Rơi Vào Tay Em

Chương 27




Edit: Thanh

================

Đường từ sân bay đến nhà Thẩm Thính Nam mất khoảng một tiếng, lúc nãy Khương Từ tỏ tình cô chỉ muốn một hơi nói ra hết lòng mình, không nghĩ chuyện gì khác, giờ phút này ngồi trong xe cô mới cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, làm bộ không quan tâm mà ngắm cảnh.

Thẩm Thính Nam lái xe, bị dáng vẻ này của Khương Từ chọc cười, anh đùa cô, “Nhìn gì đó?”

Khương Từ trả lời: “Ngắm cảnh, lâu rồi em không đến Bắc Thành, đèn đường ở đây hình như đổi rồi.”

Thẩm Thính Nam nói: “Thời gian trước ở đây vừa xây dựng chính quyền thành phố, quy hoạch lại.”

Khương Từ quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Sao anh biết?”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh trai của Lâm Hân Nhiên nhận thầu hạng mục chính phủ, trước đây gặp trong bữa tiệc có nghe cậu ta nhắc đến vài câu.”

Khương Từ nghe vậy thì “Ồ” một tiếng. Cô nhớ Lâm Hân Nhiên, nhiều năm trước cô làm phục vụ ở nhà hàng Tây từng gặp Thẩm Thính Nam và Lâm Hân Nhiên đến ăn cơm, lúc đó cô không quá thân với Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam có ý tốt mua giúp cô một chai rượu, giúp cô kiếm được ba ngàn tiền hoa hồng.

Lần trước đến Bắc Thành làm phù dâu cho Bùi Hân, lúc ở bãi đậu xe cũng gặp phải Thẩm Thính Nam và Lâm Hân Nhiên ở cùng nhau.

Cô biết Thẩm Thính Nam và Lâm Hân Nhiên không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái. Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, để gió m ơn trớn gò má.

Tám giờ rưỡi tối, cuối cùng cũng quay về thành phố, Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ đến đây không mang theo gì, liền trực tiếp lái xe đến trung tâm thương mại, nói với cô: “Xem thử thiếu thứ gì, chút nữa chúng ta mua thêm.”

Khương Từ ra ngoài quá gấp nên quần áo hay đồ dùng hàng ngày đều không mang theo gì cả, đúng là cần mua thêm.

Thẩm Thính Nam đỗ xe ở một bãi đậu xe bên đường, anh vừa tắt máy xe thì có người gọi đến.

Anh vừa rút chìa khóa xe, vừa nhận điện thoại, trong xe yên tĩnh, đầu bên kia truyền đến giọng của thư ký, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, giám đốc Phó và giám đốc Đường vẫn đang chờ bên này, lúc nào anh tới thế ạ?”

Đúng là tối nay Thẩm Thính Nam có xã giao, nhưng Khương Từ đột nhiên tới tìm anh, anh bỏ lại cả đám người trên bàn tiệc mà đi trước, anh lạnh nhạt nói: “Tối nay tôi không tới nữa, nói giám đốc Phó và giám đốc Đường ăn uống no say đi, tôi mời.”

Thư ký đáp lại: “Vâng ạ.”

Cúp điện thoại, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nghi hoặc hỏi: “Tối nay anh có xã giao sao? Không phải đang xem mắt à?”

Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ nói vậy, trong mắt anh cũng có chút nghi hoặc, nhìn Khương Từ, “Ai nói với em anh đang xem mắt?”

Khương Từ không khỏi sửng sốt, lúc này cô mới nhận ra Lục Thành lừa cô.

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trong mắt anh không khỏi lướt qua ý cười, nói: “Cho nên em tưởng anh đi xem mắt mới gấp gáp chạy đến đây tìm anh như vậy?”

Khương Từ lập tức có chút xấu hổ, tai cô đỏ lên, nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam không nói lời nào.

Thẩm Thính Nam cảm thấy dáng vẻ này của Khương Từ vô cùng đáng yêu, đưa tay nắm tay cô, nhìn vào mắt cô cười hỏi: “Cho nên ai nói với em anh đi xem mắt?”

Khương Từ có chút không vui, tố cáo với Thẩm Thính Nam, nói: “Là bạn anh.”

“Bạn anh?” Thẩm Thính Nam dừng một chút, mới phản ứng lại, “Lục Thành?”

Khương Từ cũng không biết bạn Thẩm Thính Nam tên gì, nói: “Chính là cái người ở cùng anh ở quán bar Tân Tú đêm đó đó.”

Thẩm Thính Nam cười nói: “Là Lục Thành.”

Anh thuận tay giúp Khương Từ tháo dây an toàn, nói: “Lời từ miệng cậu ta nói mà em cũng tin.”

Khương Từ nói: “Em cũng không hiểu bạn bè anh, ai biết được anh ấy lừa em chứ.”

Thẩm Thính Nam ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu, “Cho nên nếu như không phải Lục Thành lừa em, tối nay có phải em sẽ không đến?”

Khương Từ nhẹ nhàng mím môi, nhìn Thẩm Thính Nam, chần chờ một chút sau đó thành thật nói: “Có lẽ sớm muộn gì em vẫn sẽ đến tìm anh, nhưng hẳn sẽ không sớm như vậy.”

Cô đã nhận ra tâm ý của mình, cũng nhận ra cô rất quan tâm đ ến Thẩm Thính Nam, nhưng nếu không phải Lục Thành dồn ép, có lẽ cô sẽ không lấy được can đảm nhanh như vậy.

Kể từ khi cô bị mắc kẹt trên đường cao tốc vào đêm hôm đó, thời điểm Thẩm Thính Nam đến đón cô, cô đã xác nhận rằng cô không muốn mất anh, nhưng trong lòng cô vẫn còn rất nhiều suy nghĩ, không thể dũng cảm tỏ tình được. Mãi đến lúc Lục Thành lừa cô Thẩm Thính Nam trở về xem mắt, có lẽ sẽ sớm được quyết định, lúc đó cô mới hoàn toàn hoảng sợ, liều lĩnh chạy tới Bắc Thành tìm anh.

Thật ra cô cũng đã nghĩ đến cô và Thẩm Thính Nam sau này sẽ không có kết quả gì, nhưng giờ phút này, cô muốn ở bên cạnh anh.

Đêm nay Thẩm Thính Nam mới biết được nguyên nhân Khương Từ từ chối anh, đến giờ anh mới nhận ra mình ngu ngốc, bọn họ đã từng sống cùng nhau, Khương Từ hiểu rõ thái độ của người nhà họ Thẩm đối với cô nhất, sao cô có thể dám ở bên anh chứ.

Anh đột nhiên cảm thấy áy náy, nắm chặt tay Khương Từ, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Khương Từ, anh rất vui khi em đồng ý hẹn hò với anh, anh hứa sẽ bảo vệ em, nếu hẹn hò với anh khiến em tủi thân, anh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”

Khương Từ nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, chẳng biết vì sao cô rất tin tưởng anh, cô cười, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được.”

Thẩm Thính Nam bị nụ cười trên mặt Khương Từ lây nhiễm, cũng không nhịn được cong môi cười, đưa tay xoa đầu cô, nói: “Đi mua đồ nào.”

Anh đẩy cửa xe ra xuống xe, đi đến bên ghế phụ giúp Khương Từ mở cửa, Khương Từ cúi đầu lấy túi xách của mình, cô ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Để em tự đi mua đi, không phải tối nay anh còn xã giao sao, anh mau đi đi, chút nữa em mua đồ xong sẽ tự đón xe về.”

Thẩm Thính Nam đứng trước xe, một tay chống trên cửa xe nhìn Khương Từ, không nhịn được cười cô, hỏi: “Về đâu?”

Đương nhiên Khương Từ sẽ không về nhà mẹ, dạo này mẹ cô đang quen bạn trai mới, bạn trai mới ở trong nhà bà ấy, đương nhiên cô không thể về đó.

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, mím môi không nói lời nào.

Cô hiểu lầm Thẩm Thính Nam không tiện cho cô ở nhà anh, đang muốn nói mình sẽ về khách sạn thì Thẩm Thính Nam cười vò đầu cô, nói: “Nghĩ gì thế? Anh chuyển nhà rồi, không ở chỗ trước đây nữa.”

Anh dắt Khương Từ xuống xe, nói: “Nhà mới có chút xa, về sau em sẽ biết đường.”

Khương Từ “Ồ” một tiếng, cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Vậy chuyện xã giao của anh làm sao đây? Không đi không sao chứ?”

“Không sao.” Thẩm Thính Nam nói: “Đều là người quen cả, sau này nói một tiếng là được.”

Hai người đi mua sắm, Khương Từ mua hai bộ đồ ngủ mới, một bộ màu hồng một bộ màu trắng, đều có viền lá sen, vừa thục nữ lại đáng yêu.

Thẩm Thính Nam có lẽ chưa từng đi dạo phố với phụ nữ, lúc cô chọn đồ ngủ, anh ngồi bên cạnh chờ cô.

Ngoài mua đồ ngủ, Khương Từ còn mua hai bộ đồ lót để thay, cô chọn đồ ngủ xong, lúc đến khu áo lót, cô theo bản năng nhìn qua hướng Thẩm Thính Nam một chút, sợ anh đến đây với cô.

Thẩm Thính Nam đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, nhìn thấy Khương Từ lén nhìn anh như một con thỏ, anh không nhịn được cười, nhìn cô, nói: “Nhìn anh làm gì? Muốn anh chọn giúp em à?”

Gương mặt Khương Từ như bị phỏng, vội vàng nói: “Không cần, anh đừng tới đây.”

Mặc dù hai người đã xác lập quan hệ nhưng dù sao cũng chỉ mới hẹn hò, chuyện riêng tư như mua đồ lót này, Khương Từ ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

Thẩm Thính Nam ngoài miệng trêu chọc Khương Từ mà thôi, biết cô xấu hổ đương nhiên anh không qua đó.

Mua đồ xong, Khương Từ đi đến quầy lễ tân để tính tiền, lúc này Thẩm Thính Nam mới đi tới, thuận tiện giúp Khương Từ cầm một đôi dép lê đồng bộ với đồ ngủ đặt lên quầy tính tiền, anh lấy ví tiền trong túi ra, đưa thẻ tới.

Khương Từ nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam thuận tay rút một tấm thẻ từ trong ví tiền ra đưa Khương Từ, nói: “Em cầm thẻ này dùng trước đi, sau này anh làm thẻ phụ cho em, thẻ đó dùng tốt hơn, không có hạn mức.”

Khương Từ lắc đầu, thậm chí còn để tay ra sau lưng, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Em không cần, em có tiền của mình.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Anh biết em có tiền, nhưng tiền của em là tiền của em, có mâu thuẫn gì với chuyện anh cho em thẻ sao?”

Khương Từ vẫn lắc đầu, còn lui về sau một bước.

Lòng tự trọng của cô khiến cô tuyệt đối không thể nhận tiền của Thẩm Thính Nam.

Cô chỉ muốn ở bên anh, nhưng cô không muốn dính dáng gì đến tiền của anh.

Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ còn lui về sau một bước, anh nhìn cô thật sâu, chờ một lúc mới bất đắc dĩ nói: “Tiền của anh là thú dữ sao? Em còn tránh xa như vậy?”

Khương Từ nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em thật sự không cần, em có của mình rồi.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc, thấy cô tránh thẻ của anh như tránh thú dữ, cuối cùng anh đành phải cất thẻ vào, nói: “Vậy sau này anh sẽ để thẻ phụ ở nhà, em muốn dùng lúc nào thì cứ lấy.”

Khương Từ gật nhẹ đầu, nói: “Được.”

Mua đồ xong, hai người lái xe về nhà. Bây giờ Thẩm Thính Nam đang ở bên đường Thượng Loan, môi trường ở đây tốt hơn, yên tĩnh hơn nhiều.

Xe lái vào tiểu khu, Thẩm Thính Nam hỏi Khương Từ, “Nhớ đường chưa?”

Khương Từ sững sờ một chút, sau đó nhớ tới chuyện Thẩm Thính Nam bảo cô nhớ đường, cô gật đầu, nói: “Nhớ rồi.”

Thẩm Thính Nam nói: “Không nhớ kỹ cũng không sao, dù sao bình thường lái xe đều có định vị. Tối mai tan làm về anh sẽ dẫn em đi làm quen hoàn cảnh xung quanh, tiện nghi sinh hoạt ở đây rất đầy đủ, đi mua sắm ăn uống cũng rất thuận tiện.”

Khương Từ nhìn góc nghiêng đẹp trai của Thẩm Thính Nam, cô muốn nói với anh cô sẽ không sống ở Bắc Thành, phần lớn thời gian cô sẽ trở về Dung Thành. Nhưng lời nói đến miệng cô lại không thể nói ra.

Nhà mới của Thẩm Thính Nam ở tầng 23, mỗi nhà một thang máy, đến cửa nhà, Thẩm Thính Nam nắm tay Khương Từ, đặt ngón tay cô lên khóa vân tay để giúp cô lấy dấu vân tay, nói: “Còn nhớ mật mã không? Vẫn giống trước kia, 165178.”

Khương Từ gật đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam đang nghiêm túc giúp cô sao chép vân tay, chần chờ một lúc cô vẫn nói: “Thẩm Thính Nam, em chỉ xin nghỉ hai ngày, trước ngày mốt phải về.”

Thẩm Thính Nam dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Nhanh như vậy?”

Khương Từ gật đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, có chút áy náy nói: “Thẩm Thính Nam, có thể phần lớn thời gian em vẫn sẽ ở Dung Thành, hai chúng ta có lẽ không thể gặp nhau mỗi ngày.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, qua một lúc, hỏi: “Em không nghĩ đến việc đến Bắc Thành sao?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cô không muốn lừa anh, lắc đầu nói: “Có lẽ tạm thời sẽ không, công việc của em ở Dung Thành, bà nội cũng ở Dung Thành, em không thể rời khỏi đó.”

Cô sợ Thẩm Thính Nam sẽ để ý, nói với anh: “Em không muốn lừa anh, cũng không muốn làm chậm trễ anh, cho nên những chuyện này em muốn nói với anh trước, nếu anh rất để ý chuyện yêu xa, anh có thể suy nghĩ kỹ lại, em không sao.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi lại: “Suy nghĩ kỹ lại chuyện gì?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, khẽ mím môi, không trả lời.

Thẩm Thính Nam sắp bị Khương Từ chọc tức rồi, nói: “Vừa hẹn hò em đã muốn nhắc tới chuyện chia tay với anh? Anh có nói sẽ để ý chuyện yêu xa không? Mấy năm qua thời gian anh chạy tới Dung Thành còn ít sao? Chỉ đi một chuyến bay hai tiếng mà thôi, cũng không phải cách xa trăm sông ngàn núi.”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam không để ý, khóe môi cô không kềm được cong lên, trong mắt cũng có ý cười.

Thẩm Thính Nam thấy cô lúc thì nghiêm túc lúc thì cười, trong mắt cũng không khỏi lướt qua ý cười, đưa tay bóp mặt cô, nói: “Trong đầu cô gái nhỏ bọn em có nhiều tâm sự như vậy sao?”

Khương Từ tò mò nhìn Thẩm Thính Nam hỏi: “Anh gặp bao nhiêu cô gái nhỏ rồi?”

Thẩm Thính Nam giúp Khương Từ lấy vân tay xong, mở cửa bằng dấu vân tay của cô, sau đó dẫn cô vào nhà, nói: “Chỉ cần mình em là đủ rồi.”

Vào nhà, Thẩm Thính Nam đặt đồ trong tay lên bàn trà, sau đó ngồi xuống ghế sa lon, giúp Khương Từ lấy dép lê mới mua ra.

Khương Từ mang tạm đôi lép Thẩm Thính Nam mua, ngồi xuống cạnh anh, vô cùng tò mò hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh có mấy người bạn gái rồi?”

Thẩm Thính Nam mở dép ra, đặt xuống đất cho Khương Từ, nâng mắt nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Không có ai cả.”

Khương Từ không tin, nói: “Anh đừng lừa em, anh nói với em đi, em không ghen đâu.”

Thẩm Thính Nam bật cười, bóp cằm cô, đùa cô, “Rộng lượng như vậy?”

Khương Từ cười nhìn anh, gật đầu nói: “Đúng vậy, nói với em đi, em thật sự không ghen đâu.”

Thẩm Thính Nam cười buông cằm cô ra, thả lỏng dựa vào ghế sô pha.

Tối nay lòng hiếu kỳ của Khương Từ dâng lên, cô cũng nghiêng người dựa vào ghế sô pha, vươn tay nắm tay Thẩm Thính Nam, mắt sáng rỡ nhìn anh, tiếp tục hỏi: “Anh nói đi mà, đừng lảng tránh chủ đề.”

Thẩm Thính Nam cười nhìn cô, nói: “Anh đã nói không có rồi, em không tin, anh bịa ra một người nhé?”

Khương Từ nói: “Chuyện này sao có thể, anh có điều kiện tốt như vậy, lại còn đẹp trai nhiều tiền nhân phẩm tốt, anh nói với em anh chưa từng có bạn gái, anh thấy em tin sao? Lúc em còn học đại học, nhưng chàng trai xung quanh em vừa xấu lại tồi, thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, kỳ lạ nhất là, lúc học đại học em có đến câu lạc bộ của Nhiễm Nhiễm một thời gian, có một đàn anh vẻ ngoài thật sự không đẹp, nhân phẩm còn không tốt, thế mà có thể một chân đạp ba thuyền, lúc đó em cực kỳ sốc luôn.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, buồn cười hỏi cô, “Cho nên đây là lí do lúc học đại học em không yêu đương?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Không phải, em vốn không muốn yêu đương.”

Nếu như không phải gặp được Thẩm Thính Nam, có lẽ cả đời này cô cũng không định yêu đương, càng không nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với ai.

Nghĩ tới đây, Khương Từ lại kéo tay Thẩm Thính Nam, nói: “Anh đừng có đổi chủ đề, anh còn không nói thật, em không tin anh chưa từng có bạn gái.”

Thẩm Thính Nam nắm tay Khương Từ, cười nhạt nhìn cô, nói: “Muốn anh móc tim ra cho em nhìn thử không?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, thấy anh thực sự không giống như đang nói dối cô, cô hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thính Nam một lúc lâu.

Thẩm Thính Nam lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhàm chán vuốt v e ngón tay của Khương Từ, thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Khương Từ bỗng nhiên có chút vui vẻ, cô kìm lòng không đặng cong khóe môi, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Thẩm Thính Nam, anh là đàn ông ba tốt à.”

Thẩm Thính Nam cười, nói: “Đúng vậy, em nhặt được bảo bối rồi.”

Khương Từ không nhịn được cười, nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Thính Nam, càng nhìn càng mê.

Một lúc sau, trong đầu cô chợt nghĩ ra một chuyện khác, cô có chút tò mò ghé sát vào tai Thẩm Thính Nam, thấp giọng hỏi.

Thẩm Thính Nam nhướng mày, cụp mắt nhìn Khương Từ, nói: “Em nói xem anh có không?”

Khương Từ nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Sao em biết được…”

Thẩm Thính Nam không nhịn được cười, nắm cằm Khương Từ, nhìn cô nói: “Em nói một người đàn ông bình thường có h@m muốn s1nh lý không?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nghi ngờ mình bị anh mê hoặc, miệng nhanh hơn não, theo bản năng hỏi: “Vậy anh giải quyết như thế nào?”

Thẩm Thính Nam nhướng mày nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc lâu, sau đó giọng nói có chút khàn, hỏi cô, “Em nhất định phải trêu chọc anh?”

Lúc này Khương Từ mới kịp phản ứng mình vừa nói gì, cô vội vàng ngồi thẳng lên giống như đang đối mặt với kẻ thù, nhìn Thẩm Thính Nam hỏi: “Buổi tối em ngủ ở phòng nào?”

Thẩm Thính Nam bị dáng vẻ này của cô chọc cười, nói: “Ngủ phòng anh.”

Khương Từ kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được nhìn Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam cười, đưa tay xoa đầu cô, “Trong đầu em đang đến cùng đang nghĩ gì thế hả? Anh là dã thú đội lốt người à, ngày đầu tiên đã muốn lên giường với em?”

Khương Từ đỏ mặt nói: “Vậy sao anh kêu em ngủ phòng anh.”

Thẩm Thính Nam nói: “Phòng ngủ phụ vẫn chưa trải ga giường, giờ anh cũng lười làm, ngày mai nói dì qua trải.”

Khương Từ “À” một tiếng, nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Vậy anh ngủ ở đâu?”

Thẩm Thính Nam nói: “Phòng sách.”

Anh vòng tay qua eo Khương Từ, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Ngủ sớm đi, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi.”

Khương Từ bị nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của Thẩm Thính Nam làm cho tim đập loạn nhịp, hai má bất giác nóng lên, cô gật đầu nói: “Được.”