Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 920: Cô so với tôi còn độc ác hơn




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người thần bí thu lại sự tàn nhẫn trong mắt, giọng nói bình thản hỏi ngược lại: “Sao? Cô hy vọng đó là bom thật ư? Cô thật sự muốn Allen bị nổ chết? Đừng quên, cô nuôi nó năm năm, nổ chết nó cô sẽ không đau lòng? Chỉ là tôi thật không ngờ, cô vậy mà muốn làm thật, lòng dạ của cô so với tôi còn ác độc hơn.”

Sophie lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi có ác độc nữa thì bom vẫn là do anh đưa cho tôi, để trên người Allen cũng là chủ ý của anh.”

Người thần bí không muốn tiếp tục nói chuyện hôn lễ, chuyển đề tài hỏi: “Cô kêu tôi tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Anh thông minh như vậy, đương nhiên có thể đoán ra được tôi tìm anh có việc gì.” Đôi mắt nâu nhạt của Sophie ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Lê Hiểu Mạn giờ đang ở trong trang viên, đây là cơ hội tốt để chúng ta xử lý cô ta.”

Người thần bí nhìn cô: “Bây giờ cô ta là quân cờ để ba cô uy hiếp Long Tư Hạo, cô dám động vào cô ta?”

Sophie lạnh lùng nhíu mày: “Có gì mà không dám? Lần trước để cho cô ta thoát, lần này, tôi tuyệt sẽ không cho cô ta thêm cơ hội chạy trốn.”

Trong mắt cô tràn đầy hận ý, hai tay siết chặt.

Người thần bí nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của cô, hai mắt nheo lại: “Cô nói đến chuyện lần trước bị cưỡng hiếp?”

Chuyện này luôn là điều cầm kỵ trong lòng Sophie, mỗi lần cô nhớ tới đều muốn nổi điên hủy diệt toàn bộ thế giới, nghĩ muốn giết sạch bọn người kia, vì... chỉ có thể như vậy mới thỏa sự tàn nhẫn trong lòng cô.

Thời gian trước, mỗi đêm cô đều gặp ác mộng, mơ tới chuyện bị cưỡng hiếp.

Cho đến giờ cô vẫn còn thỉnh thoảng gặp ác mộng, cho nên chuyện này là cấm kỵ của cô.

Cô siết chặt hai tay, hận ý tràn ngập trong mắt nhìn người thần bí: “Đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

Cô cắn chặt môi, hô hấp dồn dập, giờ cô rất muốn giết người.

Cô chuyển sự phẫn nộ này sang người Lê Hiểu Mạn: “Tôi muốn giết cô ta, tôi muốn giết cô ta, tôi nhất định sẽ không để cho cô ta sống, cô ta muốn hạnh phúc ở bên Tư Hạo sao, mơ đi.”

Người thần bí nhìn hận ý sâu đậm trong mắt cô: “Cô hận cô ta như vậy sao, cô chưa từng coi cô ta là chị mình?”

“Haha...” Sophie cười âm trầm: “Tiện nhân không xứng làm chị tôi.”

Người thần bí nhẹ hỏi: “Cô muốn tôi giúp thế nào?”

Sophie hung hăng nói: “Lần trước Tư Hạo nghĩ ra cách đưa cô ta đi được, nhưng lần này, tôi muốn làm cho Tư Hạo mãi mãi sẽ không tìm được cô ta, hơn nữa còn muốn Lê Hiểu Mạn, con tiện nhân chết tiệt này chết không có chỗ chôn.”

“Xem ra cô đã nghĩ được cách xử lý cô ta. Nhưng cô làm vậy đồng nghĩa với việc phá hỏng kế hoạch của ba cô, không phải cô muốn lấy Long Tư Hạo sao? Cô hoàn toàn có thể không cần ra tay, ba cô cũng sẽ ép Long Tư Hạo đồng ý kết hôn với cô, nhưng cô bảo tôi đưa Lê Hiểu Mạn đi, không còn uy hiếp, Long Tư Hạo mà biết thì sẽ không thể nào kết hôn với cô nữa.”

Sophie đưa mắt nhìn người thần bí, cười lạnh: “Bây giờ tôi đã nhìn rõ mọi chuyện so với trước kia nhiều rồi. Anh thật sự cho rằng ba tôi có thể ép Tư Hạo lấy tôi? Tôi hiểu rõ, Tư Hạo chắc chắn sẽ không cưới tôi, cho nên, thay vì để cho Tư hạo nghĩ cách tới cứu Lê Hiểu Mạn, thì không bằng tôi đi trước một bước đưa Lê Hiểu Mạn đi, làm cho Tư Hạo vĩnh viễn không tìm được cô ta. Không chiếm được thì tôi chia rẽ bọn họ, Lê Hiểu Mạn cũng đừng mong có được, tôi không vui vẻ thì Lê Hiểu Mạn cũng đừng mong hạnh phúc, tôi muốn tất cả đều phải đau khổ.”

“Hiện tại cô đã độc ác hơn so với tôi.”

Người thần bí nhìn cô nói xong thì đừng lên: “Tôi còn phải suy nghĩ xem có nên giúp cô không đã. Tôi là người của ba cô, nghe theo mệnh lệnh của ngài, nếu như tôi phá hỏng kế hoạch của ngài ấy thì chẳng khác nào tôi phản bội ngài ấy cả.”

Sophie thấy anh đứng lên cũng không đứng lên mà chỉ lạnh lùng cười: “Anh đã hận Lê Hiểu Mạn như vậy, tự nhiên sẽ muốn cô ta chết. Một khi cô ta trở lại bên người Long Tư Hạo, chúng ta muốn đối phó với cô ta cũng sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa. Anh suy nghĩ cho kĩ đi, cơ hội lần này rất khó có được.”

Người thần bí nhìn Sophie: “Cho dù tôi đáp ứng cô đưa Lê Hiểu Mạn đi, không có cơ hội này, ba cô cũng đã thu xếp năm mươi vệ sỹ ở tiểu biệt thự chỗ cô ta ở, tôi không thể đưa cô ta đi được. Nếu cô ta dễ dàng bị đưa đi như vậy thì Long Tư Hạo cũng đã đưa người đi rồi, cô cũng biết năm mươi vệ sỹ kia không dễ đối phó như vyaaj.”

Sophie siết chặt hai tay đứng lên: “Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách, khi nào nghĩ ra tôi sẽ thông báo cho anh.”

“Cô nghĩ cách?” Đáy mắt người thần bí hiện lên vẻ châm chọc: “Cô có thể nghĩ ra biện pháp tốt nào?”

Anh đã được chứng kiến sự thông minh của cô, cô nghĩ ra được cách mới là lạ.

Sự coi thường trong ánh mắt anh chọc giận Sophie: “Anh đừng quá coi thường tôi, tôi không thông minh bằng anh, nhưng anh đừng quên, nơi này là nhà tôi. Tôi sống ở đây hai mươi mấy năm, đối với nơi này tôi rất quen thuộc, tôi sẽ nghĩ được cách, anh cứ chờ tin tức tốt của tôi là được.”

Người thần bí vẫn chưa tin Sophie, dù sao anh cũng hiểu cô rất rõ, cô nghĩ không đủ xa, sợ là biện pháp cô nghĩ sẽ có nhiều sơ hở.

Anh khẽ cười: “Tôi ở đây chờ tin tức tốt của cô.”

Sophie thấy anh đáp ứng thì cười hỏi: “Đến lúc đó thì làm sao tôi liên lạc được với anh đây?”

“Dùng biện pháp trước kia.” Người thần bí nói xong lời này liền rời khỏi phòng ngủ của Sophie.

Sophie sắc mặt âm độc nghĩ cách làm sao thu dọn đám vệ sỵ của tiểu biệt thư.

Một lát sau, cô đến thư phòng của ba mình, đúng lúc bắt gặp ba Knox và mẹ Trầm Thi Vi đang cãi nhau.

“Knox, anh đang ép em và anh là kẻ thù.” Vẻ mặt Trầm Thi Vi tức giận, bà siết chặt hai tay, trong lòng hoàn toàn thất vọng đối với Knox.

Knox ngồi trên ghế bành xa hoa, âm trầm nhìn Trầm Thi Vi đang giận dữ: “Carry, anh nói rồi, anh sẽ không thương xót con gái em. Mục đích của anh là muốn ép Glen cưới Sophie, nên trước lúc cử hành hôn lễ, anh tuyệt sẽ không thả cô ta. Dù đó là con gái em, anh cũng sẽ không buông tha. Em là vợ anh, anh có thể vì em mà bảo đảm an toàn cho cô ta.”

“Knox, em không muốn con gái chỉ được an toàn, em muốn nó hạnh phúc. Anh bắt Tư Hạo cưới Sophie, chính là đoạt đi hạnh phúc của nó, cũng như việc anh giam con bé ở đây là tước đi tự do của nó vậy.” Nếu như đây không phải chồng mình, Trầm Thi Vi sẽ không nói nhiều như vậy.”