Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 43




Rèm chắn ngang, Liễu Chi Nhàn giải quyết công việc từ xa rồi ngủ một giấc bù giấc ngủ trưa, đến chiều dậy lại hùng hổ làm nốt cho xong việc.
Trời tối om om.
Cửa phòng bệnh bật mở, ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân, khác với tiếng đi dạo thường xuất hiện ngoài hành lang, ắt là người ngoài tới thăm bệnh.
Giường bệnh của Liễu Chi Nhàn kê sát cửa, rèm kéo nửa, cô ló đầu ra, cứ tưởng là Khang Chiêu, không ngờ người đến là mẹ anh.
Vì đã tan ca nên Khổng Mân mặc thường phục, gương mặt có nét mệt mỏi.
Khổng Mân khách khí hỏi thăm cô, không có vẻ bất ngờ khi thấy cô ở đây.
Giường bên cạnh nghe thấy tiếng thì kéo rèm ra, Lý Kinh Mạn vui vẻ gọi “dì Lỗ”, khác hẳn hoàn toàn khi trả lời câu hỏi của bác sĩ tước đó.
Khổng Mân đứng giữa hai giường, Liễu Chi Nhàn buộc rèm lên, nhân đó tham gia vào cuộc nói chuyện, không đến nỗi một mình một góc.
Khổng Mân khéo léo đưa cô vào cuộc trò chuyện, không lạnh nhạt bên nào.
Bà ấy đúng là giỏi chuyện này, chẳng trách con trai cũng như thế.
Nhưng Khổng Mân thân với mẹ con nhà họ Lý hơn nên trông Liễu Chi Nhàn càng có vẻ chiến đấu một mình.
Có vẻ khó chịu.
Cũng may là không lâu sau, “đồng minh” duy nhất của Liễu Chi Nhàn đã đến.
Khang Chiêu cũng không bất ngờ trước sự có mặt của Lý Kinh Mạn.
Không được như tưởng tượng, Liễu Chi Nhàn thất vọng.
Khang Chiêu đứng cạnh cô, bàn tay thờ ơ vuốt ve lưng cô, không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Thỉnh thoảng Lý Kinh Mạn lại nhìn sang cô – nói cho đúng là nhìn cánh tay cử động của Khang Chiêu – với vẻ khinh khỉ lạnh lùng, Lý Kinh Mạn coi cô như chiếc túi hàng fake.
Ba người phụ nữ còn đang trò chuyện “vui vẻ”, nhưng Lý Kinh Mạn lại bị bệnh đúng vị trí nhạy cảm, giờ Khang Chiêu đến, đành nói sang chuyện khác.
Bà Lý thở dài tổng kết: “Còn trẻ mà đã bệnh, đúng là xui xẻo.”
Khang Chiêu nói: “Nhìn từ gốc độ khác thì chẩn ra bệnh bây giờ vẫn tốt hơn hai năm sau khi sinh.”
Nói xong còn nhìn Liễu Chi Nhàn một cái.
Liễu Chi Nhàn lại bị cuốn vào đề tài, đáp thế nào cũng không hợp, thế là đành giả ngốc.
Bà Lý lúng túng cười: “Đúng thế, phát hiện sớm chữa trị sớm.”
Chuyện giữa Khang Chiêu và Lý Kinh Mạn đã thất bại, hồi đầu bà Lý còn tưởng là giận dỗi cãi nhau, sau đó hỏi thăm từ Vu Mặc mới biết được nguyên nhân.
Bà Lý chỉ biết đau lòng ôm đầu, mắng con gái không có đầu óc, điều kiện Khang Chiêu xuất sắc như thế mà không biết giữ.
Bà đành năng nổ tiếp xúc qua lại với Khổng Mân, hòng bắc cầu cho con gái.
Nhưng kỳ nghỉ của Khang Chiêu không cố định, cơ hội gặp nhau rất ít, về sau thì bạn tốt của bà uyển chuyển nói rằng: Khang Chiêu đã có người thích ở trấn Nam Ưng rồi.
Bà Lý ôm tâm lý cầu may, một cô gái trấn nhỏ sao địch nổi con gái bà, hơn nữa hai nhà bọn họ còn biết rõ gốc rễ, môn đăng hộ đối.
Đến tận hôm nay khi cuối cùng cũng thấy người thật, bà Lý ngẩn người, thì ra là kỹ sư làm vườn của nhà bà.
Nhưng kinh nghiệm nhiều năm đã tôi luyện nên hỏa nhãn kim tinh tự cho là đúng, bà Lý vẫn cảng thấy con người Khang Chiêu không thiếu hoa đào, đến độ tuổi cần lập gia đình thì vẫn sẽ tìm người môn đăng hộ đối thôi.
Nói không chừng hai năm nữa sẽ điều về thành phố, mối nhân duyên ở thị trấn này rồi cũng chấm hết.
Tuy bà Lý thường chê con gái, nhưng khi gặp ngoại địch thì hai mẹ con rất ăn ý đồng lòng chống địch.
Những người có mặt đều biết thân phận của Liễu Chi Nhàn, nhưng không ai chỉ ra.
Bầu không khí sượng sùng như có dòng nước ngầm cuồn cuộn.
Khổng Mân hỏi bà Lý hôm nay có phẫu thuật không, chắc không cần dùng đến giường cho người thân, có muốn về cùng không.
Bà Lý không có lý do gì để từ chối, Khổng Mân là lối thoát duy nhất của bà, dĩ nhiên bà sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hai người lớn ra về, để lại tu la tràng cho lớp trẻ.
Rèm kéo nửa, Liễu Chi Nhàn nắm tay đặt lên bụng Khang Chiêu, hỏi anh đã ăn chưa.
Khang Chiêu ôm cô, hôn lên khóe miệng cô, giọng nói quyến rũ thủ thỉ bên tai, “Đói lại rồi.”
Liễu Chi Nhàn biến thành sơn hào hải vị, bị anh gặm nhấm từng chút một.
“Rèm.”
Cô thấp giọng nhắc.
Khang Chiêu kéo rèm lại, quỹ đạo hình chữ U ngăn ra một thế giới nhỏ.
Khang Chiêu và Liễu Chi Nhàn tha hồ ôm nhau, trao đổi mùi vị răng môi, đốt cháy con tim qua lớp quần áo.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên cùng tiếng người qua lại ở ngoài cửa, mọi thứ như biến thành gió thoảng bên tai.
Liễu Chi Nhàn hỏi nhỏ: “Anh có kể về em với người nhà à?”
Khang Chiêu nói: “Kể từ lâu rồi.”
Nghĩ đến Lý Kinh Mạn đang “buông rèm nhiếp chính”, Liễu Chi Nhàn nảy sinh hưng phấn ác ý, cảm giác độc chiếm được thỏa mãn, cả trái tim tràn ngập hư vinh, sự khinh bỉ Lý Kinh Mạn từng dành cho cô đã biến mất.
Liễu Chi Nhàn làm chuyện xấu, mỉm cười ôm mặt anh, trầm giọng hỏi: “Em là ai?”
Khang Chiêu cũng cười, đoán được ý nghĩ của cô nhưng vẫn tình nguyện chơi cùng.
Anh cọ vào chóp mũi cô, nhiệt độ lưu luyến hòa vào nhau.
“A Nhàn.”
“Em là ai?”
“A Nhàn.”
Bạn gái hiện tại của Khang Chiêu tên là Liễu Chi Nhàn.
Nụ cười nở rộ, Liễu Chi Nhàn hài lòng hôn chụt lên khóe miệng anh.
Khang Chiêu ôm siết cô, nửa là mệnh lệnh nửa là dụ dỗ, giọng nói gợi cảm đầy kiểm soát.
“Đến nhà anh đi.”
Liễu Chi Nhàn ngạc nhiên.
Khang Chiêu nói: “Buổi tối không ai đến, về trước giờ kiểm tra phòng sáng mai là được.”
Trên mặt Liễu Chi Nhàn viết: Anh thành thạo nhỉ.
“Tin anh đi.”
*Soạt* một tiếng, Khang Chiêu kéo rèm ra, chẳng rõ cố ý hay vô tình mà kéo gần hết chỗ giường bên cạnh.
Lý Kinh Mạn nửa nằm đọc sách, lia mắt nhìn sang.
Khang Chiêu ngó lơ, rút dây sạc điện thoại ra cho Liễu Chi Nhàn.
Đúng lúc Liễu Chi Nhàn chưa tắm, cũng chưa thay quần áo bệnh viện, chỉ thu dọn đồ đạc đơn giản.
Chị đẹp ở giường trong cùng quay về, Liễu Chi Nhàn xác nhận lại thời gian kiểm tra phòng với chị ấy.
Chị đẹp hâm mộ ra mặt, chỉ vào chiếc túi dẫn lưu, “Nếu chị không đeo cái túi này thì cũng muốn gọi chồng đến đón về nhà ngủ.”
Liễu Chi Nhàn tắt đèn bên kia, nắm tay Khang Chiêu rời đi.
Bên tai Lý Kinh Mạn đã yên ắng, nhưng trong lòng lại ầm ĩ.
Những tiếng thầm thì vừa rồi như biến thành ma âm vang vọng bên tai.
Là âm thanh thường nghe thấy của đôi tình nhân rủ rỉ dưới gốc cây liễu bên hồ trong công viên, đứt mạch không liền quãng, không nghe rõ cụ thể nói gì, lúc thì bật cười, khi lại cười to.
Vừa đầy hâm mộ lại cũng thật ghen tị.
Lý Kinh Mạn bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay.
***
Liễu Chi Nhàn theo Khang Chiêu trở lại nhà anh.
Đã một thời gian dài không ở, hôm nay Khang Chiêu cố ý nhắn người quét dọn đến.
Không khí mang một diện mạo mới, không còn tình trạng ứ đọng lâu ngày.
Cửa vừa khép lại, quần áo lần lượt rơi xuống đất, hai người như hai sợi bột xoắn chặt vào nhau.
Bỗng lúc này điện thoại đổ chuông.
Từng có kinh nghiệm bị quấy rối, Khang Chiêu mặc kệ nó.
Tiếng chuông điện thoại vẫn không dừng.
Liễu Chi Nhàn phát hiện, “Hình như là của em…”
Cô nghe máy, còn anh tự chơi của mình.
Giọng Hùng Lệ Cẩn lọt vào tai cô, Khang Chiêu cũng ghì cô vào lòng.
Cô mất khống chế lạc giọng, Hùng Lệ Cẩn hỏi: “A Nhàn, con sao thế?”
“… Không sao ạ, bước hụt thôi.”
Cô vịn mép bàn ngồi xuống, ngoái đầu trừng mắt với Khang Chiêu. Anh nhếch mép cười, hai cánh môi mỏng ngậm vành tai cô.
Như chiếc lá xinh xắn của loài cây mọng nước, như thể nếu bấm thật mạnh thì sẽ có nước chảy ra.
Hùng Lệ Cẩn hỏi: “Hôm nay nhập viện bác sĩ nói thế nào, bao giờ thì phẫu thuật?”
Giữa bàn ăn trưng một bình hoa thủy tinh cổ dài, hoa vĩnh cửu nở rộ, cành xoắn rực rỡ.
Cánh hoa rung rẩy, nếu là cây tùng có tuyết đọng thì bông tuyết đã rơi lã chã xuống rồi.
Liễu Chi Nhàn nói: “Mai làm kiểm tra, chắc là mốt phẫu thuật. Một ngày trước giải phẫu cần người nhà, ký tên.”
Bình hoa như bị bàn tay vô hình gẩy nhẹ, từng chút từng chút dịch sang một bên.
Chân bàn phát ra âm thanh cọt kẹt.
Hùng Lệ Cẩn hỏi: “Sao bên chỗ con ồn thế?”
Liễu Chi Nhàn không khác gì cô học trò lén lút kéo phao ra khi giám thị gật gù.
“Vặn nắp, bị trơn…”
Hùng Lệ Cẩn ngạc nhiên: “Vặn nắp gì cơ?”
Hai má Liễu Chi Nhàn đỏ bừng như vừa chạy mấy câu số, thở không nổi, cảm thấy đau đầu.
“Không có gì, con nói vậy thôi.”
Bình hoa đã đến cạnh mép bàn, trông thế như sắp rơi.
Thời gian đếm cuộc gọi vẫn đang chạy, Liễu Chi Nhàn cũng trở nên sợ hãi khi thách thức phụ huynh.
Khang Chiêu dựng lên cho cô một tấm che, ngăn cách khỏi sự hỗn loạn ở bên ngoài.
Trong vòng tay anh, cô không còn là đứa con gái bố mẹ bảo sao làm vậy nữa.
Mà có thể làm một cô bé tự do làm nũng, trở về với bản tính thật của mình.
Nếu như có thể, cô cũng muốn thành lập mối quan hệ bền lâu với người như thế, xây dựng một gia đình mới thuộc về riêng cô.
Hùng Lệ Cẩn hỏi: “Có cần mai mẹ đem cơm đến cho con không?”
Liễu Chi Nhàn nói: “Không cần đâu ạ, con ăn với bạn trai…”
*Choang*, bình hoa vỡ vụn, hoa khô và cành cây vương vãi chồng chất lên nhau.
Hùng Lệ Cẩn bị chấn động màng nhĩ hết hồn, không biết hỏi cái nào trước.
“Bên con bị làm sao đấy?”
Liễu Chi Nhàn: “… Trượt tay, vỡ cốc.”
Cô được ôm ngồi lên mặt bàn, mắt cá chân vắt trên vai anh, hai chân dạng thành chữ V, màn tấn công trực diện còn mạnh mẽ hơn.
Xương cụt của Liễu Chi Nhàn có hơi đau.
Khang Chiêu đỡ vững cột sống cô.
Cuối cùng Hùng Lệ Cẩn cũng kịp phản ứng: “Con đang ở với bạn trai hả?”
“Mai mẹ con mình gặp nhau nói chuyện sau, con tìm chổi đã…”
Ngắt cuộc gọi, thảy điện thoại đi, rốt cuộc Liễu Chi Nhàn cũng đã rảnh tay để khóa anh lại.
Rèm cửa sổ chưa buông, trời tối đen, ánh đèn neon trong thành phố chiếu khắp sân.
Nhưng khi Liễu Chi Nhàn ôm Khang Chiêu, bên ngoài nhà là khoảng trời đầy sao mênh mông ở Môn Hạc Lĩnh.
Không có bố mẹ thường xuyên phủ nhận cô;
Không có bạn gái cũ phiền phức của anh;
Chỉ có màn sao bao la rực rỡ cùng cánh rừng xanh ngắt rậm rạp, tựa như bước vào một thế giới thời gian khác, tập trung cảm nhận nhiều hơn cảm xúc của chính mình cùng những suy tính sơ khai về cuộc sống trong tự nhiên.
Cô chắc chắn bây giờ mình rất hạnh phúc.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa ấy, bên trong như cất giấu khoảng trời sao cùng mảnh rừng thần bí ở Môn Hạc Lĩnh, dụ cô sa bước.
Liễu Chi Nhàn rung động nói: “Khang Chiêu, em yêu anh.”
Con tim Khang Chiêu chợt thắt lại.
Liễu Chi Nhàn nhìn dịu dàng vô hại là thế, nhưng đôi lúc vô tình lại cho anh một cú trí mạng.
Như cái tát đột ngột đêm đó, như ngủ mơ thốt ra tên của người đàn ông xa lạ, hoặc là như lúc này.
Dùng lý trí còn sót lại suy nghĩ, câu “em yêu anh” mà nói trên giường thì có lẽ ý là: Em muốn anh.
Chữ yêu quá nhẹ mà cũng quá nặng.
Khang Chiêu có thể không do dự nói anh yêu cánh rừng ở Môn Hạc Lĩnh, song lại không thể thẳng thắn nói yêu một người.
Lúc tình vơi chẳng thốt nổi lời yêu, khi tình nồng lại cần chi bộc bạch.
Với anh mà nói, tình yêu chính là bốn mùa của Môn Hạc Lĩnh, là manh nha của mùa đông, là nở rộ của mùa hè, là thu hoạch của mùa thu, là ngủ đông của mùa đông.
Chính là khi nghe tiếng côn trùng cùng chim hót, ngắm mặt trời ló dạng, ngắm ánh nắng chói chang, ngắm hoàng hôn lặng lẽ, ngắm bầu trời sao đầy hoang sơ.
Chính là khi vừa xuống núi, nhìn thấy cột khói bốc lên từ những căn bếp, những bông hoa hồng mỏng manh nở trên ban công, chú mèo béo đang lăn trên cỏ trước nhà, cùng người đẹp với nụ cười chúm chím lúm đồng tiền đang trêu mèo.
Chính là Liễu Chi Nhàn.
Hai người vô tình gặp nhau, nhưng yêu nhau lại như điều tất nhiên.
Vu Mặc từng mắng Khang Chiêu ngốc, bỏ qua con đường thênh thang mà Hứa Kiến Hoài trải sẵn cho mình, đâm đầu vào làm bạn bơ vơ với rừng sâu núi thẳm.
Nhưng giờ đây anh tìm được một người như thế, cô ấy có cùng tình yêu nồng nàn với món quà của thiên nhiên, cô có thể lặng lẽ chờ đợi từng phút giây, thậm chí còn tìm được niềm vui ở nơi thị trấn đơn điều buồn tẻ.
Khang Chiêu không thể làm như không thấy.
Ngón tay tô viền theo đôi mắt đượm tình, Khang Chiêu dùng ngôn ngữ và hành động đáp lại cô.
“Anh cũng yêu em, A Nhàn.”
“Rất yêu em…”
Tựa thác nước đổ rơi xuống vực sâu, tựa chiếc lá khô rơi xuống đất vàng.
Khang Chiêu và Liễu Chi Nhàn cùng ôm lấy cánh rừng và trời sao thuộc về họ.
Một lúc sau, Khang Chiêu thầm thì vào tai cô, “A Nhàn, em còn muốn vào nội địa Môn Hạc Lĩnh không? Anh đi cùng em, chúng ta cắm trại ngắm sao nhé.”