Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 200: Cắt đứt tình cảm




Bà Mục sốt ruột mà vỗ vỗ ngực Mục Kính Sâm, “Kính Sâm, có phải con hồ đồ rồi không? Con đừng dọa mẹ, con nhìn mẹ đi!”

Mục Kính Sâm nắm chặt nắm tay, miệng vết thương bị cắt càng rách ra thêm, nhưng trên mặt anh không có chút vẻ nào đau đớn.

“Mau, mau đưa nó tới bệnh viện!”

Tài xế và quản gia Tào kéo Mục Kính Sâm lên bờ. Cả người anh đều ướt đẫm, bị gió thổi qua, lạnh đến cả người đều phát run.

Bà Mục không khỏi đau lòng, miệng không ngừng nói: “Con nhất định là hồ đồ rồi, con như vậy là muốn hù chết mẹ mà!.”

Người đàn ông mím chặt cánh môi không hề nói gì. Bà Mục cầm bàn tay anh, “Đừng nắm, tay con còn có thương tích đó.”

Mấy người đi tới cạnh xe nhà họ Mục. Mục Kính Sâm quay đầu lại nhìn, đột nhiên liền mất tri giác.

Tài xế vội mở cửa xe, cùng quản gia Tào hợp lực mới đưa được Mục Kính Sâm vào trong xe. Quản gia Tào thần sắc nôn nóng lên tiếng: “Cậu hai! Cậu hai!”

“Đừng gọi nó!” Bà Mục ngồi cạnh Mục Kính Sâm, để đầu anh dựa vào bả vai mình, “Mau tới bệnh viện đi.”

“Dạ.”

Quản gia Tào ngồi vào ghế lái phụ, “Phu nhân, cậu hai bộ dạng này…”

“Không bộ dạng thế này, nó có thể ngoan ngoãn theo chúng ta sao?” Bà Mục kéo tay con trai qua, xòe bàn tay anh ra. Lòng bà tràn đầy thương tiếc đều hiển hiện ra trên mặt, “Vì cái con bé kia, vẫn là vì con bé kia, đến nỗi nó đem mình thành như vầy sao?”

“Cậu hai trọng tình trọng nghĩa…” Quản gia Tào thở dài. “Với lại, về chuyện tình cảm, cậu cả và cậu hai hoàn toàn khác biệt, hiện tại cậu ấy không bỏ xuống được cũng bình thường. Trước khi cậu ấy gặp Phó Lưu Âm, đã khi nào cậu ấy đặc biệt tỏ ra quá quan tâm với người phụ nữ nào đâu ạ?”

“Nhưng người phụ nữ nào cũng được, duy Phó Lưu Âm là không được.”

Quản gia Tào im lặng, nhìn Mục Kính Sâm.

Tài xế rất nhanh đã đưa Mục Kính Sâm tới bệnh viện. Anh được đưa lên giường bệnh, rất nhanh lại được đẩy vào phòng cấp cứu.

Bà Mục thất hồn lạc phách mà ngồi ở ghế, “Từ nhỏ nó đã khỏe mạnh, tôi thật chưa từng thấy bộ dạng này của nó.”

“Muốn gọi điện thoại nói cho cậu cả không ạ?”

Bà Mục bừng tỉnh nhớ ra, “Phải, phải, đem điện thoại cho tôi, tôi bảo Lão Đại lại đây.”

“Dạ.”



Phó Lưu Âm vô tri vô giác nằm trên mặt đất, cơ thể cô càng lúc càng lạnh. Mục Thành Quân cầm tấm chăn trên giường ném lên người cô. Phó Lưu Âm co quặp người lại hơn.

Người đàn ông đứng bên cạnh cô, nhìn bộ dáng này của cô, “Phó Lưu Âm, em từ từ ngẫm cho rõ ràng, em đi theo tôi thì có cái gì không tốt chứ?”

Hắn ngồi xổm xuống, tay nắm bả vai Phó Lưu Âm. Cô dùng sức tránh ra, “Tôi đã ở cạnh Mục Kính Sâm, chẳng lẽ anh cũng không để bụng sao?”

“Tôi không để bụng.”

“Tôi sẽ không cho anh thực hiện được đâu, Mục Thành Quân, anh đồ biến thái!”

“Tôi đã làm chuyện gì với em, một hai phải làm em chán ghét tôi tận thế này?”

Ánh mắt Phó Lưu Âm nhìn vào hắn, hung hăng nói: “Anh cầm tù tôi ở đây, chẳng lẽ còn chưa đủ biến thái sao? Anh dựa vào cái gì mà cướp đoạt tự do của tôi, dựa vào cái gì để người ta tưởng rằng tôi chết rồi?”

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm không bỏ, di động trong túi chợt vang lên. Hắn nhìn màn hình hiển thị, là bà Mục gọi tới.

Mục Thành Quân đứng dậy. Phó Lưu Âm nghe được tiếng điện thoại, ngồi dậu theo. Mục Thành Quânliếc liếc nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài.

Phó Lưu Âm vội vàng bò lên, “Để tôi gọi điện thoại, thả tôi ra ngoài!”

Cô biết đây là hy vọng xa vời, nhưng cô vẫn là bước nhanh theo. Mục Thành Quân đi ra bên ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Phó Lưu Âm kéo then cửa, dùng sức mà xoay vặn, nhưng lại không mở được cánh cửa này.

“Thả tôi ra ngoài!”

Cô dùng sức mà đấm đánh, âm thanh xuyên qua ván cửa truyền ra ngoài. Mục Thành Quân quay đầu lại nhìn, hắn dứt khoát đi xuống thang lầu, lúc này mới bắt máy, “Alo, mẹ.”

“Thành Quân, sao nửa ngày mà con không nhận máy?”

“Con có việc, mẹ làm sao vậy ạ?”

Bà Mục không giấu được tiếng nức nở, “Thành Quân, con mau tới bệnh viện, em con xảy ra chuyện rồi.”

Mục Thành Quân trong lòng đột nhiên cả kinh, “Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”

“Nó như điên rồi, đi tìm Phó Lưu Âm, thiếu chút nữa chết đuối dưới sông, bây giờ đưa vào phòng cấp cứu rồi.”

Mục Thành Quân nhíu chặt mày lại, “Sao không nhìn nó chứ?”

“Có thể quản được sao? Cứ nói kết thúc rồi, kết thúc rồi, nó còn đi tới mấy chỗ đó làm gì…” Bà Mục nói, nhẹ giọng khóc nức nở.

“Mẹ đừng có hoảng, nói cho con biết bệnh viện ở đâu, con lập tức tới.”

Sau khi cúp máy, Mục Thành Quân đi lên lầu. Hai người vệ sĩ nhìn về phía hắn, một người trong đó tưởng hắn muốn đi vào, chuẩn bị mở cửa phòng ra.”

Mục Thành Quân đứng trên hành lang, ánh đèn dội vào đỉnh đầu hắn, thần sắc hắn chợt lúc sáng lúc tối.

“Nhà tôi có chút việc, tôi phải trở về. Chú ý cảm xúc của cô ấy, ngàn đừng vạn đừng để cô ấy…”

Hai chữ tự sát mắc trong cổ họng Mục Thành Quân, nhưng vệ sĩ chỉ một chút đã hiểu ý của hắn.

“Mục tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ không để cô ta có chuyện.”

Mục Thành Quân không ở lại thêm, xoay người đi xuống lầu. Bước chân hắn vội vàng đi tới trước xe, lập tức kéo cửa xe ngồi vào, “Đi, tới bệnh viện!”

Lúc Mục Thành Quân tới, bà Mục hai tay đang đan vào nhau, cầu nguyện. Nghe thấy tiếng bước chân, bà mở mắt ra. Sau khi thấy người đến là Mục Thành Quân, cả người bà được thả lỏng, vẻ như đã tìm được người có thể dựa vào rồi.

“Thành Quân, Thành Quân!”

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ từ trong đi ra. Mục Thành Quân đi thẳng tới, “Em trai cháu thế nào rồi?”

“Yên tâm đi, chỉ là thể lực hết chống đỡ nổi rồi thôi. Hiện tại đang ở trong rửa sạch vết thương.”

Bà Mục đi tới trước mặt bác sĩ, hai người cũng là bằng hữu nhiều năm, “Không có gì chuyện gì chứ? Chúng tôi có thể vào không?”

“Vào thôi.”

Bà Mục theo Mục Thành Quân đi vào. Mục Kính Sâm đã tỉnh, anh nằm trên giường bệnh, mu bàn tay đang cắm ống truyền dịch, y tá đang rửa sạch vết thương trên tay anh.

Trong nước sông có bùn cát, mỗi một vết thương đều cần phải rửa thật sạch sẽ. Y tá cầm miếng bông chấm cồn i-ốt, xong vạch miệng vết thương của anh ra. Bà Mục thấy lòng bàn tay anh huyết nhục không còn rõ, miếng bông liên tục cọ qua lại trên miệng vết thương được vạch ra. Bà Mục cảm thấy đau như thể trên chính người mình, bà cắn hạ hàm, dặn dò y tá, “Cô y ta, cô nhẹ chút.”

“Không còn cách, nếu không sát trùng sạch, sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.”

Mục Kính Sâm nhìn tay mình, cả lông mày cũng không nhăn.

Y tá không khỏi nói: “Sao có thể bị thương thành như vậy chứ? Vết thương trên lòng bàn tay đây nhất định là khâu lại, hơn nữa bàn tay luôn phải ra sức co duỗi, rất khó hồi phục. Đợi lát nữa khâu xong, tôi băng bó lại cho anh, trong khoảng thời gian ngắn này ngón tay cũng không được dùng sức.”

“Được, được.” Bà Mục không ngừng đáp ứng.

Bàn tay Mục Kính Sâm giật giật, y tá đè cổ tay anh lại, “Vẫn chưa được.”

Người đàn ông tự giễu, nói: “Lòng bàn tay có phải phải có đường tình cảm?”

“Đúng vậy.” Y tá vừa rửa sạch miệng vết thương cho anh vừa nói: “Anh cũng biết cái này sao?”

Mục Kính Sâm nhìn chăm chú chỗ cô y tá đang xử lý, “Đường tình cảm của tôi không có.”

Cô y tá ngẩng đầu, ánh mắt sau đó trở xuống trên lòng bàn tay người đàn ông, “Phải, vừa đúng bị cắt rồi, một đường rất dài này đã thật sự cắt hết đường tình cảm của anh rồi.”

Mục Thành Quân đứng trước giường bệnh, tiếp lời: “Kính Sâm, đừng suy nghĩ lung tung. Cậu cũng thật là, bị thương thành như vậy cậu cũng không sợ cả nha lo lắng?”

“Có cái mà lo lắng?” Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông, “Em cũng không chết được.”

“Con còn nói nói như vậy!” Bà Mục thật sự đau lòng vô cùng. “Nếu không phải chúng ta giữ chặt con lại, có phải cả cái mạng này con cũng từ bỏ? Con muốn nhảy sông có phải không?”

Mục Kính Sâm nhắm mi mắt lại, không nói lời nào. Mục Thành Quân khẽ thở dài, “Mẹ, đừng nói nữa.”

Bà Mục ngồi xuống mép giường, nghĩ đến một màn kia, trong lòng bà vẫn nghĩ mà cứ sợ, “Con liều mạng mà đi tìm nó, nó với con còn quan hệ gì?”

Đôi mắt của người đàn ông lần thứ hai mở ra, “Con đây không nên đi tìm cô ấy?”

“Người chết không thể sống lại…”

“Con không nghĩ cô ấy còn có thể sống, con chỉ muốn tìm tới cô ấy, không được sao?”

Cô y tá trẻ nghe hai người đối thoại, lại nhìn vết thương trên tay Mục Kính Sâm, cô ấy chợt không khỏi chú ý hơn.

Bà Mục hai mắt ngậm nước mắt, miệng tràn đầy bất đắc dĩ, “Kính Sâm à, đây không phải vấn đề được hay không, mà là, mà là gần như không có hy vọng có thể tìm được đó! Nước sông kia xiết như vậy, nó đã sớm bị trôi đi…”

Mục Kính Sâm muốn khăng khăng nói mình có thể tìm được cô, chỉ là bà Mục lại cả hy vọng như thế cũng không cho anh. Mục Thành Quân để tay lên vai bà Mục.

“Tìm, đương nhiên phải tìm. Ngày mai anh sẽ tăng số người qua đó.”

“Thành Quân!” Bà Mục sắc mặt hết biến lại đổi. “Con cũng càn quấy theo!”

“Mẹ, đây không phải càn quấy, đây là đạo nghĩa cơ bản nhất. Phó Lưu Âm tốt xấu cũng sống ở nhà họ Mục một thời gian, người chết là hết, chúng ta hiện tại đã không thể lại đi so đo chuyện của anh trai cô ấy với cô ấy. Nếu có thể tìm được cô ấy, để cô ấy xuống mồ được yên, cũng coi như chúng ta làm một việc thiện.”

Sau khi miệng vết thương được rửa sạch xong thì phải bắt đầu khâu lại.

Mục Thành Quân nhìn cây kim bén nhọn xuyên qua bàn tay Mục Kính Sâm. Bà Mục sắc mặt trắng hết, thậm chí còn đi ra ngoài.

Người đàn ông một tay cắm trong túi, cổ họng khẽ nuốt, “Kính Sâm, qua mấy ngày là tốt thôi, cho dù Phó Lưu Âm không xảy ra chuyện như vậy, các em vẫn không có khả năng ở bên nhau.”

Mục Kính Sâm vẫn luôn nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, nhìn lòng bàn tay chảy ra máu.

Mục Thành Quân đi ra ngoài, nhìn thấy bà Mục ngồi ở cửa, “Mẹ, con đi lấy cho Kính Sâm chút đồ ăn.”

“Để quản gia Tào đi đi.”

“Nó vẫn chưa khâu xong, con sẽ về nhanh thôi, thuận tiện cũng ra ngoài hít thở không khí.”

Mục Thành Quân nói xong lời này, bước đi đi ra ngoài.

Quanh bệnh viện có quán ăn, Mục Thành Quân đi vào. Người phục vụ nhiệt tình tiến lên, “Thưa anh, xin hỏi đi mấy người ạ?”

“Tôi không ăn ở đây, cho tôi mấy phần đóng gói đi, lấy canh.”

“Được ạ.” Người phục vụ đưa thực đơn cho hắn. Người đàn ông lật xem, “Em trai tôi bị thương, có đồ gì kiêng không?”

“Nếu không anh xem thử phần ăn dinh dưỡng của chúng tôi đi, rất nhiều người nhà bệnh nhân bên bệnh viện bên kia tới gọi đó ạ.”

“Được, vậy cái này đi.”

Mục Thành Quân ở trong quán đợi hồi lâu, lúc này mới lấy được đồ mang đi”.

Đi ra khỏi cửa tiệm, hắn nhìn thấy mấy người đang phát truyền đơn. Hắn đi nhanh về phía trước, một cô gái trông có vẻ sinh viên tiến lên, nhét một tờ truyền đơn vào trong tay hắn.

Mục Thành Quân liếc mắt, bước chân vẫn không dừng lại, nhìn kỹ, mới phát hiện đây cũng không phải truyền đơn, mà là thông báo tìm người.

Mặt trên in ảnh chụp Lăng Thời Ngâm, nội dung đại khái là ngày mấy tháng mấy lạc đường ở núi Thanh Phong, nếu phát hiện được, xin gọi tới số này. Một khi phát hiện được manh mối hữu dụng, sẽ thưởng một trăm ngàn, nếu có thể tìm được Lăng Thời Ngâm, sẽ gặp mặt thưởng nhiều.

Khóe miệng Mục Thành Quân dâng lên nụ cười lạnh. Xem ra nhà họ Lăng thật sự đã bị đào rỗng, tìm đứa con gái bảo bối cũng chỉ trả có một trăm ngàn.

Hắn tiếp tục đi, vo tờ thông báo tìm người thành một cục, đi ngang qua ném vào thùng rác.

Trở lại bệnh viện, vết thương Mục Kính Sâm đã khâu lại xong, người cũng đã vào phòng bệnh. Mục Thành Quân để đồ ăn lên bàn trà. “Cậu tốt xấu cũng ăn chút, đỡ cho mẹ phải đi theo cậu lo lắng đề phòng. Anh nghe quản gia nói, xe cậu còn ở bờ sông, một lát anh sẽ cho người đi lấy lên; bằng không, tiêu đề ngày mai chắc chắn sẽ là cậu.”

Mục Kính Sâm nhìn ống truyền dịch. Mục Thành Quân đi đến cạnh giường bệnh, “Anh vẫn thấy, vì một Phó Lưu Âm, không đến mức.”

Mục Kính Sâm tự giễu mà cười cười, “Là không đến mức, mẹ không phải đã nói sao? Người chết không thể sống lại.”

Mục Thành Quân nghe không ra lời này của anh là thật hay giả, “Mặc kệ thế nào, bảo trọng thân thể mình trước, anh chưa từng thấy cái dạng này của cậu bao giờ.”

Người đàn ông động xuống bàn tay, cơn đau đớn xé rách rất rõ ràng, anh nhắm mắt lại, “Em ngủ trước, mệt mỏi quá, có chuyện gì chờ tỉnh dậy rồi nói sau.”

Mục Thành Quân ngồi ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt Mục Kính Sâm. Hắn hoảng hốt, lại có chút xuất thần, có vẻ không ngờ Phó Lưu Âm đi rồi, Mục Kính Sâm sẽ như vậy.



Hoàng Đỉnh Long Đình.

Người giúp việc lên lầu, nhìn thấy hai bảo bối một trái một phải đứng ở cửa phòng ngủ chính. Bảo mẫu cũng ở đó, cửa mở một khe lớn, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện.

Người giúp việc bước mấy bước lên, bảo mẫu nhìn thấy thì thở dài một tiếng.

“Đây là sao vậy?” Người giúp việc đè thấp tiếng nói. “Đồ ăn đã xong từ lâu rồi, có kêu Tưởng tiên sinh Tưởng phu nhân một tiếng không?”

“Thôi bỏ đi.” Bảo mẫu ngồi xổm xuống, tay đặt lên bờ vai bé của Lâm Lâm, “Chúng ta xuống ăn cơm được không nào?”

“Mẹ…”

“Ừm, mẹ với ba có chút việc.”

Người giúp việc hướng vào trong nhìn xung quanh, “Tôi vẫn nên gọi một tiếng nhỉ.”

Chị ta giơ tay, vừa muốn gõ cửa, bỗng nhiên cảm thấy chân bị ôm chặt, chị ta cúi đầu, nhìn thấy Lâm Lâm ôm chân trái mình, mà chân kia rất nhanh cũng bị Duệ Duệ ôm lấy.

Chị giúp việc dừng tay, “Đây là?”

“Mẹ khóc.” Lâm Lâm làm động tác lau mắt.

Chị giúp việc giật mình nhìn về sang bảo mẫu bên cạnh, “Phải không?”

Bảo mẫu gật gật đầu. Lâm Lâm giơ cánh tay lên, chị giúp việc nắm bàn tay nhỏ của bé. Hai đứa nhỏ thấy thế liền thả lỏng bàn tay ôm chị ta ra.

Lâm Lâm và Duệ Duệ kéo chị ta đi, không cho chị ta ở lại đây. Bảo mẫu nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó cũng đi xuống lầu. Trong phòng ngủ, Hứa Tình Thâm nằm ở trên giường, khóc mệt mỏi rồi, giờ lại rất an tĩnh, chỉ là không nói lời nào, mở to mắt cũng không biết đang nhìn đi đâu.

Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, anh nhìn đồng hồ, “Không còn sớm, dậy ăn chút gì đi.”

Hứa Tình Thâm lật người, ánh mắt rơi xuống trên mặt anh, cô lắc lắc đầu nói: “Em không muốn ăn.”

“Em là muốn anh lo lắng chết.”

“Đừng lo cho ta.” Hứa Tình Thâm kéo bàn tay Tưởng Viễn Chu. “Em xảy ra chuyện gì được, không muốn ăn, chẳng qua vì không đói bụng thôi.”

“Sớm biết như vậy, anh sẽ không cho em tới hiện trường vụ án gì đó.”

Chóp mũi Hứa Tình Thâm hơi chua, “Dù anh không cho em đi, tự em cũng sẽ đi, em vẫn muốn xem con bé cuối cùng đã đi đâu.”

Tưởng Viễn Chu đắp chăn cho cô, “Nếu không đói bụng, vậy ngủ trước ngủ đi.”

“Được.” Cô vâng lời, nhắm hai mắt lại.

Hứa Tình Thâm đầu đau kinh khủng, hễ nhắm mắt lại, trước mắt liền xuất hiện khuôn mặt của Phó Lưu Âm, đầu tiên con bé gọi cô là chị dâu, rồi là chị. Hứa Tình Thâm như nhìn thấy con bé bị buộc tảng hòn đá nặng vào người, sau đó bị đẩy mạnh xuống đáy sông.

Ngực cô liền có cảm giác nghẹn khó thở. Hứa Tình Thâm mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Viễn Chu liền ở trước mặt cô, “Sao vậy?”

“Em, em ngủ không được.”

Tưởng Viễn Chu nghiêng người tới, đôi môi mỏng dừng ở trên mắt cô, Hứa Tình Thâm không thể không nhắm mắt lại lần nữa.

“Anh không bảo em phải ngủ, chỉ là đôi mắt em sưng vô cùng, em nhắm mắt dưỡng thần một lúc đi.”

Hứa Tình Thâm vươn tay, huơ tay trước mặt mấy cái, khó khăn lắm mới bắt được quần áo Tưởng Viễn Chu, “Em không dám, em cứ cảm thấy mình mà nhắm mắt là sẽ nhìn thấy bộ dạng của Âm Âm.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, xốc chăn lên giường, cánh tay anh luồn sau người Hứa Tình Thâm, ôm cô vào lòng, “Thế này thì sao, có tốt hơn chút nào không?”

Cô lật người, hai tay ôm chặt eo Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông nâng bàn tay lên, ngón tay vuốt ve mi mắt cô từng cái, “Sưng thành như vậy, thật là không đi ra ngoài được.”

“Viễn Chu, anh nói, nếu lúc gọi điện thoại không được, mà em chú ý hơn chút, cho người đi tới chỗ Âm Âm xem coi có phải đã chẳng xảy ra chuyện như vậy không?”

Hứa Tình Thâm kéo tay anh ra, mở đôi mắt sưng đỏ nhìn anh.

“Tình Thâm, khi đó, Phó Lưu Âm hẳn đã bị sát hại rồi, em đừng lại đem trách nhiệm ôm vào người mình.”

“Em không nên để con bé ở lại Đông Thành một mình.”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu ôm lấy mặt cô, “Nhưng em là gì của cô ấy đâu? Người muốn mạng Phó Lưu Âm không chỉ một hai kẻ.”

Anh cúi xuống hôn gương mặt cô, “Em khó chịu, anh biết. Không sao đâu, anh ở cạnh em, khó chịu nữa thì anh đều có thể ở cạnh em cùng nhau vượt qua.”

Ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng đập cửa.

Tưởng Viễn Chu vừa định mở miệng, liền nghe được tiếng Lâm Lâm cùng và Duệ Duệ, “Mẹ!!!”

Người đàn ông ngồi dậy. Bảo mẫu mở cửa cho bọn trẻ. Lâm Lâm dẫn đầu chạy vào, Duệ Duệ cũng theo sát sau đó.

Tới mép giường, Lâm Lâm ồn ào bò lên giường. Hứa Tình Thâm xoa xoa đôi mắt, cô miễn cưỡng mở miệng nói: “Lâm Lâm Duệ Duệ ngoan, các con ra ngoài chơi được không?”

Lâm Lâm đưa bánh ú trong tay tới, “Mẹ, mẹ đói.”

Hứa Tình Thâm ngồi dậy, nhìn Lâm Lâm, “Đây là cho mẹ à?”

“Ừm.”

Duệ Duệ cũng lên giường, trong tay cầm một miếng bánh ngọt, mấy cái này đều là chị giúp việc mới vừa làm xong. Hứa Tình Thâm nhìn, càng thêm khó chịu.

“Mẹ, cho.” Duệ Duệ đưa tay qua.

Hứa Tình Thâm cầm bánh ú và bánh ngọt. Lâm Lâm thấy thế, giơ tay ôm lấy cổ cô. “Mẹ, không khóc.” Con bé dùng tay lau mắt cho Hứa Tình Thâm. Trong lòng Hứa Tình Thâm nháy mắt cảm thấy ấm áp vô cùng, “Được, mẹ không khóc.”

Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt, đây là sức mạnh của người nhà đúng không, ít ra vào lúc Hứa Tình Thâm khó chịu nhất, người nhà bên cạnh có thể làm cô được an ủi.

Người đàn ông để tay lên bụng, “Ba cũng chưa ăn cơm, một miếng cũng chưa ăn, các con sao nhớ đến mẹ mà quên ba luôn rồi.”

Lâm Lâm mở to hai con ngươi đen bóng nhìn anh. Tưởng Viễn Chu nghiêng người tới một chút, “Lâm Lâm, con nghe xem bụng ba này, nó đang kêu đấy.”

Cô bé buông cánh tay đang ôm Hứa Tình Thâm ra. Thật ra Lâm Lâm và Phó Kinh Sênh đã tách ra rất lâu rồi, con nít nhỏ như vậy, nếu muốn bảo bé gọi Tưởng Viễn Chu là ba, hẳn là rất dễ dàng. Ít ra cho tới nay, Tưởng Viễn Chu đều cho rằng vậy, nhưng dù có một số việc như thể đã nhất định vậy; Lâm Lâm dù đã chịu thân thiết với anh, nhưng lại chưa từng mở miệng gọi anh là ba.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của con bé vẫn luôn đang nhìn Tưởng Viễn Chu chăm chú, như thể đang phân tích lời anh nói rốt cuộc là thật hay giả.

Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: “Con xem, ba vẫn luôn ở cạnh mẹ, lúc các con xuống ăn cơm, ba đâu có đâu.”

Lâm Lâm đứng dậy, bước một bước tới gần Tưởng Viễn Chu. Con bé để tay vào trong túi trước của áo khoác. Quần áo con nít nhỏ, túi áo dĩ nhiên cũng nhỏ, tay Lâm Lâm ở trong bới cả nửa ngày, lúc lấy ra, trong tay rõ ràng có nắm thứ gì.

Con bé để nó vào tay Tưởng Viễn Chu, năm ngón tay từ từ buông ra. Một miếng bánh hoa hồng đã bị bóp hư, Lâm Lâm chỉ chỉ Tưởng Viễn Chu, “Ăn, mau ăn.”

Tưởng Viễn Chu khum bàn tay lại chút, ánh mắt có chút khó tin mà nhìn về phía Lâm Lâm, “Bảo bối, đây là con cất cho mình ăn, hay là cho ba?”

Lâm Lâm sờ sờ bụng mình, “Con no rồi.”

Tưởng Viễn Chu đưa tay kéo con bé vào lòng mình, hôn mạnh, “Bảo bối của ba, tâm can của ba, thật là bảo bối ngoan tri kỷ của ba.”

Anh hận không thể đem hết từ miêu tả mình có để diễn tả với Lâm Lâm, cũng không sợ buồn nôn với không buồn nôn.

Hứa Tình Thâm dựa vào đầu giường, trong lòng vẫn khó chịu kinh khủng, nhưng bên cạnh có người yêu cô nhất ở cùng. Cô không biết Mục Kính Sâm đối với Phó Lưu Âm tình cảm thế nào, nếu tình cảm cũng không sâu, vậy nếu cậu ta muốn thoát ra sẽ rất dễ dàng, mà nếu đã dùng tình cảm quá sâu đậm mà nói, cô nghĩ, cậu ta không thoát ra được.

Cô có Tưởng Viễn Chu, có Lâm Lâm và Duệ Duệ, bọn họ sẽ từng chút kéo cô từ trong đau xót mà ra.

Nhưng bên cạnh Mục Kính Sâm có ai chứ? Cậu ta có người thân, nhưng lại chẳng có một người có thể khiến trái tim cậu ta sống lại.



Hôm sau.

Phó Lưu Âm ngủ trên mặt đất một buổi tối, lúc Mục Thành Quân đi về đã ném chăn trên giường cho cô.

Dù cho như vậy, cô vẫn hơi đông lạnh rồi, cô cũng không biết chung quy mình ngủ lúc nào.

Phó Lưu Âm bò người dậy. Cửa phòng ngủ bị mở ra, người giúp việc đã làm xong bữa sáng, nhưng chị ta chưa bao giờ đi vào. Mục Thành Quân đã căn dặn, cô ta chỉ phụ trách đưa đồ ăn tới cho vệ sĩ, cô ta không được vào phòng Phó Lưu Âm.

Vệ sĩ bưng khay đi vào, để bữa sáng lên tủ đầu giường.

Phó Lưu Âm ngồi ở đuôi giường, mở TV ra.

Trên TV đang ở phát mấy tin không quan trọng. Vệ sĩ nói với cô câu gì đó, Phó Lưu Âm vẫn không nghe vào. Rất nhanh, tiếng đóng cửa truyền tới lỗ tai, tầm mắt cô không hề chớp mắt nhìn TV chằm chằm.

Sau một hồi, cô lấy lại tinh thần, như người gỗ đi vào phòng tắm rửa mặt.

Sau khi đi ra, cô đi đến trước tủ đầu giường, cô dùng cái muỗng múc một muỗng cháo trắng bỏ vào miệng. Cô ngồi ở mép giường, ăn từng miếng.

Cô vẫn chưa muốn chết, cô nghĩ, chỉ cần tồn tại, vẫn sẽ có hi vọng đúng không?

Hai năm kia cô đều cố nhịn qua, cô nói với chính mình, gắng một chút đi, có lẽ còn có cơ hội chuyển mình thì sao?

Phó Lưu Âm nghĩ đến hình ảnh Hứa Tình Thâm xuất hiện trong tin tức ngày hôm qua, cổ họng cô lại có một cơn khó chịu, hình như miếng cháo mềm bị mắc lại. Cô đã thấy bộ dáng thương tâm không thôi của Hứa Tình Thâm, nhưng lại không thấy được bóng dáng Mục Kính Sâm trên màn ảnh.

Anh quả nhiên cảm thấy cô chết chưa hết tội đúng không? Bằng không, anh đã không cả mặt cũng không lộ ra.

Phó Lưu Âm tiếp tục ăn, sau một lúc lâu, bản tin vẫn luôn đang đưa bỗng nhiên xuất hiện tên cô.

Chiều hôm qua, đội cứu hộ đã phát hiện đồ đạc có liên quan với người chết ở sông. Theo người nhà ở hiện trường đã chỉ và xác nhận, đã xác nhận là di vật của Phó Lưu Âm…

Phó Lưu Âm ho khụ, cô gấp không chờ nổi mà ngẩng mắt lên, nhìn thấy trong màn hình xuất hiện một chiếc giày.

Chiếc giày đó chính là của cô. Phó Lưu Âm kịch liệt ho khan, cháo trong miệng phun ra ngoài, chén trong tay cũng rớt nghiêng xuống bên chân.

Cô phóng viên trẻ đứng ở bờ sông tiếp tục đưa tin.

“Trước mắt cảnh sát vẫn đang tiến hành công tác tìm vớt, nhưng nước sông chảy xiết, đến nay vẫn chưa tìm được Phó Lưu Âm.”

Di vật của cô đã bị tìm được rồi, xem ra, tin cô chết cũng sẽ càng được chứng thực rõ hơn đúng không?

Phó Lưu Âm nghẹn ngào thành tiếng. Cô đi đến trước TV. Tin tức đợi lâu như vậy, lại đang nói cô đã hoàn toàn chết rồi.

Cô không biết còn có thể có lòng tin gì để có thể đỡ cô tiếp tục xem tiếp. Phó Lưu Âm không ngừng lắc đầu, miệng lặp lại những lời này: “Không, tôi không có chết mà, tôi không chết.”

Vệ sĩ đứng ở ngoài, nghe được bên trong truyền đến một tràng âm thanh kịch liệt vang động đất.

Phó Lưu Âm quét hết đồ trên tủ đầu giường xuống đất. Cô đi về phía bàn trang điểm, ném hết chai lọ vào vách tường. Ghế trang điểm bị giơ lên cao rồi bị cô dùng sức ném xuống đất, cái ghế tương đối chắc chắn, Phó Lưu Âm nhìn, xách nó lên rồi đi về phía TV.

Tiếng rầm rầm lớn truyền ra bên ngoài, một vệ sĩ căng tai lên, “Cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Đừng động, cô ta muốn đập gì thì cứ đập đi, chúng ta quản không được.”

Phó Lưu Âm xách cái ghế kia theo, không lưu chút tình nào mà đập vào TV, chưa tới mấy cái, màn hình thành đen hoàn toàn.

Cô xô TV xuống nền nhà, xé rách bao gối, cũng kéo chăn ra, tơ tằm bên trong từng cục từng tục bị lôi ra. Phó Lưu Âm miệng lớn tiếng mà kêu: “A a!!!!!”

Trogn phòng thay quần áo cũng không thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ quần áo và giày bị ném xuống đất, trong phòng tắm đồ có thể đập cũng bị đập vỡ.

Phó Lưu Âm ở trong phòng khóc khóc cười cười, một cái ghế bị ném vào mặt kính. Âm thanh rơi vỡ dữ dội cùng với tiếng than khóc của Phó Lưu Âm truyền vào tai hai tên vệ sĩ.

Một người trong đó có chút nơm nớp lo sợ, cảm thấy âm thanh của cô nghe vào khiến người ta sởn tóc gáy.

“Cô ta, không phải cô ta điên rồi đấy chứ?”