Rượu Chàng Tiên

Chương 52: Sinh mệnh không đứt, liền mua vui không ngừng




"Tiểu công tử! Ngươi không thể nói xấu hắn! Vô Thiên Quân yêu thích thiếu niên đẹp đẽ, ta xem ngươi mắt ngọc mày ngài, linh động đáng yêu, ngươi phải cẩn thận bị Vô Thiên Quân nhìn thấy a!" Bà lão nhỏ giọng, có chút khẩn trương.

"Cảm tạ bà bà!" Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, ta sớm đã bị cái tên Vô Thiên Quân kia nhìn thấy rồi!

Lộ Tiểu Thiền thổi thổi, không thể đợi được nữa mà ăn một miếng, huyết heo vừa trơn vừa mềm, mì cũng luộc đến ngon miệng.

Y ăn xong một bát, Thư Vô Khích mới ăn được nửa bát, tư thái không nhanh không chậm, nhìn rất đẹp mắt.

Lộ Tiểu Thiền liền chống đũa, nhìn đôi môi Thư Vô Khích mở ra, đầu lưỡi như ẩn như hiện, nhất thời hình ảnh hắn hôn y trong sương phòng tại Bồng Nguyên Sơn trào ra trong đầu Lộ Tiểu Thiền.

Tiếng tim đập "Thình thịch" vang lên, như muốn đem trái tim của y đánh văng ra ngoài.

Lộ Tiểu Thiền cuộn tròn đầu lưỡi của mình, trong đầu đều là cảm giác đêm đó Thư Vô Khích cuốn lấy lưỡi của mình mà hôn.

"Tiểu Thiền, ngươi muốn ăn nữa không?" Thư Vô Khích hỏi.

"Ăn a! Ăn a!" Lộ Tiểu Thiền phục hồi tinh thần, hướng về bà lão kêu lên, "Bà bà, cho ta thêm một bát mì nóng!"

Bà lão nở nụ cười, "Được rồi."

"Bà bà, không phải nói gia gia cùng bán mì huyết heo với bà bà sao? Gia gia đâu rồi?"

"Hắn... Hắn bị ngựa của Vô Thiên Quân giẫm gãy xương đùi, đứng lên không nổi nữa... chỉ có thể nằm ở nhà." thần sắc bà lão ảm đạm xuống.

Lộ Tiểu Thiền phình phình hai má: "Ta hối hận rồi!"

"Ta biết." Thư Vô Khích đáp.

"Ngươi biết ta hối hận cái gì sao?"

"Hối hận không đánh gãy chân Chương Vô Thiên."

Lộ Tiểu Thiền lập tức gật đầu: "Vẫn là Vô Khích ca ca hiểu ta!"

"Ta cũng hối hận."

"Ngươi hối hận cái gì?" Lộ Tiểu Thiền kỳ quái.

"Không móc xuống hai mắt của hắn."

Thanh âm Thư Vô Khích nhàn nhạt, lại mang theo một loại sức mạnh.

"A?"

"Cặp mắt ô uế kia liên tục nhìn chằm chằm vào ngươi. Nhưng vì ngươi không thích ta móc mắt người khác, nên ta không động thủ."

Ý tứ chính là, nếu như Thư Vô Khích móc xuống cặp mắt Chương Vô Thiên, Lộ Tiểu Thiền hẳn sẽ không chán ghét.

Bà lão bưng lên mì huyết heo, huyết heo bên trong so với lúc nãy còn nhiều hơn.

"Tiểu công tử chắc hẳn không ở được mấy ngày sẽ phải rời khỏi đây. Hiếm thấy ngươi yêu thích, ăn nhiều một chút đi. Dù sao người đến ăn cũng không nhiều." bà lão nói.

"Cảm tạ bà bà!" Lộ Tiểu Thiền ngửa mặt lên nở nụ cười, "Bà bà, tại sao mì huyết heo của ngươi lại thơm như vậy?"

"Ha ha, lão già nhà ta thích ăn, ta thường làm cho hắn ăn, làm nhiều lần, liền biết mấy phần lửa thì huyết heo có thể non mềm mà không tanh. Lão đầu nhà ta am hiểu làm mì, mì hắn kéo vừa trơn vừa mềm!"

"Vậy hai người bán mì huyết heo đã bao lâu rồi?"

"Ước chừng, cũng phải ba mươi năm có lẻ!"

"Đây không phải là mì huyết heo thông thường, mà là ba mươi năm tình ý lâu dài của hai người a!"

"Vị tiểu công tử này, miệng ngươi thật là ngọt!"

Lộ Tiểu Thiền ăn xong thêm một bát, bụng rốt cuộc không chịu nổi nữa.

Y một bên xoa bụng, một bên lười biếng nói: "Vô Khích ca ca trả tiền!"

"Ừm." Thư Vô Khích lấy ra một lá vàng từ cái túi bên hông, nghiêng người sang, nâng đầu ngón tay, đưa cho bà lão.

Bà lão ngây ngẩn cả người, lập tức xua tay nói: "Nhiều tiền như vậy, ta không có tiền lẻ a!"

"Không cần thối."

"Chỉ là ba bát mì huyết heo mà thôi! Sao đáng giá nhiều tiền như vậy a!" bà lão không chịu nhận.

"Chỉ cần Tiểu Thiền yêu thích, đều đáng giá thiên kim." Thư Vô Khích đáp.

Lộ Tiểu Thiền nhìn Thư Vô Khích, đột nhiên cảm thấy thái độ Thư Vô Khích đối với bà lão cùng với những người bọn họ gặp trước đây có chỗ bất đồng.

"Đa tạ hai vị giúp đỡ. Thế nhưng lá vàng này, ta một cái lão thái bà cầm nó sẽ chói mắt cỡ nào, nhất định sẽ sinh ra rất nhiều thị phi. Các ngươi thích mì huyết heo của chúng ta, đối với lão thái bà ta mà nói, chính là thiên kim."

Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, đi tới bên người Thư Vô Khích, cố ý vươn tay mò vào thắt lưng của hắn, vừa mò vừa cố ý nói: "Ôi chao, bạc vụn đi đâu cả rồi? Côn Ngô cho còn chưa dùng hết a! Đi nơi nào rồi? Đi đâu rồi nha!"

Thư Vô Khích cứng lưng ngồi thẳng, Lộ Tiểu Thiền biết hắn ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại rồi.

Hắn càng như vậy, Lộ Tiểu Thiền liền "tìm" bạc vụn tìm đến càng lâu.

"Tiểu công tử, không sao đâu! Chỉ là mấy đồng tiền mà thôi, coi như bà bà ta chiêu đãi ngươi ăn!"

"Tìm được rồi!" Lộ Tiểu Thiền lấy ra bạc vụn, trịnh trọng bỏ vào trong lòng bàn tay bà lão, "Cái này bà bà ngươi nhất định phải nhận lấy, chúng ta ăn mì ngon như vậy, làm sao có thể không trả tiền đây?"

"Ôi, tiểu công tử, ngươi đưa nhiều hơn rồi!"

Bà bà quay trở lại, đem cả túi tiền đồng đưa cho Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền liền đẩy trở về: "Bà bà, nhiều tiền đồng như vậy, ta và ca ca nhà ta mang ở trên người, leng keng leng keng cũng không tiện! Chờ chúng ta làm xong việc, lúc quay về nhà đi ngang qua nơi này, bà bà lại nấu mì cho chúng ta ăn là được rồi."

"Ai, các ngươi a... Vậy thì nhất định phải trở lại ăn mì ta nấu đó, lão bà ta sẽ luôn chờ các ngươi tới a!"

Bóng đêm đã sâu thẳm, bà lão bắt đầu thu dọn sạp hàng.

Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại không nghĩ rằng, Thư Vô Khích vậy mà lại mở miệng nói: "Chúng ta đưa bà bà trở về."

"Thật sự?" ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên.

Quả nhiên bà lão ở trong mắt Thư Vô Khích cùng những người khác bất đồng!

"Ừm. Nếu như ta không cùng ngươi đưa lão nhân gia trở về, ngươi cũng sẽ nửa đêm lén lút đi tìm lão nhân gia."

"Ta đã ăn no mì huyết heo, không cần nửa đêm thêm bữa ăn khuya a!" Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu nói.

"Ngươi muốn đi chữa chân cho gia gia." Thư Vô Khích đáp.

"... Ngươi... làm sao ngươi biết?"

Thư Vô Khích không trả lời Lộ Tiểu Thiền, mà là xoay người, xắn lên ống tay áo, thay bà lão đẩy xe.

"Này sao được! Không được a!"

"Có cái gì không được! Bà bà ngươi dắt ta, ta không nhìn thấy đường a!"

"Tiểu công tử ngươi không nhìn thấy?" bà lão kinh ngạc, "Con mắt của ngươi đẹp như vậy, sao có thể không nhìn thấy?"

"Nhưng lòng ta sáng a!" Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười, lôi kéo tay bà lão, đi theo phía sau Thư Vô Khích.

Bọn họ đi tới nhà bà lão, đó chỉ là một gian nhà phi thường đơn sơ.

Cửa vừa mở, liền nghe thấy tiếng ho khan của ông lão.

Bà lão nhanh chóng đi vào, gọi tên ông lão, giúp hắn thuận khí.

"Lão già, ngày hôm nay ta gặp được hai vị công tử hảo tâm. Đặc biệt giúp ta đẩy xe trở về!"

Ông lão ngồi dậy, muốn khom lưng cảm tạ, Lộ Tiểu Thiền liền nhanh chóng đỡ lấy.

Tuệ nhãn của y ngay lập tức chú ý tới chân ông lão, xương ống chân đã vỡ, gân cốt máu thịt đều bị thương tổn, nếu như không phải y và Thư Vô Khích đến, thương thế như vậy chỉ sợ sống không quá ba ngày.

Lộ Tiểu Thiền giơ tay, thăm dò cái trán ông lão, quả nhiên nóng đến lợi hại.

"Vô Khích ca ca, chuyện này phải làm sao bây giờ?" Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích lấy ra một cái lư hương từ trong túi Càn Khôn: "Xem phương pháp trị liệu trên y điển đi."

Lộ Tiểu Thiền trợn tròn hai mắt: "Ngươi... Ngươi trộm y điển của Thái Lăng Các từ khi nào vậy?"

"Không phải trộm. Ta ở ngay trước mặt Côn Ngô cất vào." (editor: đậu xanh, này gọi là ăn cướp trắng trợn nè ~)

Lộ Tiểu Thiền cơ hồ có thể tưởng tượng, lúc đó biểu tình của Côn Ngô nhất định giống như nuốt đầy một họng phân ruồi.

Giận mà không dám nói.

Thư Vô Khích dùng linh khí đốt lư hương, từng tờ từng tờ y điển xuất hiện trước mặt Lộ Tiểu Thiền.

Bà lão cùng ông lão vừa nhìn, liền muốn quỳ xuống.

"Nguyên lai là tiên quân giá lâm! Lão bà ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!"

Lộ Tiểu Thiền nhấc tay, linh khí lan tràn, đem hai người nâng dậy.

"Tìm được rồi! Cái y chú này có thể nối xương gãy, khôi phục gân cốt máu thịt! Nhưng cần có sáu trăm năm tu vi mới có thể làm được!"

Lộ Tiểu Thiền nhíu lại đôi mày.

"Tu vi của ngươi đủ dùng." Thư Vô Khích đáp.

"A?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, lập tức rũ xuống mi mắt cười cười, "Nói cũng đúng."

Y chà xát hai tay, ngồi xuống bên cạnh ông lão: "Gia gia, ta học nghệ không tinh. Ngươi để ta thử một lần, trị hết cả nhà vui vẻ. Không trị hết... ngươi cũng không thiệt thòi a!"

"Tiên quân muốn trị thương cho chân lão hủ! Là phúc ba đời của lão hủ!"

Ông lão lại muốn quỳ xuống, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng giữ được hắn, nín thở ngưng thần, linh khí xoay chuyển một vòng Chu Thiên, từ đầu ngón tay tràn ra, linh quang vờn quanh, hình thành một vòng y chú, rơi xuống mắt cá chân ông lão, từng chút từng chút hướng lên trên.

Chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ phát ra sàn sạt, da thịt vỡ nát liên kết, nỗi đau đớn của ông lão không ngừng tiêu giảm, ngay cả mũi chân cũng giật giật.

"Gia gia, ngươi còn đau hay không? Không thì bước xuống thử xem sao?"

Lộ Tiểu Thiền có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên y trị thương cho người khác, vừa trị liền là nối xương gãy, y đối với bản thân cũng không mấy tự tin.

Ông lão đứng dậy di chuyển, dưới sự nâng đỡ của bà lão, bước đi mấy bước.

Bọn họ nhìn lẫn nhau, mừng đến phát khóc.

"Lão già, chân của ngươi khỏi rồi!"

"Đa tạ tiên quân! Đa tạ..."

Hai vị lão nhân xoay người lại, phát hiện Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích đã không thấy đâu.

Hai người bọn họ về đến khách sạn, Thư Vô Khích mở cửa sổ ra, giúp Lộ Tiểu Thiền thông khí.

"Vô Khích ca ca, ta vẫn không hiểu, ngươi xưa nay không thích xen vào chuyện người khác... Tại sao lần này lại giúp gia gia cùng bà bà?"

"Ta nghĩ... ba mươi năm sau, ngươi vẫn sẽ ở bên cạnh ta."

Thư Vô Khích nhìn ngoài cửa sổ nói.

Lộ Tiểu Thiền căng thẳng trong lòng, loại cảm giác muốn ôm chặt lấy Thư Vô Khích, lại tới nữa rồi.

"Ta sẽ chăm chỉ tu hành! Đừng nói ba mươi năm, ba trăm năm, ba ngàn năm, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi!"

Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, xoa xoa đầu Lộ Tiểu Thiền.

"Ta nguyện làm phù du, sớm nở tối tàn, chỉ nguyện trong thời khắc sớm tối ngắn ngủi ấy, ngươi đều ở bên cạnh ta."

Lộ Tiểu Thiền ngẩn người tại chỗ, bỗng nhiên xông lên, dùng sức cắn vào lỗ tai Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích cũng không giãy dụa, vươn tay sờ sờ hai má Lộ Tiểu Thiền.

"Làm sao vậy? Còn muốn ăn gì sao?"

Đôi mắt Lộ Tiểu Thiền ửng đỏ, mũi cũng chua sót.

"Ngươi không phải nuôi heo! Tại sao cứ hỏi ta có muốn ăn gì không a!"

"Tiểu Thiền? Ngươi làm sao vậy?"

"Bởi vì ngươi nói sai!"

"Cái gì?"

"Ta đặc biệt đặc biệt tham lam! Ta không muốn chỉ là sớm nở tối tàn!"

"Được." Thư Vô Khích nâng ngón tay lên, cọ qua hàng mi của Lộ Tiểu Thiền.

Ban đêm đi ngủ, Lộ Tiểu Thiền ở trong lồng ngực Thư Vô Khích trằn trọc trở mình.

Y một chốc than thở, một chốc lại ngửa đầu nhìn cái cằm của Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích sờ sờ sau gáy của y: "Làm sao vậy? Ngủ không được?"

Khí tức ấm áp rơi xuống trán Lộ Tiểu Thiền, tinh lực một trận dâng trào, Lộ Tiểu Thiền lập tức xoay người, đưa lưng về phía Thư Vô Khích, cả người đều cuộn tròn lại.

"Làm sao vậy?" thanh âm Thư Vô Khích mát lạnh.

Nhưng cố tình rơi vào trong tai Lộ Tiểu Thiền, lại như đốt lên một ngọn đuốc.

Lộ Tiểu Thiền cuộn tròn đến càng lợi hại hơn.

"Không... Không có gì!"

Y nắm chặt chăn, trong lòng ngứa ngáy đến tê dại, trong đầu đều là hình ảnh buổi tối ngày hôm ấy Thư Vô Khích hôn y.

Y liếm liếm khóe môi, rầm một cái xoay người lại, chui vào trong lồng ngực Thư Vô Khích, dùng mũi cọ cọ lồng ngực của hắn.

Mùi vị nơi này thật tốt, Lộ Tiểu Thiền thật muốn hôn lên mấy cái.

"Tiểu Thiền, có phải ngươi nóng?" Thư Vô Khích hỏi.

"Ừm... Nóng chết ta rồi!" Lộ Tiểu Thiền nhấc chân đem chăn đá rớt.

Y càng kề sát vào người Thư Vô Khích, ôm càng chặt, thì nỗi lòng càng khó bình ổn, trong thân thể ào ào tuôn chảy không phải máu, mà là hơi nước sôi sục.

"Lòng yên tĩnh tự nhiên nguội lạnh." ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng khảy cái trán của Lộ Tiểu Thiền.

"Ai nói mỹ nhân ở bên người mà lòng còn yên tĩnh được a! Ai nói!"

Lộ Tiểu Thiền rầm một cái ngồi dậy, tức giận mà nhìn Thư Vô Khích.

"Mỹ nhân?" Thư Vô Khích chậm rãi ngồi dậy, trong thanh âm còn mang theo một tia nghi hoặc.

Sợi tóc chậm rãi rơi xuống dọc theo cái gáy của hắn, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy cuống họng như bị hơ lửa đến sắp bốc khói, chỉ muốn cắn mở cái cổ Thư Vô Khích, uống từng ngụm máu của hắn.

"Ta khó chịu, ta ngủ không được! Tim ta đập đến ầm ĩ! Còn ngứa ngáy!"

Ta muốn ngươi hôn ta!

Tựa như... Tựa như ở Bồng Nguyên Sơn vậy!

Tốt nhất là khí lực tăng thêm một chút! Thời gian dài thêm một khắc!

"Có lẽ trong mì huyết heo bỏ thêm chút dương sâm. Ngươi ăn hai bát, còn đem nước canh uống cạn, cho nên trong người nổi lên táo hỏa."

Thư Vô Khích nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực Lộ Tiểu Thiền, như đại nhân động viên tiểu hài tử đụng phải góc bàn khóc đến mắt mũi tèm lem.

Lộ Tiểu Thiền nhìn dáng dấp tuấn tú kia của Thư Vô Khích, đặc biệt nhu hòa nhã trí như ẩn như hiện trong bóng tối, Lộ Tiểu Thiền liền muốn nhào tới... Nhìn hắn hoảng loạn, nhìn hắn không biết phải làm sao... Tốt nhất là khóc lên!

"Ngươi mới táo hỏa! Ngươi còn có cả tà hỏa ấy!"

Lộ Tiểu Thiền không biết là bản thân tức giận vì phản ứng của Thư Vô Khích, hay là tức giận chính mình không kìm nén được, nhấc chân liền đạp một cái lên bả vai Thư Vô Khích.

"Tiểu Thiền?" Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, trong đôi mắt là hoàn toàn khó hiểu.

Hắn không biết mình khiến Lộ Tiểu Thiền mất hứng chỗ nào, chỉ đành giơ tay giữ lấy mắt cá chân Lộ Tiểu Thiền, lại không dám dùng quá sức.

"Ngươi làm sao vậy?"

Hắn vừa nói chuyện, hơi thở xẹt qua mu bàn chân Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền tức đến sắp khóc!

"Ngươi không phải cũng ăn một bát mì huyết heo lớn à! Tại sao ngươi không nóng!"

"Ta không uống nước canh."

À há! Nguyên lai ngươi biết bên trong nước canh huyết heo có phối dược liệu a! Vậy sao lúc đó ngươi không nói a!

Lộ Tiểu Thiền mắt lom lom nhìn Thư Vô Khích, một đôi mắt to tròn trong đêm tối mang theo lưu quang: "Vô Khích ca ca..."

Cuống họng Thư Vô Khích hơi động, ngón tay nắm lấy Lộ Tiểu Thiền cũng càng siết chặt.

Lộ Tiểu Thiền đợi nửa ngày, Thư Vô Khích thế nhưng lại đem linh khí độ vào dọc theo mắt cá chân Lộ Tiểu Thiền, muốn giúp y tỉnh táo trở lại.

Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trực tiếp thu hồi chân, từ trên người Thư Vô Khích bò xuống, mang giày vào.

"Tiểu Thiền ngươi đi đâu đó!" Thư Vô Khích ôm chầm lấy y.

"Uống nhiều nước canh quá! Đi xả nước!"

"Ta đi với ngươi."

Thư Vô Khích đang muốn đứng dậy, Lộ Tiểu Thiền lại chạy ra ngoài.

"Ta không cần!"

"Tiểu Thiền!"

Thư Vô Khích đuổi theo, nắm chặt khóa Tiên Lăng.

Lộ Tiểu Thiền bị kéo trở về, vừa tức giận vừa bực mình.

"Ngươi còn lôi kéo ta nữa, ta liền mở ra khóa Tiên Lăng!"

"Tiểu Thiền."

Thanh âm Thư Vô Khích thả nhẹ, còn có chút cảm giác vô tội.

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình không hiểu sao muốn xin lỗi Thư Vô Khích.

"Ngươi đừng quản ta! Nửa canh giờ sau ta sẽ trở lại! Ngươi quay về phòng chờ ta!"

"Trong phòng có cái bô."

"Không cần!"

Lão tử cũng không phải thật sự đi xuỵt xuỵt, muốn cái bô làm gì!

Thư Vô Khích vẫn không chịu buông tay, Lộ Tiểu Thiền sắp không nhịn nổi, mạnh mẽ đẩy đối phương một cái.

Sau đó... không kìm giữ được, xuất ra.

Cảm giác mát mẻ dâng trào, Lộ Tiểu Thiền rùng mình một cái.

Ngay sau đó, quẫn bách cùng ảo não đột kích, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy Thư Vô Khích sao có thể quá đáng như vậy a! Cứ lôi kéo y không cho đi!

Lần này thì tốt rồi! Ngươi khiến lão tử phải giặc quần!

Lộ Tiểu Thiền lập tức đỏ mắt: "Buông ra!"

Thư Vô Khích nhìn thấy y giận thật, trong nháy mắt buông lỏng tay, Lộ Tiểu Thiền liền chạy đi.

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy mắc cỡ chết đi được, muốn tìm con sông nhảy xuống, cả người ướt đẫm nơi đó liền không thấy rõ nữa.

Y một đường chạy như điên, cũng không quản Thư Vô Khích có đuổi theo phía sau hay không.

Trong gió đêm mang theo hơi sương ướt át, lạnh lẽo mát mẻ, khiến Lộ Tiểu Thiền khó giải thích mà nghĩ tới hình ảnh Thư Vô Khích hôn y, còn quấn quýt môi lưỡi cùng y.

Chạy một hồi, liền bình tĩnh trở lại, y nhắm mắt sử dụng thuật "Biện Linh", biết Thư Vô Khích đi theo mình cách xa mấy trượng.

Y có chút hối hận vừa nãy bản thân phát giận lung tung.

Nhưng ngẫm nghĩ —Thư Vô Khích ngươi quá đáng lắm, hôn ta một cái sẽ chết sao!

Một chút áy náy kia nhất thời bay sạch.

Lúc trước mình làm cái gì, Thư Vô Khích cũng đều ở bên cạnh, chính mình cũng quy quy củ củ. Lần này hiếm thấy Thư Vô Khích chỉ dám đứng xa xa, Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm, quyết định tự mình chơi đùa vui vẻ một chút.

Y nhắm hai mắt lại, đem linh khí phát tán, tầng tầng loại bỏ sinh linh ở nơi này, rốt cuộc tìm được Chương Vô Thiên cái đầu heo kia.

Bên cạnh đầu heo có vẻ như còn có mấy người bồi tiếp, uốn tới ẹo lui... Ôi chao, đầu heo thật đúng là không ngoan! Sinh mệnh không đứt, liền mua vui không ngừng a!

Đạo kiếm trận mà y đè ở trên người Chương Vô Thiên phỏng chừng chưa tới hai canh giờ đã tản đi, con heo này không trở về nhà ngủ, mà chạy tới Tần lâu Sở quán?

Lộ Tiểu Thiền ngâm nga tiểu khúc, mò mẫm mép tường, đi tới.

Xem ra Chương Thành xác thực phồn hoa, cả con đường đều sặc mùi hương phấn!

Lộ Tiểu Thiền ngửi ngửi, mùi son phấn làm cho y hắt xì một cái.

Y vừa đi tới, liền nhìn thấy không ít nam nữ rúc vào nhau thân mật thủ thỉ... còn có cả nam nam.

Một nam nhân ôm lấy tiểu quan lướt qua bên cạnh Lộ Tiểu Thiền, lập tức quay đầu trở lại, muốn tới gần y.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lộ Tiểu Thiền đã trực tiếp kết một đạo y chú, giúp hắn "thanh tâm tịnh hỏa".

Nam nhân kia ngã trên mặt đất, co quắp, đau đến chảy mồ hôi đầy mặt.

Lộ Tiểu Thiền tiếp tục hướng về phía trước mà đi, bên tai là đủ loại giai điệu sáo trúc tạp âm, thế nhưng tiếng bước chân xa xa phía sau của Thư Vô Khích vẫn như cũ rõ ràng.

Vô cùng thong dong đạm bạc, nhưng so với tiếng bước chân ngày thường có một chút bất đồng.

Nếu hắn cách Lộ Tiểu Thiền quá xa, lập tức sẽ bước thêm vài bước tới gần.

Cách quá gần, Lộ Tiểu Thiền sẽ quay đầu lại trừng hắn, Thư Vô Khích sẽ dừng bước, đợi đến khi Lộ Tiểu Thiền đi xa vài bước mới tiếp tục đuổi theo.

Lộ Tiểu Thiền đi tới trước một lầu các, trên mặt bảng hiệu mang theo ba chữ "Xuân Tiêu Các".

Trong lầu các mùi rượu thơm bay khắp nơi, không có nồng nặc vị son phấn, ngược lại có mùi thơm ngát kéo dài.

Lộ Tiểu Thiền nghiêng tai phân biệt, lắng nghe các cấp độ xa gần của thanh âm, lầu các này phải có tới ba tầng.

Tầng thứ nhất tự nhiên là nhiều người nhất, cũng là ầm ĩ nhất.

Tiếng mời rượu, tiếng nâng chén, tiếng trêu đùa trùng điệp lẫn lộn.

Tầng thứ hai tương đối "yên tĩnh" hơn, hẳn là phòng nhỏ, người ở bên trong cơ hồ đều đang "làm việc", các loại thanh âm nghe được khiến Lộ Tiểu Thiền lại ngứa ngáy trong lòng.

Tầng thứ ba, là nhã trí nhất.

Có tiếng đàn thanh nhã, tiếng văn chương rơi xuống trên giấy đan xen, còn có tiếng ngâm thơ đối chữ...

Chỉ là không có giọng của nữ nhân.

Mà cái tên Chương Vô Thiên kia hiện tại đang ở tầng thứ hai, phát hỏa với quản sự "Xuân Tiêu Các".

"Bản tiên quân nói rồi, muốn con mắt to tròn, cười rộ lên tốt nhất còn có hai cái răng khểnh! Thoạt nhìn ngây thơ, nhưng vừa cong lên khóe miệng, liền câu mất nhân tâm! Ngươi nói xem ngươi tìm cho ta cái thể loại gì đây!"

Quản sự cúi đầu khom lưng xin lỗi Chương Vô Thiên!

"Tiên quân, người xem vị Vô Song công tử này, đôi mắt chẳng lẽ không lớn sao?"

"Đôi mắt đúng là lớn, nhưng vừa nhìn liền biết không sạch sẽ, đầy đầu đều là tục vật! Nghĩ câu được bản quân, liền bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao!"

Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, thiếu chút nữa cười phun nước miếng.

Câu được ngươi, cũng không phải bay lên đầu cành làm phượng hoàng — nhiều lắm là quạ đậu trên lưng heo mà thôi!

Trong đầu không thể có tục vật? Không phải là tục vật, chẳng lẽ là trang kinh phật hay sao?

Lộ Tiểu Thiền ngẩng cao đầu, muốn tự mình đi vào từ cửa chính, nhất định sẽ bị xem thành tới tầm hoan mua vui, thời điểm đó một đống người vây đến, chính mình muốn xem Chương Vô Thiên xui xẻo đến thoát không nổi thân a!

Y chính là tính toán như vậy, nhưng Thư Vô Khích không biết từ lúc nào đã bước tới phía sau y.

"Không cho phép ngươi đi vào." thanh âm lạnh lùng của Thư Vô Khích rơi xuống.

Ngươi kêu ta đi hướng đông, ta càng muốn đi hướng tây.

Hơn nữa, ta muốn chính là một câu "Không cho phép đi vào" này của ngươi.

"Không thích! Ta cứ muốn đi vào đó thì sao!" Lộ Tiểu Thiền xoay đầu lại, nghểnh cằm lên nhìn Thư Vô Khích.

"Ngươi không thấy được, nam nhân trong này mỗi một tên đều giống như Chương Vô Thiên. Nếu bọn họ nhìn thấy ngươi, tất nhiên sẽ..."

"Cho nên, hai lựa chọn." Lộ Tiểu Thiền duỗi ngón tay ra, "Hoặc là ngươi ở đây chờ, ta đi lên xem cái đầu heo kia diễn trò! Hoặc là, ngươi theo ta đi lên. Chúng ta cùng xem đầu heo kia diễn trò!"

Thư Vô Khích nhẹ nhàng nghiêng mặt sang, như là đang nhớ lại điều gì đó.

"Ngươi cố ý. Thời điểm ngươi rời khỏi Chương Vô Thiên, ngoại trừ lưu lại một đạo kiếm trận kìm chế hắn, ngươi còn...."

"Ta còn bỏ thêm chút hương liệu cho hắn!" Lộ Tiểu Thiền híp mắt nở nụ cười, "Là đặc chế của Côn Ngô! Vốn dùng để đối phó ngươi..."

Ý thức được mình nói sai, Lộ Tiểu Thiền lập tức che miệng.

Thế nhưng Thư Vô Khích cũng không dễ gạt, dùng sức kéo tay y ra.

"Tại sao muốn đối phó ta?"

Cặp mắt kia của hắn rơi thẳng xuống nhìn Lộ Tiểu Thiền, trái tim nhỏ bé của Lộ Tiểu Thiền lại bắt đầu run rẩy.

"Ngươi theo ta cùng tiến vào, chẳng phải sẽ biết thuốc Côn Ngô cho ta dùng để làm gì sao?"

"Ngươi cố ý." Thư Vô Khích càng nắm chặt lấy tay Lộ Tiểu Thiền, "Ngươi tự nhiên nổi nóng với ta, không phải bởi vì bên trong canh huyết heo có dương sâm, cũng không phải bởi vì ta đã làm sai điều gì..."