Rơi Vào Lưới Tình Kẻ Phạm Tội

Chương 47: 47: Bày Tỏ





Ở biệt thự nhà Trần Vũ Huân, Alley trong phòng giúp anh sắp xếp, quản lý sổ sách như nhiệm vụ được giao.

Còn Trần Vũ Huân lại giương mắt vô tội nhìn Alley, quỳ trên sàn ngay sát cạnh cô.
"Lệ Á, em giận anh hai ngày rồi."
Alley im lặng, mặc cho Trần Vũ Huân đang lắc chân cô không chịu để yên cho cô làm việc.
Ngoài mặt Trần Vũ Huân hoàn toàn bất lực đến đáng thương, trong lòng không ngừng rủa Lãnh Ngôn hại anh, gì mà con đường ngắn nhất để chiếm được cô gái mình yêu cứ mang lên giường mà giải quyết.
Khốn kiếp, chính vì nghe lời xúi giục của Lãnh Ngôn, Trần Vũ Huân bị Alley ngó lơ suốt hai ngày nay, thậm cái một cái rũ mắt thương hại cô cũng keo kiệt không cho.
"Lệ Á, anh thề...!không phải anh có ý đồ xấu, anh chỉ muốn nhanh chóng cứu vãn mối quan hệ của chúng ta."
Đáp lại Trần Vũ Huân vẫn là sự yên tĩnh đến ngứa ngáy.
Đang ăn trưa ở bàn ăn, Phí Phí vừa thấy Lãnh Ngôn ra ngoài không lâu đã về, thầm đoán bữa gặp mặt kia khiến anh không hài lòng mới về sớm.

Đợi anh đến gần, cô cố ý vẫy tay buông lời châm chọc: “Anh yêu về rồi sao? Ra mắt có vui không?"
Trông Phí Phí rất hả hê mỗi khi Lãnh Ngôn gặp vấn đề, anh vừa bất lực vừa buồn cười, hùng hổ đi thẳng đến chỗ Phí Phí hạ thấp giọng oán trách: "Em được lắm!"
Vừa thấy Lãnh Ngôn mang mặt mũi giận dữ đến gần, Phí Phí lập tức bật dậy vội bỏ chạy trước khi bị anh tóm để “giận cá chém thớt”.
Chỉ hai bước nữa đã bắt được lại bị hụt, Lãnh Ngôn không bỏ qua mà đuổi theo, Phí Phí đang bày ra vẻ mặt đắc ý chớp mắt bị anh đuổi vội hoảng hốt cong chân chạy, người rượt người trốn loanh quanh bàn ăn liên tiếp mấy vòng.
Đang rượt đuổi Phí Phí, Lãnh Ngôn đột ngột dừng lại lấy điện thoại trong túi quần quẹt quẹt trên màn hình rồi nghe máy, biểu cảm trên mặt bỗng nghiêm trọng: “Vũ Huân?"
Chỉ cần nhắc đến Trần Vũ Huân tức là liên quan đến Alley, Phí Phí như bị nhấn trúng công tắc liền lao đến giành điện thoại.


Nào ngờ cô vừa chạy đến, Lãnh Ngôn đã tinh ranh ôm chầm lấy cô, nhấc cô ngồi lên mép bàn, chống hai tay bên cạnh trói cô trong vòng tay anh.
Phí Phí lại không để ý đến vẻ mặt nham hiểm của Lãnh Ngôn, chỉ lo lắng ra mặt vội tiếp điện thoại đang kết nối.
"Chị Alley làm sao?"
Lãnh Ngôn thở dài một hơi kìm nén thú tính đợi Phí Phí nói chuyện điện thoại, động đến Alley hay người cô xem trọng thì cô nổi điên lên cũng nên.
Lúc Lãnh Ngôn vùi mặt vào cổ Phí Phí, bỗng nghe thấy tiếng than thở của Trần Vũ Huân ở đầu dây bên kia truyền đến.
"Lỡ chọc giận cô ấy hai ngày nay rồi...!em giúp anh tìm cách dỗ đi."
"Giận?" Phí Phí ngạc nhiên thốt lên, đầu óc có chút mông lung: "Anh làm gì chị ấy lại giận?"
Đang yên đang lành, nhắc đến Trần Vũ Huân liền hung dữ lên giọng: "Đều do cái tên kè kè bên em xúi chứ còn gì nữa.

Tức chết đi được mà, là hắn xúi anh muốn mau chóng chinh phục được Alley cứ trực tiếp đem lên giường..."
Động tác hôn hít của Lãnh Ngôn lập tức dừng lại, toàn thân cứng đờ không dám động đậy.

Dù không nhìn, Lãnh Ngôn cũng biết được ánh mắt phóng ra từng ngọn lửa của Phí Phí đang thêu cháy da thịt anh.
Phí Phí hít một hơi sâu kìm nén, giữ tông giọng bình thường nhất có thể hướng dẫn Trần Vũ Huân dỗ giận Alley: "Đầu tiên anh chuẩn bị một con dao đã khử trùng, đứng trước mặt chị ấy moi tim ra, chứng minh cho chị ấy thấy rằng anh yêu chị ấy là thật lòng, bằng cả con tim.

Thế nhé, không cần cám ơn."
Cúp máy, Phí Phí đặt điện thoại sang một bên, dùng hai tay ôm mặt Lãnh Ngôn nâng lên đối mặt cùng cô.

Phí Phí nở một nụ cười hết sức kỳ dị, giọng nói mềm mại lại như mang theo đầu kim châm chích vào người anh.

"Anh...!xúi Trần Vũ Huân đưa chị Alley lên giường?"
Lãnh Ngôn nuốt khan nước bọt, bất đắc dĩ đáp: "Chạy nước rút, đánh nhanh thắng lẹ."
Đối diện với dáng vẻ tức giận của Phí Phí, Lãnh Ngôn bất ngờ ôm chầm siết chặt lấy cô, giọng nói thì thào gọi tên cô một cách nghiêm túc: "Phí Phí..."
Nhận ra thái độ khác thường của Lãnh Ngôn, cơn tức trong Phí Phí bay sạch sành sanh ngay tức khắc.

Cô hạ tầm mắt nhìn bờ vai vững chãi của anh, nhịp tim trong lồng ngực vì căng thẳng mà tăng nhanh.
"Chuyện gì...!vậy?"
Lãnh Ngôn cứ như thế ôm cô một lúc, bỗng thỏ thẻ yêu cầu: "Hứa với anh, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra vẫn phải ở cạnh anh."
Phí Phí đẩy nhẹ Lãnh Ngôn ra, chăm chú nhìn anh.

Từ ánh mắt đến biểu cảm của Lãnh Ngôn đều nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn, chính điều đó càng khiến Phí Phí thêm lo lắng có chuyện lớn sắp xảy ra.
Nếu nói về lợi dụng, Lãnh Ngôn chỉ khiêm tốn tự bản thân xếp thứ hai, thấy Phí Phí rơi vào hoang mang trước lời đề nghị của anh, anh nhướng đầu đến hôn lên môi cô.

Nhưng cô vẫn phản ứng nhanh hơn một nhịp, liền ngửa đầu ra sau tránh né khi anh áp mặt tới, đã vậy anh không chịu dừng lại mà hôn lên luôn cổ cô.
"Lãnh Ngôn!!!"
Phí Phí giận dữ hét lên khi cảm nhận cổ mình có gì đó ươn ướt, uổng công cách đó vài giây còn lo lắng cho anh.

Người đàn ông mới đó tỏ ra tội nghiệp, giờ lại bật cười khanh khách.


Tiếng cười của Lãnh Ngôn dần dịu đi, anh thu lại dáng vẻ trầm mặc, nhắc lại lời khi nãy một lần nữa: “Hứa với anh đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ở bên anh đến cuối cùng.”
Trong đôi mắt Phí Phí thoáng lên tia khó xử, cô chọn ở bên Lãnh Ngôn không phải vì yêu anh, mà là vì có mục đích.

Đối với Phí Phí, lời hứa và lời thề không thể tùy tiện nói ra, nhưng đã đến nước này cô chỉ có thể phá vỡ quy tắc của chính mình vì lợi ích chung.
“Tôi hứa.”
Lãnh Ngôn khẽ cong môi cười, bất chợt đưa ngón út ra chờ, Phí Phí giơ ngón út ngoéo tay với anh, hình xăm ở ngón áp chút chạm vào tay đối phương như ngầm nhắc nhở giữa cả hai vốn đã có sự liên kết với nhau từ lâu.
Anh giữ yên tay đang móc ngoéo với Phí Phí, biểu cảm chân thành ôn nhu khác lạ, mang tâm tư chôn sâu trong tận đáy lòng bộc bạch: “Em hãy nhớ lời anh nói ngày hôm nay, đúng lễ tình nhân của hai năm sau, anh sẽ đến cầu hôn em.”
Đôi mày Phí Phí bất giác cau nhẹ, cô khẳng định mình không nghe nhầm, Lãnh Ngôn nói sẽ đến cầu hôn cô vào hai năm sau, nhưng tại sao lại là hai năm?
Buổi tối ở bar, hơn mười giờ đêm, trong phòng nghỉ bàn về chuyện của Ma, sau khi bị Lãnh Ngôn cho người dạy dỗ cô ta không còn dám lên mặt kiêu ngạo nữa, thậm chí còn có ý muốn tránh đường thay vì giành đường khi đụng độ nhau như trước.
Đang nghe các chị đoán mò Ma bị dạy dỗ thế nào, điện thoại trong túi Phí Phí rung lên liên tục, Lãnh Ngôn gọi điện đến không thèm hỏi cô đang làm gì đã ra lệnh: “Đến phòng anh ngay.”
Phun ra một câu rồi cúp máy ngang, Phí Phí cười lạnh khó tin, không tự nguyện đứng lên đến phòng làm việc của Lãnh Ngôn cũng vì năm chữ “nhẫn nhịn cho tiền lương”.
Vào phòng làm việc của Lãnh Ngôn, rơi vào tầm mắt Phí Phí đầu tiên là Mạn Vân Nghi, cô ta còn cất công mang đồ ăn khuya cho anh.

Phí Phí tâm tình hứng thú muốn xem độ quyết tâm theo đuổi Lãnh Ngôn của Mạn Vân Nghi, biết đâu lại phát hiện ra những điều hay ho không ngờ tới.
Chạm mặt nhau, Phí Phí và Mạn Vân Nghi cười khách sáo chào hỏi, cô trực tiếp đi đến chỗ Lãnh Ngôn đứng cạnh anh chờ lệnh.
"Vân Nghi mang đồ ăn đến, gọi em cùng ăn chung." Lãnh Ngôn nói xong nở nụ cười ẩn ý như đang dò xét Phí Phí có ghen hay không.
Nghe giọng điệu lộ liễu của Lãnh Ngôn, Phí Phí đã có kinh nghiệm sau nhiều lần bị anh chơi, cô thản nhiên đáp: "Không ăn đâu, không đói."
Thấy Lãnh Ngôn chỉ lo quan tâm Phí Phí, Mạn Vân Nghi nóng lòng đẩy hộp thức ăn đến trước mặt anh: "Ngôn, anh mau ăn đi, để lâu kẻo nguội."
"Ông chủ, không còn gì nữa, tôi đi trước đây."
Phí Phí không muốn làm bóng đèn định rời đi thì Lãnh Ngôn bỗng kéo tay cô lại, vẻ mặt anh khó coi khi không dụ được cô vào bẫy ghen tuông, nhấn giọng nói: "Ở đây."
Bất mãn trưng ra mặt, Phí Phí thở ra hất tay Lãnh Ngôn ra đi đến giường ngồi xuống, bĩu môi nhìn anh và Mạn Vân Nghi ngồi nói chuyện, ăn uống ở bàn làm việc.

Cái trò lấy phụ nữ khác ra chọc tức của Lãnh Ngôn đã quá quen thuộc với Phí Phí.

Âm thầm quan sát Mạn Vân Nghi nhiệt tình với Lãnh Ngôn, cô không những không tức giận, ngược lại còn buồn cười khi nhận ra sắc mặt anh có hơi tối xuống.
Lãnh Ngôn bắt gặp thái độ vui vẻ của Phí Phí càng khiến anh bực bội, anh lãng phí thời gian cho Mạn Vân Nghi để chọc giận cô, vậy mà cô lại xem những gì anh đang làm giống như đóng phim tâm lý tình cảm miễn phí.
"Lãnh Ngôn, chuyện lúc trưa, anh đừng để bụng nhé...!Là lúc đó tâm trạng em không tốt nên mới lỡ lời." Mạn Vân Nghi quay lại dáng vẻ thanh khiết dịu dàng, vươn tay nắm lấy tay anh khẩn khiết nhận lỗi trước.
"Không quan trọng."
Lãnh Ngôn không có ý rút tay khỏi tay Mạn Vân Nghi, đáng tiếc tiết mục đáng xem này lại bị Phí Phí bỏ lỡ, thắt lưng của cô dạo này hay bị nhức mỏi, thế nên lúc nãy cô đã nằm xuống đệm.
Liếc mắt kiểm tra biểu hiện Phí Phí, thấy cô đang nằm không nhìn thấy, Lãnh Ngôn lập tức rút tay khỏi tay Mạn Vân Nghi, không điều khiển được tâm trạng mà thở ra hậm hực.
Cứ ngỡ Lãnh Ngôn vẫn để bụng mới tỏ ra khó chịu, Mạn Vân Nghi bất an dồn dập, vội nghĩ cách lấy lòng: "Anh cũng biết khi con người ta không vui dễ nói ra những lời tổn thương người khác, em thực sự không cố ý, em xin lỗi anh mà Ngôn...”
Dáng vẻ Lãnh Ngôn không chú tâm đến lời Mạn Vân Nghi, bởi trong bụng anh đang trách móc Phí Phí không thèm để ý mà ghen cho anh xem, anh lơ đễnh đáp: “Không sao.”
“Ngôn, từ mai em theo anh học hỏi kinh nghiệm quản lý, anh có phiền không?" Mạn Vân Nghi vừa trông nét mặt Lãnh Ngôn dãn ra, không bỏ lỡ một giây cơ hội nói ra ý đồ.
"Được."
"Vậy mai bắt đầu nhé? Muộn rồi, em về trước." Mạn Vân Nghi đạt được mục đích nhanh chóng ra về trước khi Lãnh Ngôn đổi ý.
Sau khi Mạn Vân Nghi rời khỏi, Lãnh Ngôn liền gọi điện cho Mai Khải Bằng, nói vỏn vẹn một câu rồi cúp máy: “Tối mai đến chỗ tôi."
Ngay khi Mạn Vân Nghi vừa ra về, Phí Phí ngồi bật dậy tung tăng đi ra ngoài ngay trong lúc Lãnh Ngôn nói chuyện điện thoại.

Ngang qua còn bày ra vẻ mặt châm chọc Lãnh Ngôn trêu tức anh, trước khi đi không quên chào: “Tôi đi làm việc đây."
Lãnh Ngôn nhìn theo bộ dạng hứng khởi của Phí Phí, từ trong ra ngoài chỉ cảm thấy cay.

Nói đúng hơn chính là cảm giác gậy ông đập lưng ông, chiêu chọc ghen này xem ra vẫn chưa đủ đô.