Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 116: Học viện tiêu rồi




Tưởng Niệm Lăng bị người ta dẫn ra giữa sân, mới vừa được đem ra khỏi phòng, hai mắt trở nên đau đớn, cả người không khỏe. Nhưng cô không được nghỉ ngơi, cũng không cho phép bản thân bỏ cuộc, nơi này là chiến trường của cô, cô nhất định phải chiến đấu.

Cô bị kéo lên, cả người đều mặc đồng phục học viện, cả người đều chỉnh tề sạch sẽ, tỏa ra hương vị thanh thuần, cùng với những hình ảnh dâm loạn trên mạng hoàn toàn bất đồng.

Lão sư phía trước bỗng xoay người nói với cô: "Trường học đặc biệt dẫn ba mẹ em tới đây, tôi tin em sẽ không làm họ thất vọng, đúng không?" Tưởng Niệm Lăng giống như bị sét đánh, trong lòng phẫn nộ không ngừng dâng lên. Thế nhưng, lại lợi dụng ba mẹ cô tới đây ép buộc cô, lợi dụng chiêu này để làm cô ngoan ngoãn nói những lời được dạy trước. Bức cô vào khuôn khổ.

Nếu cô nói ra chân tướng, ba mẹ vất vả lắm mới cho cô vào học viện này, bọn họ sẽ tự trách bản thân lắm. Đều nói, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha. Không thể nghi ngờ, sau này ba mẹ cô sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, sẽ bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ, nói này nói kia. Cô, không thể không nói câu xin lỗi.....

Mọi người phía dưới bắt đầu tập trung về phía sân khấu. Tưởng Niệm Lăng cúi gầm đầu, tóc tai che khuất khuôn mặt, cái gì cũng nhìn không thông. Từng bước đi bây giờ đối với cô nặng như đường có trải đá. Nội tâm Tưởng Niệm Lăng không khỏi đấu tranh dằn vặt. Cô càng nghĩ càng tỉnh, con đường phía trước quá mê mang.

Cô không cần mặt mũi, từ trước tới giờ vẫn không màng. Cô hiện giờ bị người khác đối xử như một cô gái dâm đãng tằng tịu với lão sư để nâng cấp thành tích. Tương lai tốt đẹp đối với cô không còn quan trọng nữa rồi. Nếu làm theo những lời họ bảo, cô khẳng định không còn tương lai, cũng không có cơ hội thay đổi. Như vậy, cớ làm gì cô không nỗ lực chôn bọn chúng theo cùng?

Một tia ân hận đối với cha mẹ lúc này hoàn toàn sụp đổ.

Con xin lỗi, ba mẹ.

Tưởng Niệm Lăng tiếng lên về phía micro. Cô tùy ý liếc mắt nhìn qua những vị lãnh đạo đã từng cùng cô có quan hệ.

Cô chết rồi, bọn họ trốn tránh được nội tâm bản thân sao?

Chủ nhiệm sở nhìn Tưởng Niệm Lăng, gật đầu, nhìn cô biểu tình trầm tĩnh, không có ý phản kháng, hài lòng, quay về phía truyền thông lên tiếng: "Vị này chính là một học sinh tôi coi trọng. Mong mọi người có thể hiểu, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn chưa trưởng thành, mong mọi người thông cảm. Đừng nói quá nhiều điều làm con bé khó xử."

Phóng viên gật đầu, vẻ mặt dung hòa, trong lòng lại nghĩ khác, vị thành niên thì thế nào? Cũng đã lên giường với người khác không phải sao? Bề ngoài đơn thuần, bên trong lại làm chuyện hổ thẹn. Hai chữ nữ sinh đã bị phế rồi, mọi người chỉ quan tâm đến sự thật bên trong mà thôi. Cô ấy hết giá trị lợi dụng rồi cũng bị đá đi thôi.

Tưởng Niệm Lăng nâng mặt, phía dưới có nhiều đôi mắt khinh miệt nhìn cô, đôi tay phẫn nộ mà nắm chặt váy, chống đỡ sự tổn thương trong lòng.

Cô nhất định không thể ngã xuống.

Chủ nhiệm sở gật đầu, phóng viên bắt đầu lên tiếng:

"Vị bạn học này, có phải bạn là nữ chính trong những bức ảnh đó không?"

"Bạn học, xin hỏi là bạn tự động câu dẫn những vị lão sư đó sao? Hay là bị ép? Bọn họ có cưỡng bách em không?"

"Bạn học, làm như vậy không cảm thấy hổ thẹn với ba mẹ với lương tâm hay sao?"

"Mục đích của em làm ra những việc đó là vì thành tích học tập hay sao?"

"Tại sao em không tìm các bạn học cùng lứa mà lại tìm các lão sư?"

"Thiên tính tình dục của em đặc biệt sao?"

"Em sẽ rời khỏi học viện hay vẫn tiếp tục ở lại?"

.......

"Có phải ba mẹ em luôn dung túng những hành vi này của em hay không?"

Một đám người không chút lưu tình, hỏi thẳng những vấn đề hổ thẹn, thẳng tắp ném đá vào người Tưởng Niệm Lăng. Giống như cô đang bị lăng trì. Cô chịu đựng, nhưng mà họ cứ nói về ba mẹ cô, phẫn nộ cứ thế mà tuôn ra ào ạt.

Các vị lão sư phía sau sắc mặt cũng khó coi, vấn đề này hỏi một người thường cũng chưa chắc đã chịu được. Hiệu trưởng thần thái bỗng nhiên thâm trầm, khó chịu với những việc đang xảy ra.

Một lúc sau, Tưởng Niệm Lăng há miệng thở dốc, nâng lên khuôn mặt nhợt nhạt, trong mắt đều là âm trầm tức giận, cười lạnh: "Ha ha...."

"Các người rõ ràng trong lòng đã có đáp án, hà tất giả nhân giả nghĩa hỏi những vấn đề này. Dù sao trở về, những gì các người viết, những gì đăng lên báo ngày mai cũng không phải các người có quyền quyết định. Nhìn xem, các người nhìn người khác với ánh mắt khinh thường. Các người khác tôi sao? Bộ dạng các người đều là rác rưởi, mỗi người ở đây cố gắng chứng minh bản thân có đạo đức tốt, là người chính trực. Vậy thì các người đứng lên đưa chuyện này ra ánh sáng đi?"

"Nam nữ hoan ái, là tôi tình anh nguyện, chuyện đó có liên quan gì tới các người? Sao không ở nhà lo cho bản thân đi lại đi xen vào chuyện người khác?"

Chủ nhiệm sở sắc mặt đại biến, lập tức tiếng lên muốn giật lại micro trong tay cô. Bị cô nhanh chóng trốn thoát. Sau đó, Tưởng Niệm Lăng nhìn một vòng xuống dưới, nhìn một lượt, phóng viên cũng tốt, học sinh cũng vậy, đều là cùng một dạng.

"Học viện Hạnh Phúc thì sao? Ha ha, tôi nói cho các người biết, trên thế giới này, nơi này không phải là hạnh phúc, mà là tính phúc. Chỉ người các người có quyền có thế, có thân cư địa vị cao, họ muốn làm chết các người, cũng phải cắn răng chịu đựng. Hành vi đáng tởm nhất là đám nữ sinh ở đây lại vì cái quyền lực đó mà bò lên giường đàn ông. Chỉ cần họ muốn, các cô ấy sẵn sàng mở ra hai chân mà bị làm."

"Ha ha. Các người nói tôi ghê tởm, tất cả chúng ta đều giống nhau."

Tưởng Niệm Lăng nói chuyện có chút ngông cuồng, hai mắt đỏ đậm, hai người lãnh đạo phía sau tiếng lên đoạt lấy micro của cô. Đem cô kéo về phía sau, muốn che những máy quay máy chụp ở phía dưới. Nhưng cô hét lên, điên cuồng phản kháng lại.

"Các người ghê tởm, cái trường này cũng ghê tởm, các người đều đáng chết. Các người chắc chắn không chết được tử tế. Các người......"

Từng tiếng thê lương mắng người vang lên, bén nhọn chói tai, giống như ma chú quanh quẩn khắp sân thể dục.

Sân thể dục bây giờ đột nhiên ồ lên.

Nhà lãnh đạo: Cái đứa điên này, học viện tiêu rồi.

Học sinh: Xong rồi, xong hết rồi.

Phóng viên: Tin tức lớn, tin tức nóng.

Mọi cử động ở trường nhanh chóng phát ra bên ngoài, hiệu trưởng trong một phút, từ một người được mọi người ca tụng khen ngợi, giờ giống như già thêm chục tuổi. Hắn làm đời này, quyết định vào học viện này là sai lầm nhất.

Sân thể dục một mảnh hỗn loạn, Tưởng Niệm Lăng đi rồi bây giờ mọi thứ giống như nổ tung. Bọn học sinh nhanh mồm nhanh miệng bàn luận, có người kích động kêu to, có người gào khóc, có người thấp thỏm lo âu. Lão sư ngày thường đều lãnh đạm giờ đều nôn nóng, học viện không ổn, bọn họ cũng tiêu luôn.

Thẩm Quân và Trạm Quang đều lẳng lặng đứng một góc, toàn bộ học sinh Linh Ban đều trầm mặc, so với vài âm thanh ồn ào bên cạnh hoàn toàn không đồng nhất. Thực mau, truyền thông đưa tin rầm rộ, sét đánh không kịp bưng tai, toàn bộ bộ mặt chân thật nhất bị phơi bày ra ánh sáng.

Thẩm Quân từng câu từng chữ đều nghe Hệ Thống báo cáo lại, so với những dự định ban đầu, và những gì ngày hôm nay Tưởng Niệm Lăng làm, có thể nói là đúng đến tám chín phần.

Mọi thứ đều, xấu xí, dơ bẩn, bất kham, bất trị.