Sa Trường Lỗ Ái

Chương 1-2




Dịch Viễn Lưu vò nát tờ quân báo đang đặt trên đống văn thư, thanh âm phát ra không lớn nhưng tham tướng đứng một bên lại nhất thời trơ mắt mà nhìn. Diện mạo Dịch Viễn Lưu không hề khủng bố, ngũ quan của hắn vô cùng tuấn mỹ làm cho người ta dù chỉ thoáng nhìn qua cũng đủ để lóa cả mắt, chính vì nguyên nhân này mà khi hắn xuất chinh cũng là một kẻ có khí khái bức người, đó cũng là lý do khiến mỗi khi hắn xuất chinh đều mang mặt nạ da người.

Cái mặt nạ da người đó màu khô vàng, thoáng qua trông đến dọa người đã bị hắn vứt nằm lăn lóc trên đất.

Sau lưng hắn người ta nói hắn xinh đẹp “Khuynh quốc khuynh thành”, rồi lại không chỉ có nói đến dung mạo mà còn nói thêm về tài dụng binh của hắn nữa. Dịch Viễn Lưu cầm quân ra trận, nếu phải thủ thành, hắn chưa từng bao giờ thất thủ. Nhưng bây giờ người ta bắt đầu hoài nghi cái chiến tích bất bại đó liệu có thể nào bị phá vỡ không khi mà cứu binh của Tứ hoàng tử Dịch Trấn Phong cứ tiếp tục hạ trại ở cách quân doanh ba mươi dặm, không hề có động tĩnh gì cả.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Dịch Viễn Lưu không nén được lửa giận.

Sau ba ngày án binh bất động, Tứ hoàng tử Dịch Trấn Phong rốt cục cũng cho người đưa đến một phong thư mời Nhị ca của y đến gặp mặt một chuyến, đương nhiên là gặp ở địa bàn của y. Trong thời khắc tranh đoạt vương vị khốc liệt này, ai ai nhìn vào cũng biết Dịch Trấn Phong tuyệt không có chút hảo ý nào, hành vi này của y có thể nói là cô lập thành trì, dùng sự tồn vong của năm vạn tướng sĩ để uy hiếp nhị ca của y.

“Dịch Trấn Phong” Dịch Viễn Lưu khẽ lẩm bẩm, khóe môi lộ ra một nụ cười đầy phẫn nộ. “Cường địch trước mặt, ta thật không ngờ ngươi lại là kẻ chẳng phân biệt được bên nào nặng, bên nào nhẹ.”

Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài trướng, để lại một câu nói lạnh như băng: “Ngươi tốt nhất là tìm cho ra một cái lý do để ta không thể giết ngươi đi.”

“Nhị điện hạ, thái độ làm người của Tứ điện hạ vốn luôn không tốt, việc này chắc chắn là một cái bẫy, người không thể một mình đi mạo hiểm được.” Mưu sĩ bên cạnh Dịch Viễn Lưu vội vàng đuổi theo khuyên nhủ, giai đoạn tranh giành vương vị trong hoàng tộc đã đến lúc vô cùng  khẩn thiết, với ai cũng phải cần thận đề phòng. “Dịch Trấn Phong vốn nắm  viện binh trong tay nhưng lại án binh bất động, chỉ cần Nhị điện hạ cũng không động mà quan sát cục biến, đến lúc đó bệ hạ tự nhiên sẽ giáng tội xuống …”

Dịch Viễn Lưu vốn  không để ý đến người đó, hắn đang tự mình chuẩn bị  cho chiến mã, nghe được câu này liền quay đầu lại, ánh mắt hắn tối đen tràn đầy nguy hiểm nheo lại nhìn: “Chu tiên sinh, ngươi nói vậy là muốn ta đem sinh mạng của năm vạn tướng sĩ để đối lấy một cái sai lầm của Dịch Trấn Phong sao? Sinh mệnh cùng huyết nhục của sĩ binh Dịch quốc chỉ dùng để bảo vệ nước nhà chứ không phải dùng để hãm hại một tên hoàng tử một cách vô ích như vậy.”

Sắc mặt Chu Tương trở nên bất đắc dĩ, biết lúc này có khuyên thêm cũng vô ích, đành thở dài: “Điện hạ, người đi lần này thật quá sức  hung hiểm.”

Dịch Viễn Lưu xoay người lên ngựa, nghe được câu này, cười một cách trào phúng mà nói: “Vậy thì sao? Hắn có thể đem ta ăn sống nuốt tươi sao?”

Hắn  giật cương, hắc mã đạp mạnh bốn vó chạy nhanh ra ngoài doanh trại. Sau bao năm chinh chiến liên miên, bất kể là người hay chiến mã đều toát ra một thứ sát khí lăng lệ. Chu Tương lặng yên nhìn theo bóng dáng của Dịch Viễn Lưu, nhẹ lắc đầu, theo quan điểm của một mưu sĩ  như y, hành vi của Nhị điện hạ đích thực là một hành động ngu xuẩn.

Tương phản với quân doanh xơ xác, tiêu điều, giờ phút này trong trướng của Dịch quốc Tứ hoàng tử  lại là cảnh xuân ý miên man. Một thân ảnh phủ phục trên mặt đất, lưng xoay về phía trướng môn, đang cúi đầu với Dịch Trấn Phong, dùng một tư thế vô cùng thân thiết và hèn mọn mà vùi đầu  hầu hạ phần trong khố của hắn. Tứ hoàng tử anh tuấn khẽ ngửa đầu, nhắm mắt, thốt ra vài tiếng rên rỉ hàm hồ, không rõ nghĩa, trông như là đang hưởng thụ vậy. Vương tộc Dịch quốc hầu như ai cũng có vẻ bề ngoài hoàn mỹ, có lẽ bởi vì trong quá khứ  đã từng  không ngừng tiếp nạp những mỹ nữ vào trong cung. Diện mạo tuấn mỹ của Dịch Trấn Phong so với  diện mạo thanh thoát, lạnh lùng mà tao nhã của Nhị ca  y hoàn toàn bất đồng. Y đích thực là một thiếu niên anh tuấn, hơn nữa còn có  thêm chút kiêu ngạo, mái tóc dài rối tung một cách tùy ý, quần áo hoa lệ, cách ăn mặc của y đúng là kiểu của một kẻ ăn chơi trác táng.

“A..” Phát hiện thấy động tác của nam sủng bên dưới nhanh hơn, y bất mãn chuyển thân, túm lấy tóc gáy của thiếu niên mà quát: ” Ngươi vội gì? Mệt rồi ư? Từ từ  rồi sẽ đến lúc.”

Bị y túm mạnh, thiếu niên kia ủy khuất mà mím đôi môi đỏ mọng, thấp giọng làm nũng: “Điện hạ.. không phải vừa có người bẩm báo rằng Nhị điện hạ muốn đây khởi binh vấn tội sao? Cho nên người ta mới nghĩ  muốn làm nhanh một chút…”

“Việc này cần ngươi quan tâm sao?” Dịch Trấn Phong mỉm cười, tiện tay cầm lấy một chén rượu màu xanh biếc như lông chim trả, đứng lên nhìn xung quanh. Chén rượu làm bằng ngọc quý màu lục, được cầm trong những ngón tay thon dài của y trông thật mỹ lệ.

“Ha..” một tiếng, thiếu niên đó lại thuận theo ý y đang muốn cúi đầu hầu hạ y lần thứ hai lại bị Dịch Trấn Phong ngăn lại. Y cười một cách âm tà, đưa tay kéo thiếu niên ngồi lên trên đùi y, thuận tay vén quần áo lên bắt hắn ngồi đối mặt với y, đem hạ thể của hai bên tiếp hợp với nhau.

“A, điện hạ.” Thiếu niên kia run rẩy một chút, hắn cảm nhận dược dục vọng nóng bỏng của Dịch Trấn Phong đang ham muốn chiếm giữ lấy hắn, mặt hắn đỏ ửng, bắt đầu xoay vặn thân mình. Hắn cắn môi, nhẹ nhàng lắc lư cái eo nhỏ, hướng đến hạ thân của Dịch Trấn Phong, nửa thân trần trụi của hắn đã sớm kề sát vào đối phương muốn bao lấy thứ dục vọng đang hưng phấn bừng bừng kia.

“Chờ chút.” Dịch Trấn Phong thấp giọng cười, tùy ý cầm bình rượu trên bàn, rót một ly vào trong chiếc chén màu lông chim trả kia, đưa đến bên môi của thiếu niên đó: “Uống một ly đi.”

Thiếu niên sắc mặt ứng đỏ, vội vàng tránh né, giống như van cầu y: “Điện hạ, không cần đâu…”

Sắc mặt Dịch Trấn Phong trầm xuống, hừ mạnh một tiếng: “Ngươi nói sao?”

Thiếu niên bối rối, vội cầu xin hắn tha thứ: “Điện hạ.. nô tài biết sai rồi… lần sau tuyệt không dám nữa..không dám dùng đến thứ đó nữa, đêm nay đã bị điện hạ làm nhiều như vậy rồi, nếu uống thêm một ly nữa thì thật sự là không được đâu…”

“Đã biết thứ đó mạnh như vậy mà ngươi còn dám bỏ vào trong rượu, lá gan ngươi cũng không nhỏ đâu.”. Ngữ khí của Dịch Trấn Phong nhu hòa nhưng trong mắt y không tìm được một chút ấm áp nào cả: “Chẳng lẽ bổn vương vô dụng không thể thỏa mãn ngươi nên ngươi bất mãn phải dùng đến xuân dược trợ hứng sao?”

Thiếu niên bị thanh âm âm trầm của y đe dọa, cả người cứng ngắc, nhảy xuống khỏi đùi y, quỳ gối trên đất mà khóc nức nở: “Nô tài không dám. Thực sự là tinh lực của điện hạ vốn hơn người, nô tài sợ giống lần trước ở trong cung đã không chịu nổi mà ngất đi khiến ngài mất hứng mới tìm thái y cầu dược, chỉ mong có thể khiến điện hạ vừa lòng…”

Lạnh lùng nghe thiếu niên nói hết câu, sắc mặt Dịch Trấn Phong lúc này mới hơi có chút thay đổi, trên môi vẽ ra một nụ cuời, y ngoắc tay, lệnh cho thiếu niên trở về ngồi lại trên đùi mình: “Biết sai thì tốt, lần này tha cho ngươi, bổn vương không thích phần dưới bị kích tình bằng cách như vậy, lần sau ngươi còn dám dùng đến thứ vô dụng này, coi chừng ta sẽ đem ngươi đưa đến quân doanh, cho binh sĩ hưởng dụng một chút tiện nghi không biết chừng.”

Thiếu niên run rẩy toàn thân, liên tục gật đầu, trong lòng hắn đã sớm sợ hãi đến cực điểm. Gần đây, hắn đang là kẻ đươc Dịch Trấn Phong sủng ái nhất, cho nên mới được Dịch Trấn Phong mang theo khi y xuất chinh. Hắn vốn cũng là kẻ thông minh tất nhiên là biết trong quân vốn tịch mịch, lại nghĩ trong cung của Dịch Trấn Phong có rất nhiều người nhưng lại chỉ dẫn mình hắn đi để thị tẩm nên hắn sợ giống lần đó, hắn không đủ sức để hầu hạ y nên mới lén mang theo thứ xuân dược dược tính mãnh liệt này, nghĩ để đến khi  tinh lực không đủ có thể dùng để nâng cao tinh thần.

Hắn không ngờ lần đầu tiên sử dụng đã bị Tứ hoàng tử khôn khéo phát hiện ra, tự nhiên là hắn không sảng khoái cho lắm, thủ pháp đa dạng đêm nay của Tứ hoàng tử so với trước kia càng lợi hại hơn mấy lần, dù hắn khóc lóc cầu y buông tay nhưng hắn một chút cũng không ngừng, đến tận lúc nãy, y vẫn chưa tận hứng.

Đúng lúc thiếu niên đang muốn tiếp tục công việc hầu hạ của hắn thì ngoài trướng đột nhiên có tiếng vang lớn. Trướng môn bị xốc mạnh lên, một thân ảnh thon dài bỗng nhiên xông vào trong trướng: “Dịch Trấn Phong!! Ra đây.”

Trong lòng Dịch Viễn Lưu chỗ nào cũng tràn đầy lửa giận. Ngoài thành, mỗi tấc đất đều là đang trong tình trạng tranh giành khốc liệt, thế mà ở đây…Hắn cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại nhưng mà đối mặt với hoàng đệ vô tiền khoáng hậu đang ở trước mắt mình đây hắn có muốn bình tĩnh cũng không được.

Lạnh lùng nhìn qua cảnh xuân sắc kiều diễm trong trướng, Dịch Viễn Lưu một câu cũng không nói ra được. Hắn thở dài một tiếng, phất tay cho thiếu niên y phục vẫn còn chưa chỉnh kia lui xuống rồi mới bước nhanh lên phía trước, lạnh lùng trừng mắt nhìn hoàng đệ của hắn.

Dịch Trấn Phong mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ của y không chút kinh hoảng, y với tay cầm lấy ngọc bôi, làm ra vẻ như đang thưởng thức, đánh giá nó vậy  “Hoàng huynh, huynh xem, ngọc này là hàn ngọc ngàn năm ở vùng cực đông chí hàn, nghe nói có thể làm lạnh rượu cũng có thể làm nguôi bớt tâm trạng của người khác, Nhị hoàng huynh xem ra cơn tức của huynh thật không nhỏ chút nào, có cần uống một ly để hạ hỏa không?”

Dịch Viễn Lưu không nói lời nào.

Dịch Trấn Phong quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Nhị ca y.

Ánh mắt như hàn băng vạn năm đó so với chén rượu trong tay y còn đẹp hơn thập bội. Y từ nhỏ là một kẻ được nuông chiều, kỳ trân dị bảo sớm đã nhìn đến quen mắt, nhưng nếu hỏi thiên hạ có thứ gì làm y nhớ mãi không quên thì câu trả lời chính là ánh mắt độc nhất vô nhị của Nhị hoàng huynh của y mà thôi.

Trong lòng thở dài một tiếng, Dịch Trấn Phong bỗng nhiên phát hiện rằng ánh mặt đẹp đẽ này vốn làm y mơ tưởng, nhớ thương nhưng khi nó lộ ra sắc thái giận dữ, y cũng cưỡng không được mị lực của nó. Dưới ánh mắt này, y tự nhiên không biết làm sao lại xuất hiện một thứ xúc động mạc danh kỳ diệu.

Y cố kìm lòng, hôm nay y phải đàm phán cho được một thỏa thuận có lợi mới thôi.

Trước mặt y vang lên một thứ thanh âm trào phúng: “Mấy hôm nay ngươi đều ở đây làm chuyện này thôi phải không?”

Dịch Trấn Phong ngẩng đầu lên, tinh tường nhận ra sự miệt thị trong ánh mắt của Dịch Viễn Lưu, bất giác bàn tay y nắm chặt lại. Thanh âm của Dịch Viễn Lưu rất êm tai, trong trẻo như nước sơn tuyền, nhưng ẩn trong đó chút khí tức bức người, thanh âm cực băng lãnh của hắn cơ hồ có thể tùy ý khiến kẻ khác đông cứng mà chết.

Y cười tà: “Không, Nhị hoàng huynh, ta vẫn đang đợi huynh, làm mấy chuyện vớ vẩn này chỉ là giải sầu một chút để bớt sốt ruột một chút thôi.”

“Chờ ta?” Dịch Viễn Lưu cười lạnh, “Được, ngươi hiện tại chờ được rồi đó. Nói, phụ hoàng sai ngươi đem binh cứu viện, sao ngươi trù trừ không muốn tiến đánh, rốt cuộc là có mưu tính gì hả?”

“Được, hoàng huynh thật sự là hào sảng.” Dịch Trấn Phong ngồi xuống, tựa lưng vào ghế “Nơi này không nhiều mật thám như trong cung, cũng không có người ngoài dám đến đây ta cũng nói thẳng cho huynh biết.”

Y nhìn đáp trả ánh mắt của hoàng huynh, lười biếng nói tiếp: “Huynh cũng biết phụ hoàng lâm bệnh, cũng biết trong cung có bao nhiêu người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế,  những người khác không tin huynh không có chút hứng thú với vương vị này nhưng ta tin huynh. Ta chỉ đợi một câu nói của huynh, đợi đến thời điểm then chốt cần tỏ rõ thái độ, chỉ cần huynh đứng cùng một phía với ta là được.

Lạnh lùng nhìn Dịch Trấn Phong, Dịch Viễn Lưu đáp lời: “Phụ hoàng vẫn còn trong cung, ngôi vị thái tử còn chưa định, ngươi không cần quan tâm đến vấn đề này quá sớm như vậy.”

“Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Dịch Trấn Phong nhướng mày.

Dịch Viễn Lưu thản nhiên nói: “Ta không có hứng thú với việc tranh đoạt đế vị, chuyện của các ngươi cùng Đại hoàng huynh ta  không muốn dính vào.”

“Đáng tiếc, hiện tại không phải là do huynh muốn hay không mà được.” Dịch Trấn Phong cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Nếu hôm nay không nghe được một lời từ chính miệng huynh nói ra, mấy vạn viện binh của ta sẽ vĩnh viễn đóng ở bên ngoài vài chục trượng, tuyệt đối không tiến lên một bước.”

“Dịch Trấn Phong, ngươi điên rồi!! Ngươi cũng biết nếu ta dâng tấu, bằng vào những lời vừa nãy, ngươi chắc chắn sẽ bị khép vào tử tội.” Hàn quang trong mắt Dịch Viễn Lưu đột nhiên cuồng khởi.

“Ta đương nhiên biết điều đó.” Dịch Trấn Phong ôn nhu nói: “Nếu đã dám nói ra trước mặt huynh như thế, vốn dĩ là ta đã không sợ gì rồi. Hắn liếc nhìn sắc mặt Dịch Viễn Lưu cười hì hì bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa ta còn biết, Nhị hoàng huynh tuy rằng ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng vẫn là rất quan hoài đến đệ đệ, tất nhiên sẽ đáp ứng ta.”

“Ngươi lấy quân tình ra để ép buộc ta? Ngươi có biết nếu ngươi xuất binh chậm một ngày, tướng sĩ Tuyết thành sẽ phải một ngày khổ chiến, tử vong biết bao nhiêu người không?” Dịch Viễn Lưu nén xuống lửa giận đang hung mãnh cháy bừng bừng, cười lạnh một tiếng.

“Nhị hoàng huynh, huynh có biết là ta vốn ngu dốt không? Ta chẳng thể quan tâm đến những việc mà huynh quan tâm đâu.” Y hạ giọng, đôi mày xinh đẹp tuyệt trần của y dựng lên sắc bén: “Với ta mà nói, toàn bộ người trong thiên hạ cũng chẳng nặng bằng một mình Nhị hoàng huynh đâu.”

Dịch Viễn Lưu giận càng thêm giận, tay đã sớm nắm chặt lại từ bao giờ. Đúng thế, hắn rất hiểu hoàng đệ vừa bất hảo vừa giảo hoạt của hắn, y chắc đã sớm biết rằng  hắn sẽ tức giận, cũng sớm biết rằng hắn vô pháp trơ mắt mà nhìn tiền tuyến giao tranh khốc liệt, nhất định hắn sẽ sẽ đáp ứng điều kiện của y.

“Được!! Ta đáp ứng.” Hắn thở sâu “Nếu tương lai có ngày như vậy, ta, Dịch Viễn Lưu, nhất định sẽ phù trợ ngươi đăng cơ đế vị.”

Hắn chụp lấy cái chén ngọc màu xanh kia, ngửa đầu uống cạn rượu trong đó. “Lấy rượu định ước, tuyệt không đổi ý.” Hắn lạnh lùng ném chén xuống đất, hướng đến Dịch Viễn Lưu còn đang kinh ngạc “Đêm nay lập tức xuất binh.”

Lông mi Dịch Trấn Phong cong lên, sắc mặt y không có vẻ gì là vui sướng cả, ngược lại còn ngơ ngác nhìn những mảnh nhỏ của chiếc chén vỡ vụn trên nền đất,  y cứ đứng sững tại chỗ đó mà nhìn chăm chăm.

Chiếc chén làm bằng ngọc mỏng manh đã sớm vỡ thành nhiều mảnh nhỏ nằm trên mặt đất, ánh lên thứ ánh sáng xanh biếc quỷ dị, trong trẻo mà lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, Dịch Trấn Phong mới phục hồi được tinh thần, y gắt gao nhìn Dịch Viễn Lưu, hạ giọng: “Nhị ca, nếu huynh đã đáp ứng rồi thì cũng nên ở lại đây một đêm đi.” Thanh âm y bỗng nhiên nhu nhuyễn, thành khẩn, hai tròng mắt đen thẫm lặng yên thu lấy hình bóng của Dịch Viễn Lưu vào trong, “Huynh ở lại đây một đêm đi, chúng ta chong đèn tán gẫu, không được sao? Huynh đệ chúng ta cũng đã lâu không gặp nhau rồi.”

Nhìn Dịch Trấn Phong, trong mắt Dịch Viễn Lưu lóe lên một sự cự tuyệt tuyệt đối: “Không cần, ngươi có thể triệu hồi kẻ tùy tùng kia mà tiếp tục làm việc còn đang dở đi.”

Tứ đệ luôn thích nam sắc, Dịch Viễn Lưu đã sớm biết từ lâu. Trừ điều này ra hắn còn biết thêm rằng, y thường xuyên vô tình hay cố ý đối với kẻ làm ca ca như hắn vô cùng thân thiết.

Lúc đầu hắn còn tưởng mình suy nghĩ lung tung nhưng sau lần hắn hơi say rượu bị tên đệ đệ bất hảo này ngang nhiên giở trò, hắn đã xác định điều này chính xác là thật. Lần đó hắn tức giận đánh Dịch Trấn Phong thương tích đầy mình, từ đó về sau với Dịch Trấn Phong nếu có thể tránh xa hắn liền cố mà tránh xa.

Nhưng lần này sự khinh miệt của hắn dường như không khiến Dịch Trấn Phong có chút đau xót nào cảm ngược lại vẻ mặt y trở nên cổ quái: “Nhị ca, huynh chắc chứ?”

Dịch Viễn Lưu ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy bụng dưới dấy lên một luồng nhiệt lưu giống như muốn đốt cháy hắn vậy, khí thế cường mãnh khôn tả.

Khí lực trong thân hắn tụt xuống một cách nhanh chóng.

Sao lại thế này? Sao tự nhiên lại xảy ra việc này? Cái tư vị cổ quái tràn ngập trong thân khiến kẻ vốn tự chủ, mạnh mẽ như hắn cũng không khỏi chấn động. Ánh mắt hắn dừng trên những mảnh nhỏ của chiếc chén rượu bể nát, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện: “Là do rượu… tiểu nhân đê tiện.”

Dịch Trấn Phong khoanh tay, trấn tĩnh xem xét thành quả mình vô ý mà thu hoạch được, vô cùng đắc ý: “Hoàng huynh, oan uổng cho ta quá. Rượu đấy vốn là để cho người khác uống trợ hứng nhưng tự huynh uống đấy chứ.”

“Trợ hứng cái gì?” Dịch Viễn Lưu cắn răng hỏi lại.

Mắt Dịch Trấn Phong đảo loạn, cười cười nhìn sắc mặt Dịch Viễn Lưu đang dần biến đổi: “Ai da, đương nhiên là dùng khi hoan nhạc trong khuê phòng, cá nước tương phùng có thể thân mật, hưng phấn dài lâu đó hoàng huynh.”

Y bước đến gần Dịch Viễn Lưu,  lộ ra vẻ mặt của kẻ đi săn đang ngắm nhìn con mồi: “Nhị ca, huynh vừa rồi đã đáp ứng sẽ tương trợ ta,  nếu trời thật sự chiều lòng người, khiến ta có thể nắm thiên hạ trong tay, nếu hôm nay có được huynh nữa, đến lúc đó không phải huynh sẽ là người thân cận nhất của ta hay sao?”

Sắc mặt Dịch Viễn Lưu vốn tái nhợt hiện tại đã phiếm hồng đến nỗi khiến người ta say lòng, nhưng đôi mắt đen thẳm của hắn lại toát ra thứ hàn băng lạnh lẽo, hắn lãnh đạm nhìn nam tử đang ngập tràn tình dục trước mặt. Kẻ này là đệ đệ của hắn ư?

Huyết mạch đế vương dâm loạn…Hắn và đệ đệ sẽ làm ra cái việc nhơ nhuốc này sao?

Hắn không có thời gian lo lắng dư thừa, dược tính của loại thuốc này như thế nào hắn cũng không biết, nhưng chỉ dựa vào phản ứng hiện tại của hắn đại khái cũng biết nó bá đạo ra sao.

Dịch Viễn Lưu không chút do dự bước ra phía ngoài doanh trướng. Chỉ cần rời khỏi đây, chỉ cần trở lại Tuyết thành, chỉ cần có binh quyền trong tay, hắn chắc chắn sẽ khống chế được mọi chuyện, hiện tại hắn không thể ngoan ngoãn mà bị đệ đệ hắn thao túng… Tại hoàng thành y đã sớm muốn làm chuyện này rồi huống hồ nơi này là biên ải xa xôi, y chắc chắn sẽ lại càng không kiêng nể gì hết.

Bả vai bị nắm lại, Dịch Viễn Lưu xoay người đánh ra một chưởng, Dịch Trấn Phong la lên một tiếng, y đã tính thời gian đủ để cho Dịch Viễn Lưu bị xuân dược làm cho điên đảo mới ra tay hành động nhưng y vẫn không tưởng tượng được rằng Dịch Viễn Lưu còn đủ khí lực để đánh ra chiêu thức sắc bén đến thế. Y từng bước, từng bước lùi về phía sau, Dịch Viễn Lưu đang muốn lao ra ngoài nhưng lại bị Dịch Trấn Phong chế trụ, bèn không lưu tình rút trường kiếm ra. Dịch Trấn Phong cảm thấy được Nhị ca y vô cùng vội vã, hơi thở đã bắt đầu run run.

Dịch Trấn Phong khó khăn tránh thoát một đòn, khóe miệng lại khẽ cười, y chỉ cần đợi, chẳng bao lâu sau Dịch Viễn Lưu sẽ bị dược tính đánh gục, lúc đó y  muốn gì chẳng được. Y  biết ca ca hắn ý chí kiên định nhưng chẳng phải là bất cứ ai cũng không thể dối gạt được cảm xúc chân chính của bản thân mình hay sao?

Dịch Viễn Lưu cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, điều này khiến cho ý định muốn mau chóng rời khỏi chỗ này của hắn trở thành một thứ hy vọng xa vời. Dịch Trấn Phong trong tình huống này cũng không chủ động công kích nhưng hắn vừa muốn rời đi thì y sẽ lập tức ra tay ngắn trở, mà một khi cùng y giao tranh, khí lực của hắn càng lúc càng hư thoát, y giống như đang trêu đùa hắn như trêu đùa một con thú nhỏ yếu ớt vậy.

Trách sao dân chúng lại sớm truyền đi tin tức Dịch quốc sắp vong quốc, đại quân Đan Mông đã tới sát bên, tình thế nước sôi lửa bỏng, nhưng trong đầu hoàng đệ của hắn lại toàn nghĩ đến hoan ái.

Dịch Viễn Lưu vừa vội vàng vừa giận dữ, đứng cũng không vững, cổ tay hắn bị chế trụ, kiếm cũng rơi xuống nền đất. Dịch Trấn Phong cường mãnh tiến lại gần hắn, thân thể y khó nhọc kiềm chế hỏa nhiệt đang bùng phát trong người. Dịch Viễn Lưu muốn giật tay ra nhưng lại kinh hãi phát giác ra toàn bộ nội lực của hắn trong vòng chưa đầy nửa nén hương đã hầu như biến mất hoàn toàn.

Dây cột tóc đột nhiên bị tháo xuống, tóc đen phi tán xuống hai vai, hắn có thể nghe thấy tiếng cười đắc ý ở phía sau lưng mình, cả người hắn đều chấn động: “Nhị ca, Nhị ca à, huynh vốn chẳng thèm ghé mắt mà nhìn ta, hiện tại lại vô lực mà tựa vào ngực ta, thật khiến cho ta như bị thiêu cháy vậy, ta đúng là được ông trời ưu đãi, vậy nên phải tranh thủ hưởng thụ một chút, huynh nói có phải không Nhị ca?”

Dịch Viễn Lưu sửng sốt, hắn cảm thấy phía dưới mông mình có cái gì đó rất cứng… Tuy hắn biết đệ đệ hắn rất thích làm loạn nhưng mà từ trước đến nay, trong lòng hắn, Dịch Trấn Phong vẫn là một kẻ kém hắn ba tuổi, vẫn là tiểu đệ đệ thích bám đuôi hắn như ngày xưa. Cho dù tận mắt nhìn thấy y hoan ái với nam sủng, hắn cũng chỉ đơn giản cho rằng y chỉ là giải trí một chút thôi.

Từ khi nào vậy?  Từ khi nào một tiểu hài tử luôn đeo bên người hắn, một tiểu đệ đệ thích bám đuôi hắn đi khắp nơi đã trở thành một nam nhân chân chính rồi vậy?? Cảm nhận được thứ vừa cứng vừa nóng kia đang ở sau lưng hắn, cả người hắn đã sớm phát lạnh, toàn thân đều bị dọa đến phát sợ.

Như là đọc được ý nghĩ của Dịch Viễn Lưu, Dịch Trấn Phong ác ý cọ cọ một chút, thanh âm khàn khàn: “Cảm thấy gì không Nhị ca? Ta đã sớm trưởng thành rồi. Trước kia là huynh cường đại hơn, có thể bảo hộ ta. Từ đêm nay trở đi ta muốn huynh biết, từ nay về sau nên đổi thành ta yêu thương bảo hộ huynh mới đúng…”

Dịch Viễn Lưu lắc mạnh cái đầu, y như kẻ đang say rượu vậy, tính cách hắn vốn cao ngạo, lại xuất thân từ hoàng tộc, đã bao giờ bị người khác khinh bạc đến vậy đâu? Huống hồ bây giờ lại bị coi như một nữ nhân mà đem ra đùa bỡn?

Hắn thúc mạnh khuỷu tay về phía sau, Dịch Trấn Phong không đoán được hắn còn sức mà phản kháng, né không kịp bị trúng một kích vào ngực, cánh tay đang chế trụ hắn cũng buông lỏng. Dịch Viễn Lưu thừa cơ thoát được ra nhưng hai chân hắn đã sớm mềm nhũn, khiến hắn té ngã trên mặt đất.

Dịch Trấn Phong vẫn mang theo cái nụ cười như một tiểu hài tử, nhìn thấy hắn té ngã trên mặt đất vừa giận hắn lại vừa sợ hắn bị thương. Tác dụng của xuân dược khiến ngọc dung của Dịch Viễn Lưu ánh lên một tầng hồng sắc, đôi môi hắn vừa nãy vì nghiến quá chặt mà rách ra, máu khẽ rỉ ra ngoài cũng là một màu hồng liêu nhân, những lọn tóc đen óng tán loạn trên gương mặt vốn cao ngạo lạnh lùng của hắn, tất cả khiến hắn toát ra một thứ mị lực mãnh liệt. Hắn chật vật chỏi tay đứng dậy nhưng lại vô lực mà ngã xuống thêm một lần nữa.

“Huynh đêm nay sẽ thành người của ta. Nhị ca, ta khẳng định huynh biết điều đó mà.” Dịch Trấn Phong ôn nhu nói, thái độ vô cùng chân thành nhìn hắn “Nếu trời cao cũng có ý tác thành, huynh nên chiều ta một lần đi. Xong rồi, thì sau này ta cũng khởi binh đi ứng cứu Tuyết thành, huynh đừng cáu kỉnh nữa.”

Dịch Viễn Lưu lảo đảo đứng vững lạnh lùng nhìn y.

“Ngươi nhất định phải làm thế sao? Bất kể mọi thứ đều phải làm cái việc loạn luân này ư?” Ngữ khí của hắn vô cùng rời rạc.

“Đúng, nhất định phải làm.” Tâm tư Dịch Trấn Phong nhanh chóng trấn định trở lại, y đã muốn như thế này từ lâu rồi. Y rất muốn có được hoàng huynh của mình, nếu sớm hay muộn đều phải dùng thủ đoạn để đoạt lấy, không bằng thừa dịp hôm nay mà thuận theo ý trời đi.

Dịch Viễn Lưu nhanh chóng đánh giá tình thế bây giờ, gật gật đầu. Đúng vậy, hắn có muốn cũng không đi khỏi chỗ này được, nơi này không phải chỉ có mình đệ đệ của hắn, mà sức lực trên người hắn hiện giờ cũng chẳng thể địch lại võ công của Tứ đệ, vốn dĩ cũng chỉ kém hơn hắn có một chút thôi.

Đã nghĩ được đến thế rồi nhưng hắn vẫn là không thể vì thế mà khuất phục được, chưa đến lúc cạn kiệt khí lực, hắn tuyệt không buông tay. Dịch Viễn Lưu huy kiếm hướng thẳng đến Dịch Trấn Phong mà đâm, thái độ không hề thỏa hiệp. Dịch Trấn Phong toàn thân toát mồ hôi lạnh, khó khắn né qua một bên tránh đi nhưng kiếm phong vẫn quét qua được y phục của y.

Y cảm thấy lành lạnh ở đằng trước ngực, còn chưa kịp kiểm tra xem mình có bị thương hay không đã cảm thấy được sát khí lại lăng lệ bức tới, kiếm quang cong lại thành hình cung, đâm tới hạ bàn của y.

Dịch Trấn Phong kinh hãi, y từ lâu đã biết Dịch Viễn Lưu tuyệt không thể nào dễ dàng mà chịu bó tay, nhưng y thật không ngờ rằng đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn có thể sử ra kiếm chiêu bình tĩnh, nghiêm cẩn đến vậy. Xem ra  mấy  năm hắn  sống trong quân ngũ cũng thật không dễ dàng gì.

Hiện giờ kiếm pháp của Dịch Viễn Lưu mỗi chiêu, mỗi thế đều là sơ hở chồng chất, cả người hắn, chỉ cần tùy tiện nhìn một cái thì chỗ nào cũng thấy sơ hở, ngay cả chiêu phòng vệ cơ bản cũng không có. Dịch Trấn Phong biết là hắn không sợ chết, đại khái hắn cũng biết y sẽ không có can đảm đả thương hắn, dù hiện tại y tay chân luống cuống nhưng thật tâm y cũng không có can đảm khiến Dịch Viễn Lưu bị tử thương.

Nhưng giằng co thế này cũng không phải là tác phong của Dịch Trấn Phong, y cắn răng cố gắng nhìn ra lộ số của kiếm pháp, thân ảnh y bị bao vây bởi tầng tầng kiếm phong liên tiếp bủa tới.

Vì thân là thống lĩnh đại quân nên kiếm của Dịch Viễn Lưu dùng cũng chỉ là thứ kiếm phổ thông bình thường chẳng phải loại thần binh lợi khí gì bằng không chiêu này nhất định sẽ phế đi cánh tay phải của Dịch Trấn Phong. Kiếm thế hung mãnh đâm thẳng về phía trước, trượt dài đến hai tấc mới ngừng, lưu tại từng dòng, từng dòng máu, mà kiếm phong cũng không phụ kỳ vọng của chủ nhân, đâm trúng đùi của Dịch Trấn Phong. Đáng tiếc lực đạo của Dịch Viễn Lưu không đủ, một kiếm này lưu lại vết thương cực kỳ nhẹ.

Dịch Trấn Phong vừa giận vừa sợ, kiếm thế vừa ngừng y đã lập tức tiến đến chế trụ cổ tay của Dịch Viễn Lưu, đoạt lấy kiếm quăng đi, tức khí mà nói: “Được, vẫn là huynh lợi hại. Nhưng hoàng huynh à, may là huynh đâm sai nếu đâm trúng chỗ quan trọng của ta, đêm ta ta sẽ không thể khiến huynh khoái hoạt được rồi.”

Dục hỏa công tâm, thêm vào đó tâm tình buồn bực khiến những lời y thốt ra cũng đã có không ít thô tục, y còn gian tà cười cười: “Hoàng huynh, huynh đã khiến ta lưu huyết, còn muốn trở về nữa sao?”

Y cúi mạnh, gắt gao đè người kia xuống, đem hai hay của hắn cưỡng chế trên mặt đất, bức hắn xoay người lại. Bàn tay y lần mò, trong đầu nổi lên  ác ý, muốn tiến đến dọ thám nơi tư mật kia của Dịch Viễn Lưu, y đưa tay ấn một cái dù  vẫn cách một lớp quần áo mỏng: “Chính là chỗ này, như vậy đi, huynh đem chỗ này làm lễ bồi tội cho ta.”

Dịch Viễn Lưu cứng đờ cả người, mãnh liệt giãy dụa toan đứng lên nhưng Dịch Trấn Phong sao lại có thể cho hắn cơ hội làm việc đó. Y vung tay, y phục của Dịch Viễn Lưu lập tức bị xé đi như xé một tờ giấy, phô bày ra toàn bộ lồng ngực tuyết trắng của hắn. Tuy rằng đã trải qua vô số lần hoan ái nhưng nhìn người mình ngày nhớ đêm mong, y phục nửa kín nửa hở, tư thái kiều mị mê người thế này khiến Dịch Trấn Phong nhịn không được sự hưng phấn, tay y hơi nới lỏng ra một chút.

Thấy Dịch Viễn Lưu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, vẫn cố tránh né, cường mãnh phản đối, còn muốn chạy nhưng khí lực của hắn đại khái là không đủ, Dịch Trấn Phong buông tay, đắc ý trêu đùa hắn: “Nhị ca, huynh sao thế? Sao không đứng lên đâm ta một kiếm đi?”

Dịch Viễn Lưu im lặng không lên tiếng, đôi mắt nhắm lại hiển nhiên hận ý đã dâng cao đến cực điểm. Dich Trấn Phong kề sát vào gương mặt đang hồng hồng của hắn, khe khẽ vuốt đôi chân mày đang nhíu chặt lại.

“Nhị ca, không cần gồng mình như vậy đâu, huynh bày ra cái bộ dáng này làm gì vậy…”

Dịch Viễn Lưu mở mắt ra, ánh mắt thực sự lãnh khốc có thể khiến toàn bộ máu trong người y cơ hồ đông đặc lại.

Dịch Trấn Phong chiếm được thượng phong, trong lòng tràn đầy đắc ý nhưng y đột nhiên chấn động, Nhị ca vĩnh viễn cao cao tại thượng của y vì cái gì mà lâm vào tình trạng như thế này rồi mà ánh mắt của hắn vẫn như cũ, vẫn  sắc bén, đầy ý châm chọc.  Hắn thật sự cao ngạo đến thế sao? Tại sao hắn vẫn là chỉ dùng thứ ánh mắt đó mà nhìn y.

Oán giận tích tụ trong nhiều năm đột nhiên trỗi bùng lên trong lòng Dịch Trấn Phong, tựa như cỏ khô gặp mồi lửa vậy.

Dịch Viễn Lưu, Dịch Viễn Lưu… Ngươi cũng như tên của ngươi, Viễn Lưu, luôn bình tĩnh, luôn toát ra thứ ánh sáng huy hoàng, tựa như một đóa bạch liên giữa triều đình ô trọc này… Nhưng hắn càng cao thượng thì càng hờ hững với y, khiến y muốn kéo hắn xuống vũng bùng nhơ, hung hãn mà chà đạp hắn.

Nhị ca với y vốn thân cận từ nhỏ, cùng nhau lớn lên,  hắn đã tỏ vẻ khinh thường y, đã bất hòa với y, vậy rốt cục là vì cái gì mà y vẫn còn trút cạn tâm tư, tốn bao nhiêu công sức mà lấy lòng hắn đây?

Y nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc đen xõa tung trên nền đất, ngả ngớn cuốn lấy một lọn tóc đưa lên mũi ngửi, y muốn Nhị ca của y giống như hoa mềm, liễu rủ được bao bọc trong cung cấm, để hắn tùy ý vờn hoa, bẻ liễu.

Y thong thả ve vuốt gương mặt mềm mại của Dịch Viễn Lưu, cười nói:  ” Nhị ca, chúng ta hôm nay có rất nhiều thời gian, hai huynh đệ chúng ta nhất định phải trò chuyện vui vẻ một phen.”

Dịch Viễn Lưu bất động, sự khinh thường trong ánh mắt hắn một chút cùng không giảm. Dịch Trấn Phong ve vuốt đến ngực hắn, lập tức y cảm thấy rất rõ ràng rằng người dưới thân đang run rẩy. Lần đầu tiên y nhìn thấy Nhị ca luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, trong ánh mắt toát ra thứ chán ghét mãnh liệt đến vậy xen lẫn trong đó cả sự sợ hãi không che dấu được.

Dịch Trấn Phong biết Dịch Viễn Lưu từ trước đến nay với việc  nam phong thịnh hành vô cùng chán ghét. Mười ba năm trước phụ thân y bắt đầu sa vào lún vào nam sắc, chuyên sủng ái những thiếu niên xinh đẹp, khiến trong cung gà chó cũng không yên, mà Liên Phi, người trước đó được phụ thân  vô cùng sủng ái lại là mẫu thân của Dịch Viễn Lưu. Nàng không thể chấp nhận được chuyện thất sủng nên tâm thần điên loạn đến mức đột tử.

Y nhìn người phía dưới, giữa ánh nến mờ nhạt, mái tóc dài đen bóng, vương loạn trên cơ thể đang run rẩy của hắn, làn da trắng mịn trơn bóng, thân thể vốn trắng lúc này ẩn ẩn hồng sắc, thật khiến cho bất cứ một nam nhân nào huyết mạch đều sôi sục. Hô hấp của Dịch Trấn Phong trở nên dồn dập, mặc dù y vốn ưa sạch nhưng bây giờ y mặc kệ, y chỉ cần hắn, y đã chờ rất lâu rồi.

Y trân trọng vuốt ve hai khỏa thù du xinh xắn, lực đạo rất nhẹ, rất ôn nhu, nhưng cũng đủ khiến người kia càng run hơn, phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ. Hạ thân y vốn đã cứng lên từ lâu rồi, nó điên cuồng kêu gào, không chút do dự muốn được giải tỏa.

Dịch Viễn Lưu chỉ cảm thấy toàn thân như bị ném vào trong lửa, lửa thiêu đốt hắn từ trong ra ngoài. Mỗi phân mỗi tấc da thịt, mỗi giọt máu tươi trong cơ thể hắn đều ra sức kêu gào. Hắn liều mạng tránh né đôi môi điên cuồng đang muốn xâm chiếm hắn, mỗi lần đệ đệ hắn phát ra thứ thanh âm trầm đục, thứ trong khố hạ của y cũng cứng lên thêm một phần.  Nhìn thấy Dịch Trấn Phong chậm rãi cởi bỏ y phục của  y,  trong lòng hắn cả kinh. Tuy hắn lớn lên ở trong cung, luôn giữ mình tránh xa mấy chuyện đó nhưng mấy chuyện phong tình đó hắn không phải là không biết. Chẳng lẽ hôm nay hắn thật sự bị chính đệ đệ của mình cưỡng gian sao, điều này thật không thể tưởng tượng được.

Không, hắn phải chạy, nhất định phải chạy.

Hắn liều mạng bấu chặt tay xuống đất, những ngón tay thon dài của hắn bị đá sắc cắt qua, chẳng mấy chốc mà đã lưu huyết đầm đìa, làn da trên lưng cũng bị những hòn đá phía dưới làm bị thương nhưng dù là thế, vẫn không ngăn được thứ khoái cảm dày đặc len lỏi từ xương sống lên đến đỉnh đầu. Tay hắn quơ loạn trên nền đất, bấu víu được vào một cái giá để đồ, tiện tay kéo mạnh một cái, cái giá đổ xuống mang theo chậu nước lạnh được đặt trên đó dội thẳng xuống. Dịch Trấn Phong phát hiện ra muốn tránh thì đã muộn.

Chiếc chậu đồng nặng nề rơi xuống trên thân cả hai người, một chậu nước lạnh theo đó xối thẳng xuống.

Thân hình đang bốc hỏa đột nhiên tiếp xúc với dòng nước lạnh như băng, Dịch Viễn Lưu lạnh run người, mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu chợt rõ ràng hơn một chút, xem ra hắn đã không thể chết già được, nếu đã như vậy thì chi bằng…

Chuyện tốt mấy lần liền bị phá đám khiến Dịch Trấn Phong vô cùng tức giận, chiếc chậu đồng đó tuy so ra kém xa với chiêu thức của cao thủ nhưng lại bất ngờ nện lên lưng y làm cho y khí huyết nghịch lưu, thêm vào đó nước lạnh cũng làm cho dục vọng của y  tiêu tán không ít.

“Nhị ca, huynh thật sự vẫn muốn làm khó ta sao?” Y chế trụ cằm của Dịch Viễn Lưu oán hận mà nói.

Lức nãy do dục hỏa thiêu đốt nên hắn không cảm thấy gì nhưng bây giờ cơn đau từ vết kiếm thương lúc nãy đột nhiên trỗi lên, huyết tiên đỏ tươi dần dần chảy xuống. Dịch Trấn Phong xoay người đứng dậy, quay lại thêm một lần nữa thì thần tình trở nên ngây dại.

Một thanh chủy thủ sáng loáng, băng lạnh đã kề sát trên cổ của Dịch Viễn Lưu từ lúc nào, tại nơi nó tiếp xúc với làn da trắng đó, tơ máu đã bắt đầu chầm chậm tràn ra.