Rể Quý Trời Cho

Chương 887: Chu thác đến cửa




Kinh Đô, nhà tổ họ Lâm, bên trong sân chính.

Một đám người nhà họ Lâm lúc này đều lộ ra khuôn mặt rầu rĩ, hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn ba ngày của Hứa Thông, nếu như Hứa Bích Hoài không đồng ý theo bọn họ đi gặp vị đại nhân vật đó thì vị đại nhân vật đó sẽ đích thân đến cửa, đến lúc đó nhà tổ họ Lâm sẽ đối mặt với một trận kiếp nạn.

Mấy ngày nay trải qua sự giải thích của hai anh em Tiêu Phong Tiêu Vân, bọn họ đã hiểu rõ cao thủ Hóa Cảnh là sự tồn tại khủng bố như thế nào, loại cao thủ cấp bậc này, cho dù là sức mạnh của nhà họ Lâm bây giờ đã không phải là thứ mà gia tộc bình thường có thể so sánh, càng có hai vị cao thủ cảnh giới tông sư đỉnh phong trấn thủ, thì ở trước mặt cao thủ Hóa Cảnh, vẫn không chịu nổi một đòn.

“Người nhà họ Hứa ở Dương Thành chết tiệt, tôi nghi ngờ bọn họ chọc đến cao thủ Hóa Cảnh này, sau đó hất nước lên chỗ chúng ta, nếu không thì cao thủ Hóa Cảnh đó tại sao lại bảo bọn họ đưa đến Kinh Đô chứ?” Tô Thành Hải tràn đầy lửa giận nói.

“Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến cái này, chúng ta nên nghĩ xem nên ứng phó với cao thủ Hóa Cảnh này thế nào, theo như hai vị Tiêu Vân Tiêu Phong nói, cho dù có là 10 cao thủ như vậy, cũng không địch nổi một cao thủ Hóa Cảnh, cái sự tồn tại đẳng cấp này, đủ để tạo thành tai nạn khiến nhà họ Lâm khó mà tưởng tượng nổi đó.” Ông Độ mở miệng với giọng điệu hàm ý sâu xa.

Hai anh em Tiêu Phong Tiêu Vân đều tán đồng mà gật gật đầu, cao thủ Hóa Cảnh, vốn sẽ không xuất hiện ở xã hội thế tục mới đúng, bọn họ cũng không rõ là Hứa Thông tìm được vị cao thủ này từ đâu nữa.

“Hay là để chị dâu bây giờ nhanh chóng dắt theo Nặc Nặc chạy trốn đi, cái cao thủ Hóa Cảnh đó đến không tìm được người thì nói không chừng sẽ bỏ cuộc đó.” Dư Tụng mở miệng nói một câu.

“Không được!” Hứa Bích Hoài trực tiếp phủ quyết lời đề nghị của anh ta: “Nếu như tôi chạy trốn, thì vị Hóa Cảnh đó sẽ hất lửa giận lên nhà họ Lâm, đến lúc đó người gặp phải tai ương chính là cả nhà họ Lâm.”

Vì để tránh né kiếp nạn lần này, Hứa Bích Hoài đã bảo Trần Tài Anh đưa Nặc Nặc đến một nơi an toàn, Hứa Thông vốn không biết cô đã có con, cho nên chắc sẽ không nhắm đến Nặc Nặc đâu.

“Nhưng nếu không trốn thì vị Hóa Cảnh đó cũng sẽ không bỏ qua cho những người khác đâu, không chỉ có cô chạy mà tất cả chúng ta cũng đều chạy theo, chỉ để lại một căn nhà trống ở đây, như vậy xác suất xảy ra chuyện sẽ nhỏ hơn một chút.” Lý Tam Thốn đề nghị một câu.

Cái suy nghĩ này người nhà họ Lâm không phải là chưa nghĩ đến qua, nhưng nếu như bọn họ đều chạy trốn, vậy cả nhà họ Lâm sẽ không thể nào vận hành bình thường được, đến lúc đó người trong toàn bộ dây chuyền gia nghiệp của nhà họ Lâm đều sẽ bị ảnh hưởng.

Hơn nữa không có ai biết cao thủ Hóa Cảnh này rốt cuộc là có bối cảnh như thế nào, sau khi bọn họ chạy trốn, nếu như cao thủ Hóa Cảnh này có cách tìm được bọn họ, vậy bọn họ sẽ càng đối diện với tình cảnh nguy hiểm hơn nữa.

Càng huống hồ người nhà họ Lâm chạy trốn, thì người đầu tiên gặp tai ương chắc chắn là Thương hội Thiên Nguyên, lương tâm của Hứa Bích Hoài không cho phép cô làm như vậy.

Cho nên ba ngày này đám người nhà họ Lâm đều đang bàn bạc xem nên làm thế nào để ứng đối với cao thủ Hóa Cảnh này.

Hứa Bích Hoài đã nghĩ sẽ kêu Lâm Thanh Diện về, nhưng lúc Lâm Thanh Diện rời đi, thực lực chỉ ở mức tông sư cảnh đỉnh phong, hai anh em Tiêu Phong Tiêu Vân đã biểu thị rằng cho dù Lâm Thanh Diện có về cũng không thể địch lại cao thủ Hóa Cảnh, hơn nữa với tích cách của Lâm Thanh Diện, chắc chắn sẽ tìm đến vị cao thủ Hóa Cảnh đó để liều mạng, cho nên không có nói chuyện này cho Lâm Thanh Diện nghe.

Chính vào lúc đám người nhà họ Lâm đang sứt đầu mẻ trán thì một tiếng cười khẩy vang vọng lên bên tai của tất cả mọi người.

“Sao, không ngoan ngoãn đầu hàng, vậy mà còn lên kế hoạch chạy trốn nữa? Các người không đặt tôi vào trong mắt sao?”

Đám người nghe thấy thanh âm này, trong lòng đều kinh hoảng, bởi vì bọn họ đều không nhìn thấy có người xuất hiện ở trước mắt, nhưng cái thanh âm đó lại giống như là có người đang nói ở bên tai của bọn họ vậy.

Loại thủ đoạn này, chỉ có cao thủ có thực lực mạnh mẽ mới có thể dùng, ít nhất là hai người Tiêu Phong Tiêu Vân không cho rằng mình có thể làm được đến mức này.

Cho nên điều này cũng có nghĩa, là cao thủ Hóa Cảnh mà Hứa Thông nói đã đến rồi.

“Chết tiệt, không phải nói ba ngày sao, tại sao bây giờ lại đến rồi?” Dư Tụng âm thầm mắng một tiếng.

Tiếp đó, đám người liền nhìn thấy một thân ảnh khí thế hùng hồn đi đến bên trong sân, hai người Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên theo sau hắn ta, như hai tên tuỳ tùng, thái độ vô cùng cung kính.

Hai người Tiêu Phong Tiêu Vân đều nghiêm túc nhìn chăm chăm vào Chu Thác một cái, đều cảm nhận được một tia nguy hiểm từ trên người hắn ta, cái loại cảm giác này, bọn họ quả thực chỉ cảm nhận được ở trên người của cao thủ Hóa Cảnh.

“Đại nhân của bọn tôi đột nhiên thay đổi chủ ý, ngài ấy không đợi được đến ba ngày, cho nên bây giờ qua đây xem thử, nhưng không ngờ các người lại đang định chạy trốn, thật đúng là không biết tốt xấu! Hứa Bích Hoài, đại nhân có thể nhìn trúng cô, đó chính là phúc phần của cô, không lẽ cô còn dám chê bai đại nhân sao? Tôi khuyên cô tốt nhất nên chủ động một chút, đừng để đại nhân tức giận, nếu không thì đến lúc đó chỉ có cô lãnh đủ thôi.”

Hứa Bình Nguyên trừng Hứa Bích Hoài nói một câu.

Hứa Bích Hoài tràn đầy lửa giận mà nhìn Hứa Thông, trong lòng hối hận không trực tiếp xử lý hai người Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên khi bọn họ lần đầu đến.

“Qủa không uổng công là đệ nhất mỹ nữ của Kinh Đô, cái tư sắc này quả thực là hiếm thấy, hơn nữa còn có sự quyến rũ mà chỉ có phụ nữ đã có chồng mới có, cái loại cảm giác này chính là cái mà tôi thích, xem ra lần này quả nhiên không uổng công đến.”

Chu Thác nhìn chăm chăm vào Hứa Bích Hoài, cười cười nói một câu.

Trong lòng Hứa Bích Hoài dấy lên một sự ghê tởm, không ngờ người có thực lực mạnh như vậy mà lại có sở thích như thế.

“Cho dù thực lực ông có mạnh đến thế nào, tôi cũng sẽ không làm theo ý ông đâu, hôm nay dù có chết, tôi cũng tuyệt đối không khuất phục trước ông!” Hứa Bích Hoài nhìn chăm chăm vào Chu Thác hét lên một câu.

Chu Thác hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Không ngờ còn nóng nảy như vậy, nhưng cô tưởng chuyện này sẽ do cô quyết định sao?”

Nói xong, ông ta liền đi về phía Hứa Bích Hoài.

Hai anh em Tiêu Phong Tiêu Vân lập tức chặn ở phía trước Hứa Bích Hoài, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Chu Thác, Tiêu Phong mở miệng nói: “Các hạ xin tự trọng, đừng làm mất đi mặt mũi của người tập võ!”

Chu Thác cười khẩy một tiếng, lên tiếng nói: “Mặt mũi của người tập võ? Chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi, ông đây trước giờ muốn người phụ nữ nào thì phải có người phụ nữ đó, chưa ai có thể ngăn được ông đây hết!”

“Nhà họ Lâm các người vậy mà lại có hai cao thủ tông sư cảnh đỉnh phong, cũng coi như là lợi hại rồi, đáng tiếc, như tôi đã nói, cũng chẳng qua chỉ là hai tên phế vật mà thôi!”

Nói xong, trên lòng bàn tay của Chu Thác lập tức xuất hiện một luồng sáng, tiếp đó một hình gậy dài xuất hiện, Chu Thác cầm lấy cây gậy dài đó quét ngang về phía hai anh em Tiêu Phong Tiêu Vân, tốc độ nhanh chóng, cho dù có là cao thủ tông sư cảnh cũng không thể phản ứng kịp.

Sắc mặt hai người Tiêu Phong Tiêu Vân đều thay đổi, vội vàng định chống đỡ sự công kích của Chu Thác, thế nhưng khi bọn họ phản ứng lại thì cây gậy được tạo thành từ sức mạnh đó đã đánh trên cơ thể của hai người rồi.

Hai người đều bay ngược ra đằng sau, ngã trên mặt đất, ai nấy cũng nhổ ra một ngụm máu.

Chu Thác khinh miệt mà nhìn hai người một cái, sau đó lại hướng ánh mắt lên người Hứa Bích Hoài, cười nói: “Người đẹp, hôm nay em chính là của tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến em được sướng một lần!”