Rơi Vào Tay Em

Chương 43




Edit: Thanh

===============

Buổi sáng đêm giao thừa, Khương Từ hiếm khi ngủ nướng, lúc cô thức dậy đã mười giờ sáng.

Lúc đó Thẩm Thính Nam không còn trong phòng ngủ, nhưng vị trí bên cạnh vẫn còn một chút hơi ấm, có lẽ anh cũng vừa dậy không lâu.

Khương Từ nằm trong chăn mềm mại một lúc rồi với lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi điện thoại cho bà nội.

Điện thoại rất nhanh được nhận, giọng nói hiền từ của bà nội truyền đến, cười ha hả, “Tiểu Từ đã ăn sáng chưa?”

Bà nội trải qua một trận bệnh, làm một cuộc phẫu thuật lớn, bây giờ vẫn có thể nghe thấy giọng bà, Khương Từ đã rất cảm ơn ông trời rồi, cô cong môi cười, dịu dàng trả lời: “Con ăn rồi, bà ăn chưa?”

Đang nói chuyện, Thẩm Thính Nam từ bên ngoài từ bên ngoài mở cửa đi vào, đúng lúc bắt được cô đang nói dối, ánh mắt lóe lên ý cười, ngồi bên mép giường cười vạch trần cô, “Em ăn cái gì rồi? Ăn không khí?”

Khương Từ sợ bà nội nghe thấy, vội vàng che loa lại, vươn chân từ trong chăn ra muốn đá Thẩm Thính Nam, kết quả bị anh nắm chặt chân, cô muốn rút về nhưng anh cứ nắm không buông, còn cố ý chọc cô, cào lên lòng bàn chân cô, cô bị nhột không nhịn được cười, chân vô thức đạp Thẩm Thính Nam một cái, không biết đạp phải chỗ nào, anh cúi người kêu lên một tiếng rồi buông chân cô ra.

Khương Từ giật mình, vội vàng bò dậy, thấy Thẩm Thính Nam đang ôm bụng, cô sợ đến mức tưởng mình đã đá trúng dạ dày anh, sắc mặt tái nhợt, cô vội vàng tới gần nhìn, luống cuống tay chân sờ chỗ dạ dày anh, “Sao thế? Có phải em đá đau không? Đau chỗ nào?”

Cô đang cuống cuồng lên thì lại nghe thấy Thẩm Thính Nam bật cười, anh bóp mặt cô, cười nhìn cô, “Khương Từ, sao em đáng yêu thế hả?”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam cười rất vui vẻ mới nhận ra anh đang lừa cô, cô tức giận nắm tay anh cắn một cái, lần này Thẩm Thính Nam đau thật, anh kêu ây da một tiếng, cúi đầu nhìn thấy một hàng dấu răng nhỏ trên hổ khẩu* tay phải. Anh không nhịn được cười, nâng mắt nhìn Khương Từ,  “Em là chó à?”

(*hổ khẩu: Phần giữa ngón cái và ngón trỏ.)

Khương Từ nói: “Em là báo.”

Cô nhặt điện thoại cô làm rơi trong lúc hoảng hốt vừa nãy lên, chui vào chăn thử thăm dò gọi một tiếng. “Bà nội? Bà còn đang nghe không?”

Bà nội Khương nói: “Ở đây?”

Lo lắng hỏi: “Vừa nãy có chuyện gì thế?”

Khương Từ nói: “Không có gì, Thẩm Thính Nam lừa con.”

Bà nội Khương cũng đoán được là đôi trẻ đang ầm ĩ, cười nói: “Mặc dù hôm nay là Tết, hiếm khi được nghỉ, nhưng con cũng đừng ngủ quá muộn, đi ăn sáng trước.”

Khương Từ “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi bà nội.”

Cô hỏi thêm: “Bà ăn chưa ạ?”

Bà nội Khương nói: “Ăn rồi, dì Nguyệt nấu chè trôi nước nhân mè cho bà, bà ăn mấy viên lận đó.”

Khương Từ cười nói: “Bà thích thì cứ ăn thêm vài viên, nhưng đừng ăn quá nhiều, ăn nhiều chè trôi nước không tốt cho tiêu hóa, chút nữa còn phải ăn trưa đó.”

Nói đến cơm trưa, bà nội Khương hỏi: “Chút nữa hai đứa có đến không?”

Khương Từ nói: “Con sẽ đến, còn Thẩm Thính Nam có lẽ sẽ về nhà anh ấy.”

Cô nói xong thì nhìn Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam ngồi bên cạnh cô, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

Khương Từ đưa một tay ra, nắm lấy tay phải vừa bị cô cắn của Thẩm Thính Nam, tiếp tục nói chuyện với bà nội, “Dạ, chút nữa con sẽ mang đến.”

“Dạ, có lẽ khoảng mười hai giờ.”

Nói chuyện điện thoại với bà nội xong, Khương Từ để điện thoại xuống, cúi đầu nhìn tay Thẩm Thính Nam một chút, cô chạm vào  dấu răng mình vừa để lại, nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh có đau không?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, “Em nói xem?”

Anh vừa buồn cười vừa tức giận, đưa tay bóp cằm cô, “Em là cún con biến thành hả? Tức giận liền cắn người?”

Khương Từ nói: “Ai kêu anh lừa em, lúc nãy làm em sợ muốn chết.”

Vốn dĩ dạ dày Thẩm Thính Nam đã không tốt, lúc nãy anh ôm lấy dạ dày, cô thật sự tưởng rằng mình đã đá trúng anh.

Thẩm Thính Nam cười nhìn cô, nói: “Em là đồ ngốc à? Mới đá một chút như vậy đã hỏng? Anh cũng không phải làm bằng thủy tinh.”

Khương Từ nói: “Là do em quá tin tưởng anh.”

Cô nhìn hàng dấu răng trên hổ khẩu của Thẩm Thính Nam đến bây giờ vẫn chưa biến mất, không khỏi tự trách mình vừa rồi đã cắn hơi mạnh, cô cúi đầu hôn lên hổ khẩu tay phải anh một cái, như thể nó sẽ biến mất nhanh một chút.

Cô không biết hành động vô tình của mình trong mắt Thẩm Thính Nam đã làm tim anh rung động cỡ nào. Anh nhìn cô say đắm, Khương Từ hôn lên hổ khẩu của anh một lúc, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô không khỏi ngẩn người, sau đó hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Thính Nam lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có gì.”

Anh chỉ cúi xuống, đặt lòng bàn tay lên gáy Khương Từ, hôn cô thật sâu.

Hai người hôn nhau một lúc lâu Thẩm Thính Nam mới buông Khương Từ ra, đem cô từ trên giường bế lên, đặt cô lên đùi, nhìn cô thật sâu với ánh mắt vừa nghiêm túc lại chăm chú, “Nói với em chuyện quan trọng này.”

Môi Khương Từ bị hôn còn có chút đỏ ửng, thấy Thẩm Thính Nam đột nhiên nghiêm túc như vậy muốn nói chuyện quan trọng, cô nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Chuyện gì?”

Việc này Thẩm Thính Nam đã suy nghĩ rất lâu, nói: “Tối nay anh về chỗ mẹ anh, định nói chuyện của chúng ta với người trong nhà.”

Khương Từ nghe vậy liền giật mình, phản xạ có điều kiện từ chối, “Không được!”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi: “Sao lại không thể nói?”

Anh nhìn Khương Từ, nói: “Anh biết lo lắng của em, nhưng anh nói rồi, anh không cần em đối mặt với gia đình anh, em chỉ cần tin tưởng anh, anh sẽ giải quyết mọi chuyện.”

“Tại sao cứ nhất định phải nói?” Khương Từ rất sợ, cô đến Bắc Thành sợ nhất chính là gặp người nhà Thẩm Thính Nam.

Cô không hiểu tại sao nhất định phải nói, bây giờ cô với anh vẫn đang rất tốt, mặc dù không công khai nhưng ít ra vẫn có thể ở bên nhau. Cô thật sự không biết sau khi người nhà họ Thẩm biết chuyện của cô và Thẩm Thính Nam thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô gần như có thể tưởng tượng được tất cả mọi người đều nhảy ra phản đối họ, tất cả mọi người đều muốn đuổi cô đi. Cô không muốn chia tay Thẩm Thính Nam, bây giờ chỉ nghĩ đến việc chia tay với anh cô cũng cảm thấy rất đau khổ.

Cô bỗng nhiên có chút tức giận, trách anh không lo lắng đến cảm nhận của cô, cô xụ mặt xuống khỏi người anh, mang dép đi vào phòng tắm, kiên quyết nói: “Em không đồng ý.”

Thẩm Thính Nam ngồi trên giường, nhìn Khương Từ đóng cửa phòng tắm.

Anh nhìn chằm chằm cửa phòng tắm một lúc, đứng dậy đi tới, vặn khóa cửa phòng tắm, nhìn Khương Từ, nói: “Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, anh cũng không yêu cầu em về gặp họ với anh, anh đã từng nói em không cần gặp bọn họ, nhưng anh không cảm thấy chuyện của chúng ta có gì không thể nói, anh biết em lo lắng họ sẽ ép chúng ta chia tay, nhưng anh cũng đã nói anh sẽ giải quyết, sao em luôn không tin anh?”

Khương Từ rửa mặt xong, nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi lại anh, “Tại sao nhất định phải nói? Chúng ta bây giờ không phải rất tốt sao? Không ai biết quan hệ của chúng ta, không ai làm phiền chúng ta, không ai đến ép chúng ta chia tay.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, “Cho nên em vẫn không tin anh, anh đã nói với em không ai có thể tách chúng ta ra, trừ khi em vứt bỏ anh.”

Khương Từ bật thốt lên, “Lỡ như anh vứt bỏ em thì sao?’

Ngay cả bản thân cô cũng không muốn thừa nhận, đây là điều cô sợ hãi nhất trong thâm tâm. Cô không biết sau khi người nhà họ Thẩm biết chuyện của cô và Thẩm Thính Nam, sẽ ép buộc hai người chia tay thế nào, cô cũng không biết liệu cuối cùng Thẩm Thính Nam có từ bỏ cô trước áp lực của gia đình hay không.

Cô rất sợ, cô thà làm đà điểu còn hơn đối mặt với nó.

Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, một lúc sau anh thấp giọng nói: “Cho nên vẫn là em không tin anh.”

Khương Từ lắc đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Không phải.”

Không phải cô không tin Thẩm Thính Nam, chỉ là cô không tin mình. Suy cho cùng cô sinh ra đã giống như một người bị ruồng bỏ, đó giống như một lời nguyền trong cuộc đời cô. Trên thế giới này, ngoại trừ bà nội cần cô, trước giờ chưa từng có ai kiên quyết lựa chọn cô, kể cả mẹ cũng không cần cô.

Trong quá trình trưởng thành, cô đã bị vứt bỏ quá nhiều lần, những người khác coi như xong, cô đã thoát ra được. Nhưng nếu người đó là Thẩm Thính Nam, cô không biết mình sẽ thoát ra thế nào.

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ thật lâu, khi nhìn thấy những giọt nước mắt không thể kiểm soát trong mắt cô, trái tim anh chỉ còn lại đau lòng, anh đến gần cô, ôm cô vào lòng, ôm cô thật lâu, bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng hỏi: “Khương Từ, rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khiến em tin rằng dù trời có sập xuống anh cũng sẽ không bỏ rơi em đây.”

Khương Từ không nói lời nào, cô chỉ vùi mặt vào ngực Thẩm Thính Nam, ôm chặt lấy anh, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Dù sao bây giờ anh đừng nói Thẩm Thính Nam, nếu như sau này có một ngày bọn họ phát hiện, lúc đó rồi nói được không?”

Thẩm Thính Nam “Ừm” một tiếng, đưa tay xoa xoa gáy Khương Từ, đồng ý cô, “Được, nếu em cảm thấy làm vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn thì tất cả đều nghe em.”

*

Vì ba mẹ đã ly hôn nên mỗi cuối năm, Thẩm Thính Nam luôn dành một năm ở bên ba, một năm ở bên mẹ. Đêm nay tới lượt đến chỗ mẹ anh ăn bữa cơm giao thừa, anh vốn không muốn đi, nhưng Khương Từ sợ mẹ anh nghi ngờ nên ép anh phải về.

Buổi tối ăn cơm ở Truy Phượng Lâu, cả đêm Thẩm Thính Nam đều không có tâm trạng, anh ngồi trên ghế nhìn điện thoại, nhắn Wechat cho Khương Từ.

Trình Tĩnh Nhàn ngồi đối diện nhìn thấy suốt buổi tối Thẩm Thính Nam đều xem điện thoại, bà cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Cả tối nay con đang xem gì thế? Sao mẹ lại nhớ con không thích xem điện thoại?”

Cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng ngẩng đầu nhìn về phía mẹ anh, nói: “Bắt đầu từ lúc nào mà con xem điện thoại cũng phải báo cáo với mẹ thế?”

Trình Tĩnh Nhàn nói: “Mẹ chỉ tò mò thôi, hỏi một câu cũng không được?”

Thẩm Thính Nam sợ mẹ nghi ngờ nên anh dứt khoát cất điện thoại vào túi.

Thật ra anh rất phiền lòng, anh và Khương Từ yêu nhau, nhưng cũng vì quan niệm huyết thống của mấy người trong nhà này, khiến hai người bây giờ như ăn trộm, quan trọng nhất là Khương Từ còn có cảm giác rất không an toàn.

Anh dựa lưng vào ghế một lúc, thức ăn còn chưa dọn lên, anh dứt khoát đi ra bên ngoài hút điếu thuốc.

Tối nay nhà Lục Thành cũng ăn bữa cơm giao thừa ở đây, lúc đi tới, anh ấy nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang hút thuốc ở khoảng đất trống bên ngoài nhà hàng.

Anh ấy “ôi” một tiếng, cười nói: “Sao trùng hợp thế, tối nay nhà cậu cũng ở đây à? Lầu mấy?”

Thẩm Thính Nam lạnh nhạt nói: “Lầu ba.”

Lục Thành thấy anh không vui vẻ, tò mò hỏi: “Cậu thế này là sao? Tâm trạng không tốt? Sắp qua năm mới rồi.”

Cuối cùng nhớ tới, “Em gái Tiểu Từ đâu? Không tới đây với cậu à?”

Cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng nâng mắt nhìn Lục Thành một cái, “Cậu thấy sao?”

Lục Thành ài một tiếng, phản ứng lại, “Đúng đúng, mẹ cậu —— “

Không khỏi thở dài, “Sao nhiều năm như vậy rồi mẹ cậu cũng không thay đổi gì thế, mấy năm đầu mẹ con hai người suýt nữa đã đoạn tuyệt rồi, sao bà ấy vẫn chưa xem lại vấn đề của mình, bây giờ còn muốn nhúng tay vào chuyện của cậu.”

Thẩm Thính Nam cụp mắt, phủi tàn thuốc vào gạt tàn trên thùng rác bên cạnh.

Lục Thành cũng không khỏi lo lắng thay cho Thẩm Thính Nam, nói: “Em gái Tiểu Từ bây giờ đang ở Bắc Thành, Bắc Thành nói nhỏ cũng không nhỏ, mà nói lớn cũng không lớn, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải. Không phải lần trước cậu nói đã gặp phải Thẩm Hành rồi sao?”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Gặp được cũng không sao, tôi vốn đã định sẽ nói cho bọn họ, chỉ là Tiểu Từ không đồng ý, sáng nay tôi nhắc tới, suýt chút nữa đã làm cô ấy khóc.”

Lục Thành nói: “Cô ấy sợ sau khi người nhà cậu biết sẽ ép cô ấy chia tay với cậu à?”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, im lặng một lúc, lại thở dài bất đắc dĩ, nói: “Cô ấy không tin tôi, luôn cảm thấy tôi sẽ không chịu nổi áp lực từ gia đình mà bỏ rơi cô ấy.”

Lục Thành nói: “Không phải chứ? Có phải cậu không cho người ta đủ cảm giác an toàn đúng không?”

Thẩm Thính Nam nói: “Cậu không hiểu đâu, Tiểu Từ không giống.”

“Sao lại không giống?” Lục Thành tò mò.

Thẩm Thính Nam trầm mặc không lên tiếng.

Anh hiểu Khương Từ rất rõ, thế cho nên dù cô không tin anh, anh cũng không có cách nào tức giận với cô, chỉ có đau lòng. Tổn thương lúc nhỏ của cô quá nghiêm trọng, bề ngoài nhìn mạnh mẽ tưởng như đã lành, nhưng thực chất vết sẹo trong lòng cô vẫn luôn ở đó, nói cô không tin anh, không bằng nói cô không tin chính mình, cô luôn cảm thấy khi cần phải lựa chọn, cô luôn là người bị bỏ lại.

Nghĩ đến Khương Từ, Thẩm Thính Nam bỗng nhiên không muốn ở đây nữa, anh muốn đến cạnh cô, muốn ôm cô một cái.

Anh dập đầu thuốc lá vào thùng rác bên cạnh, nói với Lục Thành: “Tôi đi trước, cậu lên lầu nói giúp tôi một tiếng, cứ nói tôi có việc đột xuất, đi công tác rồi.”

Lục Thành mở to mắt, “Gần sang năm mới rồi còn đi công tác, ai tin?”

Thẩm Thính Nam ngồi lên xe, nói: “Không phải cậu rất biết nói dối à, đến lúc kiểm tra năng lực của cậu rồi.”

Lục Thành: “… Cậu là đang khen tôi hay đang chê tôi thế?”

*

Lúc Thẩm Thính Nam gọi điện thoại tới đã là khoảng mười một giờ bốn mươi tối, lúc đó bà nội vừa ngủ không lâu, Khương Từ nhàn rỗi không chuyện gì làm, không muốn xem tivi cũng không muốn đi ngủ, nên dứt khoát đến phòng ngủ làm việc.

Trong tay cô có mấy vụ kiện, năm sau đều sẽ ra tòa, cô ngồi xuống bàn làm việc, mở hồ sơ ra, lấy giấy bút ra, cẩn thận sắp xếp manh mối và chứng cứ.

Mười một giờ bốn mươi phút, điện thoại trên bàn cuối cùng cũng đổ chuông, nhìn thấy cuộc gọi của Thẩm Thính Nam trên mặt cô lập tức xuất hiện nụ cười, vội vàng nhận, giọng nói trầm thấp của Thẩm Thính Nam truyền đến, mang theo chút ý cười, đùa cô, “Nghe điện thoại nhanh như vậy? Đang đặc biệt chờ anh sao?”

Khương Từ nhếch môi cười, không thừa nhận nói: “Anh đừng có dát vàng lên mặt mình, em đang nói chuyện Wechat với bạn, đúng lúc anh gọi tới em liền thuận tay nhận thôi.”

“Vậy sao?” Ý cười trong giọng của Thẩm Thính Nam càng sâu, dừng như không tin cô, nhưng anh vẫn muốn hỏi: “Nói chuyện với ai thế?”

Khương Từ cười, đùa anh, “Rất nhiều nha, ví dụ như Ngô Hạo nè, Diệp Chiêu nè, người theo đuổi em lúc học đại học nè —— “

Thẩm Thính Nam cười, nói: “Cố ý chọc giận anh à?”

Khương Từ cuối cùng cũng không nhịn được bật cười, cô cười một lúc lâu mới hỏi: “Anh ăn tối chưa? Đang ở đâu thế?”

Giọng Thẩm Đình Nam trầm thấp, mỉm cười dịu dàng nói: “Em tới cửa sổ đi.”

Khương Từ nghe vậy không khỏi sửng sốt, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, hỏi: “Không phải anh đến chỗ em đó chứ? Anh —— “

Cô còn chưa nói hết câu, mở cửa sổ ra đã nhìn thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

Pháo hoa rực rỡ sắc màu, khi tập hợp thành chùm pháo hoa lớn sẽ có hình chú thỏ, cô nhìn chằm chằm vào pháo hoa thì thấy một hàng chữ lấp lánh, trên đó viết: Tiểu Từ, chúc mừng năm mới.

Bên cạnh dòng chữ xuất hiện một chú thỏ ôm lồ ng đèn. Khương Từ tuổi thỏ nên cô và Thẩm Thính Nam đã đi mua rất nhiều đèn lồ ng thỏ trước đêm giao thừa.

Cô nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, con thỏ nhỏ biến mất rồi lại hiện ra, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, giọng nói của Thẩm Thính Nam truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, trầm thấp, hỏi: “Nhìn thấy thỏ chưa?”

Khương Từ gật đầu, cô sắp khóc rồi, cầm điện thoại thấp giọng hỏi: “Anh đang ở đâu thế Thẩm Thính Nam?”

Thẩm Thính Nam nói: “Ở dưới lầu.”

Sau khi cúp điện thoại, Khương Từ gần như chạy xuống lầu.

Lúc cô chạy ra khỏi tòa nhà, vừa nhìn đã thấy Thẩm Thính Nam. Anh đút một tay vào túi, trong lòng còn ôm một bó hoa, đẹp trai cao lớn đứng đó, Khương Từ vừa nhìn thấy Thẩm Thính Nam trong lòng liền như nở hoa, cô chạy đến trước mặt anh, ánh mắt nhìn Thẩm Thính Nam đều mang theo ý cười, “Không phải anh về nhà cũ rồi sao? Sao lại đến chỗ em?”

Thật ra Thẩm Thính Nam đã rời khỏi bữa tiệc tất niên từ sớm, chỉ là anh đi chuẩn bị quà năm mới cho Khương Từ nên mất chút thời gian, vào lúc này nhìn thấy Khương Từ anh liền không nhịn được ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Nhớ em nên đến đây.”

Khóe môi Khương Từ cong cong, lúc anh ôm cô, cô liền duỗi hai tay ra ôm lại anh, má áp vào ngực anh, hai tay không nhịn được ôm chặt hơn một chút, trong lòng rõ ràng rất ngọt ngào nhưng ngoài miệng lại nói: “Không phải chúng ta mới gặp nhau sáng nay sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Sáng nay gặp rồi thì bây giờ không thể nhớ em à?”

Khương Từ cười, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Có thể.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, giơ tay nhéo cằm cô, “Em cũng không nói nhớ anh.”

Khương Từ nắm lấy tay Thẩm Thính Nam, chăm chú nhìn anh, thành thật nói: “Ai nói em không nhớ anh? Buổi sáng sau khi anh đi em vẫn luôn nhớ anh, buổi tối lúc cắt thịt vì nhớ anh nên em còn không cẩn thận cắt trúng ngón tay.”

Cô đưa ngón trỏ tay trái ra, đáng thương cho Thẩm Thính Nam nhìn.

Thẩm Thính Nam nắm lấy tay Khương Từ, thấy băng cá nhân trên ngón tay cô, đau lòng nhíu mày, “Sao lại không cẩn thận như vậy? Vết thương có sâu không? Đã khử trùng chưa?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Không sâu, em khử trùng rồi mới dán băng cá nhân.”

Thẩm Thính Nam không yên tâm, nói: “Về nhà anh xem thử.”

Anh dắt Khương Từ đi về phía cửa thang máy, giơ tay ấn thang máy, Khương Từ nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Buổi tối anh ở đây sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Nếu không thì sao? Đêm hôm khuya khoắt như thế anh còn lái xe về?”

Khương Từ vui vẻ khoác cánh tay Thẩm Thính Nam, thang máy xuống tới, hai người đi vào, Thẩm Thính Nam cúi đầu nhìn cô, đáy mắt không giấu được ý cười, đùa cô, “Vui vẻ như vậy?”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Lúc đầu em còn nghĩ tối nay chúng ta chỉ có thể gọi điện thoại, không ngờ anh sẽ đến đây.”

Thẩm Thính Nam bóp bóp mặt cô, nói: “Cho nên sau này em đừng miệng nói một đường tim nghĩ một nẻo nữa, rõ ràng không muốn anh đi nhưng cứ nhất định phải hối anh về.”

Khương Từ nghiêm túc nói: “Sau khi anh đi em mới nhận ra em rất nhớ anh.”

Vì bà nội ngủ rồi nên sau khi hai người tới nhà liền đi thẳng vào phòng ngủ.

Thẩm Thính Nam mở đèn, kéo Khương Từ ngồi xuống ghế sô pha, anh cau mày, cẩn thận xé miếng băng cá nhân cho cô, hỏi: “Đau không?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Không đau, không dính vào vết thương.”

Thẩm Thính Nam không yên tâm, nhất định phải thấy được vết thương của cô mới được, anh gỡ miếng băng cá nhân ra, nhìn thấy vết thương không quá sâu, đang khép lại rồi mới yên tâm, anh lấy một miếng băng cá nhân khác dán lại lên vết thương cho cô, nói: “Mấy ngày nay em đừng đụng vào nước, muốn làm gì cứ nói với anh.”

Khương Từ hỏi: “Mấy ngày nay anh đều ở đây sao?”

Thẩm Thính Nam “Ừm” một tiếng, nói: “Anh nói với người nhà anh đi công tác rồi, tết âm lịch không về.”

Anh dán băng cá nhân cho Khương Từ xong, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Cho nên em đã nghĩ nên đón Tết thế nào chưa? Muốn đi đâu chơi?”

Khương Từ nghiêm túc nghĩ một lúc, sau đó nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Ba ngày đầu tiên em muốn ở nhà với bà nội, bốn ngày tiếp theo anh sắp xếp đi.”

Cô cười khẽ, nói: “Em nghe anh.”

Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô mang theo ý cười, ôm Khương Từ ngồi lên đùi anh, cười nhìn cô, “Ngoan như vậy?”

Khương Từ cười hỏi: “Em có lúc nào không ngoan sao?”

Thẩm Thính Nam cười một tiếng, nói: “Em được rồi đó, cả ngày cứ nổi giận với anh.”

Khương Từ nghiêng đầu cười hỏi: “Em nổi giận với anh lúc nào?”

Thẩm Thính Nam dựa vào sô pha, nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Khương Từ, tim anh vô cùng rung động, anh vòng tay qua eo cô, hôn cô thật sâu. Khương Từ ngồi trên đùi Thẩm Thính Nam, hai tay ôm cổ anh, hai người hôn nhau rất lâu, lâu đến mức Thẩm Thính Nam đã có phản ứng mới tách ra, Khương Từ đỏ mặt, vùi mặt vào cổ Thẩm Thính Nam, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có áo mưa không?”

Lúc này Thẩm Thính Nam đang ôm Khương Từ để làm dịu h@m muốn của mình, nhìn cô, trầm giọng nói: “Trên xe có, anh không mang theo bên người.”

Anh nhìn Khương Từ, im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Em có không?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Em nào biết anh sẽ tới chứ.”

Cô cúi đầu nhìn, kích động đưa tay, “Nếu không em giúp anh…”

Thẩm Thính Nam bị cô chọc cười, bắt lấy tay cô, ôm cô vào lòng như ôm ngọc ngà châu báu, vừa dịu dàng lại vô cùng chiếm hữu, nói: “Loại chuyện này phải hai người trải qua mới thú vị, một mình anh thì chẳng có gì thú vị.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thật ra cứ như vậy cũng không sao, dù sao em cũng sẽ không mang thai.”

Thẩm Thính Nam nghiêm mặt nhìn cô nói: “Không được, cho dù có một phần trăm cơ hội cũng không thể mạo hiểm.”

Anh bóp mặt Khương Từ, nói với cô, “Em là một học sinh xuất sắc, kiến thức thông thường đều đi đâu hết rồi?”

Khương Từ cười, cô nhịn không được dựa vào ngực Thẩm Thính Nam, trong lòng tràn ngập ấm áp và ngọt ngào, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Thẩm Thính Nam, anh thật tốt.”

Tốt đến mức em sợ mất đi anh.

Thẩm Thính Nam dường như có thể từ giọng nói của Khương Từ cảm nhận được tâm trạng cô, anh dịu dàng vỗ về sau lưng cô, sau một lúc im lặng, anh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Từ, chúng ta kết hôn đi, anh nghiêm túc.”