Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 581: Tổng giám đốc, dáng người đẹp lắm (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hôm sau.

Biệt thự ven hồ.

Long Tư Hạo sau khi về biệt thự cả đêm không ngủ, lúc này đang ngồi trong thư phòng, cầm báo, híp mắt trừng đầu đề, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo thần sắc âm trầm khiến người ta sợ hãi.

Trong thư phòng còn có Lạc Thụy cùng Tô Dịch.

Lạc Thụy bả vai run run, cắn chặt môi dưới, cố nhịn cười, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến sắp biến hình.

Mà Tô Dịch bên cạnh cậu chỉ hơi nhướn mày, trên mặt không nhìn ra biểu tình.

Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo sau khi đọc báo liền không dời mắt, cậu vừa cố nén cười vừa nói: “Tổng giám đốc, hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra dáng người ngài tốt như vậy”

Nói đến đây, cậu giơ ngón cái lên, nháy nháy mắt: “Quả thực rất tốt, cực kỳ tốt.”

Thấy sắc mặt Long Tư Hạo càng thêm âm trầm, cậu ta không sợ chết tiếp tục nói: “Đúng là không gặp ba ngày đã phải thay đổi cách nhìn, Lê tiểu thư cũng thật bản lĩnh, cô ấy lại lột được quần áo ngài ra cột vào lan can, còn công bố ảnh chụp của ngài ra, còn hủy thê thảm con xe yêu quý của tổng giám đốc, đúng rồi tổng giám đốc, vì Lê tiểu thư đỗ xe của ngài ở đoạn đường cấm đỗ xe, hóa đơn tiền phạt đã được gửi tới, tổng giám đốc, lần này ngài mất cả xe còn chịu phạt nhiều như thế, tổn thất không ít. Thật sự không ngờ Lê tiểu thư lại trở nên phúc hắc chỉnh người như vậy, nếu không tối hôm qua…”

Thấy Lạc Thụy lải nhải nói không ngừng, Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu ta: “Câm miệng.”

Lạc Thụy còn chưa nói xong, có chút không cam lòng khép miệng lại, lập tức dựng thẳng ngón trỏ, híp mắt lại thành một đường: “Tổng giám đốc, tôi nói thêm một câu nữa thôi, con xe yêu quý của ngài hỏng hoàn toàn rồi.”

Nghe thấy báo xe mình hỏng, cảm xúc của Long Tư Hạo cũng không biến hóa quá nhiều.

Anh híp mắt, lại nhìn xuống tờ báo trong tay, trên đó có hai bức hình, một là chiếc Rolls-Royce của anh bị Lê Hiểu Mạn “tàn phá”, một tấm khác là anh bị cô cởi áo trói vào lan can.

Mà tiêu đề chính là: “Thiếu gia nhà giàu nửa đêm gặp nạn, dã man tàn bạo“.

Tiêu đề không nói rõ thân phận của anh, cũng không nhắc tới ba chữ Long Tư Hạo tên anh, hơn nữa hình chụp vào buổi tối, độ rõ nét đương nhiên không thể so với ban ngày.

Mà tối qua lúc Lê Hiểu Mạn chụp ảnh, cố ý không chụp mặt anh, chỉ chụp bên cạnh, cho nên trên ảnh căn bản không nhìn thấy mặt anh.

Ngay cả chiếc Rolls-Royce bị đập thê thảm của anh, cô cũng không chụp biển số.

Rõ ràng, Lê Hiểu Mạn vẫn bảo vệ anh, cũng hạ thủ lưu tình với anh.

Dù cô công bố ảnh chụp, dù cô đập hỏng xe, nhưng cô lại đem tổn thương gây ra cho anh giảm tới thấp nhất.

Nói cho cùng, cô vẫn đau lòng cho anh.

Mà ngoài những người thân thiết với Long Tư Hạo như Lạc Thụy, Tô Dịch, những người khác chỉ dựa vào hai tấm hình và tiêu đề kia căn bản không thể nhận ra anh.

Long Tư Hạo lúc đầu nhìn tờ báo cũng hơi tức giận, nhưng sau khi anh để ý những chi tiết cô bảo vệ mình, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, sắc mặt âm trầm cũng được nhu hòa thay thế, hóa ra cô chỉ giỡn với anh thôi.

Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo mỉm cười, cậu hơi khó hiểu, tổng giám đốc của bọn họ vừa rồi mới tức giận mà, sao đột nhiên lại cười?

Chẳng lẽ bị Lê tiểu thư kích thích ghê quá nên tinh thần có vấn đề rồi?

Cậu híp mắt, hơi khó hiểu nhìn về phía Tô Dịch.

Mà Tô Dịch vẫn như cũ, mặt không chút thay đổi, nhưng đôi mắt nhỏ dài hơi cong cong.

Long Tư Hạo đưa tay đặt báo lên bàn, nheo mắt thâm trầm nhìn về phía Lạc Thụy, trầm giọng hỏi: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?”

Nghe vậy, Lạc Thụy lấy lại tinh thần, nhìn anh nhướn mày cười: “Tổng giám đốc, cuối cùng ngài cũng trở lại bình thường rồi, tôi còn sợ ngài bị Lê tiểu thư kích thích thần kinh không bình thường nữa.”

Long Tư Hạo ánh mắt trầm xuống, thần sắc âm trầm: “Cậu nói thêm một câu vô nghĩa nữa thử xem.”

Thấy Long Tư Hạo lại thay đổi sắc mặt, Lạc Thụy lập tức thu lại nụ cười, đứng thẳng, nghiêm trang nói: “Tổng giám đốc, chuyện đã tra ra, năm năm trước Lê tiểu thư quả thật sinh một đứa bé, ngay tại bệnh viện phụ sản thành phố K, hơn nữa Lê tiểu thư lúc ấy còn sinh mổ.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nheo mắt, trong đôi mắt sâu thẳm cảm xúc phức tạp cuồn cuộn, bàn tay xiết chặt, trầm giọng hỏi: “Ba đứa bé là ai?”

Lạc Thụy liếc anh, nhíu mày nói: “Năm năm trước lúc Lê tiểu thư sinh đứa bé, ở cạnh cô là Hàn Cẩn Hi, đứa nhỏ sinh ra, trên giấy khai sinh và giấy báo cũng ghi cha đẻ là Hàn Cẩn Hi, còn nữa, Lê tiểu thư mở văn phòng thiết kế trang sức ở thành phố H, mấy hôm trước có một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng tên là Ny tổ chức một buổi triển lãm, nhưng nhà thiết kế Ny này hành tung quỷ bí, chưa từng công khai lộ diện, tôi hoài nghi nhà thiết kế tên Ny này có thể chính là Lê tiểu thư, còn nữa, buổi triển lãm ở New York sáu ngày sau, tổng giám đốc có muốn tham gia không? Nghe nói buổi triển lãm quốc tế này những doanh nhân kinh doanh trang sức tới dự hơn hài ngàn, người mua gần hai vạn.

Nhà thiết kế Ny.

Long Tư Hạo híp mắt, tạm thời áp chế tình tự phức tạp trong lòng, khẽ mím môi: “Cho cậu thời gian ba ngày, điều tra rõ xuất thân nhà thiết kế Ny này cho tôi.”

“Vâng.” Lạc Thụy lên tiếng trả lời, nâng mắt nhìn Long Tư Hạo: “Tôi sẽ mau chóng điều tra rõ ràng, vậy buổi triển lãm ở New York tổng giám đốc có tham gia hay không?”

Long Tư Hạo hơi cong môi, ánh mắt thâm trầm nhìn Lạc Thụy hỏi lại: “Cậu thấy thế nào?”

Long Tư Hạo không cần nói rõ, Lạc Thụy cũng hiểu ý tứ của anh, đáp: “Tôi lập tức di sắp xếp.”

Dứt lời, Lạc Thụy liền xoay người ra khỏi thư phòng.

Tô Dịch còn ở trong thư phòng khẽ nhướn mày, nâng mắt nhìn anh hỏi: “Tư Hạo, anh muốn tham dự triển lãm của cô ấy?”

Long Tư Hạo nhìn Tô Dịch, gật đầu, gương mặt tuấn mỹ mang theo biểu tình thâm thúy: “Kinh hỉ này tôi chuẩn bị từ năm năm trước, giờ đúng là cơ hội tốt.”

Nghe vậy, Tô Dịch càng nhíu chặt mày, đôi mắt đen dưới kính hiện lên thần sắc phức tạp, hơi khó hiểu hỏi: “Tư Hạo, tôi không hiểu nổi anh, năm năm trước không phải anh trách cô ấy hại chết con gái của mình sao? Anh không hận cô ta à?”

Ánh mắt Long Tư Hạo thâm trầm nhìn Tô Dịch, khẽ cong môi: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng hận cô ấy.”

Nghe xong lời anh nói, Tô Dịch trầm ngâm một lát, mới nâng mắt nhìn anh hỏi: “Quý Vũ Tình là thế thân của cô ấy đúng không? Bởi vì trên người Quý Vũ Tình có khí chất giống cô ấy.”

Lúc anh ta nói vậy, Quý Vũ Tình đúng lúc bưng một ly cà phê đi tới cửa thư phòng, nghe thấy lời anh nói, Quý Vũ Tình hơi thất thần, cà phê trên tay rơi xuống đất, chén cà phê vỡ tan, phát ra tiếng “cạch” nặng nề, kinh động đến hai người Long Tư Hạo và Tô Dịch.

Nghe thấy tiếng động Long Tư Hạo và Tô Dịch nhìn ra cửa thư phòng, thấy Quý Vũ Tình đang ngồi xuống nhặt mảnh chén vỡ.

Vì cà phê vừa pha hơi nóng, ngón tay non mịn của cô không cẩn thận bị phỏng, cô chịu đựng đau đớn, cuống quít nhặt mảnh cốc, rồi lại không cẩn thận bị mảnh vỡ cắt bị thương ngón tay.

Mắt thấy máu chảy ra, cô hơi hơi nhíu mày, không quan tâm, tiếp tục nhặt.

Đột nhiên, một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt cô, một đôi tay giữ lấy cổ tay cô.

Cô nâng mắt, đối diện với đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo, chớp mắt một cái, cô lại cúi xuống: “Long tiên sinh, xin lỗi, tôi sẽ thu dọn ngay.”

Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống nhìn ngón tay cô chảy máu, mím môi: “Xử lý vết thương trước đi.”

Dứt lời, anh kéo cô dậy, cũng kéo cô vào phòng ngủ.

Lần đầu tiên đến căn phòng ngủ xa hoa kinh người cấp bậc đế vương này, ánh mắt Quý Vũ Tình khẽ run, là sợ mà run lên.

Long Tư Hạo buông cô ra sau đó cầm hộp thuốc tới.

Bên trong tất cả đều là thuốc anh chuẩn bị cho Lê Hiểu Mạn, cho dù năm năm anh không ở đây, thuốc trong hộp chỉ cần quá thời hạn, quản gia đều đổi hết.