S. A

Chương 11: Chương 11






Dườg như lại 1 cuộc chiến nữa bắt đầu.
Đúng là những thử thách ko thể dừng lại vì vẫn chưa thấy nó giống S.A ở điểm nào. Lúc nào cũng chảng nhau như đầu gấu như vậy thì lấy đâu ra mà ngọt với chả ngào.
Giờ gặp nhau mà cứ như muốn xông vô túm đầu bẻ cổ nhau đến nơi.

-Lớp trưởng My My, bài này khó quá, giảng dùm tớ một chút được ko?
-Ừ, chỗ nào ko hiểu?
“Lớp – trưởng – My – My, dễ làm người khác mắc nôn nhỉ?”
Trong khi lớp trưởng đang dương dương ngồi đó mà mọi người vẫn thản nhiên gọi cô ấy là lớp trưởng, lại còn gọi thân thiết là lớp trưởng My My để tránh có kẻ hiểu lầm và nhận vơ.
-Như thế…hiểu chưa?
Giọng cô ấy nhẹ nhàng và nụ cười dịu dàng khác hẳn với những lúc đối diện với cậu ta. Thấy thế cậu ta bực lắm!
“Làm trò giả bộ hiền lành trước mặt mọi người. Các người đã quên cậu ta là một kẻ hung hăng bạo lực như thế nào với tôi rồi sao? Ôi ko, nhắc đến mà thấy nổi cơn điên.”
-Cảm ơn My My. ^_^
-Ko có gì. ^_^
Khi người bạn kia vừa đi thì cô ấy hơi quay sang phía cậu ta.
-Nhìn gì? Bộ chưa thấy ai đẹp trai như tôi sao? >”””< ”

-Ko sao, bắt đầu luyện tập từ bây giờ luôn đi, còn gần một tháng nữa mới đến ngày tranh cử mà. ^_^
-Thầy đừng có cười trước hoàn cảnh đó của em. ^_^
-Ờ…I know…
Trước nụ cười thánh thiện của cậu ta, ko một giáo viên nào thấy bình thường cho được.
Cậu ta bực bội gục đầu xuống bàn và chẳng thèm quan tâm đến ai nữa.
Tiết thứ hai:
-Lớp trưởng Nam Nam đâu?
Giáo viên chủ nhiệm lên tiếng hỏi khi vừa bước vô lớp.
-Tiết đầu ngoại ngữ, nghe thầy nói là phải biện luận bằng tiếng Anh trong cuộc tranh cử chức chủ tịch hội học sinh…
-Cậu ta shock quá nên xuống phòng y tế rồi.
Giáo viên trẻ gật gù.
-Ra thế…vậy là lần này bạn ấy bệnh thiệt nên mới xuống phòng y tế?
-Có lẽ thế ạ.
“Thật là lắm chuyện với cậu ta.”
-Ko sao, chúng ta học tiếp thôi.
My My quay sang phía bàn của cậu ta đang trống trơn.
“Thua rồi, ko shock mới lạ.”

Nằm trằn trọc dưới phòng y tế.
“Biện luận tiếng Anh…biện luận tiếng Anh…các người coi tôi là gì hả? Biện luận tiếng Anh…T__________T”
-Bây giờ mà học cũng ko đến nỗi, ko có ý chí thì sẽ chẳng bao giờ thắng nổi một người như Hà Vân My trong cuộc thi đó đâu, cậu nhóc ạ.
-Ai là cậu nhóc chứ?
Cậu ta nhổm dậy thì thấy giáo viên y tế đang ngồi trên ghế và đọc sách.
-Là cô vừa nói đấy hả?
-Ko ai?
-Cô nói thế có ý gì? Cả một giáo viên y tế cũng đòi coi thường tôi!
-Giáo viên y tế thì sao?

-Thì…
-Tôi có thể giúp cậu đấy.
-Giúp gì?
-Thay vì bực bội và chán nản với phần thi biện luận tiếng Anh đó thì sao cậu ko bắt đầu học từ bây giờ luôn đi. Thực chất sức học của cậu như thế nào cậu tự biết, cậu là người duy nhất biết mình có thể làm được hay ko.
-Làm được ko sao? Tất nhiên là làm được.
Cậu ta bỗng nhiên trở nên phấn khích và bỏ khỏi phòng y tế.
-Đi đâu thế hả?
Ko hiểu cái mà cậu ta nói là làm được nghĩa là gì mà lại mò đến…phòng chủ tịch?
-Sao ko học mà đến đây?
-Tại sao ông lại quyết định cho thêm phần biện luận tiếng Anh ngớ ngẩn vô? Rõ ràng ông đang muốn dìm dập người cháu trai duy nhất của ông đây mà.
-Tức là vừa nghe tin đó liền bỏ giờ đến đây trách ta luôn đấy hả?
-Ko.
-O_o???
-Con biết từ tiết đầu cơ, vừa ở dưới phòng y tế…
Ông chủ tịch lập tức đứng ngay dậy tính đánh cho cậu ta một phát thì cậu ta liền tránh ngay và nói luôn.
-Lần này là vì shock quá nên con mới phải xuống đó, là bệnh thiệt đó.
-Vì quá shock?
-Thì…cũng…shock shock…
-Thằng này, con trai con đứa có mỗi chuyện đó mà cũng lăn đùng ra shock này shock nọ được hả?
-Ơ, con trai thì ko được shock sao?
-Thế đến đây làm gì? Trách lão già này làm khó cậu? Hay là than vãn mình vừa từ cõi shock trở về?
- = =”
“Ông nội thật là dân chơi khó đối phó.”
-Sao hả?
-Con chỉ là…đến để nói với ông nội là con sẽ quyết tâm làm cho bằng được, con nhất định sẽ thắng Hà Vân My. Bắt đầu từ hôm nay con sẽ học ngoại ngữ thật tốt. Ông cứ chờ đến ngày đó đi! Có ba mẹ chứng giám cho quyết tâm khủng khiếp của con.
-…?
-…???
-Chỉ có chuyện đến thông báo là cậu sẽ quyết tâm mà đang bệnh – tình – nghiêm – trọng cậu cũng mò lên phòng của chủ tịch *?
-Vâng.
Trả lời rất dễ dàng mà ko biết lúc nào nên mắc xương cá ở cổ họng.
Ở trên bàn có chiếc chổi lông gà, thế là…
-Thằng ranh này, nghĩ phòng chủ tịch là gì mà tự tiện mò vô làm trò cười hả? Lại còn dám vác cả ba mẹ mình ra nữa. Cậu hết thuốc chữa rồi.

-Á…á…bạo lực gia đình…bạo lực học đường…áaaaaaaaa!!!
Bị chảng túi bụi thế nên cậu ta vội vã bỏ chạy.
Ông lão còn tích cực la lớn theo.
-Từ sau còn dám vô đây thì biết tay!
Vừa đi vừa bực bội vò mái tóc hơi xù trên đầu và lẩm bẩm.
-Thật bực mình với ông nội! >_”