Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 85




Tống Á không giành với Liên Hạo Đông mà đi xem Trần Hiểu Sắt. Cô mở miệng nói: "Cảm ơn anh! Tống Á, nếu không có anh có lẽ hôm nay tôi chết rồi."

Tống Á trách cô: "Hiểu Hiểu, em hẳn nên giữ gìn sức khỏe của mình, phải biết em mà bị bệnh thì chỉ có em đau thôi."

Cô thở dài: "Tôi muốn chắc? Tôi cũng không muốn mà."

Khi Tống Á chạy tới thì cô biết đã không giữ được đứa bé.

Nhưng tiếng gõ cửa của anh ta lại kích hoạt lòng cô. Cô thấy được tương lai trong phút chốc. Liên Hạo Đông dẫn một đứa trẻ đi qua đi lại trên biển, cô đi theo vui cười bên cạnh anh. Bên cạnh còn có Phi Hồ bảo vệ bọn họ, còn có Tiểu Sửu Sửu vui đùa nghịch ngợm dọc đường.

Không được, cô nhất định phải sinh đứa bé này. Cô nhịn đau, mở cửa cho Tống Á, sau đó ôm anh ta, nói: "Tống Á, cứu tôi, cứu đứa bé với."

Tống Á nhìn ánh mắt vô cùng lo lắng của cô, không nói câu nào, lập tức ôm cô lên chạy ra ngoài. Phải biết hôm nay anh ta chỉ có thẻ dùng tay trái, tay phải còn đeo băng.

Lúc cô nằm trên giường cấp cứu được đẩy vào phòng cấp cứu thì níu tay bác sĩ nói: "Bác sĩ, có thể giữ được đứa bé không?"

Bác sĩ an ủi: "Chúng tôi sẽ cố hết sức, yên tâm đi."

Vì vậy một cuộc phẫu thuật khá dài bắt đầu.

Phòng bệnh của cô là phòng đơn, Liên Hạo Đông sắp xếp một căn phòng có buồng trong, bên ngoài có thể che người vào thăm lại. Anh vừa chăm sóc cô vừa nhìn Tống Á chằm chằm. Anh tức mà không có chỗ trút. Anh rất muốn đánh bể đầu Tống Á nhưng anh ta đã cứu vợ anh, anh còn cần phải cảm ơn người ta.

Y tá tới, đuổi hai người đẹp trai theo hai kiểu khác nhau này ra ngoài, nói: "Một người ở lại, một người ra ngoài."

Trần Hiểu Sắt nhìn Tống Á, nói: "Tống Á, anh về đi. Anh còn bị thương, không thể bị mệt được!"

Tống Á cũng biết không tranh thắng được Liên Hạo Đông nên đi tới, định sờ mặt cô. Liên Hạo Đông dùng ngón tay khẽ búng, đẩy tay Tống Á ra, nói: "Không cần cả tay trái à?"

Tống Á nhịn, chỉ hỏi: "Có cần anh giúp gì không? Anh có thể làm giúp em."

Cô nói: "Có một việc, phiền anh gọi cho ba tôi, bảo mẹ tới chăm sóc tôi."

Tống Á đi rồi thì cô nhắm mắt ngủ. Cô rất không muốn nói chuyện với người đàn ông trước mắt.

Anh cũng không so đo lời vừa rồi của cô, sờ trán cô, hỏi: "Có phải điều hòa hơi lạnh không? Anh thấy người em run lên."

Cô để mặc anh sờ, không nói câu nào.

Anh tính toán bên cạnh: "Hẳn là anh nên gọi điện cho bố vợ, sao có thể chọc ra ngoài được chứ?"

Cô không quan tâm tới anh.

Anh nghiêng người dựa vào ghế nhỏ bên cạnh nhìn cô, mệt thì ngả đầu vào giường ngủ. Tóm lại, anh không rời khỏi cô nửa bước. Một đêm này anh chăm sóc co vô cùng dụng tâm.

Anh biết cô còn ghét mình nên không quấy rầy cô, chỉ để cô ngủ thật ngon.

Lúc cô chưa tỉnh, anh tranh thủ về Hương Sơn một chuyến, bảo dì giúp việc nấu chút cháo dinh dưỡng cho anh mang tới bệnh viện.

Vương Ngọc Lam đi theo vào phòng bếp, nói: "Đừng nói cho mẹ biết tối qua con lại tới chỗ người phụ nữ đó nhé."

Anh thay bộ đồ sạch, thấy mẹ mình, vốn định mở miệng chào hỏi nhưng nhất thời nghẹn lại trong họng, không nói ra được.

Bà nói tiếp: "Hạo Đông, mẹ cảnh cáo con, đừng coi lời mẹ là gió thoảng bên tai. Mẹ sẽ không để loại con gái không biết xấu hổ đó bước vào cửa nhà họ Liên."

Anh vừa bỏ lỡ quyền làm cha, tâm trạng vô cùng không tốt, nghe mẹ nói thế thì trong lòng lại càng d%đ%l%q%đ khó chịu, nuốt giận xuống, nói: "Tối qua con đã nói với mẹ, người phụ nữ đó là con dâu mẹ, không phải phụ nữ lộn xộn gì."

"Con dâu?" Vương Ngọc Lam dùng thái độ khinh bỉ đáp.

Anh gật đầu, khẳng định câu kia của mình. Anh vội vào bệnh viện thăm vợ, đi rất vội vàng.

Bà nói với theo: "Vì sao? Chẳng lẽ lời mẹ không xuôi tai à? Nói sai rồi à? Lúc còn trẻ con bé kia đã làm chuyện quá mức như vậy, bây giờ có tốt hơn là mấy? Mấy ngày cô ta về đã làm gì? Cho rằng mẹ không biết à?"

Anh đứng lại, lẳng lặng nghe lời mẹ nói, sau đó ngoảnh đầu, nói một câu: "Là Trương Thiểu Vân nói phải không?"

Vương Ngọc Lam hối hận mình nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, không nghĩ người nghe lại nghĩ tới Trương Thiểu Vân nhưng cố tình anh lại nghĩ tới cô ta. Anh không nể mặt gì mà vạch trần sự việc một cách trực tiếp.

"Làm chuyện không đứng đắn, cấu kết với người đàn ông khác làm bậy, chính là không tuân thủ nữ tắc. Sao có thể để người phụ nữ như vậy làm mẹ?"

Anh biết có đôi khi lời mẹ vẫn sắc bén nhưng không ngờ bà lại nói khó nghe như vậy? Không tuân thủ nữ tắc? Vợ anh hoạt bát đáng yêu, chân thành hiền lành, tấm lòng trong sáng vô tư. Anh yêu cô, cũng tôn trọng cô nên bất cứ ai cũng không thể sỉ nhục cô, kể cả mẹ anh.

Anh trả lời: "Mẹ, đừng như vậy! Hiểu Sắt là người con yêu. Tuy cô ấy có khuyết điểm nhưng những thứ đó cũng không xóa hết được ưu điểm của cô. Bề ngoài cô ấy hơi kém nhưng nội tâm kiên cường, hơn nữa cô ấy cũng vẫn trưởng thành với con. Hoạn nạn chúng con cùng trải qua không phải ai cũng hiểu được đâu."

"Chuyện trước mắt mà còn oan à? Con dám nói người trong tranh không phải cô ta? Dám nói không biết người ôm vai cô ta trên báo?"

Lời này không thể nghi ngờ gì là đã kích thích lòng tự trọng đàn ông của Liên Hạo Đông.

Mặt anh hơi hiện lên sự giận dữ, bắt đầu đánh trả lời mẹ một cách trực tiếp: "Mẹ, cô ấy không phải như người nói. Người luôn có trái tim nhìn thấu mọi việc, ánh mắt tinh tường nhìn xa, sao có thể bị một người phụ nữ hẹp hòi nhiều chuyện đầu độc chứ?"

Những lời này của anh liệt mẹ anh vào hàng phụ nữ nhiều chuyện.

Vương Ngọc Lam bị lời anh chọc giận, lùi lại từng bước một. Hai đứa con trai của bà từ bé đã kiên quyết như vậy, lão đại có khổ thì nuốt vào bụng, lão nhị có khổ thì cả nhà sẽ chịu khổ theo. Mặt anh vẫn luôn đen tới mức người khác không nhìn được, chủ động đầu hàng.

Liên Hạo Đông dứt lời thì ra ngoài lần nữa.

"Liên Hạo Đông, hôm nay con dám ra khỏi cửa này thì cắt đứt quan hệ mẹ con." Thật dứt khoát.

Anh xoay 180 độ, xoay người về, chào mẹ theo kiểu nhà binh, nói: "Mẹ! Đừng để bi kịch lặp lại. Con không muốn giống cậu, trên người có máu nhà lão Vương nhưng cả đời không bước vào cửa nhà họ Liên."

Một thanh kiếm bén vô tình cắm thẳng vào tim Vương Ngọc Lam.

"Con đi đây. Con yêu người, cũng yêu vợ con. Người biết không? Tối hôm qua con mất con mình, nói đúng ra, người cũng mất đi cháu mình. Thật ra con người không xuất sắc như vậy. Anh ta bảo vệ quốc gia nhưng không bảo vệ được vợ mình tốt. Đã sai quá rồi, cho nên không thể sai tiếp nữa."

Mặt Vương Ngọc Lam không còn chút máu nhìn anh. Tên nhóc đáng ghét này, vậy mà lại khiến bà không chỗ ẩn náu.

"Biết làm quân tẩu bất đắc dĩ và cực khổ, Hiểu Sắt rất cố gắng, làm rất xuất sắc, tình yêu của cô ấy vượt lê cả sinh mệnh! Xin cho con xoay chuyển cô ấy, để đi là chút chuyện người chồng nên làm."

Anh tôn sùng bà tới vị trí tối cao, cho bà một cái mũ thật to nhưng cũng bày cho bà một cái bẫy thật sâu, như một thiên la địa võng. Trong lòng con trai bà không thể chứa nổi bất cứ người phụ nữ nào, quả thật như lời anh nói, trên người anh chảy dòng máy quật cường của nhà họ Vương bọn họ.

Bà không thể phản bác, cũng như một nữ anh hùng trên chiến trường bị đánh sụp, run rẩy xoay người, phất tay với Liên Hạo Đông.

Đi đi! Đi tìm hạnh phúc con muốn đi! Mẹ không thể sai lầm nữa, không thể sai lầm nữa.

Vương Ngọc Lam về phòng ngủ, rút một tập ảnh vô cùng cũ kỹ ra từ trong ngăn kéo, đeo kính vào, bắt đầu lật xem từng tờ.

Đó là tập ảnh của nhà họ Vương bà. Trong đó có hình quá trình trưởng thành của hai chị em bà. Vương Kỳ Thần lqđ nhỏ hơn bà chín tuổi. Kể từ khi ông sinh ra, bà chăm sóc ông như mẹ. Năm đó rất đặc biệt, tạo cho họ mối tình cảm đặc biệt. Cả nhà bọn họ làm thợ thủ công bên cạnh Cát Lâm Diên vùng Đông Bắc, trong một thị trấn trên núi.

Vương Ngọc Lam mười hai tuổi lưng cõng Vương Kỳ Thần ba tuổi cùng đi đào than đá. Trước khi than đá tới, một đám trẻ con chen nhau lấy về sưởi, mùa đông giá rét, không có núi Trường Bạch che chắn, gió mạnh tàn phá bừa bãi. Khuôn mặt mỗi đứa bị gió tạt tới mức nứt da. Vương Kỳ Thần nằm sấp trong lòng chị nói: "Chị, em lạnh."

Thấy em trai mặc quần áo cũ, lạnh tới mức run lẩy bẩy, bà đau lòng chỉ muốn khóc. Bà đưa áo khoác mình bọc kín ông, dỗ ông: "Ngoan, lát nữa than vụn ra là ấm rồi."

Vương Kỳ Thần chu cái miệng nhỏ, sưởi ấm trong lòng chị.

Một lát sau, quả thật một xe than đá lớn đổ ra bãi rác, trong có rất nhiều than đá chưa cháy hết. Nhặt số than này về còn có thể dùng tiếp. Mỗi đứa trẻ có một cái cào sắt nhỏ, gỡ những mản than vụn khói mù mịt ra, sau đó ném vào cái sọt than đen thùi lùi trên lưng mình.

Vương Kỳ Thần quá nhỏ, không hiểu chuyện, có lần lấy tay không cào, cuối cùng bàn tay nhỏ bé nóng tới mức chín cả thịt. Vương Ngọc Lam đau lòng khóc hai ngày nhưng không thể để ông ở nhà, còn phải dẫn ông theo. Bà sợ ông bị bỏng nữa nên đẻ ông ngồi xa đống than đá chơi. Nhưng chì chốc lát ông đã đi tìm chị mình. Ông lạnh.

Bà không còn cách nào, đặt ông vào sau lưng mình.

Tất cả các môn Vương Kỳ Thần học đều là Vương Ngọc Lam tự dạy. Cha mẹ bọn họ đều làm thợ thủ công, không rảnh chăm sóc hai đứa trẻ. Vì vậy buổi tối ôm ông ngủ, kể chuyện xưa cho ông đều là Vương Ngọc Lam xử lý. Ông đói, là bà nấu cơm cho ông. Ông khát, là bà cho ông uống nước. Ông bị cảm phát sốt, là bà dùng bờ vai gầy yếu cõng ông đi bệnh viện khám.

Có lần bân đêm Vương Kỳ Thần sốt tới 400, sốt tới mức sùi bọt mép. Bà khóc cõng ông đã ngất xỉu tới bệnh viện khám, mài hai chân mình đầy máu. Bà ôm áo bác sĩ, lớn tiếng xin: "Bác sĩ, bác sĩ, cứu em trai con."

Bác sĩ nhìn khuôn mặt gầy yếu của bà, an ủi: "Đứng lên mau đi. Em trai con không sao. Chúng tôi đang hạ sốt cho cậu bé."

Phải nói Vương Ngọc Lam là gì trong đời Vương Kỳ Thần? Đây là đánh tới xương cốt, máu mủ tình thâm. Bà yêu ông không thua kém gì nỗ lực với hai đứa con trai.

Bà lật từng tấm ảnh từ từ xem, cầm tấm ảnh nhỏ lúc ông ba tuổi, sau đó khoa tay múa chân một chút trên bàn, nói: "Năm đó Tiểu Kỳ hẳn là cao như thế này."

Tấm hình năm đó cực kỳ quý giá. Mỗi lần mở ra coi bà đều để thật ngay ngắn. Ở đây có hình từ lúc ông bi bô tập nói tới lúc ông tốt nghiệp đại học, còn cả hình trên TV hoặc trên tuần san học thuật mấy năm gần đây, bà đều cắt rồi dán vào, lúc nhớ ông thì lật ra xem.

Nhìn một đứa trẻ từ cường tránh dần dần đi tới già nua mà vẫn độc thân, lại không chăm sóc mình, bà có thể không đau lòng sao? Phải biết ông là em trai bảo bối bà nâng niu trong lòng bàn tay.

Lật tới tấm năm ông 26 tuổi, bà ôm tập ảnh vào lòng, ngửa mặt lên trời khóc lớn.

Một ông cụ gần 60 tuổi rốt cuộc nói ra những lời ăn năn và nhớ nhung những năm gần đây trong tiếng khóc thê lương mạnh mẽ...

Liên Hạo Đông tới bệnh viện, trong phòng bệnh có người tới thăm. Là Thường Lộ Bân. Trần Hiểu Sắt đang uống cháo anh mang tới, là cháo gạo táo đỏ, trong còn có hai quả trứng gà đã lột vỏ. Thấy Liên Hạo Đông vào, lập tức thu hồi ánh mắt cười dịu dàng lại