Rể Quý Trời Cho

Chương 998: Hạ màn




Người thần bí nhìn thấy biến cố bất ngờ xuất hiện, lập tức ngây dại.

“Điều này... điều này sao mà có thể chứ? Đó chính là một cường giả Thông Huyền Cảnh! Thế nào lại bị một thằng nhóc Trúc Cơ đỉnh phong một kiếm chém chết?!!”

Điều này hoàn toàn là điều người thần bí không ngờ đến, hắn ta tưởng thực lực của Lâm Thanh Diện cho dù có mạnh nữa, nhiều nhất cũng chỉ khiến Con rối bị thương, đâu thể trực tiếp chém Con rối thành hai nửa?

Lúc này ông ta nghĩ đến lúc trước Lâm Thanh Diện đổi đao thành kiếm, bây giờ xem ra, thanh kiếm mà Lâm Thanh Diện đã đổi tuyệt đối bất phàm!

Tuy nhiên lúc này ý thức đến đã muộn rồi, Con rối đã chết, hắn ta lại trọng thương, đã không có bất kỳ chỗ ỷ lại nữa, chỉ có thể trở thành cừu non để mặc Lâm Thanh Diện làm thịt.

Lâm Thanh Diện thấy Con rối đã chết, trong lòng cũng thở thào, sau khi kinh thán trước uy lực của Trảm Tiên Kiếm, anh cũng cảm thấy dưới chân mình lung lay một trận, suýt chút nữa ngã ra đất.

Uy lực của Trảm Tiên Kiếm tuy lớn, nhưng công kích giống như vừa rồi, cho dù Lâm Thanh Diện trong trạng thái toàn thịnh cũng chỉ có thể thi triển một lần.

Anh vừa rồi có thể thi triển một kích đó, hoàn toàn là anh đã vắt kiệt tiềm lực của mình.

Cộng thêm việc thao túng Trảm Tiên Kiếm còn dựa vào Thần Hồn Chi Lực, Lâm Thanh Diện sau khi đột phá thần hồn đã được khôi phục nhất định, lúc này mới thành công thi triển ra một kích vừa rồi.

Đến lúc này, Lâm Thanh Diện cũng đã đạt tới cực hạn.

Chiến đấu lần này tuyệt đối là lần khó khăn nhất mà anh từng trải qua, nếu không phải anh đột phá mang đến lực lượng mới, anh cũng không biết mình hôm nay sẽ có kết cục như nào.

Anh đi về phía người thần bí, người thần bí lúc này mặt mày vô cùng tuyệt vọng, hắn ta thế nào cũng không ngờ, hôm nay sẽ rơi vào kết cục như này.

Đến trước mặt người thần bí, Lâm Thanh Diện trực tiếp đưa tay, khẽ điểm vào tứ chi của người thần bí, bốn đao quang mang xuất hiện, trực tiếp xuyên qua tứ chi của người thần bí.

“Thằng nhóc, cậu giết tôi đi, có điều cậu nhớ lấy, cho dù tôi chết rồi, đây cũng tuyệt đối không phải kết người thần bí quát Lâm Thanh Diện một câu.

Lâm Thanh Diện không có quan tâm đến hắn ta, túm phía trước, đến chỗ Quý Trường Thanh.

Quý Trường Thanh lúc này đã hôn mê, Lâm Thanh Diện đưa tay túm lấy cả ông ta, mang hai người này đi ra bên ngoài quảng trường.

Quảng trường lúc này đã không có sự ngăn cản của màn sáng màu đen đó, mọi người sau khi phát hiện màn sáng biến mất, đều đã mau chóng rời khỏi.

Số lượng lớn thi thể nằm la liệt trên đất, cộng thêm sự tàn phá một địa ngục nhân gian, cho dù lá gan có lớn nữa, cũng không dám tiếp tục ở nơi này.

Lâm Thanh Diện cứ như thế kéo người thần bí và Quý Trường Thanh đi về phía trước, anh bắt buộc phải mau chóng rời khỏi đây, nơi này dù gì cũng là địa bàn của nước Sa, động tĩnh vừa rồi chắc cũng đã kinh động đến phía quân đội.

Người của bên quân đội rất nhanh sẽ tới, nếu lực trác tuyệt của nước C, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, dù sao đến lúc đó đây có thể là con tin để đàm phán với nước C.

Lâm Thanh Diện bây giờ và Quý Trường Thanh điện chủ của Chúng Thần Điện, đối với nước C mà nói tuyệt đối có giá trị không thể đo lường, một khi hai người bọn họ bị bắt, hoặc nước Sa vì để kẻ địch của mình giảm đi chuyện hôm nay đều phí công rồi.

Nhưng Lâm Thanh Diện đã đến cực hạn rồi, anh thậm chí có hơi nghi ngờ, anh rốt cuộc có thể đi ra khỏi quảng trường này không.

Anh chỉ cảm thấy đầu của mình choáng váng một trận, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.

Khi Lâm Thanh Diện sắp không kiên trì được nữa, một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện ở trước mặt anh.

“Lâm Thanh Diện, tôi nghe theo tôi đã sống sót.” Phi Nhi mặt mày cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với cô ta, nói: “Mau rời khỏi nơi này đi, lát nữa bên người của quân đội sẽ phong tỏa nơi này, nếu như bọn họ nhìn thấy cô ở đây, sẽ mang cô trở về hỏi chuyện.”

Phi Nhi mặt mày quan tâm nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, anh bây giờ có phải đã sức cùng rời khỏi nơi này, tôi có thể giúp anh, người của gia tộc chúng tôi có mấy nơi an toàn.”

Lâm Thanh Diện nhìn cô ta, hỏi: “Tôi có thể tin tưởng cô không?”

Phi Nhi nghiêm túc gật đầu, nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không giao anh cho bên quân đội, tôi biết sự lo lắng của anh, tôi sẽ dẫn anh đến một hơi an toàn.”

“Được, vậy chuyện sau đó liền nhờ vào cô rồi.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, trực tiếp ngã xuống.

Phi Nhi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Thanh Diện, lộ ra một tia đau lòng, sau đó ra hiệu với người của gia tộc Andre đang chờ ở đằng xa, mấy người đó mau nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Khoảng mười mấy phút sau, mấy chiếc trực thăng liền bay trên không giữa từng chiếc xe tăng xếp ngay ngắn, mau chóng bao vây xung quanh cả quảng trường.

Trên trực thăng, mấy sĩ binh được đào tạo bài bản của nước Sa đang nói cười.

“Cấp trên nói bên quảng trường trung ương có xảy ra tình huống quan trọng, kêu chúng ta lấy trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một đến đây, nhưng chỉ là một quảng trường, lại có thể xảy ra chuyện quan trọng gì chứ, tôi thấy bên nước C ở bên này chiến đấu, nghe nói còn xuất hiện thương vong, không biết tình hình cụ thể như thế nào, có điều chuẩn bị chiến đấu cấp một, quả thật có hơi nghiêm túc quá rồi.”

“Chiến đấu của người nước C? Dùng công phu của bọn họ sao? Tôi nghe nói công phu của nước C, đều là hù trẻ con.”

Nói xong, mọi người đều cùng bật cười.

Không lâu sau, trực thăng dừng ở vị trí người nhìn xuống bên dưới quảng trường, muốn xem trên quảng trường đã có chuyện gì xảy ra.

Khi bọn họ nhìn thấy tình hình lúc này trên quảng trường, lập tức ngây ra, có mấy người thậm chí bắt đầu buồn nôn, có hơi không đành lòng nhìn cảnh tượng bên dưới.

Chỉ thấy cả quảng trường đã trở thành một đống đổ nát, vô số ổ gà, nết vứt, ai nhìn cũng không khỏi bàng hoàng.

Cộng thêm từng mảnh quảng trường trung tâm, giống như luyện ngục nhân gian, khiến tất cả mọi người không thể cười được nữa.

“Không phải nói chỉ mấy người nước C đang chiến đấu sao? Tại sao... lại là cảnh tượng như này?”

“Thật là quá đáng sợ rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì, những người đó tại sao lại trở thành như thế, số lượng lớn như này, chắc có đến trên năm nghìn người.”

“Lẽ nào công phu của nước C thật nơi này giống như vừa trải qua một trận khổ chiến!”

“Ôi trời ơi, nếu như cái này thật sự là do con người gây ra, vậy nước C rốt cuộc mạnh đến trình độ nào?”

...

Mọi người đều không dám tin trước cảnh tượng trên quảng trường, cho dù không nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu chân chính, bọn họ cũng đã từ dấu vết trên quảng trường nhìn ra được, trận chiến đó chắc chắn vô cùng dữ dội.

Từ ác mộng của sĩ binh nước Sa chứng kiến một màn này.