Rể Quý Trời Cho

Chương 772: Mục đích




Sáng sớm hôm sau, vừa ngủ dậy Lâm Thanh Diện đã kéo Hứa Bích Hoài ra khỏi khách sạn, anh lấy lý do hoa mỹ rằng hôm qua đã ở khách sạn cả ngày rồi nên hôm nay phải ra ngoài hít thở không khí, thật ra là anh sợ Hứa Bích Hoài sẽ như ngày hôm qua.

Lâm Thanh Diện đã cất mảnh gỗ “không đứng đắn” đó đi, sau này nếu không gặp được người hiểu biết thì tốt hơn hết đừng lấy ra.

So với ngày hôm qua, rõ ràng Hứa Bích Hoài đã bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù cô cũng rất ngạc nhiên vì sao hôm qua mình lại như vậy… nhưng cô cũng không nói nhiều, dù sao với cô mà nói, đó là một chuyện đáng xấu hổ.

Nhưng điều khiến Hứa Bích Hoài hơi bất ngờ là ngày hôm qua cô và Lâm Thanh Diện đã vận động kịch liệt một thời gian rất dài, theo lý mà nói thì hôm nay cô phải cực kỳ mệt mới đúng, nhưng cô lại không hề có cảm giác này mà ngược lại còn cảm thấy tràn đầy sức mạnh, dù có đi leo núi cũng không thành vấn đề.

Sau khi đi ăn sáng, hai người tới một công viên khá nổi tiếng ở thành phố An Dương, đi dạo trong công viên cả buổi sáng.

Thời gian này Lâm Thanh Diện vẫn luôn quan tâm đến tình trạng thể chất của Hứa Bích Hoài, nhưng sau khi hỏi vài lần cô đều nói cảm thấy tràn đầy năng lượng, điều này cũng khiến Lâm Thanh Diện hơi ngạc nhiên.

Như vậy dù mảnh gỗ đó khiến người khác trở nên tương đối khao khát phương diện nào đó, nhưng nó có vẻ tốt cho cơ thể.

Nhưng để an toàn, Lâm Thanh Diện nghĩ rằng sau chuyến đi này, anh vẫn phải đưa Hứa Bích Hoài đi kiểm tra xem cơ thể cô có gì thay đổi không.

Gần đến giờ trưa, hai người đang định tìm một nơi để ăn, vừa ra khỏi công viên thì thấy hai người đi về phía này.

“Lâm Thanh Diện!” Một giọng nói vang lên.

Lâm Thanh Diện ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lý Đồng Dương và Triệu Manh.

“Không ngờ lại gặp hai người ở đây, xem ra chúng ta rất có duyên đấy. Chuyện anh làm ở chùa Thanh Long hôm đó quả thực hả hê lòng người, tiếc là sau đó hai người lại đi mất, nếu không chắc chắn anh sẽ trở thành anh hùng mà mọi người đều biết đến.” Lý Đồng Dương cười nói.

Lâm Thanh Diện trả lời ngắn gọn, cũng không nói quá nhiều về chuyện đó.

Ánh mắt Triệu Manh nhìn Lâm Thanh Diện lúc này cũng thay đổi, bà ta nở nụ cười.

“Nếu đã gặp nhau hay là chúng ta cùng đi ăn cơm đi. Trước kia tôi đối xử với hai người không tốt, người người đừng để ý, hôm nay chúng tôi chiêu đãi, coi như là tạ lỗi.” Triệu Manh cười nói.

Lâm Thanh Diện không từ chối, đúng lúc anh cũng muốn tìm nơi để ăn cơm, nếu Triệu Manh muốn mời thì anh cũng không khách sáo.

Triệu Manh nói tạ lỗi với Lâm Thanh Diện thì nhất định phải có thành ý nên đã gọi xe taxi đưa họ tới nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố An Dương.

Nhà hàng Hồng Vận nổi tiếng nhất ở thành phố An Dương, cũng là nhà hàng đắt nhất ở đây.

Những người có thể tới đây ăn đều là những nhân vật có máu mặt ở thành phố An Dương, nghe nói một bữa ăn ở đây tối thiểu cũng phải mấy chục triệu.

Bốn người Lâm Thanh Diện đứng trước nhà hàng Hồng Vận, Lý Đồng Dương và Triệu Manh nhìn vẻ phô trương của nhà hàng này, thầm cảm thán trong lòng, mặc dù điều kiện gia đình họ không tồi nhưng nhà hàng cao cấp như này thì họ cũng chưa bao giờ dám tới.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều có vẻ mặt bình tĩnh, dù sao họ cũng thường đến những nhà hàng tầm cỡ này nên cũng không ngạc nhiên.

Triệu Manh quay lại nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, thấy trên mặt họ không có gì là kích động thì nghĩ họ đã kinh ngạc đến mức không biết nên thể hiện cảm xúc của mình thế nào.

“Chắc hai người chưa đến nhà hàng cao cấp thế này bao giờ, một bữa ăn ở đây cũng tốn mấy chục triệu, nhưng hai đứa không cần lo, hôm nay chúng tôi mời, hai người cũng đừng khách sáo, cứ ăn thoải mái nhé.” Triệu Manh có phần đắc ý nói.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều mỉm cười, không làm Triệu Manh khó xử.

Bốn người cùng nhau bước vào nhà hàng, Triệu Manh tò mò nhìn xung quanh, còn không ngừng nói chuyện với Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, nhìn thấy cái gì cũng muốn khoe khoang, cứ như nhà hàng này do nhà họ quản lý vậy.

Sở dĩ Lý Đồng Dương và Triệu Manh muốn mời Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi ăn cơm đương nhiên không phải để tạ lỗi.

Lý do tại sao họ lại xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài là vì họ đã bị Trương Đồng Phát hối lộ.

Tất cả mọi chi phí hôm nay của họ đều sẽ được tính vào tài khoản của Trương Đồng Phát cho nên họ mới dám đến nơi đắt đỏ thế này.

Đồng thời cũng thực hiện nhiệm vụ Trương Đồng Phát giao cho, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì họ sẽ nhận được sáu tỷ tiền thưởng. Trước sự dụ hoặc này, hai người đã gần như không chút do dự đồng ý yêu cầu này của ông ta.

Sau khi bốn người vào nhà hàng, Triệu Manh đã chọn vị trí đắt nhất trong nhà hàng, ở nơi chính giữa nhà hàng, hơn nữa còn cao hơn những nơi khác, nhằm làm nổi bật sự cao quý của nơi này.

“Thật ra không cần phải đến nơi đắt đỏ thế này, tìm một chỗ ăn ở ngoài là được rồi.” Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Triệu Manh nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì thầm cười nhạo trong lòng, thầm nghĩ chắc chắn Lâm Thanh Diện chưa tới nơi như này bao giờ, sợ tốn tiền nên mới nói vậy.

“Cô sợ cái gì, hôm nay cô có phải trả tiền đâu! Yên tâm đi, cậu không ăn nổi ở nơi đắt đỏ thế này nhưng chúng tôi ăn được.” Triệu Manh lập tức trả lời.

Lý Đồng Dương bên cạnh cũng nở nụ cười đắc ý, dù sao trước kia họ cũng không dám nói câu này.

Lâm Thanh Diện cứng họng, không muốn tranh luận nhiều với Triệu Manh nên anh không nói thêm gì nữa.

Triệu Manh và Lý Đồng Dương đưa thực đơn cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài để hai người gọi món. Hai người đều nói cứ gọi tạm vài món là được, họ không để ý nên lại trả thực đơn về.

Triệu Manh bĩu môi, thầm nghĩ hai người họ chắc chắn đã bị giá trên thực đơn làm cho sợ hãi nên mới không dám gọi món.

Triệu Manh và Lý Đồng Dương mở thực đơn ra, sau khi nhìn thấy giá cả trên đó, cả hai đều thực sự sửng sốt, nhưng nghĩ rằng hôm nay không phải trả tiền họ lá gan họ cũng lớn hơn.

Sau khi gọi đồ ăn, Triệu Manh vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài: “Chậc chậc, một bữa ăn tốn hơn hai trăm triệu chắc chắn đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hai người phải không? Không thành vấn đề, chút tiền này không là gì với chúng tôi cả.”

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài liếc nhìn nhau, đều hơi hối hận vì đã đồng ý đi ăn cùng hai người, họ đâu muốn tạ lỗi, để khoe khoang thì đúng hơn.

Không bao lâu đồ ăn đã được dọn ra, Lâm Thanh Diện cũng hơi đói bụng nên chỉ cúi đầu ăn, Triệu Manh và Lý Đồng Dương đều nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, trong lòng đang nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ mà Trương Đồng Phát đã giao.

Không lâu sau, Lâm Thanh Diện đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, mắt Triệu Manh và Lý Đồng Dương đều sáng lên.

Sau khi Lâm Thanh Diện đi, hai người họ đều mặt đầy ý cười nhìn Hứa Bích Hoài.

Mục tiêu của họ ngày hôm nay không phải Lâm Thanh Diện mà là Hứa Bích Hoài.

“Cô Hứa, tranh thủ lúc Lâm Thanh Diện đi vệ sinh, thật ra chúng tôi có vài lời muốn nói với cô.” Lý Đồng Dương mở lời.

Hứa Bích Hoài ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

Triệu Manh ở bên cạnh cười nói: “Thật ra chúng tôi mời hai người đi ăn là được một người giàu có nhờ, cô cũng thấy đấy, nơi chúng ta ăn hôm nay là nơi ngon nhất thành phố An Dương, tôi chỉ gọi vài món mà đã mất hơn hai trăm triệu rồi. Mức chi tiêu này chắc chắn Lâm Thanh Diện không thể cho cô được.”

“Chúng tôi muốn nói với cô, ngoài việc đánh nhau ra, thật ra Lâm Thanh Diện chẳng có ưu điểm nào khác, ở xã hội này muốn sống tốt thì phải giàu có, cho nên cô có thể cân nhắc đến chuyện bỏ Lâm Thanh Diện rồi theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn.”