nay là làm cho Hứa Bích Hoài đến trung tâm mua sắm để bị bêu xấu, nếu Hứa Bích Hoài không đi, kế hoạch của cô ta sẽ bị phá hỏng.

Cô ta quay đầu nháy mắt cười, ra hiệu cho Triệu Liên giúp cô ta.

Triệu Liên lập tức hiểu ý Tống Lộ Tử, lập tức nói: “Là không có hứng thú hay là không có tiền, Bích Hoài, cháu đi cùng với Tử Nhi đi, nếu như cháu thích cái gì mà bản thân không mua nổi thì có thể để cho Đường Vân Xuyên mua giúp cháu, Vân Xuyên có tiền, sẽ không keo kiệt mà cái gì cũng không mua cho cháu như Lâm Thanh Diện đâu.”

Tống Huyền Khanh lập tức không phục, nói: “Ai nói chúng ta không có tiền, Hoài Nhi, con cũng đi với bọn họ đi, nhân tiện gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện, để cậu ấy đến trả tiền.”

Hứa Bích Hoài cau mày nói: “Mẹ, con thật sự không muốn đi.”

Triệu Liên cười nói: “Con gái, hay là thì bỏ đi, con đi với Vân Xuyên một lát đi, mẹ thấy bọn họ chính là tiếc tiền, có đi cũng không mua nổi đâu.”

Tống Huyền Khanh tức giận, trong lòng không muốn để Triệu Liên coi thường bà như vậy, bèn đi đến bên cạnh Hứa Bích Hoài, cố gắng thuyết phục cô.

“Con gái, con đi mua sắm dạo chơi một lát đi, con lâu lắm rồi vẫn chưa đi đến đó, đi với bọn họ dạo chơi, đừng ở trong nhà suốt, mẹ sẽ gọi điện cho Lâm Thanh Diện, con đi với cậu ta đi, nhân tiện giúp mẹ mua một ít đồ, các con muốn mua gì cũng được, mẹ sẽ đi gọi điện cho Lâm Thanh Diện đây.”

Nói xong, Tống Huyền Khanh cầm điện thoại lên, gọi điện cho Lâm Thanh Diện.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Huyền Khanh cười nhìn Hứa Bích Hoài, nói: “Con gái, Lâm Thanh Diện sẽ lập tức đến đây, con đi cùng với bọn họ một chuyến đi.”

Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu, đi thu dọn một chút.

Khuôn mặt Tống Lộ Tử cực kỳ ý cười lạnh lùng, cô ta vốn dĩ còn đang nghĩ nên làm thế nào để kêu Lâm Thanh Diện đi cùng, giờ thì tốt rồi, Tống Huyền Khanh đã gọi Lâm Thanh Diện đến, cũng giảm bớt phiền não của cô ta.

Sau khi Hứa Bích Hoài thu dọn đồ đạc, cô đi theo Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử xuống lầu.

Khi cô xuống lầu thì nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã đứng ở trước cổng, cô bèn chạy tới.

Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử nhìn thấy vậy, cũng cười lạnh đi qua.

“Lâm Thanh Diện, tối hôm qua anh ở đâu? Không phải là ngủ trong công viên chứ?” Tống Lộ Tử cười chế nhạo.

“Ở khách sạn.” Lâm Thanh Diện nói.

Tống Lộ Tử cong môi nói: “Chỗ đó cũng có người ở sao? Anh chắc rất hối hận khi ra ngoài sống chứ gì. Nếu bây giờ anh nhanh chóng xin lỗi Vân Xuyên, có lẽ anh ấy vẫn để cho anh quay về nhà.”

Trong tiềm thức cô ta nghĩ rằng Lâm Thanh Diện sẽ tìm một khách sạn nhỏ với giá mấy chục ngàn một đêm thôi.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: “Khách sạn rất thoải mái, tốt hơn rất nhiều so với nhà của cô.”

Phùng Diệc Thần sắp xếp cho Lâm Thanh Diện ở trong khách sạn Hoa Đô, khách sạn năm sao duy nhất ở huyện Ngọc Điền, hơn nữa lại là phòng tổng thống, đương nhiên sẽ thoải mái hơn so với ở nhà của Tống Lộ Tử.

“Thôi đi, bớt nói khoác lại, cái gì mà khách sạn thoải mái hơn nhà của tôi chứ, trừ phi là khách sạn lớn Hoa Đô, anh cho rằng anh có thể ở nỗi chỗ đó sao.” Tống Lộ Tử khinh thường nói.

Lâm Thanh Diện không so đo với cô ta, nói: “Chúng ta đi như thế nào, lái xe à?”

Đường Vân Xuyên lập tức cười nói: “Lái xe đi, xe của tôi đậu ở đằng kia, xe của cậu để ở đây đi, quay đầu cũng hơi phiền, lúc cậu đi trả cũng mệt nữa.”

Đường Vân Xuyên cũng cảm thấy chiếc xe kia của Lâm Thanh Diện là xe thuê, trong mắt cực kỳ khinh thường.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng lười để ý đến bọn họ, bèn đi bộ đến bên xe của Đường Vân Xuyên, rồi ngồi vào trong.

Chưa được một lúc thì đã đến trung tâm thương mại, sau khi bốn người xuống xe thì đi vào bên trong.

“Trung tâm mua sắm này là do Phùng gia bỏ vốn xây dựng, ngoài việc bên trong giống như một trung tâm thương mại thì còn có rất nhiều gian hàng bán ngọc thạch phỉ thúy, hơn nữa còn có một khu đặc biệt chuyên bán ngọc Jadeite thô, đây là sự đặc sắc của huyện Ngọc Điền chúng tôi, các người ở Hồng Thành chắc chưa từng thấy đâu.” Tống Lộ Tử giới thiệu.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều gật đầu, trong trung tâm mua sắm ở Hồng Thành cũng không có loại ngọc Jadeite thô này

“Tôi nói với mấy người chứ, Vân Xuyên được giảm giá 20 % khi mua sắm tại trung tâm này, đây là lợi thế khi làm việc ở chỗ Phùng gia.” Tống Lộ Tử lại đắc ý nói thêm một câu.

Mấy người bọn họ đi đến một gian hàng bán túi xách hàng hiệu nổi tiếng, mắt Tống Lộ Tử sáng lên khi nhìn thấy nơi đó.

Hứa Bích Hoài không quá hứng thú với túi xách, cô thường chỉ cầm theo một chiếc túi đơn giản để đi làm, không thích những chiếc túi đắc tiền, cảm thấy chúng rất vô nghĩa.

Lâm Thanh Diện nghiêng đầu nhìn Hứa Bích Hoài, cười nói: “Xem xem có thích chiếc nào không, anh mua cho em một chiếc.”

Hứa Bích Hoài lắc đầu: “Không cần đâu, em cũng không có nhu cầu.”

Thấy Hứa Bích Hoài nói vậy, Lâm Thanh Diện chỉ có thể gật đầu.

Đường Vân Xuyên ở bên cạnh cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện, cậu cũng quá ngốc rồi, phụ nữ ai mà không khẩu thị tâm phi chứ, trên miệng nói không cần, nhưng thật ra đều là lừa gạt, tôi thấy cô ấy không nỡ tiêu tiền của cậu đấy, mà cậu lại không có nhiều tiền, đúng không?.”

Lâm Thanh Diện ngược lại không suy nghĩ đến vấn đề này, quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài: “Thật à?”

Hứa Bích Hoài cười cười, nói: “Đâu phải, em thật sự không có hứng thú gì cả, anh có tiền hay không, em còn không biết sao, chẳng lẽ em sẽ ủy khuất mình để tiết kiệm tiền cho anh à.”

Lâm Thanh Diện nghĩ cũng đúng, Hứa Bích Hoài đã biết anh có thân phận gì của người nhà họ Lâm, quả thật sẽ không quan tâm đến vấn đề tiền bạc.

Đường Vân Xuyên cảm thấy hai người này đang diễn trò, mua không nỗi thì nói mua không nổi đi, còn nói không có hứng thú.

Chưa được một lúc, Tống Lộ Tử đã cầm một chiếc túi xách xinh đẹp đi tới, nói với Đường Vân Xuyên: “Chồng à, chiếc túi này đẹp quá nè, em muốn mua.”

“Được.” Đường Vân Xuyên không do dự nói.

“Nhưng chiếc túi này hơn một trăm năm mươi triệu đó.” Tống Lộ Tử nói.

Đường Vân Xuyên cười cười: “Hơn một trăm năm mươi triệu cũng mua, chỉ cần em thích, đắt đến đâu cũng sẽ mua cho em.”

Tống Lộ Tử cực kỳ vui vẻ, cầm thẻ của Đường Vân Xuyên đi tính tiền.

Đường Vân Xuyên đắc ý nhìn Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện, cậu thấy chưa? Đây mới gọi là đàn ông. Một người phụ nữ chỉ có thể nói cô ấy muốn mua gì khi một người đàn ông đủ mạnh mẽ, còn cậu thì không thể nên cô ấy đương nhiên ngại nói bản thân thích thứ gì.”

“Đôi khi đàn ông phải rộng lượng hơn một chút. Phụ nữ muốn hay không là một chuyện, còn cậu có mua hay không lại là chuyện khác. Cô ấy nói không muốn thì cậu không mua, đây rõ ràng là cậu keo kiệt.”

“Cậu xem tôi này, chiếc túi hơn trăm triệu, nói mua là mua, không mang theo sự do dự nào, đây chính là bản chất tự tin của tôi, trước khi cậu mua còn phải hỏi một chút, nói cho cùng là bản thân cậu không đủ tự tin.”

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe Đường Vân Xuyên nói xong, cũng cười hỏi: “Vậy theo ý của anh, tôi có nên rộng rãi mà mua cho cô ấy vài thứ có giá trị thì mới coi là tôn trọng cô ấy không?”

Đường Vân Xuyên cười nói: “Đương nhiên, chiếc túi hơn trăm triệu cũng xem là đắt, cậu nếu như không trả nỗi, cũng chỉ có thể nói cậu quá nghèo.”

Lúc này Tống Lộ Tử vừa mới mua túi xách trở về, thấy Đường Vân Xuyên đang giải thích đạo lý cho Lâm Thanh Diện, cô ta cười nói: “Chồng à, đừng nói chuyện với kẻ ngốc như anh ta, anh ta không phải là loại người thành công như anh, cũng sẽ không hiểu anh nói gì đâu.”

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài nói: “Anh nghĩ anh ta nói cũng có lý, không phải em nói không muốn thì anh sẽ không mua.”

Hứa Bích Hoài trợn mắt nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Vậy anh muốn mua gì cho em?

Đường Vân Xuyên cười nói: “Nhất định phải nhớ, mua thì phải mua thứ đắt nhất, đây mới thể hiện sự tôn trọng đối với cô ấy, đương nhiên, cậu có thể không mua chiếc túi hơn trăm triệu giống như tôi, nhưng khoảng mấy chục triệu cũng xem như là biểu thị thành ý rồi.”

Tống Lộ Tử cong môi nói: “Em thấy anh ta còn không có tiền để mua nỗi chiếc túi mấy chục triệu nữa là.”

Lâm Thanh Diện cười, ghé vào lỗ tai Hứa Bích Hoài nói: “Vậy trước tiên anh sẽ mua toàn bộ cửa hàng này giúp em đi.”

Hứa Bích Hoài lập tức trợn to hai mắt, không ngờ Lâm Thanh Diện lại muốn mua toàn bộ cửa hàng này.

Lời nói của Lâm Thanh Diện không muốn để cho Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên nghe thấy, anh không muốn hai người này cứ lải nhải bên tai anh.

Nói xong, Lâm Thanh Diện bước đến quầy lễ tân và nói chuyện với người của cửa hàng.

“Bích Hoài, anh ta vừa mới nói muốn mua cho cô chiếc túi nào? Cô không tự mình chọn à?” Tống Lộ Tử nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nói: “Không, để anh ấy tự mua đi.”

Cô thầm nghĩ Lâm Thanh Diện muốn mua toàn bộ cửa hàng, cần gì phải chọn nữa.

Trong lòng Tống Lộ Tử cảm thấy cô không muốn làm Lâm Thanh Diện mất mặt nên mới nói như vậy, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ mua cho Hứa Bích Hoài một chiếc túi rẻ nhất.

Xem ra, nói nhà bọn họ có tiền cũng chỉ là giả thôi.

Đường Vân Xuyên cũng suy nghĩ giống như Tống Lộ Tử, cảm thấy Lâm Thanh Diện sợ Hứa Bích Hoài chọn chiếc quá đắt, cho nên mới vội vàng chạy đến hỏi nhân viên trong cửa hàng có chiếc túi nào rẻ nhất không.

Nếu như muốn mua một chiếc túi nhiều tiền thì Lâm Thanh Diện sớm đã khoe từ lâu rồi.

Qua một lúc lâu, Lâm Thanh Diện vẫn còn đang nói chuyện với nhân viên trong cửa hàng.

Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên đều cảm thấy Lâm Thanh Diện đang mặc cả với nhân viên ở đó, nhất thời bọn họ hơi mất kiên nhẫn.

“Tên Lâm Thanh Diện này vì sao lại mất mặt như vậy chứ, mua một chiếc túi mà cũng lâu đến vậy, anh ta vì chút tiền này mà mặc cả một lúc rồi, thật sự là phục rồi.” Tống Lộ Tử nói.

“Anh ấy không phải đang trả giá đâu.” Hứa Bích Hoài nói.

“Cô đừng nói thay cho anh ta nữa, tôi thấy tên Lâm Thanh Diện này cũng quá keo kiệt, những lời tôi vừa mới nói với cậu ta có lẽ không có tác dụng rồi, nói thật chứ, chuyện cô gả cho Lâm Thanh Diện này thật sự không đáng.” Đường Vân Xuyên nói.

Hứa Bích Hoài hoàn toàn không để ý đến lời nói của Đường Vân Xuyên, nếu như gả cho Lâm Thanh Diện không đáng để nói, vậy trên thế giới này cũng không còn người đàn ông nào để cô đáng để gả nữa.

Cuối cùng, Lâm Thanh Diện cũng nói chuyện xong với nhân viên, người đó đồng ý sẽ bán hết túi xách cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện lấy thẻ ra, quẹt hơn chín tỷ.

Lâm Thanh Diện đưa địa chỉ ở Hồng Thành cho nhân viên, bảo cô ta gửi hết những chiếc túi này đến đó, sau đó yêu cầu cô ta mang chiếc túi đắt nhất trong cửa hàng trị giá tám trăm triệu ra, để cho Hứa Bích Hoài dùng trước.

Sau khi giao phó xong xuôi, Lâm Thanh Diện cầm một chiếc túi, lấy nhãn hiệu trên đó đi, bước đến chỗ Hứa Bích Hoài, đưa cho cô, cười nói: “Lấy chiếc này trước đi, sau đó rồi dùng đến nhiều chiếc khác.”

Hứa Bích Hoài cũng không từ chối, cầm lấy.

Tống Lộ Tử lập tức nghiêng người qua, xem xét chiếc túi đó, phát hiện trên đó không có nhãn mác, lập tức cho rằng đó là hàng gia công còn lại trong cửa hàng.

Dù sao thì loại hàng này mới không có nhãn mác, Lâm Thanh Diện hẳn là đã nói chuyện một lúc lâu nên nhân viên mới bán cho anh ta loại hàng gia công này.

Tống Lộ Tử khịt mũi ngay lập tức và nói: “Tôi tưởng anh mua một chiếc túi xịn. Hóa ra là đồ vứt đi. Thật là mất mặt.”

Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để ý, nói: “Túi cũng mua xong rồi, chúng ta qua bên phỉ thúy xem đi.”

Nói xong, bốn người đi qua bên đó.

Mọi người trong cửa hàng lập tức tiến lên, kính cẩn nói với Lâm Thanh Diện: “Anh đi thong thả, cảm ơn anh đã ủng hộ cửa hàng của chúng tôi.”

Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên đều lộ vẻ nghi hoặc, Đường Vân Xuyên lẩm bẩm: “Mấy người trong cửa hàng này bây giờ đều có thái độ tốt như vậy sao? Còn khách sáo với người mua như vậy?”