Rể Quý Trời Cho

Chương 534: Nhất định sẽ mang theo nhiều người




Bên trong một con hẻm bên ngoài quán bar.

Lâm Cường mang theo một đám bạn học nam trong lớp mình đợi ở đây, từ chỗ này có thể nhìn thấy rõ tình hình ở cửa quán bar, ai vào ra quán bar đều có thể nhìn thấy từ chỗ này.

“Anh Cường, tên đàn ông ăn bám đó vẫn còn ở trong quán bar sao, đã lâu như vậy rồi, còn chưa có ra, chắc hắn không phải đã chuồn từ cửa sau rồi đó chứ.” Một bạn học nam mở miệng nói.

Lâm Cường hừ lạnh một tiếng, nói: “Cửa sau của Mộng Thiên Đường không phải ai cũng đi được, tên ăn bám đó muốn ra ngoài thì chỉ có thể đi cửa chính, đợi thêm chút nữa đi, chỉ cần hắn ra ngoài, chúng ta liền ra tay, tôi nhất định phải khiến cho thứ đáng chết đó biết được sự lợi hại của lão tử.”

“Anh Cường, mau nhìn xem, hai người Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du đã ra ngoài rồi.” Lúc này một tên nam sinh hét lên một câu.

Đám người đều quay đầu nhìn về phía cửa quán bar, phát hiện hai người Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du quả thực từ bên trong đi ra.

Diêu Hân Du lúc này vẻ mặt phẫn nộ, còn trong tay Lưu Hiểu Hàm đang cầm một cái túi màu đen, đang không ngừng khuyên Diêu Hân Du.

Tuy đám người đều cảm thấy nên là Diêu Hân Du khuyên Lưu Hiểu Hàm, nhưng nhìn bộ dạng của hai người, hình như vốn không được vui lắm, liền cho rằng hai người bọn họ chắc chắn là bị Hồ lão tam làm khó rồi.

“Nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, hình như cũng không giống gặp phải rắc rối lớn cho lắm, anh Cường, chú ba của anh chắc không phải là đã trực tiếp thả bọn họ ra rồi đó chứ?” Một nam sinh mở miệng hỏi.

Lâm Cường cười lạnh một tiếng, nói: “Chú ba tôi là người của Lưu Bang Vận, thủ đoạn của ông ta, không cần tôi nói chắc các cậu cũng rõ, Lưu Hiểu Hàm khăng khăng không thừa nhận là bạn gái của tôi thì chú ba tôi sao mà dễ dàng tha cho cô ta được, bọn họ bây giờ có thể ra ngoài, chắc chắn là đã đồng ý điều kiện gì đó của chú ba tôi rồi, không thấy Lưu Hiểu Hàm cầm một cái túi màu đen trên tay sao, bên trong ai biết chừng là đồ mà chú ba tôi trừng phạt cô ta thì sao.”

Mấy người xung quanh nghe Lâm Cường nói như vậy, cũng đều tán đồng mà gật gật đầu, đối với bọn họ, hai người Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du ở trước mặt Hồ lão tam thì quả thực chỉ có phận cầu xin mà thôi.

“Đừng quan tâm bọn họ nữa, hôm nay tôi nhất định phải đợi được tên đàn ông ăn bám đó, không tẩn hắn một trận thì cục tức trong lòng tôi không phát tiết ra được. Nhất định phải để hắn nếm thử sự lợi hại của nắm đấm ông đây!” Đôi mắt Lâm Cường híp lại, phát ra từng tia sát khí.

Bên trong phòng bao quán bar, Lưu Bang Vận bởi vì chuyện của Hồ lão tam mà cứ luôn xin lỗi Lâm Thanh Diện, vì để biểu thị thành ý của mình, còn liên tục uống ba ly rượu lớn, cầu xin Lâm Thanh Diện tha thứ.

Lâm Thanh Diện biểu thị mình không có để bụng chuyện đó, bảo Lưu Bang Vận đừng quan tâm nữa.

Lưu Bang Vận bởi vì uống ba ly rượu lớn mà đã say rất nhanh, trực tiếp ngã trên ghế sofa.

Lâm Thanh Diện thấy Lưu Bang Vận như vậy, liền đứng dậy định rời khỏi chỗ này, lúc anh ra cửa, Lưu Bang Vận lại mơ mơ hồ hồ mà nói một câu: “Cô chủ tên Tô Tâm Nhu của nhà họ Tô đó thật sự vô cùng xứng với ngài Lâm, trong điện thoại của tôi có ảnh của cô ấy, ngài Lâm, ngài xem đi.”

Ông ta lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt tìm ảnh.

Lâm Thanh Diện bất lực lắc đầu, nói với nhân viên phục vụ về tình hình của Lưu Bang Vận một tiếng, rồi rời khỏi chỗ này.

Lưu Bang Vận tìm ra ảnh của Tô Tâm Nhu, vươn tay lắc lắc, điện thoại trực tiếp rơi trên mặt đất.

Trên màn hình điện thoại, bộ dạng lúc Hứa Bích Hoài tham gia yến tiệc, được chụp vô cùng ưu nhã động lòng người.

Đáng tiếc Lâm Thanh Diện đã rời khỏi, không thể nhìn thấy dung nhan của cô cả nhà họ Tô này.

Bên ngoài quán bar, Lâm Cường nhìn chằm chằm về hướng cửa quán bar, đã đợi đến có chút mất kiên nhẫn rồi.

Trong lòng hắn ta mắng vài câu, cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể là biết hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, nên định nấp trong quán bar cả tối rồi.

Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện đi ra từ trong quán bar, đôi mắt Lâm Cường lập tức sáng lên, sau đó vội vàng nói với mấy tên nam sinh bên cạnh mình: “Thằng cha đó ra rồi, mau mau qua đó chặn hắn lại, đưa đến trong hẻm, sau đó chúng ta giải quyết hắn.”

Một đám người lập tức dấy lên tinh thần, vội vàng theo Lâm Cường đi về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện vốn dĩ định đến bên đường bắt xe về, lúc này đám người Lâm Cường bao vây anh lại, trên mặt đều mang theo nụ cười bất thiện.

“Không ngờ anh lại ở bên trong lâu như vậy mới đi ra, là do biết tôi ở đây đợi anh, cho nên cố ý trốn không ra sao?” Lâm Cường cười lạnh mà nói với Lâm Thanh Diện.

“Cậu muốn làm gì?” Vẻ mặt Lâm Thanh Diện bình tĩnh mà nói.

“Làm gì? Đương nhiên là giáo huấn tên ăn bám không biết tốt xấu như anh rồi, anh tưởng Lâm Cường tôi dễ ức hiếp như vậy sao? Nói cho anh biết, hôm nay nếu như không đánh anh quỳ xuống cầu xin, thì tên của ông đây sẽ viết ngược lại!” Vẻ mặt Lâm Cường hung hãn.

Lâm Thanh Diện bĩu môi, nhìn mấy tên được gọi là ‘học sinh đại học’ ở trước mắt này, trong lòng thực ra cũng chả muốn xử lý bọn họ đâu, dù sao bọn họ cũng còn thuộc phạm trù học sinh, bốc đồng một chút thì cũng là bình thường.

Nhưng Lâm Cường khăng khăng muốn gây phiền phức cho anh, lại cộng thêm mấy lời mà hắn ta nói, không hề phù hợp với thân phận học sinh của hắn ta chút nào, Lâm Thanh Diện cũng có chút bực bội.

“Anh muốn trực tiếp bị bọn tôi tẩn ở trên đường, hay là bên trong con hẻm ở bên cạnh đây?” Lâm Cường lại nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện hỏi một câu.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn con hẻm ở bên cạnh một cái, cũng không nói chuyện, mà đi về phía bên đó.

Nếu trường học đã không dạy tốt mấy tên học sinh này, vậy thì anh sẽ thay trường học dạy cho bọn họ những thứ không học được ở trường.

Mấy người Lâm Cường nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại ngoan ngoãn đi vào trong con hẻm, lập tức ha hả cười to, theo như bọn họ thấy, Lâm Thanh Diện đây chính là biểu hiện của sự sợ sệt.

“Thật đúng là tên hèn nhát, vậy mà lại tự mình đi vào con hẻm rồi, xem ra cũng là người yêu mặt mũi a, biết là bị chúng ta tẩn ở trên đường sẽ mất mặt, ha ha, sao anh ta không cảm thấy ăn bám cũng là một chuyện rất mất mặt nhỉ?” Lâm Cường mỉa mai một câu.

Sau đó đám người liền theo Lâm Thanh Diện đi vào trong con hẻm, tên nào tên nấy xoa xoa nắm đấm, đều muốn ra tay với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện đi đến giữa con hẻm thì ngừng lại, Lâm Cường và mấy tên bạn học bao vây Lâm Thanh Diện lại, đều nở nụ cười lạnh nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện.

“Nếu như bây giờ anh quỳ xuống khấu đầu với bọn tôi, kêu bọn tôi mấy tiếng ông nội, lấy bản lĩnh ăn bám đàn bà của anh ra mua vui cho bọn tôi, nói không chừng tôi còn có thể tha cho anh một lần, tôi chỉ cho anh một cơ hội lần này, sao, có muốn quỳ xuống với bọn tôi ngay bây giờ không?” Lâm Cường cười khẩy một tiếng.

“Cùng nhau lên đi, tôi không có nhiều thời gian.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.

Đôi mắt Lâm Cường lập tức híp lại, mắng: “Cho mặt mũi mà không cần, đây là anh tự tìm thôi, các anh em, cùng nhau lên!”

Tiếp đó Lâm Cường dẫn đầu xông về phía Lâm Thanh Diện, tuy trước đó hắn ta đã cảm nhận được sức mạnh của Lâm Thanh Diện, nhưng hắn ta vốn không cho rằng Lâm Thanh Diện có thể đánh lại nhiều người bọn họ như vậy.

Mấy bạn học của Lâm Cường đó cũng hưng phấn, đều cảm thấy nhiều người mà đánh một mình Lâm Thanh Diện như vậy, tuyệt đối là chiếm ưu thế.

Thế nhưng chuyện cũng có lúc luôn vượt khỏi dự tính của mình.

5 phút sau.

Trong hẻm đầy rẫy tiếng khóc than.

Lâm Thanh Diện phủi phủi bụi trên tay áo mình, cúi đầu nhìn Lâm Cường mặt mày xanh đỏ đã ngã ở trước mặt mình một cái, mở miệng hỏi: “Còn lên không?”

Lâm Cường nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt kinh sợ, giống như là nhìn thấy một ác quỷ bước ra từ địa ngục vậy, hồi nãy thân thủ mà Lâm Thanh Diện thi triển ra quả thực là quá khủng bố rồi, ngày ngày hắn ta đi tập gym, cũng chưa thấy người nào đáng sợ như vậy qua.

Chả trách Lưu Hiểu Hàm lại nói bọn họ dù có cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, hóa ra không phải đang đùa, mà là thật.

“Anh…anh đừng có mà đắc ý, anh có dám để tôi kêu chú ba của tôi qua đây không, anh đánh một đám học sinh như bọn tôi thì tính là gì, nếu như ngay cả chú ba tôi mà anh cũng đối phó được, thì tôi sẽ không gây chuyện với anh nữa.” Lâm Cường dấy lên dũng khí mà nói.

“Chỉ e chú ba của cậu không dám đến đâu.” Lâm Thanh Diện nói.

“Bớt bốc phét ở đây đi mẹ nó, chú ba tôi là người của Lưu Bang Vận, anh có biết Lưu Bang Vận không, đó là đại ca thế giới ngầm của thành phố T đó, ở thành phố T không ai dám chọc vào, chú ba tôi ở trong quán bar đó, nếu như anh có gan thì để tôi gọi cho ổng.” Lâm Cường nhắc đến chú ba của hắn ta, lập tức có chút tự tin.

Lâm Thanh Diện bất lực lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ, nếu như tên Lâm Cường vẫn chấp mê bất ngộ, vậy thì chi bằng để hắn gọi Hồ lão tam qua đây, như vậy cũng có thể giải quyết mớ rắc rối này tốt hơn.

“Vậy cậu gọi đi.” Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Cường sững sờ, sau đó cười lạnh, trong lòng nghĩ Lâm Thanh Diện cũng thật là ngốc, vậy mà lại thật sự bảo hắn gọi điện thoại kêu người tới, tên này chắc chắn là không biết chú ba của mình lợi hại đến thế nào rồi.

Hắn ta hoàn toàn chả hề do dự, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hồ lão tam.”

“Chú ba, chú mau đến con hẻm ở đối diện quán bar đi, cháu bị người ta đánh rồi, chú nhớ mang theo vài người nữa, người này không dễ đối phó.” Lâm Cường trực tiếp lên tiếng.

Bên kia yên lặng vài giây, sau đó vang lên thanh âm đè nén lửa giận của Hồ lão tam: “Được, cháu đợi đó, chú nhất định sẽ mang theo vài người.”

Hồ lão tam lúc này đang muốn đi xử lý Lâm Cường a, ông ta đồng ý mang theo chút người, không phải vì để giúp Lâm Cường, mà là để tẩn hắn mạnh một chút.