Rơi Vào Tay Em

Chương 24




Edit: Thanh

================

Lần này Khương Từ tới Bắc Thành làm phù dâu cho Bùi Hân, Diệp Chiêu cũng theo cùng. Có điều cậu ấy có việc, buổi chiều xong việc mới tới được, đúng lúc có thể ăn ké cơm tối.

Khương Từ bận bịu cả ngày, ban đầu là chăm sóc Bùi Hân, buổi tối tiệc cưới kết thúc lại giúp Bùi Hân tiễn khách ngoài cửa.

Cô mang giày cao gót, bận trước bận sau cả ngày, đến tối đã rất mệt. Lúc Diệp Chiêu từ bên trong ra nhìn thấy Khương Từ đang ngồi trên ghế ở cửa khách sạn, hai tay nhẹ nhàng đấm bắp chân.

Anh ấy đi qua, nói: “Tê chân sao? Tôi đã sớm nói đôi giày cao gót của cậu không ổn mà, gót nhỏ như vậy, đứng cả ngày chân cậu không phế mới lạ đó.”

Anh ấy ngồi xổm xuống trước mặt Khương Từ, đưa tay giúp cô đấm bóp đầu gối.

Khương Từ có chút không được tự nhiên, vội vàng rụt chân lại, còn chưa kịp nói gì, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Thẩm Thính Nam.

Hôm nay Thẩm Thính Nam đến đây là vì đại thọ chín mươi tuổi của bà ngoại, tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc, lúc này anh thấy phiền nên muốn ra ngoài hút điếu thuốc.

Không nghĩ tới nhìn thấy Khương Từ ở cửa ra vào, anh nhìn bàn tay đặt trên đầu gối của Khương Từ còn chưa kịp rút lại của Diệp Chiêu, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, không biết là ghen, hay là đang giễu cợt bản thân mình.

Anh không dừng lại, làm như không quen biết Khương Từ, trực tiếp đi ngang qua cô, đi thẳng ra cửa.

Khương Từ nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Thính Nam, trái tim cô dường như cũng đi theo anh, trống rỗng một mảng.

Cô không trách Thẩm Thính Nam lạnh lùng với cô như vậy, là do cô tự không trân trọng.

Diệp Chiêu thấy Khương Từ cứ nhìn bóng lưng Thẩm Thính Nam mãi như vậy, nhịn không được nói: “Có phải tôi nói đúng rồi không? Đàn ông thay lòng đổi dạ rất nhanh, cậu xem, bây giờ người ta căn bản không thèm để ý đến cậu, hơn nữa không phải nói anh ta sắp kết hôn rồi sao? Tiểu Từ, cậu nên trở lại hiện thực thôi, nửa năm qua cậu ngày đêm nhớ về anh ta, nhưng người ta đã sớm bắt đầu cuộc sống mới rồi.”

Khương Từ đương nhiên biết Thẩm Thính Nam đã có cuộc sống mới, cô cũng biết mình nên bình thường lại, nhưng cô không thể khống chế được trái tim của mình, cô rất khó yêu một người, cũng rất khó để quên một ai đó.

Cô nghĩ mình không thể thoát ra dễ dàng như Thẩm Thính Nam, cô vẫn cần nhiều thời gian hơn nữa.

Sau hôn lễ của Bùi Hân, Khương Từ liền trở về Dung Thành.

Cô không nói với ai chuyện cô đã gặp Thẩm Thính Nam ở Bắc Thành, cũng không hỏi thăm anh đã kết hôn chưa. Vì văn phòng của bọn họ vẫn còn hợp tác với Thẩm thị nên đôi khi đồng nghiệp trong văn phòng sẽ nhắc đến Thẩm Thính Nam. Cô chưa từng tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, như thể cô chưa từng biết Thẩm Thính Nam.

Nửa năm qua văn phòng của bọn họ phát triển rất nhiều, mới tuyển thêm vài nhân viên, trưa hôm đó, Khương Từ đang ngồi ở bàn làm việc ăn một phần salad rau củ, nghe thấy một đồng nghiệp mới vào nói: “Hôm nay tôi quá may mắn, không phải hôm nay chủ nhiệm Lưu nói tôi đến cuộc họp pháp lý định kỳ của Thẩm thị sao, mọi người đoán xem tôi đã gặp ai?”

Trương Trì hiếu kì hỏi: “Ai vậy?”

Dương Lâm phấn khởi, kích động nói: “Thẩm Thính Nam đó! Trời ơi, trước đây tôi chỉ nhìn thấy Thẩm Thính Nam trên mạng, lúc đó đã thấy rất đẹp trai rồi, hôm nay nhìn thấy người thật, còn cùng họp với anh ấy, cách gần như vậy, thiệt chứ, tôi thật sự sắp bị sự đẹp trai của anh ấy làm choáng váng rồi, làm tôi không nhớ cuộc họp đã nói gì nữa, chỉ nhớ Thẩm Thính Nam thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai, đúng là người siêu cấp đẹp trai, ngay cả giọng nói cũng siêu hay, cực kỳ quyến rũ luôn.”

Nói đến đây, Dương Lâm bỗng nhiên tiếc nuối thở dài, nói: “Chỉ có điều hình như anh ấy đã kết hôn rồi.”

Tay cầm đũa của Khương Từ khẽ run, cô bất giác xuất thần, nhất thời không nghe thấy âm thanh, không ngửi được mùi vị, chỉ cảm thấy ngột ngạt, dường như sắp nghẹt thở.

Trương Trì vô thức nhìn bóng lưng Khương Từ, sau đó nhỏ giọng nói với Dương Lâm: “Đừng nói nữa.”

Dương Lâm không hiểu, hỏi: “Sao lại không thể nói? Bây giờ là giờ tan làm, có thể nói chuyện mà.”

Cô ấy không biết chuyện của Khương Từ và Thẩm Thính Nam, cũng không hiểu ám chỉ của Trương Trì, vẫn còn tiếp tục nói: “Tôi nghe người bên Thẩm thị nói vợ Thẩm Thính Nam hình như là con gái nhà giàu, rất xinh đẹp, mọi mặt đều rất xứng với Thẩm Thính Nam —— “

“Dương Lâm!” Dương Lâm còn chưa nói hết đã bị Lưu Yến từ văn phòng ra quát to một tiếng.

Cô ấy sững người, theo bản năng đứng thẳng dậy, nhìn qua Lưu Yến.

Lưu Yến nghiêm mặt nhìn cô ấy, nói: “Tôi để cô đến Thẩm thị tham gia cuộc họp định kỳ chứ không phải cho cô qua đó để mê trai, cô có biết lúc trước chúng ta giành được quyền hợp tác pháp lý với Thẩm thị khó khăn cỡ nào không, cô có tôn trọng công sức của công ty không!”

Dương Lâm lập tức thấy xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi chủ nhiệm, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

Lưu Yến nhìn cô ấy, lần nữa cảnh cáo, “Còn nữa, sau này ai ở công ty còn tùy tiện nghị luận về ông chủ bên A thì trừ hết lương!”

Mọi người nhất thời sợ hãi không nói nên lời, tự hỏi tại sao Lưu Yến bình thường rất dễ tính vui vẻ, lại đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy.

Dương Lâm nín thở, nhỏ giọng đáp: “Tôi biết rồi chủ nhiệm.”

Lưu Yến nói xong thì nhìn qua Khương Từ.

Thấy cô vẫn quay lưng về phía này, anh ấy có chút lo lắng, do dự một lúc vẫn đi tới, cúi đầu nhìn vẻ mặt Khương Từ, thấy mắt cô có chút đỏ lên, trong lòng thở dài, rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Anh làm gì thế, tôi không sao.”

Lưu Yến nhìn cô, thở dài, nhỏ giọng hỏi: “Hơn nửa năm rồi Tiểu Từ à, còn chưa thoát ra được sao?”

Đây là lần đầu tiên Lưu Yến nhắc đến Thẩm Thính Nam trước mặt Khương Từ. Thật ra anh ấy vẫn luôn biết chuyện của Thẩm Thính Nam và Khương Từ, chỉ là không nhắc đến, vì sợ nhắc đến sẽ làm Khương Từ khổ sở.

Khương Từ hơi sửng sốt, không ngờ Lưu Yến lại nói thẳng chuyện này với cô như vậy. Cô nhìn Lưu Yến, cố gắng nở nụ cười, nói: “Tôi thật sự không sao, đã lâu như vậy rồi mà.”

Lưu Yến nhìn cô một chút, nói: “Lâu như vậy rồi sao còn khóc?”

Khương Từ nói: “Tôi khóc lúc nào?”

Lưu Yến cũng không nỡ vạch trần cô, nói: “Buổi tối cô ra ngoài xã giao với tôi đi, tôi đi bàn chuyện làm ăn, cô đi với tôi đi.” Thấy Khương Từ định từ chối, nói: “Yên tâm, không để cô uống rượu đâu!”

Khương Từ không nhịn được cười, nói: “Uống rượu cũng không sao, có điều tối nay tôi có chuyện phải ra ngoài, thật sự không có thời gian đi với anh.”

Lưu Yến tò mò hỏi: “Đi làm gì?”

Khương Từ cười nói: “Chuyện này thì anh đừng hỏi, chuyện riêng.”

Chín giờ tối, Khương Từ lái xe tới đến đường Hoằng Cảnh, đường Hoằng Cảnh là đường quán bar nổi tiếng ở Dung Thành, trời vừa tối, khắp nơi đều xa hoa truỵ lạc, âm thanh ầm ĩ.

Khương Từ dừng xe bên ngoài một quán bar, đeo túi xách xuống xe.

Cô bước vào một quán bar tên Tân Tú, nam nữ đều đang nhảy nhót trên sàn nhảy, âm thanh lớn đến mức sắp làm thủng màng nhĩ.

Cô nghĩ mình không phải là một người trẻ tuổi đạt yêu cầu, cô không thích mấy nơi thế này.

Vừa nhìn xung quanh, cô vừa bước vào trong thì có một người đàn ông cầm ly rượu tiến đến muốn mời cô uống rượu, cô xua tay từ chối rồi tiếp tục đi vào trong.

Nếu thông tin cô nhận được không sai thì Tưởng Nguyệt có lẽ sẽ ở đây.

Nhưng cô tìm khắp lầu một cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tưởng Nguyệt.

Cô đi lên lầu hai, lầu hai không ồn ào như lầu một. Quán bar này có thể được coi là một trong những câu lạc bộ cao cấp nhất nhì Dung Thành, vậy nên môi trường thật ra rất tốt, hiệu quả cách âm trên lầu rất tốt, hầu như không thể nghe thấy âm thanh ồn ào ở tầng dưới, khắp nơi cũng rất sạch sẽ.

Khương Từ đi dọc theo hành lang tìm người hết phòng này đến phòng khác, cô đứng ngoài phòng riêng của người ta nhìn vào trong, tìm không thấy người mình muốn tìm thì rời đi, đôi lúc còn gặp phải một hai người đàn ông rủ cô vào uống rượu, sắc mặt cô lập tức lạnh xuống, quay đầu bước đi.

Người đàn ông ở phía sau mắng cô nhàm chán, cô cau mày, bước chân càng lúc càng nhanh.

Ngay lúc cô thất vọng vì không tìm được người, đang định rời đi thì chợt thấy cửa phòng riêng phía trước mở ra, một cô gái quần áo xộc xệch, mái tóc dài rối bù chạy ra.

Khương Từ vừa nhìn đã nhận ra, cô gọi: “Tưởng Nguyệt!”

Cô bước nhanh tới, lại nhìn thấy ba người đàn ông từ bên trong đuổi theo ra, tóm lấy Tưởng Nguyệt muốn kéo cô ấy vào trong.

Rõ ràng Tưởng Nguyệt không muốn vào nữa, liều mạng giãy giụa, “Thả tôi ra! Thả tôi ra! Đồ khốn nạn thả ra!”

Khương Từ chạy chậm qua, kéo Tưởng Nguyệt ra sau lưng, cô nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông đối diện, hung dữ nói: “Các người đang làm gì vậy!”

Người đàn ông ở giữa chỉ vào mũi Khương Từ mắng, “Mẹ nó đừng xen vào việc của người khác, bọn tao quen nhau!”

Tưởng Nguyệt trốn sau lưng Khương Từ, nắm chặt cánh tay cô, nói: “Bọn họ bỏ thuốc trong rượu của em, ép em uống hết.”

“Mẹ nó ai bỏ thuốc trong rượu của cô!”

“Tôi nhìn thấy rồi!” Tưởng Nguyệt la to.

Người đàn ông giơ tay tát một cái, Khương Từ theo bản năng muốn cản, cô nghiêng đầu qua, bàn tay kia liền lướt qua lỗ tai cô, làm xước bông tai của cô, khiến d ái tai cô lập tức chảy máu.

Cô cảm nhận được tay Tưởng Nguyệt nắm lấy tay cô đang run rẩy, cô lạnh mặt nhìn người đàn ông vừa động thủ, nói: “Phòng nào trong quán bar cũng có camera giám sát, có bỏ thuốc hay không đợi cảnh sát tới liền biết thôi.”

Cô nói xong thì lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát, người đàn ông giành lấy điện thoại cô, ném mạnh xuống đất, tay chỉ Khương Từ, “Mẹ nó tôi nói cô đừng có xen vào chuyện của người khác!”

Khương Từ bình tĩnh nhìn đối phương, lúc này cô không nói gì, tránh chọc bọn họ tức giận.

Lúc này có nhân viên nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, “Có chuyện gì thế?”

Người đàn ông không biết là uống rượu hay uống thuốc, tính tình cực kỳ gắt gỏng, chỉ tay vào nhân viên chạy tới, “Cút ngay!”

Nhân viên thấy tình huống này đương nhiên cũng không dám đi, nhưng cũng không dám làm gì, chỉ dám đứng tại chỗ xem tình hình.

Trực giác của Khương Từ cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm nên kéo Tưởng Nguyệt lập tức rời đi, nhưng người đàn ông không chịu buông tha Tưởng Nguyệt, đột nhiên chạy nhanh theo sau, kéo Tưởng Nguyệt đẩy cô ấy xuống đất, nhấc cái ghế bên cạnh lên định đánh lên mặt Tưởng Nguyệt.

Đó là một cái ghế sắt, đầu óc Khương Từ trong nháy mắt đó trống rỗng, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, cô nhào đến trước mặt Tưởng Nguyệt, dùng lưng đỡ cho cô ấy.

Lúc ghế sắt đập lên vai cô, cô dường như nghe thấy tiếng gãy xương, đau đến mức cô suýt ngất đi, cô không thể tưởng tượng được nếu vừa rồi chiếc ghế sắt đập vào mặt Tưởng Nguyệt, cô ấy còn sống nổi không.

Trong khoảnh khắc cái ghế đập vào người Khương Từ, đúng lúc Thẩm Thính Nam và Lục Thành từ trên lầu đi xuống.

Anh không kịp đến cứu Khương Từ, chân không nhanh bằng tốc độ cái ghế đó rơi xuống vai Khương Từ, cô đau đến sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất.

Mấy nhân viên chạy tới, tiến lên khống chế người đàn ông đang nổi điên lại, Thẩm Thính Nam ngồi xổm trước mặt Khương Từ, đỡ lấy cánh tay cô, sắc mặt anh trắng bệch cũng không khá hơn Khương Từ chút nào, anh nhìn cô, vội hỏi: “Vẫn ổn chứ? Có sao không?”

Lúc này Khương Từ đã sống sót qua thời khắc đau đớn nhất, mặc dù vẫn còn đau nhưng cô có thể chịu đựng được.

Cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Cô nhìn anh, một lúc sau mới nhận ra không phải mơ, cô vội vàng lắc đầu, nói: “Tôi vẫn ổn.”

Cô tự mình đứng lên, lui về phía sau hai bước giữ khoảng cách với anh, lúc này cô không có thời gian để chào hỏi Thẩm Thính Nam, cô cầm điện thoại lên báo cảnh sát, sau đó đi tới trước mặt nhân viên nói: “Không được đụng vào đồ trong phòng, người này bị nghi ngờ  bỏ thuốc cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên, sau khi cảnh sát đến sẽ lấy bằng chứng.”

Người đàn ông bị nhân viên khống chế trừng mắt nhìn Khương Từ, “Mẹ nó cô là ai hả?”

Khương Từ vô cảm nhìn đối phương: “Tôi là luật sư của Tưởng Nguyệt, anh đang bị tình nghi sàm sỡ thiếu nữ chưa thành niên, anh cứ đợi đi, pháp luật sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Cảnh sát rất nhanh đã tới, điều chỉnh giám sát và thu thập chứng cứ, yêu cầu quán bar tạm thời đóng cửa để chấn chỉnh, người đàn ông có kết quả xét nghiệm nước tiểu dương tính, có dính líu đến chuyện bỏ thuốc cô gái chưa thành niên, chứng cứ vô cùng thuyết phục, lập tức giam giữ, bước tiếp theo là chờ truy tố, phán quyết.

Đến sở cảnh sát đã rất muộn, bởi vì tính chất nghiêm trọng của sự việc, tất cả những người có mặt tại hiện trường vụ xung đột đêm đó đều phải đến sở cảnh sát để lấy lời khai.

Lục Thành và Thẩm Thính Nam đang ngồi trong sảnh của đồn cảnh sát chờ ghi chép, đã quá nửa đêm, Lục Thành vô cùng buồn ngủ, nhìn vào bên trong qua tấm kính, anh ấy thấy Khương Từ vẫn còn đang nói chuyện với luật sư của đối phương, trong lòng anh ấy bỗng nhiên dâng lên chút kính nể, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Khương Từ có phải con người không, tôi còn có thể nghe thấy tiếng ghế đập vào cô ấy lớn như vậy, thế mà cô ấy vẫn có thể ngồi trong đó xử lý vụ án như không có chuyện gì.”

Thẩm Thính Nam không nói gì, ánh mắt anh dán chặt vào Khương Từ cả đêm qua tấm kính trong suốt, không thể dời mắt.

Lục Thành nói: “Có điều cô ấy cũng gan thật, dám một tìm đến quán bar tìm người.”

Nói xong, lại không kềm được hỏi: “Lại nói, rốt cuộc cô ấy làm gì thế? Luật sư sao còn phụ trách đến quán bar cứu người vậy? Tôi cũng quen biết rất nhiều luật sư, ai cũng rất giàu, cả người toàn hàng hiệu, lúc nào cũng đến những nơi cao cấp, sao Khương Từ lại giống như một con vịt nhỏ gặp nạn vậy. Cậu có thấy chiếc xe cô ấy lái không? Nhãn hiệu gì tôi còn chưa từng thấy, lúc nãy tôi mới lên mạng tìm thử, thế mà chỉ năm mười ngàn, xe năm mươi ngàn có thể lái được à? Không sợ xảy ra chuyện —— “

Thẩm Thính Nam nghe không nỗi nữa, nhíu mày nhìn Lục Thành, “Cậu ngậm miệng lại được không?”

Lục Thành thấy Thẩm Thính Nam nhíu chặt mày, dáng vẻ rất bực bội, cười trêu chọc nói: “Sao thế? Đau lòng à?”

Thẩm Thính Nam không nói chuyện, tiếp tục nhìn Khương Từ.

Một lúc sau, Khương Từ xử lý xong xuôi chuyện đi ra, Tưởng Nguyệt đi theo sau, cô gái hư hỏng bên cạnh cô cuối cùng cũng cư xử như một cô bé mười sáu tuổi bình thường.

Khương Từ dẫn cô ấy ra ngoài, nghiêm túc nói với cô ấy: “Ngày mai em về trường học đi, ở trường học tập cho tốt, bây giờ em mới học lớp mười, cố gắng vẫn còn kịp.”

Tưởng Nguyệt cứ khóc mãi, ngoan ngoãn gật đầu.

Khương Từ nói: “Thứ hai tuần sau chị tới trường tìm em, đón em đi thăm mẹ được không? Bà ấy rất nhớ em.”

Tưởng Nguyệt vẫn gật đầu, càng khóc dữ hơn.

Khương Từ lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy, nói: “Ở trường học có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho chị.”

Tưởng Nguyệt rất áy náy nhìn Khương Từ, lo lắng hỏi: “Chị Khương, vết thương trên vai chị không sao chứ? Có muốn em đi khám với chị không?”

Khương Từ khẽ cười nói: “Không cần đâu, không sao.”

Một lúc sau dì của Tưởng Nguyệt tới đón cô ấy, Khương Từ đưa cô ấy lên xe, Tưởng Nguyệt trong xe vẫy tay với cô, khóc nói: “Chị Khương, em sẽ học thật tốt.”

Vành mắt Khương Từ nóng lên, gật đầu, nói: “Được, chị chờ tin tốt của em.”

Sau khi Tưởng Nguyệt đi, Khương Từ vẫn đứng bên đường nhìn theo hướng xe taxi rời đi, một lúc sau cô lấy lại tinh thần, xoay người, nhìn thấy Thẩm Thính Nam và Lục Thành đứng cách đó không xa.

Lục Thành thấy thế, vô cùng có mắt nhìn, nói với Thẩm Thính Nam: “Tôi về trước đây, giày vò cả đêm, buồn ngủ chết tôi rồi.”

Sau khi Lục Thành đi, Khương Từ đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, khẽ cười cảm kích nói: “Tối nay cảm ơn anh.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Cảm ơn cái gì? Cũng không cứu được em.”

Ánh mắt anh rơi lên vai Khương Từ, lại giương mắt nhìn cô, không yên tâm hỏi: “Vai thế nào rồi? Có muốn đi khám bác sĩ không?”

Khương Từ cười lắc đầu, nói: “Không cần, đã hết đau rồi.”

Đèn ngoài đồn cảnh sát bật sáng, ánh mắt Thẩm Thính Nam rơi vào vết máu đã khô trên tai trái của Khương Từ, anh vô thức nhíu mày, “Tại sao lỗ tai cũng bị thương?”

Khương Từ theo bản năng sờ lỗ tai một cái, sau đó cười cười nói: “Vừa rồi người kia tát Tưởng Nguyệt, tôi theo bản năng chặn lại, bàn tay kia liền tát trúng tai tôi, có lẽ quẹt đến bông tai rồi.”

Thẩm Thính Nam nghe thấy thì nhíu mày, nhìn chằm chằm Khương Từ, “Em tưởng mình là tường đồng vách sắt à? Người kia là người, em không phải là người sao? Động một chút lại cản giúp người khác?”

Khương Từ mím môi, giải thích nói: “Chủ yếu là lúc nãy cái ghế đó sắp đập lên mặt Tưởng Nguyệt, nếu tôi không cản có lẽ em ấy sẽ chết mất. Hơn nữa Tưởng Nguyệt vẫn là một cô bé, mới mười sáu tuổi, tôi không nỡ.”

Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn chằm chằm cô một lúc, hỏi: “Có chuyện gì?”

Khương Từ hỏi: “Anh hỏi chuyện của Tưởng Nguyệt sao?”

Cô trả lời nói: “Tôi đã từng xử lý một vụ án trợ giúp pháp lý, là một vụ án hình sự, thân chủ của tôi là một nghi phạm hình sự, cô ấy đã giết chồng mình, tôi đã bào chữa cho cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn bị kết án hơn mười năm, lúc trước tôi có đến thăm tù cô ấy, cô ấy nói với tôi, cô ấy có một đứa con gái, khi còn bé rất ngoan, học cũng rất giỏi, nhưng hai mẹ con cô ấy bị chồng cô ấy đánh đập suốt thời gian dài, Tưởng Nguyệt không có cảm giác an toàn khi ở nhà, nên dần dần giao du với một số thanh niên lêu lổng, sau đó không đi học nữa, nửa năm trước, mẹ em ấy ở nhà bị chồng đánh mù một bên mắt, nhất thời nghĩ quẩn, lầm đường lạc lối.”

“Mẹ em ấy trong tù lo lắng cho con gái, lúc tôi đi thăm cô ấy nhờ tôi đi tìm Tưởng Nguyệt, tôi tìm rất lâu, cuối cùng biết được đêm nay Tưởng Nguyệt sẽ đến quán bar Tân Tú chơi cho nên qua đó tìm.”

Đã rất lâu rồi Thẩm Thính Nam không được nghe Khương Từ nói với anh nhiều như vậy, anh nhìn cô, rất không muốn nhìn đi chỗ khác.

Khương Từ nói xong, nhìn Thẩm Thính Nam, nhớ tới hỏi: “Đúng rồi, tối nay sao anh lại ở đó thế?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, chờ một lúc mới nói: “Xã giao, có một cuộc làm ăn.”

Khương Từ nghe vậy “ồ” một tiếng.

Cô biết bây giờ Thẩm Thính Nam đã kết hôn, nên không muốn để ai nghi ngờ, cô kể xong liền nói trước: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô một cái, sau đó nhìn qua chiếc xe nhỏ màu hồng đậu bên đường của cô một chút, lại nhìn cô, “Em tự về sao? Không ai đến đón em à? Bạn trai em đâu?”

Khương Từ nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Thẩm Thính Nam không nói cô cũng quên rồi, cô từng lừa anh Diệp Chiêu là bạn trai cô.

Cô cười nhạt nói: “Cũng không xa, tôi tự về là được rồi.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, không nói gì nữa.

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam không còn lời gì muốn nói, cô khẽ cười, nói: “Vậy tôi đi trước.”

Cô vẫy tay với Thẩm Thính Nam rồi quay người bước sang bên đường.

Thẩm Thính Nam đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Khương Từ rất lâu, cho đến khi cô lái xe khuất tầm mắt anh, anh mới định thần lại, tự giễu cười một tiếng, quay người đi về phía xe của mình.

*

Khương Từ cũng không lái xe về nhà, mà đến bệnh viện.

Thật ra vai cô rất rất đau, khi lái xe tay có chút run, chờ đến khi đến bệnh viện kiểm tra, cô mới phát hiện vai mình bị gãy xương.

Bác sĩ bó bột cho cô, lại kê một số loại thuốc, nói gần đây cô phải nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng không dùng lực lên tay phải.

Khương Từ hỏi: “Vậy tôi có thể lái xe không?”

Bác sĩ nói: “Đương nhiên không được, cô bị thương ở tay, lái xe không an toàn.”

Khương Từ “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn cầm đơn thuốc đi lấy thuốc.

Chờ lấy thuốc xong từ bệnh viện ra đã là bốn giờ sáng, tay phải Khương Từ bị bó bột, cô đi đến trước xe, sầu muộn nhìn con xe của mình.

Cô đứng nhìn chằm chằm chiếc xe một lúc, đột nhiên cảm thấy có hơi mệt.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bên đường nghỉ ngơi, thẫn thờ nhìn xuống những ngón tay của mình.

Khi đó, cô không biết mình đang nghĩ gì, trong đầu vô thức hiện lên hình bóng của Thẩm Thính Nam.

Không hiểu sao cô lại òa khóc, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, lau đi cũng không kịp.

Mà cô không biết lần này Thẩm Thính Nam đi công tác, anh ở chỗ gần đây, buổi tối anh mất ngủ, xuống lầu mua thuốc lá, lúc ra khỏi cửa hàng tiện lợi, từ xa đã thấy Khương Từ ngồi trên ghế bên đường ngoài bệnh viện.

Anh đứng xa, thật ra không chắc đó có phải Khương Từ không, nhưng anh thấy được chiếc xe nhỏ màu hồng dừng bên đường kia.

Anh đi về phía cô, đến gần mới nhìn thấy tay phải cô đang bó bột, cô không chú ý tới anh, vẫn luôn cúi đầu.

Mãi đến khi anh đến gần, trong tầm mắt bị nước mắt làm mờ của Khương Từ xuất hiện đôi giày da của đàn ông, cô theo bản năng ngẩng đầu, chưa kịp lau đi nước mắt đã va phải ánh mắt của Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nhìn thấy nước mắt trong mắt Khương Từ, sắc mặt anh lập tức có chút khó coi, anh không thể kiềm chế được sự tức giận của mình, không nhịn được hỏi cô: “Không phải em nói không sao sao? Em đến bệnh viện một mình lúc nửa đêm? Bạn trai em đâu? Anh ta chết rồi à?”

Khương Từ không nghĩ tới sẽ gặp Thẩm Thính Nam, cô đưa tay lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, đã trễ như vậy rồi, tôi không muốn làm phiền người khác.”

Cô cầm đồ đứng lên, muốn đi.

Thẩm Thính Nam giữ chặt cánh tay cô, anh nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi một câu, “Chia tay rồi?”

Khương Từ không được tự nhiên rút tay về, tránh Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam cảm giác được Khương Từ đang tránh anh, anh nhìn cô, không nhịn được hỏi: “Bây giờ hai chúng ta là người xa lạ đến mức này rồi sao?”

Khương Từ thật sự không biết nên nói cái gì, cô không hiểu vì sao Thẩm Thính Nam không tránh né nghi ngờ, cô thừa nhận mình vẫn rất thích anh, nhưng cô nhất định sẽ không có một chút mập mờ nào với đàn ông đã có vợ.

Cô im lặng một lúc, cuối cùng cũng nhìn Thẩm Thính Nam, chân thành gửi lời chúc phúc, cười nói: “Nghe nói anh đã kết hôn, chúc mừng nhé.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Anh nhìn chằm chằm Khương Từ thật lâu, cuối cùng cũng biết vì sao cô lại né tránh anh.

Anh nhìn cô, chờ một lúc, nói: “Ai nói với em tôi kết hôn rồi?”

Khương Từ nghe vậy cũng sửng sốt một chút, cô nhìn anh, nói: “Nghe đồng nghiệp của tôi nói.”

Thẩm Thính Nam giải thích nói: “Là vì lúc trước có một người theo đuổi tôi rất hăng, làm tôi thấy rất phiền nên dứt khoát nói với cô ta tôi đã kết hôn, cuối cùng cô ta mới chịu yên tĩnh.

Khương Từ nghe vậy có chút bất ngờ, hỏi: “Không phải anh đã đính hôn rồi sao? Vẫn còn phụ nữ theo đuổi anh à?”

Ánh mắt Thẩm Thính Nam mang theo sự tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mới hỏi cô: “Là ai nói với em tôi đính hôn rồi?”

Khương Từ nghe vậy cũng không khỏi trố mắt, cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Không có sao? Mẹ tôi nói với tôi đó.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trầm mặc một hồi sau đó rất nghiêm túc nói với cô: “Không kết hôn, không đính hôn, độc thân.”

Khương Từ nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, không biết vì sao trái tim cô bất giác đập nhanh hơn.

Thẩm Thính Nam hỏi cô, “Còn muốn tránh tôi sao?”

Khương Từ nghe vậy sửng sốt một chút, còn chưa lên tiếng Thẩm Thính Nam đã cầm lấy đồ trong tay cô, nói: “Đi, tôi đưa em về.”

Anh trực tiếp đi lên phía trước, nghĩ đến Khương Từ hơn nửa đêm còn đến bệnh viện một mình, anh không nhịn được cau mày mắng người, “Tôi đã sớm nói mắt nhìn người của em không tốt, tìm bạn trai chó má gì thế.”