Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 253: Cởi ra mặc vào rất bất tiện, tôi cắt bớt cho anh




Editor: Huyền Vũ

“Anh còn như vậy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Mục Kính Sâm liếc nhìn trần nhà. “Được thôi.”

Hứa Lưu Âm ném điện thoại lên đầu giường, cô ngồi lên chiếc ghế sô pha trước mặt, Mục Kính Sâm thấy cô không để ý đến anh nữa liền giả vờ như cố gắng hết sức ngồi thẳng người dậy.

“Âm Âm.”

Cô khoanh tay, mắt nhìn chằm chằm vào một điểm, chẳng mảy may nhúc nhích.

Mục Kính Sâm đứng dậy, Hứa Lưu Âm không tức giận cũng không lạnh nhạt, anh phải làm gì đó để kích thích cô nàng này một chút mới được.

Anh bước đi, bước tới trước mặt cô, “Âm Âm, tôi muốn đi vệ sinh.”

Hứa Lưu Âm ngẩng đầu nhìn anh, trừng mắt nhìn người trước mặt, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Mục Kính Sâm đã sớm trở thành bộ xương trắng không chừa mảnh thịt nào rồi.

“Anh không có tay hay sao?”

“Tay của tôi bị thương mà.”

Thân người Hứa Lưu Âm khẽ nhích lui về sau, không có ý định đứng dậy.

“Vậy thì nhịn.”

“Em thật không có tình thương người, em có biết nghẹn sẽ chết người không hả?”

“Vậy thì tự giải quyết trong quần đi.”

“...”

Mục Kính Sâm hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.

“Em có còn là con người không hả?”

“Đừng giảng đạo lí với tôi.” Hứa Lưu Âm phủi mông đứng dậy, cô đứng trước mặt Mục Kính Sâm, tay chỉ về phía bên hông trái của anh.

“Tay phải của anh không thể cử động cũng không có nghĩa là tay trái tàn phế, suy nghĩ của anh thật bẩn thỉu, muốn tôi giúp anh thật sao?”

Mục Kính Sâm nói: “Chẳng lẽ không được sao?”

Hứa Lưu Âm đi qua anh, đi đến bên cạnh giường.

“Tôi sẽ không quản anh, cũng sẽ không đụng tới cái thân thể này của anh.”

“Hứa Lưu Âm, em...”

“Tức lắm phải không? Vậy thì anh đi đi.”

Mục Kính Sâm không mắc mưu dễ như vậy, nhưng lại không thể nuốt trôi được cơn tức này. Anh từ trước tới giờ đã bao giờ phải chịu loại giận dỗi trẻ con này đâu?

Hứa Lưu Âm vén chăn lên nằm lên giường, nhắm mắt lại, cố ý mặc kệ kẻ nào đó.

Người đàn ông nào đó muốn vào phòng tắm, muốn được tắm rửa, nhưng nếu phải tự làm thì cũng quá thực tế rồi. Nhưng đâu thể đi ngủ như vậy được. Anh thật sự không thể chịu được.

Mục Kính Sâm liếc nhìn khu bồn tắm vòi hoa sen, anh đi vào mở vòi hoa sen lên.

Hứa Lưu Âm vểnh tai lên, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào qua lớp kính thủy tinh truyền tới, cô khẽ kéo chăn phủ qua thân mình, đúng là cô không quan tâm gì tới anh, bất kể Mục Kính Sâm có bị thương hay không thì vẫn có thể tự xử lý được. Qua một lúc sau không còn nghe thấy tiếng nước chảy nữa, Hứa Lưu Âm lắng nghe động tĩnh, lại nghe thấy tiếng bước chân đi vào phòng ngủ.

Mục Kính Sâm đứng bên cạnh giường nói: “Giúp tôi.”

Hứa Lưu Âm nhắm mắt lại không lên tiếng, nhưng lại cảm thấy có nước nhỏ giọt trên mặt mình, cảm giác lành lạnh, cô nhanh chóng khua tay, mở hai mắt ra, ngay lập tức trông thấy Mục Kình Thâm cả người ướt sũng đứng ngay bên cạnh. Hứa Lưu Âm vội vàng ngồi dậy.

“Anh muốn làm gì?”

“Tôi không thể cởi quần áo, chỉ có thể tắm như vậy thôi.”

Anh không dùng khăn khô lau người nên toàn thân trên dưới hiện giờ đều là nước. Hơn nữa nước không phải từng giọt nhỏ xuống mà là từng chuỗi nước chảy dài.

Hứa Lưu Âm thấy sàn nhà đã không còn chỗ nào khô nữa rồi, cô đứng dậy.

“Anh xem anh...”

“Giúp tôi thay bộ đồ khác, lạnh quá.”

“Mục Kính Sâm, anh cố ý đấy à?” Hứa Lưu Âm nhíu mày lui về phía sau. “Tôi sẽ không chăm anh đâu.”

“Vậy thì chỉ có thể ngủ như vậy thôi.”

“Anh dám...”

Mục Kính Sâm nâng gối, nhấc một chân lên mép giường, Hứa Lưu Âm lập tức thấy bên mép giường bị ướt một mảng lớn, liền giơ tay ngăn anh lại.

“Được rồi, được rồi, để tôi tìm quần áo, anh xuống đi!”

Mục Kính Sâm nghe thấy thế mới ngoan ngoãn lui về sau một bước.

Anh không có quần áo ở đây, Hứa Lưu Âm đành tìm một bộ quần áo ngủ mang tới, tay áo chỉ dài đến lưng cánh tay, cả bộ quần áo đều bó sát vào người, Hứa Lưu Âm liếc mắt nhìn nói: “Cởi ra đi, đừng cố mặc, tôi cắt bớt cho anh.”

“Có thể.”

Hứa Lưu Âm kéo anh đến bên cạnh.

“Chớ tới gần giường của tôi.”

Cô cầm kéo, cắt bỏ phần tay áo, đến khi cả hai tay đều đã thoải mái hơn, Hứa Lưu Âm vứt chỗ vải bị cắt ra vào thùng rác bên cạnh.

Cô đi vào phòng tắm, lấy khăn lông khô ra, vắt lên vai của Mục Kính Sâm.

“Được rồi đấy.”

“Được rồi? Còn quần thì sao?”

Hứa Lưu Âm liếc nhìn, một tay giữ chặt đai quần của Mục Kính Sâm, cây kéo trong tay lại cắt ngang qua một lần nữa, cắt bỏ phần đai lưng quần có chút vất vả, cô phải tăng thêm chút sức lực nữa ở tay.

Mục Kính Sâm nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

“Em cắt phần đai lưng làm cái gì?”

Cô thu tay lại. “Đúng đó.”

“Quần của tôi... em cắt nó làm cái gì?”

Hứa Lưu Âm lại trở lại đứng bên cạnh Mục Kính Sâm.

“Tôi cắt theo bản năng, như vậy cũng thuận tiện hơn khi anh cởi nó ra, anh xem, anh chỉ cần kéo một cái là đã tụt xuống rồi.”

Hứa Lưu Âm lại trở về giường ngủ, Mục Kính Sâm biết cô sẽ không giúp mình, chỉ đành tự cởi quần, ngay cả quần lót cũng không thay được, ngày mai phải gọi điện bảo tài xế mang tới mới được. Cởi hết rồi, anh cũng không mặc đồ ngủ vào, dù sao một tay cũng không thể mặc vào tử tế được.

Mục Kính Sâm quay trở về đứng bên cạnh giường, vén chăn nằm lên đó, tay phải của anh không thể động đậy, chỉ có thể quay người sang.

Hứa Lưu Âm tức giận xoay người lại, “Đi xuống.”

“Tôi chỉ có thể ngủ như vậy được thôi, đâu thể đè cánh tay bị thương được.”

Hứa Lưu Âm tức giận mở miệng, “Xuống giường của tôi ngay lập tức.”

“Vậy càng không được, tôi cần phải nghỉ ngơi, bác sĩ bảo tôi phải tịnh dưỡng đầy đủ.”

Hứa Lưu Âm xiết chặt nắm tay, đấm một quyền lên bả vai Mục Kính Sâm, nhưng lại không thể làm Mục Kính Sâm bị đau chút nào. Hứa Lưu Âm thấy anh không có phản ứng gì, tầm mắt của cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, biểu tình trên mặt của Mục Kính Sâm bỗng trở nên vô cùng khoa trương.

“A, cánh tay của tôi...”

Hứa Lưu Âm xoay người, “Đừng làm ồn.”

Người nào đó vẫn còn đang lăn qua lộn lại, Hứa Lưu Âm không để ý đến anh nữa, nháo loạn một lúc, Mục Kính Sâm cảm thấy không còn thú vị nữa nên cũng yên ổn lại.

Mục Kính Sâm lại nằm dựa vào cô một lần nữa, Hứa Lưu Âm không nhúc nhích, anh thấy cô đã ngủ rồi liền giang một tay sang ôm lấy cô.

Ngày hôm sau.

Khi Mục Kính Sâm tỉnh lại, liền thoải mái lật người, hai tay hai chân mở rộng, chưa lập tức mở mi mắt ra, mà tay trái sờ soạng ở bên cạnh, tuy nhiên bên cạnh lại chỉ là một khoảng trống không.

Mục Kính Sâm hô lên gọi Âm Âm, rồi mới hé mở mắt, hẳn Hứa Lưu Âm đã rời giường từ sớm rồi.

Mục Kính Sâm lại cao giọng gọi: “Âm Âm, Âm Âm.”

Không khí trong phòng vô cùng im ắng, Mục Kính Sâm ngồi dậy, vải được băng bó quanh cánh tay phải đã được tháo bớt đi, chỉ còn lại đoạn vải được chằng qua cổ vẫn vướng víu với kẻ ham chơi nào đó. Anh vội vàng nhét cánh tay lại, may mắn không bị Âm Âm phát hiện.

Mục Kính Sâm xuống giường, lại tìm kiếm trong phòng ngủ một vòng.

“Hứa Lưu Âm!”

Tìm kiếm thêm chút nữa, anh liền nhận thấy có chỗ kì lạ.

Hành lý của Hứa Lưu Âm không thấy nữa, ít nhất thì Mục Kính Sâm không tìm thấy được vali đựng đồ của cô nữa, anh đi vào trong phòng tắm, những vật dụng hàng ngày mà Hứa Lưu Âm để ở trên bồn rửa cũng không còn nữa. Anh bước nhanh đến tủ quần áo, dùng một tay mở cửa tủ, quần áo của cô cũng không có ở đây, bên trong chỉ còn treo một cái áo choàng tắm.

Mục Kính Sâm dùng sức đấm lên cánh cửa tủ, một tay giật thoát ra khỏi dây băng treo cổ.

“Md!” (một câu chửi tục)

Hứa Lưu Âm không còn ở đây nữa, Mục Kính Sâm cũng không cần phải giả bộ bệnh tật yếu ớt nữa.

Anh muốn chạy ra ngoài cửa tìm, nhưng quần áo đều bị cắt nát hết rồi, Mục Kính Sâm đành phải gọi điện cho tài xế, bắt anh ta phải mang quần áo đến đây.

Anh ngồi im bên mép giường, trước tiên phủ áo choàng tắm quanh thân, một lúc sau bên ngoài cửa liền có tiếng động vang lên.

Tài xế không thể đến đây nhanh như vậy được, Mục Kính Sâm đứng dậy, chẳng lẽ Hứa Lưu Âm đã trở lại.

Anh bước vài bước đi đến cánh cửa, liền nhìn thấy nhân viên phục vụ khách sạn đi vào, đối phương vừa đóng cửa lại thì bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô vào đây làm cái gì?”

Người nọ bị dọa nhảy dựng lên, những đồ vật đang cầm trong tay ngay lập tức rơi xuống sàn, cô nhân viên luống cuống quay đầu lại nhìn Mục Kính Sâm.

“Thật sự xin lỗi, xin lỗi, tôi tới để dọn phòng, nhưng... phòng này đã được trả rồi mà.”

“Trả phòng? Thế thì tôi ở đây làm gì?”

Đối phương rốt cuộc bị dọa cho choáng váng mất rồi, đối với khách sạn Tinh Cấp thì vấn đề này là một vấn đề lớn, cô nhân viên nhanh chóng lấy bộ đàm gọi hỏi quầy lễ tân.

Mục Kính Sâm không để ý đến cô ta nữa, xoay người quay trở lại phòng, anh thuận tay cầm cái quần từ dưới mặt đất lên, tìm kiếm ở trong túi quần.

Không thấy thẻ phòng nữa.

Mục Kính Sâm nghe thấy nhân viên phục vụ ở bên ngoài hỏi: “Xác định đã trả phòng rồi sao? Bên trong vẫn còn khách mà... Vậy phải làm sao?”

Bên trong bộ đàm rõ ràng truyền ra tiếng nói chuyện: “Khi cô Hứa Lưu Âm trả phòng thì cả hai thẻ đều đã trả hết rồi.”

“Nhưng trong phòng thật sự vẫn còn một vị khách...”

Mục Kính Sâm ném cái quần đi, ngồi lại bên giường, chưa tới năm phút sau cửa phòng lại bị mở ra lần nữa.

Quản lí khách sạn đi vào, sau khi nhìn thấy Mục Kính Sâm thì thái độ lập tức thành khẩn hơn, câu mở miệng chính là xin lỗi: “Thật sự xin lỗi ngài, cô Hứa Lưu Âm lúc đi có nói trong phòng đã không còn người nào nữa, hơn nữa còn trả cả hai thẻ phòng. Đây cũng là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi sẽ ngay lập tức bảo người tới xác nhận lại.”

Mục Kính Sâm khó có lúc không làm khó người khác.

“Thôi, tôi cũng hiểu rõ rồi, căn phòng này lúc trước là bà Thái thuê, khi Hứa Lưu Âm trả phòng, mấy người cũng không thể kiểm tra phòng trước rồi mới để cho cô ấy đi được, tôi có thể hiểu được. Mấy người đi ra ngoài trước đi, một lát nữa tôi sẽ đi.”

“Vô cùng cảm tạ ngài, vô cùng biết ơn.”

Căn phòng nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, Mục Kính Sâm  đá vào một cái gì đó. Giỏi lắm, quả nhiên càng ngày càng giỏi, trước khi đi cũng không quên cho anh ăn một vố đau!

Mấy ngày kế tiếp, Mục Kính Sâm vẫn chưa từng gặp Hứa Lưu Âm, ngược lại lại khiến cô vô cùng thoải mái, nhưng cô chắc chắn vẫn còn ở Đông Thành, tờ đơn trong tay cô vẫn chưa có kết quả, không thể rời khỏi Tô Châu ngay được.



Nhà họ Tô.

Trong phòng, Tô Thần đang đi tới đi lui, bà Tô đẩy cửa bước vào.

“Thần Thần, tối nay có muốn ăn cái gì không?”

“Cái gì cũng được.” Một tay cô chống thắt lưng, đi được vài bước ngồi xuống mép giường đằng sau.

“Mẹ, con cảm thấy hôm nay có hơi không thoải mái.”

“Sao vậy?”

“Không biết nữa.”

“Chi bằng chúng ta tới bệnh viện một chuyến.”

Tô Thần khẽ lắc đầu. “Không cần.”

“Đáng ra còn chưa tới ngày dự sinh, nhưng sinh con là chuyện không thể nói trước được, bất cứ lúc nào chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Tô Thần khẽ đáp: “Vâng.”

Lúc xế chiều, Tô Thần cảm thấy bụng khẽ đau nhói.

Mục Thành Quân còn đang họp, khi bà Tô gọi điện tới anh mới đang họp một nửa, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh lấy ra nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến.

“Xin lỗi mọi người, tất cả nghỉ ngơi chút, tôi nghe điện thoại.”

Anh cầm điện thoại nhanh chóng bước ra ngoài, một số quản lí cấp cao nhìn nhau.

“Ngài Mục trước kia họp có bao giờ mang theo điện thoại đâu.”

“Đúng vậy, lần trước điện thoại của ông Lý vang lên, ngài Mục còn khấu trừ tiền thưởng nửa năm của ông ta nữa kìa...”

“Nói không chừng trong nhà ngài Mục có việc gì đó gấp.”

Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài, nếu không có việc gì thì nhà họ Tô sẽ không tùy tiện gọi điện cho anh, hiện giờ đối với anh mà nói thì điện thoại đã trở thành vật bất ly thân rồi, khi đi khám thai, bác sĩ có nói Tô Thần có thể sinh bất cứ lúc nào, nên anh luôn phải chuẩn bị sẵn sàng.

“A lô?”

“Thành Quân, Thần Thần bắt đầu đau bụng rồi.”

“Nhanh thế sao?” Mục Thành Quân nhanh chóng nói thêm: “Mẹ đừng gấp, con sẽ bảo tài xế đưa Tô Thần tới bệnh viện, bác sĩ và phòng bệnh bên bệnh viện bất cứ lúc nào cũng có thể sắp xếp, một lát nữa con sẽ qua.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, Mục Thành Quân mất hồn mất vía trở lại phòng họp, cuộc họp này không thể tiếp tục được nữa rồi.

“Bây giờ tan họp, thời gian cụ thể sẽ thông báo sau.”

Mọi người quay sang nhìn nhau, có người không chịu được lên tiếng hỏi: “Ngài Mục, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Đúng.” Mục Thành quân vừa dọn dẹp giấy tờ vừa khẽ nhếch miệng: “Chẳng qua là chuyện tốt.”

Anh vội vàng chạy tới bệnh viện, Tô Thần đã vào trong phòng, ngay khi đi vào anh không nghe thấy tiếng la hét gào khóc như tưởng tượng, hai tay Tô Thần ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bà Tô cùng với bảo mẫu đang để những thứ gì đó vào trong tủ đồ.

“Thế nào rồi?” Mục Thành Quân đi đến bên cạnh hỏi.

“E rằng phải chờ đến tối.” Bà Tô trả lời.

Mục Thành Quân ngồi xuống, trông anh còn khẩn trương hơn cả Tô Thần.

“Bác sĩ đã tới rồi, vị trí bào thai vẫn bình thường, Thần Thần sẽ sinh nở suôn sẻ thôi.”

Mục Thành Quân gật đầu:”Được.”

Tô Thần đau bụng sinh cũng không quá gay gắt, đến thời điểm đêm xuống, cô quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: “Mục Thành Quân.”

Anh vội vàng đứng dậy: “Sao rồi?”

“Tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm tối.”

Vẻ mặt Mục Thành Quân ngây thơ nhìn về phía bà Tô: “Cô ấy có thể ăn được không?”

“Đương nhiên là được, ăn no mới có sức sinh con chứ.”

“Vậy cô muốn ăn cái gì?”

Tô Thần ôm bụng, lúc này đâu còn tâm tư suy nghĩ.

“Cái gì cũng được, có thể no bụng là được rồi.”

Mục Thành Quân xoay người bảo tài xế đi mua một gói lớn.

Một khoảng thời gian sau, tài xế xách theo túi lớn bao nhỏ đi vào, ước chừng khoảng mười mấy món ăn khác nhau, còn có cả cơm, khổ thân cho anh ta có thể mang vác theo nhiều đến như vậy.

Bà Tô khẽ dìu Tô Thần từ trên giường xuống, Mục Thành Quân xúc cơm cho cô, khi đang ăn thì cơn đau bụng lại tiếp tục tới, cô nắm chặt đôi đũa, mày cũng nhíu lại sắp thành một đường đến nơi rồi. Mục Thành Quân xem xét một chút, không thể nuốt trôi cơm được nữa.

“Không sao chứ?”

Bà Tô thấy mặt mũi của anh vô cùng khẩn trương, liền an ủi nói: “Phụ nữ sinh con, nên cửa ải này nhất định phải trả qua.”

Tô Thần ăn cơm qua loa, rồi lại tiếp tục nằm trên giường, mãi cho đến chín giờ tối nước ối bắt đầu vỡ ra.

Bác sĩ cùng y tá ở trong phòng bệnh đỡ đẻ cho cô, đến rạng sáng Mục Thành Quân mới bắt đầu nghe thấy tiếng kêu gào của Tô Thần. Rèm đã bao vây xung quanh giường bệnh, anh đứng ở bên ngoài, trên trán mồ hôi đã chảy thành dòng, anh kéo bà Tô lại nói: “Không được đâu, sinh mổ đi.”

“Bác sĩ đã nói đứa trẻ này rất bình thường, Thành Quân à, con đừng sốt ruột quá...”

Người đã làm mẹ như bà đương nhiên phải an ủi anh, Mục Thành Quân lại ngồi xuống sô pha, suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, anh đứng lên nói: “Đã lâu đến như vậy rồi mà vẫn chưa sinh được, vẫn nên sinh mổ thì hơn.”

“Đến lúc tự nhiên sẽ sinh được thôi, bác sĩ nói không sao thì chắc chắn sẽ không sao.”

Mục Thành Quân đành phải ngồi xuống lần nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một giờ nữa lại tiếp tục qua đi.

Hai tay Mục Thành Quân nắm thật chặt, bác sĩ cách đó không xa ngồi xuống, thỉnh thoảng tới xem.

Mỗi lần Tô Thần nghỉ thở dốc, cô lại ngó ra ngoài, hi vọng Mục Thành Quân đã về nhà rồi, trong thâm tâm cô đã có tính toán riêng, đợi sau khi cô sinh đứa bé ra sẽ tìm cớ tách khỏi bà Tô, rồi mang đứa bé rời khỏi bệnh viện này.

Cái kế hoạch to gan này chạy loạn trong lòng cô, cô khẽ kéo rèm ra, vừa muốn mở miệng, Tô Thần ngay lập tức kéo rèm lại.

Người đàn ông kia không thể nói được lời nào, đành phải quay trở lại sô pha.

Trời rạng sáng, cuối cùng Mục Thành Quân cũng được nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ. Khi anh đứng dậy, hai chân đã cứng ngắc, thậm chí không thể di chuyển thêm một bước nào, y tá ôm đứa nhỏ đi tắm rửa, không lâu sau đó đã ôm tới trước mặt Mục Thành Quân.

“Anh Mục, chúc mừng anh, là con trai.”

Mục Thành Quân không thể hình dung ra được tâm trạng của mình lúc này là gì, anh muốn vươn tay ra, nhưng không biết nên ôm như thế nào.

Giọng nói của Tô Thần từ đằng sau rèm truyền tới: “Cho tôi nhìn một chút, tôi muốn nhìn con của tôi.”

Mục Thành Quân cẩn thận ôm lấy đứa bé, mặc dù vẫn chưa thành thạo, nhưng vẫn miễn cưỡng ôm lấy.

Y tá kéo rèm ra, Mục Thành Quân đi tới cạnh giường, anh cúi người xuống, Tô Thần vội vàng muốn ngồi dậy, Mục Thành Quân thấy cô như vậy liền tức giận nói: “Gấp cái gì, vừa sinh xong, cô vẫn chưa kiệt sức phải không?”

“Đưa con cho tôi!” Giọng nói của Tô Thần bỗng để lộ ra chút lo lắng.

Mục Thành Quân đặt con trai bên cạnh Tô Thần, cô nghiêng người qua, nhưng vẫn động đến vết thương sinh đẻ, cô đau đến nhăn mày, Tô Thần vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cô thật sự muốn hôn bé.

“Quả nhiên là con trai.”

Hai tay của Mục Thành Quân chống bên mép giường.

“Siêu âm rất chuẩn.”

Bà Tô tiến lên, nói với Tô Thần hai câu: “Nhanh nghỉ ngơi đi, nếu không cơ thể sẽ không thể ăn uống được đâu.”

Tô Thần nghe thấy vậy vô thức kéo cánh tay đứa nhỏ lạ.

“Không, đừng ôm nó đi.”

Mục Thành Quân dường như hiểu được tại sao cô lại khẩn trương đến vậy.

“Tôi sẽ không con đi đâu, cô an tâm nghỉ ngơi đi.”

Tô Thần khẽ lắc đầu: “Không, tôi không yên tâm.”

Ánh mắt cô hoảng hốt, tay vẫn nắm không chịu buông.

“Mục Thành Quân, tôi...”

Mục Thành Quân đứng dậy, hiển nhiên cũng hiểu cô không muốn, bà Tô thấy bầu không khí có gì đó không đúng, bà tiến lên vài bước, ôm đứa bé trong tay cô ra, cẩn thận đặt bé xuống chiếc giường nhỏ ở bên cạnh.

“Thần Thân, con không cần lo lắng quá, Thành Quân có thể ôm bé con đi đâu được chứ?”

Cổ họng Tô Thần khé nhấp nhô: “Mẹ, con muốn cho bé con ngủ ở bên cạnh con.”

“Đừng nháo nữa, con còn phải ở cữ cả tháng nữa đấy, hơn nữa cái giường này nhỏ, hai đứa con nằm đã chật rồi, để bảo bối ngủ ở đây nữa sẽ không thoải mái.”

Ánh mắt Mục Thành Quân hàm chứa thâm ý, còn chưa kịp tìm hiểu đến cùng thì phía sau đã truyền đến một tràng tiếng khóc: “Oa oa oa— “.

“Ái chà, mới sinh ra đã đói rồi phải không?” Bà Tô vui vẻ mà đùa.

Mục Thành Quân xoay người, nhìn chằm chằm vào đứa bé đang nằm trong cái nôi nhỏ nhắn kia, da của bé vốn hồng hồng, tại sao chỉ vừa khóc xong mà khuôn mặt đã đỏ bừng, hai nắm tay nắm lại như hai quả đấm nhỏ.

Sau một hồi náo loạn, đứa bé trong nôi tiếp tục ngủ.

Mục Thành Quân vừa ngồi xuống thì bà Mục và Mục Kính Sâm cũng tới đây.

Bà Mục tiến vào phòng bệnh, thấy Tô Thần đang nghỉ ngơi, không thấy có chỗ nào bất tiện, đúng lúc này Mục Kính Sâm cũng đi tới.

“Mẹ “. Mục Thành Quân đứng dậy, anh đi đến bên chiếc nôi, nhanh chóng nói với bà Mục đang vui vẻ.

“Nhanh tới xem cháu trai của mẹ một chút đi.”

Bà Mục cũng không hề chào hỏi ai, bà nhìn thấy cháu trai nhỏ nằm trong nôi, vui vẻ không ngậm miệng lại được.

“Thật tốt quá, đẹp quá, hình dáng giống với Mục Thành Quân như đúc.”

Thần sắc Mục Kính Sâm mơ hồ nhìn vào trong, khuôn mặt Mục Thành Quân đầy vẻ kiêu ngạo: “Sau này đã có người gọi cậu là chú rồi đấy.”

“Làm sao nhìn được mặt mũi thế nào? Em thấy mặt mũi nó giống Tô Thần hơn.”

“Đúng, đúng.” Tâm tình bà Mục hiện giờ vô cùng tốt, lời nói nào nghe vào tai bà cũng đều là lời lẽ tốt đẹp cả.

“Con của Thành Quân và Tô Thần đương nhiên giống với hai chúng nó rồi.”

Trong lòng Mục Kính Sâm cảm thấy uể oải, anh và Hứa Lưu Âm đã cố gắng như vậy mà sao vẫn chưa có con chứ? Khiến anh hiện giờ chỉ có thể nhìn con cái người ta mà hâm mộ, anh cũng muốn có con trai hoặc con gái, anh sắp hâm mộ người ta tới chết rồi.

Sau khi Tô Thần được xuất viện, liền trực tiếp vào tháng ở cữ.

Mỗi ngày ngoại trừ cho bú sữa ra thì cái gì cô cũng không cần làm, Tô Thần nằm ở trên giường, nhìn bà Tô đặt con của cô nằm bên cạnh. Tô Thần vươn tay ôm bé vào trong ngực, bé vừa ăn no liền ngủ luôn, khi người bé được ôm vào lòng, hai tay bé nhỏ liền giơ ra.

“Thần Thần, con phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Mẹ, mẹ đừng để ý đến con.”

Bà Tô thật sự không hiểu được, mặc dù ý tứ trước kia của Mục Thành Quân là muốn đợi đến khi cô ở cữ xong thì mang đứa bé đi. Nhưng sau khi xem thái độ của bà Mục, Mục Thành Quân cũng không phản đối nữa, có một số việc nhất định phải rõ ràng.

“Bà Mục không phải đã nói rồi sao? Đợi đến khi hết tháng ở cữ sẽ đón con về nhà họ Mục...”

Tô Thần không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào con trai nằm bên cạnh, bé mới sinh ra được khoảng một tuần, nhưng dáng vẻ đã rõ ràng hơn nhiều. Bà Mục nói rất đúng, bé lớn lên rất giống Mục Thành Quân, lông mày giống anh, ngay cả cái miệng cũng rát giống.

Mục Thành Quân đẩy cửa bước vào, thấy Tô Thần đang nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ bé của bảo bối. Anh thả chậm bước chân, đến cạnh giường, khẽ cúi xuống nhìn hai người trước mặt.

Ngay từ đầu Tô Thần đã không phát hiện anh tới, ánh mắt thấy một bóng đen úp xuống. Cô khẽ ngẩng lên, hoảng hồn ú ớ.

Mục Thành Quân vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.

“Lại có thêm thịt rồi.”

“Thần Thần, ba của con đến đây, để mẹ xuống đón ông ấy.”

Tô Thần khẽ dời tầm mắt: “Đón ba?”

“Đúng vậy, dù sao cũng không biết đường, suýt nữa phải tìm nơi khác để đi rồi.”

“Được, mẹ đi đi.”

Bà Tô đi ra ngoài, đóng cửa lại, Mục Thành Quân ngồi xuống bên giường. Tô Thần mím chặt môi, trong lòng luôn căng thằng, cô không dám chủ động nhắc tới, nhưng luôn sợ hãi Mục Thành Quân nhắc tới, mặc dù vẫn trong tháng cữ, nhưng trái tim Tô Thần vẫn luôn căng thẳng.

“Tôi thấy so với khi em mang thai, trông em còn gầy hơn cả trước kia.”

Tô Thần không nói gì, cô vẫn tiếp tục nằm trên giường, bàn tay nắm lấy tay bé con.

Mục Thành Quân nhìn chằm chằm tay cô.

“Tô Thần, từ khi em mang thai, có một số việc chúng ta đã nói hết rồi, em không quên đấy chứ?”

Trong lòng Tô Thần khẽ bùm một cái.

“Anh muốn nói gì?”

“Chờ em ở cữ xong, tôi sẽ mang con trai tới nhà họ Mục.”

Tô Thần lập tức ngồi dậy: “Không, không được.”

Mục Thành Quân cũng đã nghĩ đến thái độ của cô sẽ như vậy.

“Sao lại không được?”

“Con là của tôi... Tôi không muốn buông tay.”

Mục Thành Quân cười nhạt: “Không muốn sao? Chẳng lẽ em lại tưởng lời mẹ tôi nói là thật? Em nghĩ em có thể dựa vào đứa bé này để vào nhà họ Mục được sao?”

“Tôi không nghĩ như vậy, tôi cũng không thích như vậy!” Tô Thần kích động lên tiếng. “Mục Thành Quân, tôi không cần nhà, không cần tiền, anh đưa con cho tôi đi. Anh ưu tú như vậy, hoàn toàn có thể tìm được một người con gái môn đăng hộ đối với anh, đến lúc đó, các người có thể có đứa con mang thân phận cao quý... của riêng mình, không như nhà họ Tô chúng tôi.”

Mục Thành Quân nhìn chằm chằm vào cô. “Đứa cháu của nhà họ Mục sao có thể theo em được?”

Đứa bé này là kỳ tích mà ông trời ban cho anh, nếu Mục Thành Quân không nắm giữ thật chặt thì sau này anh còn cơ hội nữa hay không? Ngay từ khi Tô Thần mang thai vẫn luôn nơm nớp lo sợ, bây giờ đứa trẻ đã được sinh ra rồi, vấn đề này cuối cùng cũng sẽ bị lộ ra ngoài.

Vành mắt của cô đỏ bừng, không muốn chấp nhận thực tế, cô lắc đầu, tiếng nói cũng khàn hơn: “Mục Thành Quân, tôi van anh, được chứ?”

“Có van xin tôi cũng vô dụng. Tôi sẽ không chắp hai tay nhường cho em đâu, cũng không thể để bất cứ ai cướp nó đi.”

“Tôi là mẹ nó....”

Mục Thành Quân híp mắt. “Em thực sự muốn nuốt lời?”

Đôi môi Tô Thần run rẩy, hàm răng đánh vào nhau run cầm cập, cô cũng muốn giả vờ điềm nhiên như không, nhưng cô không làm được. Cứ nghĩ tới việc chỉ còn thời gian ngắn ngủi 20 ngày nữa đứa bé này sẽ bị mang đi, trái tim của cô càng loạn hơn.

“Đứa bé là thịt trên người của tôi.”

“Cô cũng đừng quên, nếu không có nó, cuộc sống của cô cũng sẽ không loạn như bây giờ. Tô Thần, có chuyện này tôi vẫn chưa nhắc nhở cô, có đúng không? Nếu cô đưa đứa bé theo cùng, nhà họ Tô các người sẽ không biết gặp phải bao nhiêu phiền phức, chẳng lẽ cô thật sự không sợ hay sao?”

Từ sau khi Tô Thần sinh con xong, ngày nào Mục Thành Quân cũng đều tới, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, anh đã có thể ôm con trai vô cùng thành thạo. Mục Thành Quân cúi người ôm con trai lên, Tô Thần vươn tay muốn đoạt lại đứa trẻ, người đàn ông kia lui về sau vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

“Tô Thần!” Trong lời của anh còn mang theo ý cảnh cáo: “Nếu hiện giờ cô không từ bỏ cái suy nghĩ này đi, thì tôi sẽ cho cô thêm 20 ngày nữa. Nhưng nếu cô vẫn muốn lấy trứng chọi đá, thì tôi sẽ lập tức mang nó đi ngay!”

“Không, đừng....” Tô Thần sốt ruột quỳ gối lên mặt chăn. “Mục Thành Quân, xin anh đừng như vậy.”

“Đừng có giờ trò gì trước mặt tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận.”

Con trai trong ngực ngủ rất ngon lành, bé không hề biết chỉ vì mình mà mẹ của bé sẽ phải tranh đoạt bé đến đầu rơi máu chảy. Cửa ra vào đúng lúc truyền đến tiếng nói chuyện, Tô Thần ngồi xuống, bà Tô đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh phàn nàn: “Tại sao đến nơi nào ông cũng không nhớ được vậy.”

“Ôi trời, thấy tòa nhà nào cũng giống nhau hết mà.”

“Ông không thấy đây là toà nhà số năm sao?”

Mục Thành Quân ôm chặt con trai trong ngực, bà Tô tiến lên phía trước, hiếu kỳ hỏi: “Sao lại ôm nó vậy? Để cho nó ngủ đi.”

Nét lạnh lùng trên khuôn mặt của Mục Thành Quân vẫn chưa giảm, đương nhiên giọng điệu cũng sẽ không tốt hơn: “Thời gian con ôm nó không nhiều lắm, con muốn ôm thêm nữa.”

Bà Tô liếc nhìn con gái, đã thấy Tô Thần quay lưng lại, đang lấy tay lau mi mắt.

“Thần Thần, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Tô Thần nói xong liền nằm xuống, kéo cái chăn mỏng lên thân mình.

Mặt bà Tô khẽ biến sắc, không yên lòng nói: “Phụ nữ ở cữ không thể khóc được, làm vậy sẽ khiến mắt xấu đi đấy.”

“Ai khóc, con không khóc.”

Mục Thành Quân định ngồi xuống bên mép giường, bà Tô liền cúi người, khẽ nói: “Thành Quân, Thần Thần vừa sinh con xong, đa phần sản phụ sau khi sinh sẽ có biểu hiện u uất một chút, con hãy khoan dung với nó một chút.”

Mục Thành Quân liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình, ngay lập tức tiêu tan: “Mẹ yên tâm, bọn con không có gì đâu.”

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Tô Thần không ngừng lau nước mắt phía dưới tấm chăn mỏng, cô không muốn bị cha mẹ mình nhìn thấy, càng không muốn họ ở bên cạnh chăm sóc cho mình, phải ở bên cạnh quan tâm lo lắng cho cô.

Khi Mục Thành Quân ăn cơm được nửa bữa, qua một lúc sau thì bà Mục cũng tới thăm.

Tô Thần dựa vào đầu giường, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một chỗ, con trai tỉnh được một lúc, Mục Thành Quân vui vẻ vô cùng, ôm con trai không ngừng đi lại quanh phòng. Ánh mắt Tô Thần nhanh chóng nhìn anh, anh đi đến đâu, ánh mắt của cô cũng nhìn theo đến đó, sợ thừa dịp cô không chú ý mà ôm đứa bé đi mất.

Thật ra ngay từ đầu bà Mục đã muốn ở lại đây luôn trong thời gian ở cữ này. Nhưng bà biết nếu bà muốn ở lại đây thì Tô Thần sẽ cảm thấy bất tiện, bà đi tới bên cạnh Mục Thành Quân, liếc nhìn đứa bé nằm trong lòng anh.

“Ai cha, tiểu bảo bối mở mắt rồi, hôm qua khi mà bà nội tới thăm con con còn đang ngủ nha. Không phải biết hôm nay bà nội tới nên mới vui vẻ như vậy đó chứ?”

“Đến đây nào, để bà nội bế nào.”

Mục Thành Quân cẩn thận bế con trai sang đưa cho bà, Bà Mục ôm cháu đi đến bên giường.

“Hôm nay vốn là mấy người thân trong nhà muốn tới đây với ta, nhưng ta không muốn đưa mấy người đó theo cùng. Tô Thần, con cứ an tâm ở lại đây mà ở cữ...”

Mí mắt Tô Thần khẽ lay động.

“Được.”

“Bảo bối, ở đây có vui không? Ở đây có tốt hay không?”

“Mặc dù kém hơn ở nhà.” Tô Thần nói tiếp lời: “Con thì muốn mau chóng ở cữ xong, con muốn về nhà.”

“Đúng vậy, dù sao cũng không bằng nhà mình được.” Bà Mục vẫn tiếp tục chơi đùa với cháu trai trong ngực.

Tô Thần dựa người ngồi cạnh thành giường, bà Mục liếc nhìn, nhanh chóng giúp cô nằm xuống.

“Con cũng không thể ngồi như vậy được, sức khỏe của mình cũng phải chú ý nữa.”

Cô ngoan ngoãn nghe lời, nằm lại lên giường.

“Vâng, mẹ đối tốt với con quá.”

Bà Mục buồn cười nói: “Con đã sinh cho nhà họ Mục chúng ta một đứa cháu béo mập thế này, con chính là đại công thần của nhà họ Mục đó.”

“Chờ sau khi con ở cữ xong, con và bé Khoai Tây Nhỏ sẽ cùng trở về nhà họ Mục.”

“Bé Khoai Tây Nhỏ?” Bà Mục bật cười. “Sao lại nghĩ ra cái tên này vậy?”

“Thật đáng yêu.”

Cùng một câu nói, bà Mục nghe được ba chữ Khoai Tây Nhỏ, còn Mục Thành Quân lại nghe thấy Tô Thần nói trở về nhà họ Mục. Ánh mắt của ánh bắn về phía Tô Thần, Tô Thần không liếc nhìn anh, bà Mục cũng nhanh chóng phản ứng lại.

“Được, ở cữ xong ta sẽ tới đón các con trở về cùng ta.”

“Vâng.” Tô Thần khẽ đáp lại.

Mục Thành Quân không tức giận hỏi ngay trước mặt mọi người, anh chỉ không nói lời nào mà bước tới ban công.

Lúc trở về, mặc dù bà Mục lưu luyến không rời, nhưng trong lòng vẫn có chừng mực, Tô Thần cùng bé Khoai Tây Nhỏ đều cần được nghỉ ngơi, vẫn còn nhiều thời gian, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian.



Ngày hôm sau.

Ngay từ sáng sớm, Mục Thành Quân đã tới đây rồi.

Tô Thần nghe thấy tiếng bà Tô đang nói chuyện với anh, cô mở mắt ra, thấy Mục Thành Quân đi đến trước giường, cơn buồn ngủ của cô lập tức tan biến.

“Sao anh lại đến đây?”

“Hôm nay tôi không đến công ty, tới đây chơi với con.”

Trong lòng Tô Thần hoảng hốt, không biết có phải anh vì chuyện hôm qua mà tới hay không.

Bé khoai tây vừa uống sữa xong, mắt mở to y y nha nha, mặt mày Mục Thành Quân nhu hòa hơn, anh xoay người ôm con trai.

“Bảo bối, gọi ba đi.”

Bà Tô nhìn thấy hình ảnh cả gia đình ở chung một chỗ, vô cùng xúc động, bà lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Mục Thành Quân ngồi ở mép giường, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của đứa bé.

“Tôi nghe người ta nói sữa của cô rất tốt, bé con đến bây giờ vẫn chưa uống sữa bột thật sao?”

Anh cảm thấy cách nói chuyện này rất bình thường, Tô Thần khẽ ậm ừ, quay mặt đi.

Khoai Tây Nhỏ hơi mở mắt to hơn, sau đó lại nhanh chóng nhắm lại, khóe miệng khẽ động, dường như sắp chìm vào giấc ngủ. Mục Thành Quân nhìn thấy đôi lông mi dài như cánh quạt nhỏ khẽ lay động, có một số lời anh không muốn nói ra một lần nữa, nhưng dường như Tô Thần càng ngày càng muốn nhiều hơn, Mục Thành Quân đành phải cắt đứt vọng tưởng của cô.

“Về việc tối hôm qua cô nói muốn trở về nhà họ Mục là do cô chủ động khơi mào.”

Tô Thần đã chuẩn bị xong tâm lý, cô biết Mục Thành Quân nhất định sẽ đến hỏi tội.

“Vâng.”

“Cô không biết là rất hoang đường hay sao?”

“Tôi không cho là vậy…” Tô Thần không hề do dự chút nào trả lời, “Đây là điều mà mẹ anh đã nói ra, tôi cảm thấy bà nói rất đúng, đứa bé không thể có mẹ.”

Mục Thành Quân nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào mắt của Tô Thần, khiến cô cảm thấy da của mình đều đã căng lên.

“Cho nên, cô muốn tới nhà họ Mục?” Trong lời nói của Mục Thành Quân mang theo ý cười lạnh.

Tô Thần khẽ nắm chặt tay.

“Mục Thành Quân, đứa bé là của anh, cũng là của tôi, nếu tôi đến nhà họ Mục thì tôi cũng không cần phải rời khỏi nó nữa...”

“Tô Thần!” Mục Thành Quân ngắt lời cô: “Nếu tôi không chặt đứt sự si tâm vọng tưởng của cô thì có phải cô nghĩ rằng mình sẽ đạt được vị trí mợ cả của nhà họ Mục có phải hay không?”

“Chẳng lẽ không được sao? Mẹ của anh đã chấp nhận tôi.”

Mục Thành Quân bị câu nói của cô chặn họng. Quả nhiên Tô Thần vẫn luôn hoang tưởng, điều này khiến anh phải liếc nhìn người phụ nữ này một lần nữa. Khi cô mang thai vẫn luôn biểu hiện không muốn tranh đoạt gì, tất cả đều là giả dối hay sao?

Cũng đúng thôi, làm gì có ai lại không muốn vị trí mợ cả nhà họ Mục kia chứ?

Anh cho cô nhà, cho cô tiền, so sánh với cơ ngơi của nhà họ Mục thì quả thực không đáng được nhắc tới.

“Tô Thần, tôi tin năng lực nhận thức của cô quá kém, có những việc không cần tôi phải nói tới lần thứ ba. Mẹ của tôi làm sao có thể muốn như vậy được, đây có thể là ý của bà, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận để cô bước vào nhà họ Mục.”

Trên mặt Tô Thần biểu lộ sự uất ức: “Tại sao? Cho dù anh không có tình cảm với tôi, nhưng vì đứa bé cũng không được sao?”

“Vì đứa bé mà bản thân phải chịu thiệt?”

Tô Thần thật sự muốn trực tiếp mắng chửi xem rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt thòi? Vì muốn che dấu suy nghĩ muốn mang đứa bé đi trốn của mình mà cô chỉ có thể phóng đại cái goi là dã tâm gì đó, như bây giờ vậy, Mục Thành Quân cho rằng cô muốn bước chân vào nhà họ Mục, như vậy anh sẽ không còn nghi ngờ việc cô sẽ bỏ trốn với Khoai Tây Nhỏ mà bỏ lại vinh hoa phú quý phía sau nữa.

“Vậy thì... trước đó tôi tới nhà họ Mục ở với Khoai Tây Nhỏ một thời gian có được hay không?”

“Chờ qua rằm tháng sau tôi sẽ đưa nó trở về, còn cô...” Mục Thành Quân không hề cho Tô Thần bất cứ hi vọng nào. “Nếu cô ngoan ngoãn ở đây mấy tháng cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt, tiền bạc cô không cần phải lo lắng gì hết.”

“Nhưng bé con nhỏ như vậy bắt buộc phải dùng sữa mẹ để nuôi nó chứ.”

“Tự tôi sẽ có sắp xếp cho nó, chỉ cần có tiền là được, chuyện này cũng không phải việc gì to tát.”

Tô Thần vừa nghe người đàn ông trước mặt nói như vậy thì càng thêm bất bình.

“Mục Thành Quân— “

“Được rồi, chúng ta không cần phải tranh cãi trước mặt trẻ con, dù sao chuyện này vốn có qua có lại, tôi mong rằng cô sẽ không vi phạm.”

Dứt lời, anh ôm Khoai Tây Nhỏ đứng dậy, bước ra ngoài vài bước, ánh mắt vẫn nhìn về hướng cách đó không xa.

Tô Thần nằm lại trên giường, trong lòng rối như tơ vò, cô biết xung quanh nơi này không chừng còn có người của Mục Thành Quân, thời gian ở đây trôi qua từng ngày muốn mang đứa bé đi còn khó hơn so với lên trời.

Nếu đến lúc đó mà cô vẫn chưa trốn đi được thì cũng đành phải vạch mặt thật với Mục Thành Quân, phải đưa nhau lên tòa mà thôi.



Hoàng Đỉnh Long Đình.

Lão Bạch ôm theo không ít tư liệu vào trong phòng, Hứa Tình Thâm vừa chạy bộ xong, mồ hôi đầm đìa chuẩn bị đi lên lầu.

Tưởng Viễn Chu vẫy tay gọi: “Vợ à, lại đây.”

“Sao vậy?”

“Bà Tưởng, chuyện hôn lễ đã chuẩn bị khá tương đối rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi nên cần tham khảo một chút cách nhìn của em, ví dụ như hoa của cô dâu, em thích loại nào hơn?”

Hứa Tình Thâm dùng khăn lông lau khô sạch sẽ mồ hôi trên trán, cô tiến lên trước xem đống ảnh được bày trên bàn, nhiều loại hoa cô dâu được bày ngay trước mắt cô. Tất cả cũng không khác nhau nhiều lắm, Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Tùy đi.”

Vừa nghe những lời này, khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu xanh mét, lông mày nhíu chặt: “Tùy sao?”

“Ừ, tất cả đều được, mỗi cái đều thích một chút.”

“Tình Thâm,” Tường Viễn Chu nhấn mạnh.”Đây là hôn lễ của chúng ta, là hôn lễ đó!”

Anh đã phải đợi lâu như vậy, chuẩn bị lâu đến vậy rồi!

“Em biết mà…” Hứa Tình Thâm cười nói. “Lão Bạch đã kết hôn từ lâu rồi, chẳng lẽ em sẽ cho rằng anh ấy chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho chính mình hay sao?”

“Anh mặc kệ, em phải chọn một cái mình thích nhất đi.”

Hứa Tình Thâm không phải không muốn tự chọn một cái, mà là mấy tháng nay cô đã bị giày vò đến sắp phát điên lên rồi.

Hôm nay thì là hoa cô dâu, hôm qua thì là vào ngày kết hôn cô muốn mặc quần áo lót màu gì, hôm trước là cái gì nữa đó... A là muốn dùng hoa vải hay dùng hoa thật trang trí bảng tên!

Hứa Tình Thâm hít thở kiềm chế cơn giận, cầm một quyển ảnh lên lật qua vài lần, sau đó chỉ vào một tấm hình.

“Cái kia đi, trông đẹp.”

“Miễn cưỡng!”