Sắc Màu Ấm

Chương 85: Mạch Nha và Trần Úc (bốn) Khoảng cách




Đối với chuyện kết hôn, Giản Tang Du và Thiệu Khâm cũng không có ý kiến gì, bọn họ cũng không phải người có tư tưởng môn đăng hộ đối. Hơn nữa, bọn họ nhìn thấy Trần Úc lớn lên, nên cũng thuận tai thuận mắt hơn.

Chỉ là, Thiệu Khâm có một lần bí mật nói chuyện với Mạch Nha “Con khẳng định Trần Úc là người con muốn chung sống cả đời phải không? Kết hôn là chuyện thận trọng, nếu không có trách nhiệm, không những hại mình mà còn hại cả Trần Úc.”

Mạch Nha hạ mi mắt, suy nghĩ thật lâu, không ngờ cậu lại phát hiện thì ra cậu cũng không hề bài xích ý nghĩ kết hôn với Trần Úc. Hơn nữa, cậu cũng không nghĩ là sẽ đem Trần Úc tặng cho Bạc Diệp Nam.

“Con nhất định phải kết hôn với cô ấy.”

Hôn lễ lập tức được cử hành. Đương nhiên gia đình của Trần Úc không ai đến, Trần Úc cũng không báo với bọn họ. Cô vốn nghĩ, sau đó sẽ cùng với Mạch Nha về nói với cha mẹ, ai ngờ cô vừa mở miệng đề nghị, Mạch Nha lập tức bày ra vẻ không hứng thú “Anh chỉ có vài ngày phép, không kịp đi đến chỗ xa như vậy.”

Trần Úc liền mím môi không nói nữa. Ngồi bên bàn trang điểm tháo trang sức, chải mãi không ra lớp keo xịt tóc trên đầu. Cô đi vào phòng tắm gội nhiều lần mới sạch sẽ. Chờ lúc cô đi ra, Mạch Nha đã ngủ. Đêm tân hôn, tâm tình của Trần Úc vốn khẩn trương, bây giờ lại như bong bóng xì hơi, từ từ xẹp xuống.

Cô mặc áo ngủ tơ tằm dài tới chân, nằm xuống kế bên anh. Bên cạnh cô là người đàn ông cô thích, bây giờ là chồng của cô. Nhưng cô vẫn cảm thấy xa không thể chạm, không dám chạm đến dù chỉ một chút.

Ngủ đến nửa đêm, cô mới giật mình, cảm giác bị đè ép đến không thở nổi, mở mắt nhìn người đàn ông nằm ở trên thân mình, đáy mắt tối đen như có ngọn lửa bùng cháy.

Ngón tay của cậu nóng bỏng, vuốt ve lên vùng nhạy cảm đang khô cằn của cô.

Trần Úc nhanh chóng cảm thấy khẩn trương, nhắm mắt lại theo bản năng.

“Nhìn anh.” Giọng của cậu không chút nhiệt độ, lạnh lùng vang lên. Một tay nắm lấy cằm của cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, từ từ cúi người bắt đầu hôn cô.

Đây là nụ hôn thứ hai, lúc bắt đầu quyết định kết hôn, bọn họ cũng không có bất cứ hành động thân mật nào.

Đầu lưỡi của cậu linh hoạt trượt trong miệng của cô. Trần Úc không biết phải làm sao, cô cũng hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào. Toàn thân cô bị cậu vuốt ve nóng rực, nơi tư mật cũng dần dần ẩm ướt, càng lúc càng cảm thấy trống rỗng.

Cậu tiến vào không hề báo trước, vô cùng mạnh mẽ, lần sau tàn nhẫn hơn lần trước. Trần Úc đau đến nhíu mày, nghiêng đầu tránh né khuôn mặt anh tuấn đang đầm đìa mồ hôi của cậu.

Cô sợ nhìn thấy cảm xúc trong mắt cậu, ánh mắt chăm chú đó đang nhìn chính cô ư?

Hai bộ phận dính liền dần dần ướt át chảy nước. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thở dốc trầm thấp quyến rũ của cậu, thỉnh thoảng hòa vào cùng tiếng nước hoan ái vang dội. Gương mặt Trần Úc hơi ửng đỏ, hai tay cô do dự ôm lấy chiếc lưng rắn chắc của cậu.

Cậu càng lúc càng hăng hái, mỗi lần đều đi vào nơi sâu thẳm nhất. Trần Úc không kiềm chế được từng tiếng rên rĩ của mình. Lại bị cậu ngậm lấy đôi môi, mãnh liệt cắn nát môi cô. Trần Úc cảm thấy cậu không thích nghe tiếng của mình. Có lẽ…. Điều đó đã kéo cậu trở về thực tế…

Trần Úc liền ôm chặt lấy tấm lưng đang di chuyển của cậu. Mặc cho cậu ở trong cơ thể của cô đi đến đỉnh điểm.

Mạch Nha cũng không hiểu cảm giác của mình đối với Trần Úc thế nào. Cậu với Diệp Ân vướng mắc nhiều năm như vậy, đã không hiểu nỗi tình cảm đối với Diệp Ân là gì? Giống như là yêu Diệp Ân và đối xử tốt với cô ấy đã trở thành một bản năng.

Cho đến khi cậu phát hiện bản thân không thích Trần Úc gần gũi với người đàn ông khác, không thích cô nhìn người đàn ông khác, nhưng hành động quái dị này làm cho cậu bất an.

Cậu không hiểu rõ. Nhưng cậu vẫn tình cờ nhớ tới Diệp Ân, đây chắc không nói lên rằng cậu vẫn yêu Diệp Ân chứ? Mạch Nha không muốn suy nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ, vợ của cậu là Trần Úc. Trần Úc ngoan ngoãn luôn vâng lời, cậu cần người phụ nữ như thế.

Tình cảm dày vò như Diệp Ân, cậu đã không chịu nỗi nữa.

Cho nên có yêu Trần Úc hay không cũng chẳng sao cả?

Sau khi kết hôn với Trần Úc, sinh hoạt cũng không có nhiều thay đổi. Bọn họ đã sống cùng nhau nhiều năm, bây giờ chỉ là cùng ngủ trên một cái giường thôi.

Tính cách của Mạch Nha, không hề đòi hỏi vô độ chuyện giường chiếu. Mỗi lần cũng chỉ vài lần. Trần Úc nghĩ có lẽ vì cậu vẫn có chút kháng cự với việc phát sinh quan hệ với cô. Nhưng cô cũng không cưỡng cầu. Sau khi kết hôn, cô rất tận tâm đối với Mạch Nha, đối với Thiệu Khâm và Giản Tang Du lại càng thêm hiếu thuận.

Mạch Nha cũng có vài lần ở nhà trong một thời gian ngắn. Lúc đó cậu cũng thường mua quà khiến Trần Úc ngạc nhiên. Cậu và bánh trôi nhỏ đi lên lầu, bánh trôi nhỏ thấy trong tay cậu ôm một bó hoa bách hợp to, cười tít mắt nói “Anh, anh nên đối xử với chị dâu tốt một chút. Chị dâu chỉ là ngại ngùng nên không nói, không có phụ nữ nào lại không thích hoa.”

Mạch Nha không đáp lời. Trong lòng cậu nghĩ, cậu đối với Trần úc có chỗ nào không tốt? Không đánh cô cũng không mắng cô cơ mà.

Mới đi đến cửa phòng, cậu và bánh trôi nhỏ nghe thấy Trần Úc đang nói chuyện điện thoại. Giọng nói kìm nhỏ, nhưng vẫn có thể truyền vào lỗ tai bọn họ

“Cha, con thật không có nhiều tiền như vậy , em trai đi học cũng sẽ không tốn nhiều tiền thế mà.”

“Con biết… không được, con đã thiếu nhà họ rất nhiều, không thể lại đòi tiền bọn họ.”

“Không phải, con không có, con vẫn muốn quay về gặp mọi người… Tiền của Thiệu Y Hàm là của anh ấy, con không đụng tới… Không có, anh ấy có cho con nhưng con không muốn đụng tới, con có tiền lương của con.”

“Con biết, con sẽ nghĩ cách rồi gọi lại.”

Trần Úc cúp điện thoại,ngồi trước cửa sổ ngẩn người. Mạch Nha và bánh trôi nhỏ chỉ có thể nhìn bóng lưng thẩn thờ của cô. Bọn họ cũng có thể đoán được cuộc trò chuyện không hoàn chỉnh kia đề cập đến vấn đề gì.

Chỉ là Mạch Nha không nghĩ tới, thế mà Trần Úc chưa bao giờ đụng vào tiền của cậu.

“Anh, không vào sao?” Bây giờ Bánh trôi nhỏ đã lớn, cũng có thể thấy được sắc mặt của anh trai không tốt.

Mạch Nha nắm tay thành quyền, đút tay vào túi quần đi tới cầu thang “Không vào.”

—–

Mạch Nha vẫn chờ Trần Úc mở miệng với cậu. Bây giờ bọn họ là vợ chồng, đừng nói tới vấn đề có thể giải quyết bằng chút tiền. Ngay cả chuyện khó hơn, chỉ cần cô mở miệng cậu cũng sẽ “bụng làm dạ chịu”, thay cô giải quyết.

Nhưng Mạch Nha đợi rất lâu, Trần Úc vẫn bình thường, một chút biểu hiện muốn thương lượng với cậu cũng không có.

Mạch Nha nhìn Trần Úc thay áo ngủ, không hiểu sao trong ngực xuất hiện một cơn tức giận, đứng dậy đè cô xuống giường.

Đây là lần đầu tiên dưới tình huống đèn phòng chưa tắt mà Mạch Nha lại muốn cô. Trần Úc trợn đôi mắt đen như mực, kinh hoảng nhìn cậu. Cậu kéo áo cô xuống khiến thân thể cô hiện rõ trước mặt Mạch Nha không còn gì che giấu.

Ánh mắt của Mạch Nha thâm trầm, nhìn xuống dừng ở vết sẹo trên eo.

Cậu đưa tay nhẹ nhàng vuốt, giọng nói có chút run rẩy “Sao lại có vết sẹo này?”

Trần Úc bất an cúi xuống, không né tránh, nhỏ giọng nói “Lúc trước ở nhà của cậu, bị mợ đánh.”

Mạch Nha nhìn vết sẹo trắng kia, trong lòng đau đớn. Cậu nhớ Trần Úc đã ở nhà mình rất lâu rồi, vậy mà vẫn có vết sẹo này, đây là vết thương sâu như thế nào.

“Sao không nói với anh?” Đáy mắt Mạch Nha đỏ lên, chống hai tay nhìn cô, khàn giọng dỗ dành “Úc, em … có tin anh không? Anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.”

Trần Úc an tĩnh nhìn cậu, sau đó đưa tay ôm cậu, chủ động hôn lên môi cậu “Vâng, em biết.”

Trần Úc vẫn không nói gì. Mạch Nha chưa bao giờ biết rằng bản thân mình chẳng có chút đáng tin nào ở trong lòng cô. Cậu vội vàng xuyên qua cô, dùng hết sức giữ lấy cô, đâu đó trong lòng lại lo âu khủng hoảng.

Giống như cậu chưa từng biết cô gái này. Cô vẫn nghe lời, nhưng tâm tư lại giữ hết sức kín kẽ.

Trần Úc nhìn khoản tiết kiệm của mình. Thời gian cô đi làm rất ngắn, bỏ qua chi tiêu trong gia đình, mua quà cho Thiệu Khâm và Giản Tang Du, còn chi tiêu cho bản thân, còn lại đều gởi ngân hàng, cũng chỉ có bốn chục ngàn nhân dân tệ.

Trần Bưu mới mở miệng đã nói muốn một trăm ngàn tệ, hơn nữa lại nói đã hỏi thăm qua người trong thôn, Thiệu Gia có rất nhiều tiền, hơn nữa ông cha còn làm quan chức…

Trần Úc không muốn nói với Mạch Nha. Cô biết cha cô rất tham lam, càng biết đây là một cái động không đáy, vĩnh viễn cũng không thỏa mãn.

Cô cố gắng muốn kéo gần khoảng cách với Mạch Nha, nhưng vẫn không được.

Cho dù cô có ra khỏi núi, cho dù cô thay đổi bản thân, hoàn cảnh sau lưng cô vẫn không cách nào thay đổi. Bọn họ giống như có một rào cản vô hình, vĩnh viễn ngán đường cô đi tới thế giới của Mạch Nha.

Trần Úc chưa từng tuyệt vọng như vậy. Sáu mươi ngàn đối với Thiệu Gia chỉ nhẹ như lông hồng. Nhưng đối với cô… Thậm chí Trần Bưu còn đe dọa cô, nếu không đưa tiền thì phải sắp xếp cho em trai vào công ty của Thiệu Khâm.

Trần Úc không thể nào lại để cho người trong nhà làm liên lụy tới nhà Thiệu Khâm. Cô đã thiếu nợ bọn họ quá nhiều.

Trần Úc không có cách nào nữa, đành màng hai chiếc lắc tay đi cầm. Hai chiếc này là sau khi cô vào công ty Thiệu Khâm, vì giữ thể diện cho nhà họ Thiệu, dù không hợp nhưng cô vẫn mua.

Trần Úc cầm lắc xong , lúc đi vào thang máy mới nhẹ thở ra, thêm với nửa tháng tiền lương, cuối cùng cũng có thể gom đủ.

Cửa thang máy lại mở ra, Trần Úc ngẩng đầu nhìn theo thói quen, nhìn thấy người đối diện, cô hoảng sợ, lại nhìn tới người bên cạnh, trái tim rơi xuống.

“Trần Úc, tình cờ ghê.” Diệp Ân thấy cô vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới vừa về nước đã gặp cô.

Trần Úc nắm chặt các ngón tay trong lòng bàn tay lại, nhìn thấy Mạch Nha bên cạnh Diệp Ân, cố gắng cười thoải mái “Cô đã về à?”

Diệp Ân gật đầu, đứng ở bên cạnh Mạch Nha vẫn là cảnh tượng trai tài gái sắc, hài hòa như cũ “Bởi vì không thể quên được người nào đó, nên phải quay về.”

Lúc cô nói chuyện, trên mặt mang theo ý cười thẹn thùng. Lần đầu tiên Trần Úc nhìn thấy cô ấy để lộ vẻ mặt này. Cô đứng ở góc cũng không biết nên làm thế nào, thang máy đóng cửa lại khiến cô sắp không thở nổi.

Dường như Diệp Ân chưa biết chuyện bọn họ kết hôn, vẫn nói chuyện với Mạch Nha, Mạch Nha trả lời rất ít, lâu lâu lại nói vài chữ.

Trần Úc cụp mắt nhìn xuống đất suy nghĩ, không tham gia với bọn họ.

Cửa thang máy lại mở ra, Trần úc lại chết đứng bên trong, quên cả chuyện đi ra ngoài, DIệp Ân tò mò quay đầu nhìn cô “Không đi sao?”

Trần Úc ngẩng đầu nhìn bọn họ, miễn cưỡng cười nói “À, tôi đột nhớ đã để quên chút đồ, mọi người đi trước đi.

Mạch Nha vẫn trầm mặc nhìn cô. Trần úc có thể cảm giác được tầm mắt của cậu, nhưng không dám ngẩng lên nhìn lại. Chồng của cô và mối tình đầu gặp mặt, cô lại không thể làm được gì.

Cô đúng là thật đáng buồn.

Nhưng có thể trách ai được. Cô biết cậu không thích cô, nhưng vẫn muốn lấy cậu. Sau cùng không thể làm cho cậu yêu mình, chỉ có thể trách bản thân vô dụng!

Cửa thang máy khép lại, vẻ mặt kiên cường ngụy trang của Trần Úc liền sụp đổ. Cô ngồi ở góc thang máy. Lần đầu tiên cô bật khóc thật to, trước kia ăn đòn nhiều như vậy cũng không làm cho cô khóc thương tâm đến thế. Bây giờ lại cảm thấy thế giới của mình đã sụp đổ tất cả.

Cô đã thấy rõ hiện thực.

Giấc mộng của cô nên tỉnh giấc, cô vẫn là cô bé quê mùa miền núi. Thế giới của Mạch Nha đã khiến cô tổn thương quá nhiều.